Chương 15: Đừng khóc
Tam Nguyệt Đồ Đằng
20/11/2022
Bổi tối ngày hôm ấy, ngoài cửa mưa rơi tầm tã, bàn tay Trần Kiết Nhiên ủ ấm trong lồng ngực Cố Quỳnh, nói với cô thật nhiều chuyện.
Trần Kiết Nhiên ít khi kể chuyện quá khứ, chung quy chỉ nói về kế hoạch trong tương lai.
Nàng yêu thích cổ văn thơ từ, vì lẽ đó sau này muốn trở thành lão sư ngữ văn, dạy những người bạn nhỏ lĩnh hội một vài câu thơ, giả như sau này nàng gặp được người thích mình, may mắn đi đến hôn nhân, mặc kệ là gái hay trai, nhất định sẽ sinh một hài tử.
Cố Quỳnh hỏi nàng, tại sao lại là nếu như, Trần Kiết Nhiên cười buồn, ánh mắt thương tâm: "Người như mình, nói không chừng chẳng ai thèm thích, có thể gặp một người thương mình đã là chuyện may mắn, nếu không gặp được, mới là chuyện bình thường."
Thái độ mặc cho số trời như vậy, nội tâm Cố Quỳnh khó chịu, lên tiếng phản bác: "Người như cậu? Cậu là hạng người gì? Cậu có ý chí, tính cách lại tốt, bao nhiêu người muốn mà không được, còn sợ không ai thích?"
Cố Quỳnh lên tiếng an ủi, trong lòng hai người đều rõ ràng. Trần Kiết Nhiên không nói một lời, Cố Quỳnh bèn xoay chuyển đề tài: "Không phải cậu rất thích trẻ con sao? Tại sao chỉ muốn sinh một đứa, sợ đau a?"
Tâm tình Trần Kiết Nhiên tốt hơn một chút, nét mặt ngậm ý cười, nhu nhu mềm mại, khiến người nhìn chua xót: "Một là được rồi."
"Một...Mình có thể dùng tất cả tình yêu dành cho nó."
Làm người rất khó, làm cha làm mẹ dù cố gắng thế nào cũng không thể xử lý mọi việc công bằng, có lúc vì một đứa trẻ sinh ra thể trạng vốn yếu ớt, liền quan tâm tới nó nhiều hơn, có lúc một trong những đứa trẻ tính cách gần gủi thảo hiền, vì thế khó tránh khỏi nuông chiều.
Tính cách và thể chất là chuyện trời định không nói, nhưng đứa trẻ bị ba mẹ đối xử bất công sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ đặt nghi vấn vì sao ba mẹ không thích mình? Có phải vì mình không đủ ưu tú, không đủ đáng yêu cho nên ba ba ma ma không thương? Thế là càng nỗ lực cố gắng, càng ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng nó không biết, một khi ba mẹ đã đặt tâm tình vào một đứa trẻ, dù đứa bé còn lại có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu cũng chẳng còn bao nhiêu quan tâm? Huống hồ càng hiểu chuyện, ba mẹ càng yên lòng, càng lơ là.
Đứa trẻ được sinh ra nhưng không được yêu thương thật quá đáng thương, Trần Kiết Nhiên nghĩ nghĩ, trong lòng không chịu được, muốn khóc thay một hồi.
Ngoài phòng chớp giật, sấm vang, giường nhỏ chỉ rộng một mét đặt cạnh ban công, hạt mưa đánh vào mặt kính phát ra âm thanh ồn ào, Trần Kiết Nhiên sợ Cố Quỳnh ngủ không ngon, nhẹ nhàng di chuyển thân thể nằm sát mép giường, không cẩn thận nhúc nhích suýt thì ngã xuống, đêm đã khuya, Cố Quỳnh nhìn chằm chằm bóng lưng người bên cạnh, duỗi tay chụp tới, trực tiếp kéo nàng vào trong ngực.
Lưng Trần Kiết Nhiên chống đỡ ngực Cố Quỳnh, xúc cảm mềm mại, hai vai cứng đờ, nàng lúng túng không dám động đậy.
Trái tim của nàng so với trận cuồng phong bên ngoài còn kịch liệt hơn, gõ thùng thùng trong ngực khiến nàng không thở nổi, bàn tay siết chặt vạt áo, trán túa mồ hôi.
Cảm giác xa lạ này khiến Trần Kiết Nhiên sợ sệt, trong lòng tựa như có một đám thỏ con nhảy qua nhảy lại, náo loạn khiến người ta khó chịu. Trần Kiết Nhiên nhắm tịt hai mắt đọc thầm, ngủ đi, ngủ đi, nhưng nàng càng nỗ lực càng không ngủ được, lúc này Cố Quỳnh nhẹ nhàng rót vào tai: "Không thoải mái chỗ nào? Làm sao tim đập nhanh như vậy?"
Hô hấp ấm nóng phả vào gáy Trần Kiết Nhiên, nàng rùng mình một cái cần cổ ửng hồng, thanh âm run lên, nói: "Không có...Không có..."
Ai ngờ Cố Quỳnh xoay người nàng lại, đưa tay sờ trán thăm dò nhiệt độ, xúc cảm nhẵn nhụi, Trần Kiết Nhiên nín thở.
Nàng hoảng hốt không dám nhìn vào mắt Cố Quỳnh, chỉ hận không thể thật sự bị ốm.
Một đêm ngủ trên chăn ấm nệm êm nhưng lại không an ổn, Trần Kiết Nhiên mơ một giấc mộng dài, sau khi tỉnh dậy mặt mày đỏ chót. Cố Quỳnh suýt chút nữa cho rằng nàng lên cơn sốt, nhưng kiểm tra nhiệt độ thì không nóng, truy hỏi Trần Kiết Nhiên có phải thân thể không khoẻ ở chỗ nào, Trần Kiết Nhiên né tránh ánh mắt, lắp bắp ậm ừ. Suốt mấy ngày sau đó, nàng không thể tập trung học tập, luôn tìm cách tránh mặt Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên không biết mình bị làm sao, từ sau đêm đó, chỉ cần nhìn thấy Cố Quỳnh, nhịp tim liền mất tự chủ đập binh binh.
Trần Kiết Nhiên muốn nhìn Cố Quỳnh, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhưng hễ Cố Quỳnh tới gần, nàng liền sợ sệt, kéo dài khoảng cách.
Có thể nói tất cả bí mật trong lòng, vì lẽ đó nàng muốn gần gũi Cố Quỳnh hơn một chút, tranh thủ mọi lúc lén nhìn cô. Tình cờ Cố Quỳnh hỏi mượn bút, không cẩn thận hai bàn tay tiếp xúc cùng một chỗ, Trần Kiết Nhiên cảm thấy thiêu nóng ở điểm xảy ra va chạm, nội tâm lộn tùng phèo. Mà Cố Quỳnh dường như không phát hiện điều khác lạ, thường xuyên quàng tay lên vai Trần Kiết Nhiên, kéo hai má nàng làm mặt quỷ.
Bởi vì phần nào thấu hiểu được cuộc sống của Trần Kiết Nhiên, lúc trước quan tâm nàng bảy tám phần là giả, mà hiện tại hoàn toàn ngược lại, tám phần thật lòng, hai phần còn lại muốn dựa vào Trần Kiết Nhiên xây dựng mối quan hệ với Trần Tử Oánh.
Cố Quỳnh thường xuyên cho Trần Kiết Nhiên mấy món đồ tốt, cũng không ngoài dự đoán nàng từ chối tất cả, Cố Quỳnh khuyên không nổi, cuối cùng từ bỏ.
Cô không muốn bạn cùng bàn suốt ngày ăn cơm thừa canh cặn, cố ý kéo nàng ra ngoài, nhưng Trần Kiết Nhiên lại ôm khư khư hộp cơm trong ngực, nói thế nào cũng không đi.
Cố Quỳnh tức giận, phát hoả: "Cậu thà ăn thứ mà heo cũng chê còn hơn ăn cơm cùng mình?"
Trần Kiết Nhiên nghe xong mặt mày trắng bệch, nắm chặt đôi đũa, ngón tay chuyển trắng, miệng vẫn còn nhai cơm, ngẩng đầu nhìn Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh biết mình lỡ lời, nhưng vì nổi nóng, không nói xin lỗi, chỉ quay người bước đi.
Trần Kiết Nhiên nhìn Cố Quỳnh đi khuất, nắm đôi đũa trong tay run lập cập, mạnh mẽ lấy cơm đưa vào miệng, nhai nhai máy móc, nếm được vị mặn, mới phát hiện nước mắt lăn dài trên mặt.
Nàng giơ tay áo lên, chà xát lung tung, hít mũi, nói: "Ăn...Ăn cơm."
"Đừng khóc."
Cảm xúc e lệ không tên trước đó được Trần Kiết Nhiên đóng băng trong lồng ngực, nàng biết, Cố Quỳnh xem thường nàng. Tuy Cố Quỳnh đối xử với nàng rất tốt, nhưng xuất phát điểm chính là thương hại, làm người không thể vô sỉ, sống dựa vào sự thương hại của người khác.
Sau đó những lần ôm ấp quàng vai bá cổ, Trần Kiết Nhiên lúc trước lén lút thích thú trong lòng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không thể tả.
Cố Quỳnh ngờ ngợ Trần Kiết Nhiên thay đổi, cẩn thận suy ngẫm, lại không thấy chỗ nào bất thường, lần trước trêu chọc nàng cũng đã hảo hảo tạ tội, Cố Quỳnh yên tâm, không liên quan đến mình.
Khoảng thời gian Trần Kiết Nhiên xoắn xuýt một mình lặng lẽ trôi qua, giữa tháng 12, Tây Triều bắt đầu nghênh đón tuyết đầu mùa, hàng quán trang trí mừng lễ Giáng Sinh, không khí càng hồ hởi, sinh nhật Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh càng tới gần.
Tuyết rơi, da Trần Kiết Nhiên bắt đầu nứt, Cố Quỳnh đưa cho nàng thật nhiều thuốc vẫn không có tác dụng, mười ngón tay sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Cố Quỳnh nóng ruột, dặn dò nàng đừng chạm vào nước lạnh, Trần Kiết Nhiên cười cho qua chuyện.
Giặt đồ, rửa chén, lau nhà sao có thể không chạm vào nước? Lại không phải lần đầu bị nứt, cố gắng cầm cự đến đầu Xuân sang năm là tốt rồi.
"Chẳng lẽ cứ để như vậy?" Cố Quỳnh không cam lòng, nội tâm mơ hồ đau xót' "Cậu không khó chịu sao?"
Trần Kiết Nhiên cười nói: " Không sao."
Năm nào cũng như vậy.
Giáng Sinh năm nay rất đặc biệt, chính là sinh nhật 18 tuổi của Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh.
Em gái tham gia vòng loại cuộc thi múa, nên trước đó hai ngày ba mẹ dẫn Trần Tử Oánh đi tới thành phố khác, trong nhà chỉ còn lại Trần Kiết Nhiên, tuy rằng cô đơn nhưng rất tự tại.
Bọn họ sẽ đi một tuần, trước khi đi ba Trần lén lút dúi cho Trần Kiết Nhiên 100 tệ, nói nàng nếu xảy ra chuyện gì nhớ gọi cho hắn, Trần Kiết Nhiên ăn uống đơn giản, úp mì gói, thêm vài cọng rau xanh, lấp đầy bụng là được.
Ngày 25 tháng 12 là thứ tư, hôm nay vốn có buổi tự học, có điều tâm tư đồng học sớm đã bay xa, hiệu trưởng hào phóng phê chuẩn hủy bỏ tiết tự học tối nay, nam nữ sinh như chim vỡ tổ hoan hô nhảy nhót.
Tan học, Cố Quỳnh nói là có việc đi trước, Trần Kiết Nhiên một mình cưỡi trên chiếc xe đạp cũ, đi ngược gió Bắc về nhà, gió phất trên mặt như đao cắt, gió lạnh rót vào tai, thái dương đau đến nổ tung, nàng dùng sức day day nhưng vô dụng. Mà khó chịu hơn nữa chính là, đẩy cửa ra, trong nhà một mảng đen kịt.
Trần Kiết Nhiên thả cặp xuống, cả người ngã lên sô pha, hai tay ôm đầu, thân thể khó chịu, trong lòng cũng không thoải mái, hôm này nàng muốn lười biếng không làm cơm tối.
Năm rồi còn có thể ăn một miếng bánh kem, năm nay đến bánh kem cũng không có. Trần Kiết Nhiên mơ hồ suy nghĩ, có phải trưởng thành là như vậy, một người lặng lẽ sinh hoạt, về đến nhà đối mặt với cảnh tượng lạnh lẽo, ăn tạm uống bừa.
Nàng úp mặt vào sô pha, chôn mặt vào bên trong, không muốn nước mắt tuôn ra quá rõ ràng, cắn răn ước muốn, nếu như...Nếu như có người ở bên cạnh mình thì tốt rồi...
Giống như tâm ý tương thông, dòng suy nghĩ này vừa xẹt ngang qua đầu, Cố Quỳnh đã ở bên ngoài hô vang: "Kiết Nhiên, là mình, mở cửa."
Trần Kiết Nhiên căng thẳng, tựa như tìm thấy tia sáng cuối đường hầm, vọt xuống từ sô pha, lúng túng bật đèn phòng khách, đợi đến khi mở cửa thì khoé miệng đã kéo đến mang tai, hai mắt toả sáng, nâng cao âm điệu: "Cố Quỳnh? Cậu đến đây làm gì?"
"Không phải lần trước mình đã hứa, sinh nhật tặng cho cậu một cái bánh kem ngon nhất sao." Cố Quỳnh bị nụ cười của nàng cảm hoá, cười ấm áp, giơ hộp bánh đóng gói kỹ càng trong tay, nói: "Mình đến để thực hiện lời hứa!"
Sinh nhật 18 tuổi của Trần Kiết Nhiên, đánh dấu lần đầu tiên nàng sở hữu một cái bánh kem.
Tựa như giấc mơ, ánh mắt Trần Kiết Nhiên trừng trừng đuổi theo hộp bánh tinh mỹ trên tay Cố Quỳnh, một sợi tơ màu hồng nhạt rũ xuống thắt nơ hình con bướm, nàng mở to hai mắt nhìn Cố Quỳnh mở hộp, đốt nến.
Hai cây nến số 1 và số 8 được cắm ở trung tâm, bên trên viết hàng chữ: "Chúc Trần Kiết Nhiên sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!"
Không phải tên của Tử Oánh mà là tên của nàng.
Lồng ngực phập phồng, viền mắt nóng nóng, nước mắt làm tầm nhìn mờ ảo, mãi đến khi không còn nhìn thấy phía trước, Cố Quỳnh tắt đèn vẫy vẫy tay gọi nàng, ánh nến lập loè chiếu sáng: "Kiết Nhiên, mau ước đi"
Rốt cuộc không thể tiếp tục kìm nén, nướt mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Nàng ngồi xổm trước bàn, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt thành kính, cái bánh sinh nhật trọn vẹn đầu tiên trong đời, nàng không ước vọng điều gì, chỉ thầm cảm ơn.
Trần Kiết Nhiên là người biết đủ, đạt được thứ mình mong muốn, không dám đòi hỏi nhiều hơn, nàng cảm ơn Cố Quỳnh đã tốt với mình như vậy, cho dù chỉ là thương hại, cũng đáng để nàng ghi ơn cả đời.
Hai mắt nhắm chặt lệ tuôn không ngừng, Cố Quỳnh không biết từ lúc nào đã bọc lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Đừng khóc."
"Bắt đầu từ giờ, sinh nhật mỗi năm, mình đều trải qua cùng cậu."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khôi phục nhật càng.
Kỳ thực hiện tại vẫn không tính là ngược, chân chính ngược đại khái sẽ ở 25-30 chương bắt đầu, truy thê hỏa táng tràng đại khái sẽ ở chương 30 sau này bắt đầu (Dự đoán), bài này phỏng chừng có 40 vạn tự.
Ta viết văn thời điểm đã nghĩ, này văn rất thích hợp xem lần thứ hai, lần thứ nhất cảm thấy ngọt nội dung, tại lần thứ hai thời điểm, bởi vì biết phía sau sẽ phát sinh cái gì, cho nên sẽ có che ngợp bầu trời ngược cảm, độn dao găm cắt thịt, hậu tri hậu giác đau.
--------------------
Cảm tạ tại 2020-07-21 10:51:24~2020-07-23 20:15:49 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Tuyết Nhi lão bà 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Tư thư lúng túng, Tuyết Nhi lão bà 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, quất quất tiểu cơ tử 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Tư thư lúng túng 59 bình;22779107 7 bình; chín sinh đích lý 6 bình; đoán tàu hỏa 5 bình; ruột bông rách không hẳn bên trong tàng vàng ngọc 4 bình; Anna, Lâm Lộc 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Trần Kiết Nhiên ít khi kể chuyện quá khứ, chung quy chỉ nói về kế hoạch trong tương lai.
Nàng yêu thích cổ văn thơ từ, vì lẽ đó sau này muốn trở thành lão sư ngữ văn, dạy những người bạn nhỏ lĩnh hội một vài câu thơ, giả như sau này nàng gặp được người thích mình, may mắn đi đến hôn nhân, mặc kệ là gái hay trai, nhất định sẽ sinh một hài tử.
Cố Quỳnh hỏi nàng, tại sao lại là nếu như, Trần Kiết Nhiên cười buồn, ánh mắt thương tâm: "Người như mình, nói không chừng chẳng ai thèm thích, có thể gặp một người thương mình đã là chuyện may mắn, nếu không gặp được, mới là chuyện bình thường."
Thái độ mặc cho số trời như vậy, nội tâm Cố Quỳnh khó chịu, lên tiếng phản bác: "Người như cậu? Cậu là hạng người gì? Cậu có ý chí, tính cách lại tốt, bao nhiêu người muốn mà không được, còn sợ không ai thích?"
Cố Quỳnh lên tiếng an ủi, trong lòng hai người đều rõ ràng. Trần Kiết Nhiên không nói một lời, Cố Quỳnh bèn xoay chuyển đề tài: "Không phải cậu rất thích trẻ con sao? Tại sao chỉ muốn sinh một đứa, sợ đau a?"
Tâm tình Trần Kiết Nhiên tốt hơn một chút, nét mặt ngậm ý cười, nhu nhu mềm mại, khiến người nhìn chua xót: "Một là được rồi."
"Một...Mình có thể dùng tất cả tình yêu dành cho nó."
Làm người rất khó, làm cha làm mẹ dù cố gắng thế nào cũng không thể xử lý mọi việc công bằng, có lúc vì một đứa trẻ sinh ra thể trạng vốn yếu ớt, liền quan tâm tới nó nhiều hơn, có lúc một trong những đứa trẻ tính cách gần gủi thảo hiền, vì thế khó tránh khỏi nuông chiều.
Tính cách và thể chất là chuyện trời định không nói, nhưng đứa trẻ bị ba mẹ đối xử bất công sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ đặt nghi vấn vì sao ba mẹ không thích mình? Có phải vì mình không đủ ưu tú, không đủ đáng yêu cho nên ba ba ma ma không thương? Thế là càng nỗ lực cố gắng, càng ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng nó không biết, một khi ba mẹ đã đặt tâm tình vào một đứa trẻ, dù đứa bé còn lại có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu cũng chẳng còn bao nhiêu quan tâm? Huống hồ càng hiểu chuyện, ba mẹ càng yên lòng, càng lơ là.
Đứa trẻ được sinh ra nhưng không được yêu thương thật quá đáng thương, Trần Kiết Nhiên nghĩ nghĩ, trong lòng không chịu được, muốn khóc thay một hồi.
Ngoài phòng chớp giật, sấm vang, giường nhỏ chỉ rộng một mét đặt cạnh ban công, hạt mưa đánh vào mặt kính phát ra âm thanh ồn ào, Trần Kiết Nhiên sợ Cố Quỳnh ngủ không ngon, nhẹ nhàng di chuyển thân thể nằm sát mép giường, không cẩn thận nhúc nhích suýt thì ngã xuống, đêm đã khuya, Cố Quỳnh nhìn chằm chằm bóng lưng người bên cạnh, duỗi tay chụp tới, trực tiếp kéo nàng vào trong ngực.
Lưng Trần Kiết Nhiên chống đỡ ngực Cố Quỳnh, xúc cảm mềm mại, hai vai cứng đờ, nàng lúng túng không dám động đậy.
Trái tim của nàng so với trận cuồng phong bên ngoài còn kịch liệt hơn, gõ thùng thùng trong ngực khiến nàng không thở nổi, bàn tay siết chặt vạt áo, trán túa mồ hôi.
Cảm giác xa lạ này khiến Trần Kiết Nhiên sợ sệt, trong lòng tựa như có một đám thỏ con nhảy qua nhảy lại, náo loạn khiến người ta khó chịu. Trần Kiết Nhiên nhắm tịt hai mắt đọc thầm, ngủ đi, ngủ đi, nhưng nàng càng nỗ lực càng không ngủ được, lúc này Cố Quỳnh nhẹ nhàng rót vào tai: "Không thoải mái chỗ nào? Làm sao tim đập nhanh như vậy?"
Hô hấp ấm nóng phả vào gáy Trần Kiết Nhiên, nàng rùng mình một cái cần cổ ửng hồng, thanh âm run lên, nói: "Không có...Không có..."
Ai ngờ Cố Quỳnh xoay người nàng lại, đưa tay sờ trán thăm dò nhiệt độ, xúc cảm nhẵn nhụi, Trần Kiết Nhiên nín thở.
Nàng hoảng hốt không dám nhìn vào mắt Cố Quỳnh, chỉ hận không thể thật sự bị ốm.
Một đêm ngủ trên chăn ấm nệm êm nhưng lại không an ổn, Trần Kiết Nhiên mơ một giấc mộng dài, sau khi tỉnh dậy mặt mày đỏ chót. Cố Quỳnh suýt chút nữa cho rằng nàng lên cơn sốt, nhưng kiểm tra nhiệt độ thì không nóng, truy hỏi Trần Kiết Nhiên có phải thân thể không khoẻ ở chỗ nào, Trần Kiết Nhiên né tránh ánh mắt, lắp bắp ậm ừ. Suốt mấy ngày sau đó, nàng không thể tập trung học tập, luôn tìm cách tránh mặt Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên không biết mình bị làm sao, từ sau đêm đó, chỉ cần nhìn thấy Cố Quỳnh, nhịp tim liền mất tự chủ đập binh binh.
Trần Kiết Nhiên muốn nhìn Cố Quỳnh, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhưng hễ Cố Quỳnh tới gần, nàng liền sợ sệt, kéo dài khoảng cách.
Có thể nói tất cả bí mật trong lòng, vì lẽ đó nàng muốn gần gũi Cố Quỳnh hơn một chút, tranh thủ mọi lúc lén nhìn cô. Tình cờ Cố Quỳnh hỏi mượn bút, không cẩn thận hai bàn tay tiếp xúc cùng một chỗ, Trần Kiết Nhiên cảm thấy thiêu nóng ở điểm xảy ra va chạm, nội tâm lộn tùng phèo. Mà Cố Quỳnh dường như không phát hiện điều khác lạ, thường xuyên quàng tay lên vai Trần Kiết Nhiên, kéo hai má nàng làm mặt quỷ.
Bởi vì phần nào thấu hiểu được cuộc sống của Trần Kiết Nhiên, lúc trước quan tâm nàng bảy tám phần là giả, mà hiện tại hoàn toàn ngược lại, tám phần thật lòng, hai phần còn lại muốn dựa vào Trần Kiết Nhiên xây dựng mối quan hệ với Trần Tử Oánh.
Cố Quỳnh thường xuyên cho Trần Kiết Nhiên mấy món đồ tốt, cũng không ngoài dự đoán nàng từ chối tất cả, Cố Quỳnh khuyên không nổi, cuối cùng từ bỏ.
Cô không muốn bạn cùng bàn suốt ngày ăn cơm thừa canh cặn, cố ý kéo nàng ra ngoài, nhưng Trần Kiết Nhiên lại ôm khư khư hộp cơm trong ngực, nói thế nào cũng không đi.
Cố Quỳnh tức giận, phát hoả: "Cậu thà ăn thứ mà heo cũng chê còn hơn ăn cơm cùng mình?"
Trần Kiết Nhiên nghe xong mặt mày trắng bệch, nắm chặt đôi đũa, ngón tay chuyển trắng, miệng vẫn còn nhai cơm, ngẩng đầu nhìn Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh biết mình lỡ lời, nhưng vì nổi nóng, không nói xin lỗi, chỉ quay người bước đi.
Trần Kiết Nhiên nhìn Cố Quỳnh đi khuất, nắm đôi đũa trong tay run lập cập, mạnh mẽ lấy cơm đưa vào miệng, nhai nhai máy móc, nếm được vị mặn, mới phát hiện nước mắt lăn dài trên mặt.
Nàng giơ tay áo lên, chà xát lung tung, hít mũi, nói: "Ăn...Ăn cơm."
"Đừng khóc."
Cảm xúc e lệ không tên trước đó được Trần Kiết Nhiên đóng băng trong lồng ngực, nàng biết, Cố Quỳnh xem thường nàng. Tuy Cố Quỳnh đối xử với nàng rất tốt, nhưng xuất phát điểm chính là thương hại, làm người không thể vô sỉ, sống dựa vào sự thương hại của người khác.
Sau đó những lần ôm ấp quàng vai bá cổ, Trần Kiết Nhiên lúc trước lén lút thích thú trong lòng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không thể tả.
Cố Quỳnh ngờ ngợ Trần Kiết Nhiên thay đổi, cẩn thận suy ngẫm, lại không thấy chỗ nào bất thường, lần trước trêu chọc nàng cũng đã hảo hảo tạ tội, Cố Quỳnh yên tâm, không liên quan đến mình.
Khoảng thời gian Trần Kiết Nhiên xoắn xuýt một mình lặng lẽ trôi qua, giữa tháng 12, Tây Triều bắt đầu nghênh đón tuyết đầu mùa, hàng quán trang trí mừng lễ Giáng Sinh, không khí càng hồ hởi, sinh nhật Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh càng tới gần.
Tuyết rơi, da Trần Kiết Nhiên bắt đầu nứt, Cố Quỳnh đưa cho nàng thật nhiều thuốc vẫn không có tác dụng, mười ngón tay sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Cố Quỳnh nóng ruột, dặn dò nàng đừng chạm vào nước lạnh, Trần Kiết Nhiên cười cho qua chuyện.
Giặt đồ, rửa chén, lau nhà sao có thể không chạm vào nước? Lại không phải lần đầu bị nứt, cố gắng cầm cự đến đầu Xuân sang năm là tốt rồi.
"Chẳng lẽ cứ để như vậy?" Cố Quỳnh không cam lòng, nội tâm mơ hồ đau xót' "Cậu không khó chịu sao?"
Trần Kiết Nhiên cười nói: " Không sao."
Năm nào cũng như vậy.
Giáng Sinh năm nay rất đặc biệt, chính là sinh nhật 18 tuổi của Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh.
Em gái tham gia vòng loại cuộc thi múa, nên trước đó hai ngày ba mẹ dẫn Trần Tử Oánh đi tới thành phố khác, trong nhà chỉ còn lại Trần Kiết Nhiên, tuy rằng cô đơn nhưng rất tự tại.
Bọn họ sẽ đi một tuần, trước khi đi ba Trần lén lút dúi cho Trần Kiết Nhiên 100 tệ, nói nàng nếu xảy ra chuyện gì nhớ gọi cho hắn, Trần Kiết Nhiên ăn uống đơn giản, úp mì gói, thêm vài cọng rau xanh, lấp đầy bụng là được.
Ngày 25 tháng 12 là thứ tư, hôm nay vốn có buổi tự học, có điều tâm tư đồng học sớm đã bay xa, hiệu trưởng hào phóng phê chuẩn hủy bỏ tiết tự học tối nay, nam nữ sinh như chim vỡ tổ hoan hô nhảy nhót.
Tan học, Cố Quỳnh nói là có việc đi trước, Trần Kiết Nhiên một mình cưỡi trên chiếc xe đạp cũ, đi ngược gió Bắc về nhà, gió phất trên mặt như đao cắt, gió lạnh rót vào tai, thái dương đau đến nổ tung, nàng dùng sức day day nhưng vô dụng. Mà khó chịu hơn nữa chính là, đẩy cửa ra, trong nhà một mảng đen kịt.
Trần Kiết Nhiên thả cặp xuống, cả người ngã lên sô pha, hai tay ôm đầu, thân thể khó chịu, trong lòng cũng không thoải mái, hôm này nàng muốn lười biếng không làm cơm tối.
Năm rồi còn có thể ăn một miếng bánh kem, năm nay đến bánh kem cũng không có. Trần Kiết Nhiên mơ hồ suy nghĩ, có phải trưởng thành là như vậy, một người lặng lẽ sinh hoạt, về đến nhà đối mặt với cảnh tượng lạnh lẽo, ăn tạm uống bừa.
Nàng úp mặt vào sô pha, chôn mặt vào bên trong, không muốn nước mắt tuôn ra quá rõ ràng, cắn răn ước muốn, nếu như...Nếu như có người ở bên cạnh mình thì tốt rồi...
Giống như tâm ý tương thông, dòng suy nghĩ này vừa xẹt ngang qua đầu, Cố Quỳnh đã ở bên ngoài hô vang: "Kiết Nhiên, là mình, mở cửa."
Trần Kiết Nhiên căng thẳng, tựa như tìm thấy tia sáng cuối đường hầm, vọt xuống từ sô pha, lúng túng bật đèn phòng khách, đợi đến khi mở cửa thì khoé miệng đã kéo đến mang tai, hai mắt toả sáng, nâng cao âm điệu: "Cố Quỳnh? Cậu đến đây làm gì?"
"Không phải lần trước mình đã hứa, sinh nhật tặng cho cậu một cái bánh kem ngon nhất sao." Cố Quỳnh bị nụ cười của nàng cảm hoá, cười ấm áp, giơ hộp bánh đóng gói kỹ càng trong tay, nói: "Mình đến để thực hiện lời hứa!"
Sinh nhật 18 tuổi của Trần Kiết Nhiên, đánh dấu lần đầu tiên nàng sở hữu một cái bánh kem.
Tựa như giấc mơ, ánh mắt Trần Kiết Nhiên trừng trừng đuổi theo hộp bánh tinh mỹ trên tay Cố Quỳnh, một sợi tơ màu hồng nhạt rũ xuống thắt nơ hình con bướm, nàng mở to hai mắt nhìn Cố Quỳnh mở hộp, đốt nến.
Hai cây nến số 1 và số 8 được cắm ở trung tâm, bên trên viết hàng chữ: "Chúc Trần Kiết Nhiên sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!"
Không phải tên của Tử Oánh mà là tên của nàng.
Lồng ngực phập phồng, viền mắt nóng nóng, nước mắt làm tầm nhìn mờ ảo, mãi đến khi không còn nhìn thấy phía trước, Cố Quỳnh tắt đèn vẫy vẫy tay gọi nàng, ánh nến lập loè chiếu sáng: "Kiết Nhiên, mau ước đi"
Rốt cuộc không thể tiếp tục kìm nén, nướt mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Nàng ngồi xổm trước bàn, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt thành kính, cái bánh sinh nhật trọn vẹn đầu tiên trong đời, nàng không ước vọng điều gì, chỉ thầm cảm ơn.
Trần Kiết Nhiên là người biết đủ, đạt được thứ mình mong muốn, không dám đòi hỏi nhiều hơn, nàng cảm ơn Cố Quỳnh đã tốt với mình như vậy, cho dù chỉ là thương hại, cũng đáng để nàng ghi ơn cả đời.
Hai mắt nhắm chặt lệ tuôn không ngừng, Cố Quỳnh không biết từ lúc nào đã bọc lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Đừng khóc."
"Bắt đầu từ giờ, sinh nhật mỗi năm, mình đều trải qua cùng cậu."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khôi phục nhật càng.
Kỳ thực hiện tại vẫn không tính là ngược, chân chính ngược đại khái sẽ ở 25-30 chương bắt đầu, truy thê hỏa táng tràng đại khái sẽ ở chương 30 sau này bắt đầu (Dự đoán), bài này phỏng chừng có 40 vạn tự.
Ta viết văn thời điểm đã nghĩ, này văn rất thích hợp xem lần thứ hai, lần thứ nhất cảm thấy ngọt nội dung, tại lần thứ hai thời điểm, bởi vì biết phía sau sẽ phát sinh cái gì, cho nên sẽ có che ngợp bầu trời ngược cảm, độn dao găm cắt thịt, hậu tri hậu giác đau.
--------------------
Cảm tạ tại 2020-07-21 10:51:24~2020-07-23 20:15:49 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Tuyết Nhi lão bà 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Tư thư lúng túng, Tuyết Nhi lão bà 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, quất quất tiểu cơ tử 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Tư thư lúng túng 59 bình;22779107 7 bình; chín sinh đích lý 6 bình; đoán tàu hỏa 5 bình; ruột bông rách không hẳn bên trong tàng vàng ngọc 4 bình; Anna, Lâm Lộc 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.