Bất Công

Chương 54: Đau

Tam Nguyệt Đồ Đằng

04/01/2023

Lương Tử Oánh hất cầm nhìn Cố Quỳnh khinh bỉ, choàng tay lên vai Trần An An, đắc ý chờ Trần Kiết Nhiên đưa ra quyết định sau cùng.

Cố Quỳnh không thèm quan tâm đến ánh nhìn của Lương Tử Oánh, mọi sự tập trung đổ dồn lên người Trần Kiết Nhiên.

Trần Kiết Nhiên ôm Trần An An, không nói gì.

Thân thể rét run, hoa mắt chóng mặt, quần áo bị nước mưa làm ướt dính sát vào da thịt, quai hàm run rẩy.

"Chị, An An muốn ở với em, chị hãy cùng con bé đến chỗ em một khoảng thời gian đi, hơn nữa em ở nước ngoài đã lâu, có rất nhiều chuyện chưa quen thuộc cần có người bên cạnh hướng dẫn, hả?" Lương Tử Oánh được voi đòi tiên.

Cố Quỳnh cau mày bất mãn, kéo kéo cánh tay Trần Kiết Nhiên kẹp nàng một bên người, châm chọc: "Lương tiểu thư hiện giờ đã trở thành giảng viên Lâm Uyên Đại rồi sao? Tôi và hiệu trưởng của cô cũng coi như người quen cũ, nếu Lương tiểu thư không thích ứng được cách sinh hoạt ở quốc nội, tôi có thể thay cô nói với hiệu trưởng một tiếng, an bài mấy người đồng sự giúp cô muốn quen thuộc bao nhiêu liền quen thuộc bấy nhiêu, thân thể A Nhiên không khoẻ, cô còn muốn làm phiền nàng!"

"Người ngoài làm sao so được với chị em tình thân, hai chúng tôi đã sáu năm không gặp, chị, chẳng lẽ chị không muốn nói chuyện với em sao?"

"Lương tiểu thư cô cần nhớ rõ, cô họ Lương, A Nhiên họ Trần, hai người không hề có quan hệ huyết thống, tại sao phải bồi cô nói chuyện dưới danh nghĩa chị em?"

"Cô..." Lương Tử Oánh đang muốn cãi lại, Trần Kiết Nhiên không còn sức chống đỡ.

Đầu óc hỗn loạn, bên tai lời qua tiếng lại miệng lưỡi sắc bén, cảm thấy ồn ào khó nhịn, bờ vai, khuỷu tay, xương sống đều đau nhức, thân hình lay động mấy lần, hai mắt khép chặt, mất đi ý thức.

"A Nhiên!"

"Chị!"hai người đồng thời gọi Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh kịp thời đỡ được thân thể nàng, ôm vào ngực không cho Lương Tử Oánh chạm vào, đưa tay thăm dò trán, thoảng thốt: "Sao lại nóng thế này!"

Bởi vì tinh thần căng thẳng, lại dầm mưa suốt đêm, nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 10 độ, nước mưa lạnh thấu xương tuỷ, Cố Quỳnh khoẻ mạnh không ảnh hưởng nhiều, nhưng thân thể Trần Kiết Nhiên vốn suy yếu, bệnh tới như núi sập, môi tím tái, nếu không phải có thân nhiệt, nhìn chung không giống người sống.

"Nhanh đến bệnh viện!" Lương Tử Oánh tạm thời gác tranh luận sang một bên.

Cố Quỳnh ôm Trần Kiết Nhiên lên xe, Lương Tử Oánh và Trần An An cũng theo sau.

Lương Tử Oánh kê đầu Trần Kiết Nhiên lên vai mình, đưa tay cởi khuy áo nàng, Cố Quỳnh lớn tiếng quát hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Cả người chị tôi ướt đẫm, cô muốn chị tôi bệnh nặng thêm sao? Còn không bật điều hoà tối đa!"

"..." Cố Quỳnh biết Lương Tử Oánh nói đúng, chỉ đành ném thù riêng qua một bên, làm theo lời nàng nói.

Trần Kiết Nhiên hôn mê, thân thể nóng bỏng, Trần An An thấp thỏm không yên, hỏi Lương Tử Oánh: "Dì nhỏ, mẹ con sẽ không sao đúng không?"

Cố Quỳnh nghe thấy Trần An An lên tiếng, đùng đùng nổi giận: "Nếu không phải con chạy lung tung, hiện giờ mẹ con vẫn đang yên ổn ở nhà, còn có mặt mũi để hỏi!"

Trần An An tự vấn lương tâm, vành mắt đỏ chót.

"Đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn." Lương Tử Oánh khinh nhu lau nước mắt cho Trần An An: "Yên tâm, mẹ con cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Cố Quỳnh phóng trên đường với tốc độ 150 km trên giờ, cầu khẩn trong lòng, Trần Kiết Nhiên sẽ không sao.

Đến bệnh viện chia làm hai ngả, Lương Tử Oánh đưa người vào viện, theo sau là Trần An An, Cố Quỳnh đưa xe vào hầm sau đó làm thủ tục nhập viện cho Trần Kiết Nhiên.

Trần An An thấy mẹ bị đẩy vào phòng không có một chút ý thức, nằm nhoài vào lòng Lương Tử Oánh khóc nức nở, Cố Quỳnh làm xong thủ tục chạy đến thì Trần Kiết Nhiên vẫn còn trong phòng cấp cứu.

Nhìn một người ôm một người khóc sướt mướt khiến Cố Quỳnh không nén nổi cơn giận, tìm đến khóc khuất ngồi xuống, hai tay đỡ cằm, đôi mắt không rời chấm đỏ trên cửa phòng cấp cứu, mong ngón nhanh nhanh biến thành xanh lục.

Cô không phát hiện bản thân cũng ướt đẫm, tóc dài bết vào gò má, ngồi bất động như tượng đá, nước mưa thấm đẫm không ngừng nhỏ giọt nơi góc quần, rất nhanh đã đọng thành vũng lớn trên sàn nhà.



Mặt mày Cố Quỳnh cũng vì lạnh mà trắng bệch, đáng tiếc không ai chú ý.

Người duy nhất có khả năng sẽ để ý đến cô hiện đang nằm trong phòng bệnh chưa rõ sống chết, cho tới Trần An An và Lương Tử Oánh ắt chỉ ước cô đổ bệnh nhân cơ hội cướp Trần Kiết Nhiên đi.

Cố Quỳnh rất ít khi cô độc, nhưng hôm nay lại cảm thấy bản thân có chút đáng thương.

Trải qua thời gian cấp cứu, Trần Kiết Nhiên cơ bản không còn nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cởi khẩu trang y tế, liền bị ba người vây hỏi tình hình.

"Bệnh nhân bị viêm phổi cấp, dịch tích trong phổi đã được hút ra, hiện giờ không đáng lo nghại, nhưng cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày."

Nghe được câu này, dây thần kinh căng thẳng đột nhiên thư giãn, hai chân Cố Quỳnh mềm nhũn khẽ co giật, cũng may có hộ sĩ đứng phía sau kịp thời đỡ lấy: "Cố tiểu thư, cô không sao chứ? A! Nhiệt độ cơ thể cô cũng rất cao?"

Bác sĩ vừa nghe, lập tức trở nên nghiêm túc: "Khả năng Cố tiểu thư cũng nhiễm viêm phổi, Tiểu Triệu, mau mau dãn cô ấy đi chụp CT, sau đó đưa đến khoa nội hô hấp tìm tôi."

"Cảm ơn bác sĩ, vất vả cho ông rồi." Lương Tử Oánh không quản Cố Quỳnh, chỉ đang thay Trần Kiết Nhiên cảm ơn.

Hộ sĩ tìm một bộ quần áo bệnh nhân khô ráo cho Cố quỳnh, sau đó đưa cô đi chụp CT, cũng còn may chỉ là triệu chứng cảm mạo bình thường, bác sĩ kê thuốc hạ sốt, dặn dò cô nghỉ ngơi một tuần lễ sẽ không sao, Cố Quỳnh cũng làm thủ tục nằm viện.

Trần Kiết Nhiên hạ sốt, nhiệt độ trên người đã lui, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn trắng bệch, Cố Quỳnh đi vào phòng nhìn thấy Lương Tử Oánh đang dùng khăn ấm lau khắp tứ chi cho Trần Kiết Nhiên, tay áo kéo tới bả vai, cánh tay gầy yếu lộ rõ từng ống xương, nằm ngay ngắn trên giường, bàn tay thô ráp gầy gò, tiếp nhận truyền dịch.

Ngày bé nàng không được ăn uống đầy đủ, tuổi dậy thì thường xuyên nhịn đói, xương cốt không phát triển hoàn chỉnh bằng người bình thường, khung xương nhìn càng ọp ẹp yếu ớt.

Nàng dùng thân thể gầy yếu này, chống đỡ tất cả cực khổ trên đời, còn gồng gánh một mái nhà cho Trần An An.

Lương Tử Oánh nắm tay Trần Kiết Nhiên, sống mũi chua chua, khó có thể tưởng tượng được sáu năm qua Trần Kiết Nhiên phải trải qua những loại thống khổ gì, làm sao có động lực để tiếp tục kiên trì sống tiếp.

Lương Tử Oánh rất muốn biết sáu năm qua nàng sống thế nào. Không muốn làm phiền Trần Kiết Nhiên nghỉ ngơi, bèn nắm tay Trần An An đi ra cửa.

"An An ngoan, nói cho dì nhỏ nghe, sáu năm qua con và mẹ sống thế nào?"

"Con...Con và mẹ vốn sống ở căn phòng dưới tầng hầm ở nhà bà Ngô, mẹ làm công nhân dọn vệ sinh, còn nhặt thêm ve chai, sáu năm qua đều như thế."

"Những tháng ngày qua...Con và mẹ rất khổ cực sao?"

"Con không khổ, mẹ con mới khổ." Trần An An xoa xoa mắt: "Mỗi ngày rời giường vào 4 giờ sáng, 11 giờ đêm mới về nhà, tay mẹ không khoẻ, phòng dưới tầng hầm lại ẩm ướt, mỗi khi mùa lạnh tới đều trằn trọc cả đêm không ngon giấc, con muốn mẹ đi bệnh viện, nhưng tiền khám bệnh quá đắt, khám một lần ít nhất cũng 500, 600 tệ, mẹ không nỡ, dù đau đến không nhấc nổi tay lên vẫn cười nói không sao..."

Trần An An nghẹn ngào không thể nói tiếp, mà Lương Tử Oánh cũng không thể nghe thêm.

Lao động chân tay, tiền lương ít ỏi, đau đến lăn lộn khó ngủ cũng không đi khám, bởi vì không nở chi tiền.

Trong trí nhớ của Lương Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên là người nhịn đau rất giỏi, chịu lạnh, chịu đau, chịu được nhàm chán, giỏi hơn người thường.

Có lần Trần Kiết Nhiên làm cơm, dầu nóng bắn vào phồng rộp một bãi lớn, Trần Kiết Nhiên nhẫn nhịn không để lộ một chút khác thường, tất nhiên là vì không muốn Lương Nhu Khiết phát hiện.

Có thể làm cho Trần Kiết Nhiên đau đến ăn ngủ không yên, có thể tưởng tượng được phải đau đến thế nào.

Bây giờ cuộc sống của Trần Tử Oánh rất có giá trị, năm sáu trăm tệ đối với nàng chỉ như muối bỏ biển, còn đối với Trần Kiết Nhiên là hơn nửa tháng sinh hoạt phí, tiết kiệm được càng nhiều thì ngày tháng sau này của nàng và Trần An An sẽ tốt lên không ít.

"Dì nhỏ, dì thật sự đến đây để đón mẹ con con sao?" Trần An An ngây thơ dựa vào ngực Lương Tử Oánh.

Lương Tử Oánh sờ sờ đầu nàng: "Đúng vậy a."



Lương Tử Oánh đã nói, sau này sẽ chăm sóc Trần Kiết Nhiên, nhưng sáu năm qua đều không làm được, để mặc Trần Kiết Nhiên sống cực khổ, thật ra nếu tiếp tục ở lại M quốc, luận chức vụ, địa vị, hậu đãi hay lương bổng đều tốt hơn Lâm Uyên, nhưng nàng nguyện ý quay về làm một giảng sư nho nhỏ chính vì muốn chăm sóc mẹ con hai người.

Làm lão sư có thể nói là cái nghề nghèo khó, giảng viên đại học suy cho cùng cũng chỉ tốt hơn một chút, Lương Tử Oánh cùng một người bạn cũ đã sớm đầu tư vào lĩnh vực bất động sản trải rộng toàn cầu, tuy không sánh được với Cố Quỳnh, nhưng thừa sức chăm sóc cho Trần Kiết Nhiên và con gái nàng.

Miễn là Trần Kiết Nhiên theo nàng, liền có thể sống tốt.

Lương Tử Oánh cảm thấy Trần Kiết Nhiên nhất định sẽ đồng ý, dù sao nàng không phải Cố Quỳnh, cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với Trần Kiết Nhiên, ngược lại, lúc trước tình cảm giữa chị em hai người rất tốt, còn thân thiết hơn những cặp chị em bình thường --- chí ít Lương Tử Oánh cho thể nghĩ như vậy.

Vì lẽ đó Lương Tử Oánh chắc chắn, chỉ cần nàng trở về, Trần Kiết Nhiên nhất định sẽ đồng ý.

Lúc trước chỉ có thể làm em gái của nàng, sau này...Đương nhiên sẽ làm người yêu.

Lương Tử Oánh rất tin tưởng, căn bản chưa từng cân nhắc Trần Kiết Nhiên sẽ không đáp ứng.

Trần Kiết Nhiên hôn mê cũng không yên ổn.

Mưa dầm thấm lâu khiến từng khớp xương như gỡ ra rồi xếp lại, đau đớn chưa từng ngưng lại, nàng cong người ôm cơ thể thành một đoàn, muốn tránh né thống khổ.

Cố Quỳnh yên vị bên cạnh Trần Kiết Nhiên, quay lưng về phía cửa, lẳng lặng bảo vệ nàng.

Rốt cuộc Cố Quỳnh ý thức được cơn ác mộng trong lời kể của Trần An An, vốn tưởng sẽ rất kịch liệt, tay đấm chân đá vào hư không, còn có thể gào khóc.

Kỳ thực rất yên tĩnh.

Không khóc không nháo, cuộn mình trong góc giường, cắn môi, lông mày nhíu chặt, nước mắt len khỏi viền mắt đọng trong tóc mai.

Nhiều năm qua việc này đã thành thói quen, cho dù chỉ có một mình, trong cơn ác mộng Trần Kiết Nhiên vẫn luôn yên lặng.

Môi nàng nhẹ nhàng nhu động, thật giống đang nói cái gì.

Cố Quỳnh cơ hồ kề tai sát cạnh nàng, mới nghe rõ.

"Đau..."

Đây là lần đầu tiên Cố Quỳnh nghe Trần Kiết Nhiên kêu đau.

Năm đó Cố Quỳnh quá khích vô tình khiến nàng bầm tím, từng oán giận nàng: "Cậu không biết đau sao? Tại sao không nói?"

Trần Kiết Nhiên nghại ngùng ôn nhu đáp: "Không sao."

Thì ra nàng cũng biết kêu đau.

Chỉ là quá nhỏ, nếu không toàn tâm toàn ý căn bản sẽ không nghe được.

Nhưng xưa nay Cố Quỳnh chưa từng dụng tâm đối với nàng, thậm chí một phần để tâm nho nhỏ cũng là xa xỉ, vì lẽ đó không nghe thấy Trần Kiết Nhiên kêu đau.

Cố Quỳnh nhìn vết sẹo trên mặt nàng, đánh mắt sang cánh tay phải mềm nhũn.

Cố Quỳnh nhớ tới, năm đó Trần Kiết Nhiên xảy ra tai nạn vào mùa đông, cũng là lúc toàn quốc đón đợt không khí lạnh 10 năm mới gặp một lần.

Một người không nhà không cửa, không bằng hữu, cánh tay phải gần như không thể sử dụng, trên mặt mang theo vết sẹo dài, sinh hoạt dưới tầng hầm âm lãnh nhỏ hẹp, một mình trải qua mùa đông lạnh lẽo nhất.

Mà lúc đó, Cố Quỳnh đang ở một đầu thế giới khác, tiêu dao khoái hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook