Chương 63: Lại là Cố Quỳnh
Tam Nguyệt Đồ Đằng
08/01/2023
Cố Quỳnh đứng co ro như kẻ mang trọng tội, thấy Trần Kiết Nhiên mãi
không lên tiếng, cho rằng nàng giận cô không giữ lời, hai má hơi hơi đỏ, vội biện giải: "Mình thật sự không cố tình xuất hiện trước mặt cậu thế
này, mình..."
Cố Quỳnh muốn nói, coi như cô có thêm chiêu trò, cũng không thể nói chuyện với chó a, chẳng lẽ cô tính toán chi li thời gian chỉ huy con chó đi cắn Trần An An sao? Hơn nữa Cố Quỳnh biết rõ, đối với Trần Kiết Nhiên, Trần An An quan trọng đến thế nào, làm sao có thể bày ra chuyện ngu dại?
Trần Kiết Nhiên thấy Cố Quỳnh gấp đến độ đổ mồ hôi, xì xì bật cười, mau mau cúi đầu che giấu, mới nói: "Tôi biết, cô không cần giải thích."
Chủ của con chó kia là một người trong ban lãnh đạo trường, không phải đột nhiên xuất hiện, Trần Kiết Nhiên là người nói đạo lý, mà cho dù nàng không nói đạo lý cũng không nên đổ việc này lên đầu ân nhân cứu mạng Trần An An.
Ngược lại, lần này nàng muốn cảm ơn Cố Quỳnh còn không hết.
Thời gian sống chung với Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh chưa từng thấy nàng cười như vậy, nhìn nàng cười, tâm cũng thả lỏng, gãi gãi mái tóc tàn tạ, vui vẻ ha hả hai tiếng, tầm mắt đảo qua Trần Kiết Nhiên một lượt, nói: "Làm sao lại mặc thế này ra đường?"
Trần Kiết Nhiên nhìn lại mình, nhất thời lúng túng, đỏ mặt nói: "Tôi đang nấu cơm, nghe tin An An bị thương vội chạy đến, không kịp thay quần áo."
May mà khí trời hôm nay không quá lạnh, đã đến chạng vạng, nhiệt độ trong phòng khoảng mười bảy, mười tám độ, nhưng đêm xuống, không có ánh mặt trời, nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, nhìn thế nào cũng thấy Trần Kiết Nhiên có chút đơn bạc.
Cố Quỳnh nhếch môi, cười nhẹ: "Mình còn tưởng..."
Vốn định trêu đùa một câu, nói còn tưởng Trần Kiết Nhiên nghe tin cô bị chó cắn cho nên mới sốt ruột chạy đến, chỉ nói vài chữ, lại tự đình chỉ.
Lời này không thích hợp nói ra, giờ đây hai người là kẻ xa lạ, bông đùa như thế chỉ khiến Trần Kiết Nhiên không vui.
Cố Quỳnh âm thầm vui mừng, may mà dừng kịp lúc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
2. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
3. Tần Cảnh Ký
4. Trời Sinh Thích Em
=====================================
Trần Kiết Nhiên hiểu rõ Cố Quỳnh, nhìn vẻ mặt cô liền đoán ra nửa câu sau là gì, vô thức cười cười, tiếp tục câu chuyện: "Chủ nhiệm chỉ nói với tôi An An bị chó cắn, không nói cô cứu An An, càng không nói cô cũng bị thương. Đúng rồi, cảm ơn cô đã cứu An An một mạng."
"Không...Không cần khách khí..." Cố Quỳnh thụ sủng nhược kinh: "Mặt trời lặn rồi nhiệt độ sẽ xuống thấp, cậu đừng đứng đây nói chuyện với mình, mau mau cùng An An về nhà, đừng để bị cảm."
"Bác sĩ nói An An phải nằm viện quan sát hai ngày, đêm nay con bé ngủ lại đây, tôi còn phải tắm rửa làm cơm cho con bé." Trần Kiết Nhiên thuận miệng hỏi Cố Quỳnh: "Đúng rồi, cô cần nằm viện không? Cơm tối giải quyết thế nào?"
"Mình..." Cố Quỳnh dừng một chút, hàm hồ nói: "Không biết."
Cô nào có thời gian nằm viện, khoảng thời gian này bận bịu đến chân không chạm đất, hai ngày trước mới vừa công tác trở về, các buổi họp vẫn đang chờ cô.
Trần Kiết Nhiên nhìn Cố Quỳnh vô thân vô cố, cơm nước không ai lo, niệm tình cô cứu Trần An An, thuận miệng nói: "Vậy tôi làm thêm một phần cho cô, cơm căng tin bệnh viện nói thế nào cũng không dễ ăn bằng cơm nhà."
"Cảm...Cảm ơn..." Cố Quỳnh kinh hỉ đầu lưỡi rối ren: "Mình nói tài xế đưa cậu đi."
Cố Quỳnh nhìn theo bóng lưng Trần Kiết Nhiên đi xa, mãi đến khi trợ lý hoàn tất thủ tục đi đến nhắc nhở, Cố Quỳnh mới hồi thần: "Cố tổng, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp..."
"Thông báo cho công ty, đổi thành họp online, cô lập tức mang máy tính đến đây cho tôi."
"Nhưng..."
Cố Quỳnh cười tủm tỉm nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy: "Nhưng cái gì? Lẽ nào tôi thuê nhân viên về chỉ để ngồi không, không có mặt tôi thì không họp được sao?"
Thư ký không dám nhiều lời, lập tức đi lấy máy tính cho Cố Quỳnh, làm thủ tục nhập viện.
Trở về nhà Trần Kiết Nhiên làm xong bữa cơm, chia ra hai phần, một phần của nàng và Trần An An, phần còn lại cho Cố Quỳnh.
Tài xế chờ ở dưới lầu, đợi nàng xong việc lại chở người đến bệnh viện. Trần Kiết Nhiên đưa cơm cho tài xế, nhờ hắn giao cho Cố Quỳnh, nhưng tài xế không nhận, còn nói: "Xin lỗi cô, tôi không được phép động vào cơm nước của Cố tổng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi không gánh nổi, già trẻ trong nhà đều dựa vào tôi."Cố Quỳnh là kim tôn ngọc quý, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người lưu tâm, trải qua nhiều bước nghiêm ngặt, là Trần Kiết Nhiên sơ sót, nàng xin lỗi tài xế, quyết định tự mình mang hộp cơm đến cho Cố Quỳnh.
Thời điểm Trần Kiết Nhiên đẩy cửa bước vào không ai ngăn cản, Cố Quỳnh ngồi trên giường bệnh, lưng tựa thành giường, tai đeo tai nghe, cuộc họp diễn ra quá nửa. Notebook đặt trên bàn nhỏ, sắc mặt nghiêm nghị, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên đi tới, ánh mắt phảng phất hào quang, ra hiệu nàng chờ hai phút.
Trần Kiết Nhiên ngồi vào cái ghế cạnh giường một lúc, Cố Quỳnh vừa thông qua một dự án nào đó, nói: "Hôm nay dừng lại ở đây, chúng ta còn bao nhiêu nội dung?"
Khả năng có người trả lời trong tai nghe, cô lại nói: "Những vấn đề còn lại mọi người hãy cùng nhau thảo luận, thư ký sẽ trao đổi với tôi sau, tôi còn có việc, chào."
Dứt lời liền khép máy tính, Cố Quỳnh chậm rãi xoay ngừơi, đối mặt với Trần Kiết Nhiên cười nói: "Xin lỗi, để cậu đợi lâu."
"Không có gì." Trần Kiết Nhiên giúp Cố Quỳnh đặt máy tính lên tủ đầu giường, xếp hộp cơm lên bàn: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô như vậy."
"Thơm quá a." Cố Quỳnh tán thưởng, cầm đũa lên, hỏi: "Thấy mình làm sao?"
"Dáng vẻ lúc làm việc."
Lúc trước đều là hình ảnh Cố Quỳnh bướng bỉnh khiến người ta dở khóc dở cười, giống như đứa trẻ không chịu lớn, lần đầu tiên thấy cô tập trung làm việc, là dáng vẻ hoàn toàn lạ lẫm, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc chăm chú, lệnh ngữ kiên định dứt khoát, cùng với Cố Quỳnh trong cuộc sống thường nhật hoàn toàn không phải một người.
"Cậu sẽ không bị dáng vẻ lúc nãy của mình mê hoặc đó chứ?" Chung quy Cố Quỳnh vẫn không nhịn được trêu đùa một câu, miệng nhanh hơn não, hối hận cũng đã muộn, chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt Trần Kiết Nhiên.
Cũng may biểu tình không có thay đổi, để Cố Quỳnh yên tâm không ít.
Cô không biết trái tim Trần Kiết Nhiên khẽ run, suýt chút nữa làm rơi hộp cơm.
Cố Quỳnh đoán đúng, Trần Kiết Nhiên gần như bị dáng vẻ này mê hoặc, phải bấm bàn tay mới ổn định tinh thần.
May mà Cố Quỳnh không dám hỏi tới, an phận dùng bữa xong, Trần Kiết Nhiên rót ly nước cho cô súc miệng, biết cô rửa tay không thuận tiện, lại rút khăn ướt, giúp Cố Quỳnh lau tay.
"Bây giờ mình mới biết mất đi một cái tay lại bất tiện đến vậy." Cố Quỳnh nói một câu không đầu không đuôi.
Trần Kiết Nhiên hơi khựng lại, Cố Quỳnh nói tiếp: "A Nhiên, năm đó tay phải của cậu như vậy, cậu phải làm thế nào?"
Trần Kiết Nhiên cười miễn cưỡng: "Đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì."
"Nói cho mình biết đi, dù mình không hiểu hết, chí ít cũng có thể lĩnh hội được ngày đó cậu trải qua thế nào."
"Chuyện này có gì tốt để lĩnh hội?" Trần Kiết Nhiên cười ung dung: "Thật ra cũng còn may mắn, bệnh viện có hộ lý và y tá thay phiên chăm sóc, ngoại trừ thời gian tập vật lý trị liệu, thời gian còn lại cũng không đáng là gì."
Thiết nghĩ hai chữ "Khổ cực" trong miệng Trần Kiết Nhiên, áng chừng là "Sống không bằng chết" với người bình thường.
Cố Quỳnh biểu lộ áy náy, nắm lấy tay nàng: "Xin lỗi, khoảng thời gian gian nan nhất, mình không ở cạnh cậu."
Trần Kiết Nhiên lạnh lùng thoát ra: "Tôi đi đây, ngày mai lại mang bữa sáng đến cho cô."
Tối nay Trần Kiết Nhiên có ca làm, bởi vì đổi ca với một vị đồng sự mới có thể có mặt ở đây, hôm nay đồng sự thay nàng làm năm tiếng ca đêm, ngày mai nàng phải thay người ta làm 8 giờ ca ngày.
Nàng đi rồi, Cố Quỳnh nhìn trân trân bàn tay phải, khẽ xoa, cảm thụ tàn dư xúc cảm Trần Kiết Nhiên lưu lại, thở dài thật sâu.
Ngày tháng lúc này nhất định tốt hơn ngày trước rất nhiều, bàn tay mềm mại lên không ít.
Cánh tay của nàng vẫn còn rất đau sao?
Cố Quỳnh không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi.
Trần An An nằm viện hai ngày bỏ lỡ thời gian ôn tập cuối kỳ, may mắn là bình thường nàng nắm vững cơ sở, tranh thủ vào lúc rảnh đọc sách sơ trung, cho nên không ảnh hưởng đến kỳ thi. Không có gì bất ngờ khi môn toán và Anh ngữ đạt điểm tuyệt đối, ngữ văn phỏng chừng so với kết quả công bố không sai biệt là bao, kiến thức bậc tiểu học đối với nàng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Trần An An kết thúc kỳ thi, mà chủ nhân của con chó dữ vẫn không có dấu hiệu đền tiền thuốc thang, thậm chí không ra mặt nói một câu xin lỗi. Nếu như người bị cắn là Trần Kiết Nhiên, chuyện này có thể cho qua, nhưng người chịu khổ là Trần An An, Trần Kiết Nhiên không chấp nhận, nàng đến trường lý luận nhiều lần, mỗi một lần đều là tổ trưởng tổ giáo viên tiếp đón, hắn cười ha hả, nói là trường học có thể đền ít tiền, hi vọng Trần Kiết Nhiên không cần làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường.
"Con gái tôi bị con chó của lãnh đạo trường các người cắn, chưa nói đến việc bồi thường, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, không chút áy náy, còn muốn tôi giấu nhẹm chuyện này?" Trần Kiết Nhiên không biết trên đời còn có loại đạo lý này, tức đến mặt mày đỏ chót: "Còn nữa, lãnh đạo của các ông nuôi chó lớn trong thành phố là việc trái pháp luật, làm tấm gương xấu cho học sinh, mà con chó kia, tôi đã phản ánh biết bao nhiêu lần, các người để tâm sao? Phàm là các người đi khuyên nhủ vị lãnh đạo kia, để hắn nhốt nó lại, thì sẽ không có ai bị nó cắn! Con gái của tôi bây giờ còn đang đi khập khiễng, các người có biết không!"
"Mẹ An An, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi tin cô đã đến đây thế này thì ắt có cách giải quyết, làm lớn chuyện đối với cô hay chúng tôi đều không có lợi, cô suy nghĩ một chút, bạn học Trần An An năm nay chuẩn bị lên lớp sáu, cô cũng không muốn học bạ của nàng lưu lại vết bẩn đúng không?"
"Ông..." Cả người Trần Kiết Nhiên run rẩy: "Ông đang uy hiếp tôi?"
"Không phải uy hiếp, chỉ là nhắc nhở, bạn học Trần An An cũng thật chẳng ra sao, bao nhiêu học sinh lão sư ngày ngày tới lui trong trường không bị cắn? Thế nào lại một mực cắn nàng? Chó là loài động vật dịu ngoan, thân cận với con người, nếu không phải Trần An An trêu chọc nó, nó làm sao sẽ cắn nàng chứ? Chúng tôi chịu bồi thường là xuất phát từ tinh thần nhân đạo, cô muốn làm lớn chuyện? Nói không chừng gậy ông đập lưng ông! Cô không cần vì muốn có thêm tiền bồi thường mà gây huyên náo."
"Ông...Một người lão sư, làm sao có thể nói những lời như vậy!" Trần Kiết Nhiên tức giận đến run rẩy.
Tổ trưởng như không để ý đến nàng, tìm đại một cái cớ rồi rời đi, Trần Kiết Nhiên xưa nay không tranh không chấp, nàng không đòi được công đạo cho Trần An An, chỉ hận bản thân không có bản lĩnh, viền mắt đỏ ngầu.
Mấy ngày sau đó, Trần Kiết Nhiên không có ý định rút lui, nàng tiếp tục đến trường lý luận, bảo vệ được cấp trên phân phó, không cho Trần Kiết Nhiên bước vào trường bửa bước.
Trần Kiết Nhiên muốn xông vào, bị bảo vệ đẩy ngã nhào.
Bàn tay nào đó kịp thời đưa ra đỡ nàng, Trần Kiết Nhiên va vào chỗ mềm mại, qua được một ải.
"Cảm..." Trần Kiết Nhiên quay đầu, dĩ nhiên lại là Cố Quỳnh.
"Không sao chứ?" Cố Quỳnh cười hiền, gần ngay trước mắt.
Nghĩ đến vật mềm mại sau gáy là thứ gì, hai má Trần Kiết Nhiên nóng đỏ.
Cố Quỳnh muốn nói, coi như cô có thêm chiêu trò, cũng không thể nói chuyện với chó a, chẳng lẽ cô tính toán chi li thời gian chỉ huy con chó đi cắn Trần An An sao? Hơn nữa Cố Quỳnh biết rõ, đối với Trần Kiết Nhiên, Trần An An quan trọng đến thế nào, làm sao có thể bày ra chuyện ngu dại?
Trần Kiết Nhiên thấy Cố Quỳnh gấp đến độ đổ mồ hôi, xì xì bật cười, mau mau cúi đầu che giấu, mới nói: "Tôi biết, cô không cần giải thích."
Chủ của con chó kia là một người trong ban lãnh đạo trường, không phải đột nhiên xuất hiện, Trần Kiết Nhiên là người nói đạo lý, mà cho dù nàng không nói đạo lý cũng không nên đổ việc này lên đầu ân nhân cứu mạng Trần An An.
Ngược lại, lần này nàng muốn cảm ơn Cố Quỳnh còn không hết.
Thời gian sống chung với Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh chưa từng thấy nàng cười như vậy, nhìn nàng cười, tâm cũng thả lỏng, gãi gãi mái tóc tàn tạ, vui vẻ ha hả hai tiếng, tầm mắt đảo qua Trần Kiết Nhiên một lượt, nói: "Làm sao lại mặc thế này ra đường?"
Trần Kiết Nhiên nhìn lại mình, nhất thời lúng túng, đỏ mặt nói: "Tôi đang nấu cơm, nghe tin An An bị thương vội chạy đến, không kịp thay quần áo."
May mà khí trời hôm nay không quá lạnh, đã đến chạng vạng, nhiệt độ trong phòng khoảng mười bảy, mười tám độ, nhưng đêm xuống, không có ánh mặt trời, nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, nhìn thế nào cũng thấy Trần Kiết Nhiên có chút đơn bạc.
Cố Quỳnh nhếch môi, cười nhẹ: "Mình còn tưởng..."
Vốn định trêu đùa một câu, nói còn tưởng Trần Kiết Nhiên nghe tin cô bị chó cắn cho nên mới sốt ruột chạy đến, chỉ nói vài chữ, lại tự đình chỉ.
Lời này không thích hợp nói ra, giờ đây hai người là kẻ xa lạ, bông đùa như thế chỉ khiến Trần Kiết Nhiên không vui.
Cố Quỳnh âm thầm vui mừng, may mà dừng kịp lúc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
2. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
3. Tần Cảnh Ký
4. Trời Sinh Thích Em
=====================================
Trần Kiết Nhiên hiểu rõ Cố Quỳnh, nhìn vẻ mặt cô liền đoán ra nửa câu sau là gì, vô thức cười cười, tiếp tục câu chuyện: "Chủ nhiệm chỉ nói với tôi An An bị chó cắn, không nói cô cứu An An, càng không nói cô cũng bị thương. Đúng rồi, cảm ơn cô đã cứu An An một mạng."
"Không...Không cần khách khí..." Cố Quỳnh thụ sủng nhược kinh: "Mặt trời lặn rồi nhiệt độ sẽ xuống thấp, cậu đừng đứng đây nói chuyện với mình, mau mau cùng An An về nhà, đừng để bị cảm."
"Bác sĩ nói An An phải nằm viện quan sát hai ngày, đêm nay con bé ngủ lại đây, tôi còn phải tắm rửa làm cơm cho con bé." Trần Kiết Nhiên thuận miệng hỏi Cố Quỳnh: "Đúng rồi, cô cần nằm viện không? Cơm tối giải quyết thế nào?"
"Mình..." Cố Quỳnh dừng một chút, hàm hồ nói: "Không biết."
Cô nào có thời gian nằm viện, khoảng thời gian này bận bịu đến chân không chạm đất, hai ngày trước mới vừa công tác trở về, các buổi họp vẫn đang chờ cô.
Trần Kiết Nhiên nhìn Cố Quỳnh vô thân vô cố, cơm nước không ai lo, niệm tình cô cứu Trần An An, thuận miệng nói: "Vậy tôi làm thêm một phần cho cô, cơm căng tin bệnh viện nói thế nào cũng không dễ ăn bằng cơm nhà."
"Cảm...Cảm ơn..." Cố Quỳnh kinh hỉ đầu lưỡi rối ren: "Mình nói tài xế đưa cậu đi."
Cố Quỳnh nhìn theo bóng lưng Trần Kiết Nhiên đi xa, mãi đến khi trợ lý hoàn tất thủ tục đi đến nhắc nhở, Cố Quỳnh mới hồi thần: "Cố tổng, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp..."
"Thông báo cho công ty, đổi thành họp online, cô lập tức mang máy tính đến đây cho tôi."
"Nhưng..."
Cố Quỳnh cười tủm tỉm nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy: "Nhưng cái gì? Lẽ nào tôi thuê nhân viên về chỉ để ngồi không, không có mặt tôi thì không họp được sao?"
Thư ký không dám nhiều lời, lập tức đi lấy máy tính cho Cố Quỳnh, làm thủ tục nhập viện.
Trở về nhà Trần Kiết Nhiên làm xong bữa cơm, chia ra hai phần, một phần của nàng và Trần An An, phần còn lại cho Cố Quỳnh.
Tài xế chờ ở dưới lầu, đợi nàng xong việc lại chở người đến bệnh viện. Trần Kiết Nhiên đưa cơm cho tài xế, nhờ hắn giao cho Cố Quỳnh, nhưng tài xế không nhận, còn nói: "Xin lỗi cô, tôi không được phép động vào cơm nước của Cố tổng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi không gánh nổi, già trẻ trong nhà đều dựa vào tôi."Cố Quỳnh là kim tôn ngọc quý, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người lưu tâm, trải qua nhiều bước nghiêm ngặt, là Trần Kiết Nhiên sơ sót, nàng xin lỗi tài xế, quyết định tự mình mang hộp cơm đến cho Cố Quỳnh.
Thời điểm Trần Kiết Nhiên đẩy cửa bước vào không ai ngăn cản, Cố Quỳnh ngồi trên giường bệnh, lưng tựa thành giường, tai đeo tai nghe, cuộc họp diễn ra quá nửa. Notebook đặt trên bàn nhỏ, sắc mặt nghiêm nghị, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên đi tới, ánh mắt phảng phất hào quang, ra hiệu nàng chờ hai phút.
Trần Kiết Nhiên ngồi vào cái ghế cạnh giường một lúc, Cố Quỳnh vừa thông qua một dự án nào đó, nói: "Hôm nay dừng lại ở đây, chúng ta còn bao nhiêu nội dung?"
Khả năng có người trả lời trong tai nghe, cô lại nói: "Những vấn đề còn lại mọi người hãy cùng nhau thảo luận, thư ký sẽ trao đổi với tôi sau, tôi còn có việc, chào."
Dứt lời liền khép máy tính, Cố Quỳnh chậm rãi xoay ngừơi, đối mặt với Trần Kiết Nhiên cười nói: "Xin lỗi, để cậu đợi lâu."
"Không có gì." Trần Kiết Nhiên giúp Cố Quỳnh đặt máy tính lên tủ đầu giường, xếp hộp cơm lên bàn: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô như vậy."
"Thơm quá a." Cố Quỳnh tán thưởng, cầm đũa lên, hỏi: "Thấy mình làm sao?"
"Dáng vẻ lúc làm việc."
Lúc trước đều là hình ảnh Cố Quỳnh bướng bỉnh khiến người ta dở khóc dở cười, giống như đứa trẻ không chịu lớn, lần đầu tiên thấy cô tập trung làm việc, là dáng vẻ hoàn toàn lạ lẫm, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc chăm chú, lệnh ngữ kiên định dứt khoát, cùng với Cố Quỳnh trong cuộc sống thường nhật hoàn toàn không phải một người.
"Cậu sẽ không bị dáng vẻ lúc nãy của mình mê hoặc đó chứ?" Chung quy Cố Quỳnh vẫn không nhịn được trêu đùa một câu, miệng nhanh hơn não, hối hận cũng đã muộn, chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt Trần Kiết Nhiên.
Cũng may biểu tình không có thay đổi, để Cố Quỳnh yên tâm không ít.
Cô không biết trái tim Trần Kiết Nhiên khẽ run, suýt chút nữa làm rơi hộp cơm.
Cố Quỳnh đoán đúng, Trần Kiết Nhiên gần như bị dáng vẻ này mê hoặc, phải bấm bàn tay mới ổn định tinh thần.
May mà Cố Quỳnh không dám hỏi tới, an phận dùng bữa xong, Trần Kiết Nhiên rót ly nước cho cô súc miệng, biết cô rửa tay không thuận tiện, lại rút khăn ướt, giúp Cố Quỳnh lau tay.
"Bây giờ mình mới biết mất đi một cái tay lại bất tiện đến vậy." Cố Quỳnh nói một câu không đầu không đuôi.
Trần Kiết Nhiên hơi khựng lại, Cố Quỳnh nói tiếp: "A Nhiên, năm đó tay phải của cậu như vậy, cậu phải làm thế nào?"
Trần Kiết Nhiên cười miễn cưỡng: "Đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì."
"Nói cho mình biết đi, dù mình không hiểu hết, chí ít cũng có thể lĩnh hội được ngày đó cậu trải qua thế nào."
"Chuyện này có gì tốt để lĩnh hội?" Trần Kiết Nhiên cười ung dung: "Thật ra cũng còn may mắn, bệnh viện có hộ lý và y tá thay phiên chăm sóc, ngoại trừ thời gian tập vật lý trị liệu, thời gian còn lại cũng không đáng là gì."
Thiết nghĩ hai chữ "Khổ cực" trong miệng Trần Kiết Nhiên, áng chừng là "Sống không bằng chết" với người bình thường.
Cố Quỳnh biểu lộ áy náy, nắm lấy tay nàng: "Xin lỗi, khoảng thời gian gian nan nhất, mình không ở cạnh cậu."
Trần Kiết Nhiên lạnh lùng thoát ra: "Tôi đi đây, ngày mai lại mang bữa sáng đến cho cô."
Tối nay Trần Kiết Nhiên có ca làm, bởi vì đổi ca với một vị đồng sự mới có thể có mặt ở đây, hôm nay đồng sự thay nàng làm năm tiếng ca đêm, ngày mai nàng phải thay người ta làm 8 giờ ca ngày.
Nàng đi rồi, Cố Quỳnh nhìn trân trân bàn tay phải, khẽ xoa, cảm thụ tàn dư xúc cảm Trần Kiết Nhiên lưu lại, thở dài thật sâu.
Ngày tháng lúc này nhất định tốt hơn ngày trước rất nhiều, bàn tay mềm mại lên không ít.
Cánh tay của nàng vẫn còn rất đau sao?
Cố Quỳnh không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi.
Trần An An nằm viện hai ngày bỏ lỡ thời gian ôn tập cuối kỳ, may mắn là bình thường nàng nắm vững cơ sở, tranh thủ vào lúc rảnh đọc sách sơ trung, cho nên không ảnh hưởng đến kỳ thi. Không có gì bất ngờ khi môn toán và Anh ngữ đạt điểm tuyệt đối, ngữ văn phỏng chừng so với kết quả công bố không sai biệt là bao, kiến thức bậc tiểu học đối với nàng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Trần An An kết thúc kỳ thi, mà chủ nhân của con chó dữ vẫn không có dấu hiệu đền tiền thuốc thang, thậm chí không ra mặt nói một câu xin lỗi. Nếu như người bị cắn là Trần Kiết Nhiên, chuyện này có thể cho qua, nhưng người chịu khổ là Trần An An, Trần Kiết Nhiên không chấp nhận, nàng đến trường lý luận nhiều lần, mỗi một lần đều là tổ trưởng tổ giáo viên tiếp đón, hắn cười ha hả, nói là trường học có thể đền ít tiền, hi vọng Trần Kiết Nhiên không cần làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường.
"Con gái tôi bị con chó của lãnh đạo trường các người cắn, chưa nói đến việc bồi thường, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, không chút áy náy, còn muốn tôi giấu nhẹm chuyện này?" Trần Kiết Nhiên không biết trên đời còn có loại đạo lý này, tức đến mặt mày đỏ chót: "Còn nữa, lãnh đạo của các ông nuôi chó lớn trong thành phố là việc trái pháp luật, làm tấm gương xấu cho học sinh, mà con chó kia, tôi đã phản ánh biết bao nhiêu lần, các người để tâm sao? Phàm là các người đi khuyên nhủ vị lãnh đạo kia, để hắn nhốt nó lại, thì sẽ không có ai bị nó cắn! Con gái của tôi bây giờ còn đang đi khập khiễng, các người có biết không!"
"Mẹ An An, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi tin cô đã đến đây thế này thì ắt có cách giải quyết, làm lớn chuyện đối với cô hay chúng tôi đều không có lợi, cô suy nghĩ một chút, bạn học Trần An An năm nay chuẩn bị lên lớp sáu, cô cũng không muốn học bạ của nàng lưu lại vết bẩn đúng không?"
"Ông..." Cả người Trần Kiết Nhiên run rẩy: "Ông đang uy hiếp tôi?"
"Không phải uy hiếp, chỉ là nhắc nhở, bạn học Trần An An cũng thật chẳng ra sao, bao nhiêu học sinh lão sư ngày ngày tới lui trong trường không bị cắn? Thế nào lại một mực cắn nàng? Chó là loài động vật dịu ngoan, thân cận với con người, nếu không phải Trần An An trêu chọc nó, nó làm sao sẽ cắn nàng chứ? Chúng tôi chịu bồi thường là xuất phát từ tinh thần nhân đạo, cô muốn làm lớn chuyện? Nói không chừng gậy ông đập lưng ông! Cô không cần vì muốn có thêm tiền bồi thường mà gây huyên náo."
"Ông...Một người lão sư, làm sao có thể nói những lời như vậy!" Trần Kiết Nhiên tức giận đến run rẩy.
Tổ trưởng như không để ý đến nàng, tìm đại một cái cớ rồi rời đi, Trần Kiết Nhiên xưa nay không tranh không chấp, nàng không đòi được công đạo cho Trần An An, chỉ hận bản thân không có bản lĩnh, viền mắt đỏ ngầu.
Mấy ngày sau đó, Trần Kiết Nhiên không có ý định rút lui, nàng tiếp tục đến trường lý luận, bảo vệ được cấp trên phân phó, không cho Trần Kiết Nhiên bước vào trường bửa bước.
Trần Kiết Nhiên muốn xông vào, bị bảo vệ đẩy ngã nhào.
Bàn tay nào đó kịp thời đưa ra đỡ nàng, Trần Kiết Nhiên va vào chỗ mềm mại, qua được một ải.
"Cảm..." Trần Kiết Nhiên quay đầu, dĩ nhiên lại là Cố Quỳnh.
"Không sao chứ?" Cố Quỳnh cười hiền, gần ngay trước mắt.
Nghĩ đến vật mềm mại sau gáy là thứ gì, hai má Trần Kiết Nhiên nóng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.