Chương 68: Mình đối xử với cậu không tốt
Tam Nguyệt Đồ Đằng
22/01/2023
Hết thảy oan ức oán hận chôn trong lòng bấy lâu, hoà cùng tiếng mưa rơi
tí tách, chỉ vì một câu hối hận của Cố Quỳnh mà bị lôi ra toàn bộ, viền
mắt đau xót, nước mắt tuôn ra, hàm răng kẽo kẹt khẽ run, Trần Kiết Nhiên đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt bời vai Cố Quỳnh, thấp giọng oán nộ: "Bây
giờ cô nói hối hận thì có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa gì?"
Cố Quỳnh ngơ ngác nhìn đôi con ngươi đỏ chót trước mặt.
Đúng vậy, có tác dụng gì cơ chứ? Ngoại trừ làm Trần Kiết Nhiên nhục nhã thêm một lần, ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên biết được năm đó nàng yêu sai người. Ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên thêm một lần hối hận vì sự ngu dại của bản thân.
Trừ những điều này ra, thực sự một điểm tác dụng cũng không có.
"..." Cố Quỳnh muốn nói gì đó lại thôi, thời điểm nước mắt đáp trên mặt cô, Cố Quỳnh đưa tay lên chạm vào, lại im lặng.
Cố Quỳnh không nghĩ đến ý tứ nên vô tình làm Trần Kiết Nhiên tổn thương, cũng không cố ý đào lại vết sẹo của nàng, chỉ là quay về bên cạnh Trần Kiết Nhiên, liền không tự chủ được muốn sám hối, để nàng biết cô thật sự hối cải, không còn là Cố Quỳnh ngông cuồng năm đó.
Thứ cô muốn, chỉ khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái, mặc kệ Trần Kiết Nhiên đau lòng.
Lúc nào cô cũng ích kỷ, nói một ngàn lần muốn sửa, nhưng hơi không chú ý, liền lộ rõ bản chất thật.
Chẳng trách Trần Kiết Nhiên không tin cô.
Đại khái là bởi vì chung đụng với Cố Quỳnh ở không gian hẹp trong một thời gian quá dài, ngày hôm sau đầu óc Trần Kiết Nhiên vô cùng rối loạn, từng tế bào não không thể di chuyển với vận tốc bình thường, tim đập gấp gáp, trong đầu khăng khăng chiếu từng đoạn phim hồi tưởng cảnh tượng Cố Quỳnh đã từng xấu xa đến mức nào, lừa dối nàng ra sao, và ngày nàng nằm trên giường bệnh ai là người nói lời vô liêm sỉ!
Tâm và não không ở cùng một chỗ, cả người bị hai cỗ sức mạnh to lớn kéo về hai hướng, thân thể bị xé nát, lại nghe Cố Quỳnh nói một câu không đầu không đuôi, nói cái gì hối hận, còn nói cái gì mà trước đây không thật tâm, vừa vặn đâm vào góc tối nhạy cảm nhất trong tim Trần Kiết Nhiên! Máu chảy thành dòng.
Lý trí trực tiếp bị đạp đổ, Trần Kiết Nhiên trút lên người Cố Quỳnh chất vấn, muốn đạp cô xuống giường ngay lập tức, sau đó nện cô ra khỏi nhà, không quản cô chết hay sống!
Chỉ trách tính khí qúa mềm mại, trong lòng quá oan ức, vẫn chưa đạp người, mới giữ bờ vai chất vấn, đã tự làm mình khóc rồi, nhìn qua màn nước mắt là ánh nhìn thống khổ xoắn xuýt của người kia, cơn cuồng nộ không thể tiếp tục phát ra được, rời khỏi người cô, quay lưng ngồi bên mép giường nức nở, nghẹn ngào.
Cố Quỳnh chỉ thấy mờ vai mảnh dẻ bên dưới lớp áo bông vỡ vụn run rẩy. truyện tiên hiệp hay
Năm đó cố Quỳnh đứng bên giường bệnh, nói với nàng: "Tôi sẽ không nhìn cô thêm một cái" cánh tay Trần Kiết Nhiên cũng không nhịn được mà run lên như thế.
Năm ấy nàng cũng gầy như vậy.
Ngày đó Cố Quỳnh nói xong không đợi Trần Kiết Nhiên phản ứng liền rời đi, vì lẽ đó không biết nàng có khóc hay không.
Nếu như có, khẳng định giống như bây giờ, cõng lấy người, bụm mặt, ngoại trừ bờ vai run rẩy, hầu như không nhận ra, âm thanh nức nở rất nhẹ.
Cố Quỳnh hối hận rồi, không chỉ hối hận chuyện năm đó, mà càng hối hận chính là, thời điểm Trần Kiết Nhiên bị nhân sinh chà đạp rơi vào đáy vũng bùn, cũng là lúc cô chọn rời đi.
Nếu ngày đó cô ở lại, thời điểm Trần Kiết Nhiên khóc không cần cố gắng chống đỡ cơ thể, không cần sợ gây ra động tĩnh, nàng sẽ có nơi để dựa vào, dù tan vỡ dù đau xót, chí ít Cố Quỳnh có thể ôm nàng, dù không thể giúp nàng gánh chịu thống khổ, thì cũng có thể làm chỗ dựa tinh thần.
Trần Kiết Nhiên oán hận bản thân quá yếu đuối, biết rõ người này tật xấu ngấm vào trong xương, biết cô và nàng khác nhau một trời một vực, không thể bên nhau, mà cho dù bên nhau, Cố Quỳnh cũng không quen sống khổ, nàng cũng không quen cơm bưng nước rót quần áo lượt là, sớm muộn cũng sẽ chia hai, hai người bọn họ bên nhau nhất định không có kết quả tốt!
Nhưng trái tim không nghe theo lý trí, tiếp xúc gần với Cố Quỳnh tâm Trần Kiết Nhiên như có cảm ứng, đột nhiên nhảy lên rối loạn, Cố Quỳnh sửa được một điểm, vết sẹo trong tim nàng gần như đã quên đau, không thể chờ đợi mà muốn cùng cô sóng bước!
Hết cách rồi, ai bảo từ lúc mừơi tám tuổi Trần Kiết Nhiên đã đem trái tim mình trao cho cô.
Trái tim và đại não bất đồng, tình cảm và lý trí tách rời, để Trần Kiết Nhiên rơi vào mớ hỗn độn, trừ phi rời xa Cố Quỳnh căn bệnh này mới có thể chữa trị.
Nhưng Cố Quỳnh khăng khăng không đi, không chỉ không đi còn muốn tập hợp trước mặt nàng, ngay cả vận mệnh cũng khéo trêu đùa, Lâm Uyên thị hơn 20 triệu người, thế nhưng người cứu Trần An An lại là Cố Quỳnh!
Vào lúc này nàng mang một thân phẫn uất không có chỗ phát tiết, vừa lúc che mặt khóc lóc đau khổ thì người ôm nàng từ phía sau, cho nàng mượn bờ vai cũng là cô.
Bờ vai này muộn bảy năm, hiện tại đến trả thì có ích lợi gì? Hãy cứ mặc kệ Trần Kiết Nhiên tự mình gánh lấy là xong.
Lửa dần tàn chỉ còn le lói, Cố Quỳnh lại cho thêm củi.
Người quen biết Trần Kiết Nhiên không ai không nói nàng rộng lượng dễ tính, chỉ Trần Kiết Nhiên tự mình biết, là nàng bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li, thu tất cả những lời tổn thương của Cố Quỳnh, cho dù một chữ nàng đều nhớ kỹ, bằng không sẽ chẳng gặp ác mộng mỗi đêm.
Nói là không tính toán, kỳ thực chỉ là không thèm để ý.
Miễn là lưu ý, sẽ tính toán. Lưu càng sâu, tính toán cũng càng lợi hại.
"Tôi không cần cô!" Trần Kiết Nhiên đẩy Cố Quỳnh ngã lên giường, mu bàn tay chà xát mi mắt, hung tợn, nói: "Tôi không cần cô! Bảy năm qua tôi luôn một mình chống đỡ, bây giờ cô đến đây thì có ích lợi gì!?"
Vào lúc này phàm trước mặt nàng là người khác, cho dù là Lương Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên sẽ không uất ức như vậy.
Đại khái là vì quá quen thuộc, từng tấc một trên người đối phương bản thân đều nắm rõ, đụng chạm tiếp xúc thân mật, ngoài miệng nói sau này làm người xa lạ, nhưng trong lòng thật sự không thể xem là người dưng. Không những không xa lạ, mà còn là người hiểu nỗi oan ức thống khổ của Trần Kiết Nhiên nhất trên đời này, vì lẽ đó trước mặt cô nàng không cần đeo mặt nạ, không cần gồng mình, cũng không cần giống như lúc trước sợ cô vứt bỏ, cẩn thận từng chút chỉ lo cô tức giận, cho nên tất cả lửa giận đều có thể tận tình phát tiết lên con người này.
Hiện tại Cố Quỳnh là đối tượng trút giận hoàn hảo, đánh không hoàn thủ mắng không nói lại, Trần Kiết Nhiên tóm lấy cổ áo cô sau đó dùng đầu va vào ngực, đụng vào phổi đều khó chịu đau đớn, còn không bớt hận, lại dùng hàm răng cắn vào gáy, như hổ con bất chấp, vài giọt máu vương ra tấm áo ngủ, năm đạo móng tay êm dịu cắm vào bả vai, nhưng Cố quỳnh vẫn lặng lẽ chịu trận.
Người thường ắt đã sớm đau đến tức giận hoặc kêu gào thảm thiết, chỉ có Cố Quỳnh không giãy cũng không nháo, nằm ngửa trên giường, đưa tay nhẹ nhàng chờ sẵn sau gáy Trần Kiết Nhiên, chầm chậm động viên: "Mình biết mình đối xử với cậu không tốt." Trong đêm đen âm thanh hạ thấp đến cực điểm, nghe qua thật giống tiếng thở dài.
Nguyện vọng cả đời Trần Kiết Nhiên là có người yêu nàng, đối tốt với nàng.
Lúc trước Cố Quỳnh không yêu nàng, cũng không đối tốt với nàng.
Móng tay bủn xỉn tiến vào bên trong biểu bì, nghe được câu này, bỗng nhiên xì hơi, đặt trọng lượng toàn bộ cơ thể lên thân thể người kia, mặc kệ cánh tay trái có đau hay không, vỡ òa khóc lớn.
Tiếng khóc nức nở giải phóng uất nghẹn nơi cổ họng, tựa như đứa trẻ con bị bắt nạt, ô ô oa oa gào khóc.
Hai tay nắm chặt vạt áo, gò má dán vào ngực Cố Quỳnh, nước mắt hội tụ vừa vặn vị trí của trái tim trở thành một dòng sông nhỏ, tiếng khóc ai oán xé lòng vang bên tai, nàng mặc kệ đêm hôm khuya khoắt, cũng mặc kệ có thể quấy nhiễu mộng đẹp của Trần An An, hoặc là hàng xóm lầu dưới ngủ say.
Tâm Cố Quỳnh bị dòng nước mắt xuyên thấu, nóng bỏng mà chua xót, một hồi lại một hồi phủ lên tóc: "A Nhiên, mình đối xử với cậu không tốt."
Quả nhiên Trần An An bị đánh thức, trên người nàng mặc bộ quần áo ngủ tai thỏ, dưới chân xỏ dép bông rời khỏi phòng, hướng về phòng ngủ của Trần Kiết Nhiên, vốn dĩ muốn nhìn xem có phải Cố Quỳnh lại bắt nạt mẹ mình hay không, muốn thay mẹ giáo huấn cô, nhưng đứng cạnh cửa nghe được câu này, cộng thêm âm thanh nức nở không kiêng dè của mẹ, liền thu bước chân về, xoa xoa con mắt, chầm chậm trở về phòng, tắt đèn đi ngủ.
Lần này khóc là chuyện tốt.
Có thể khóc lớn, dù sao cũng tốt hơn trốn ở nơi không ai nhìn thấy lén lút khóc thầm.
Dựa vào chính mình sống đến bây giờ, người đối xử không tốt với nàng nhiều vô số kể, hơn nữa còn có một số người thậm chí đối với nàng không tốt, lại cho rằng đã đối tốt vô cùng, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Không ai thừa nhận bản thân cay nghiệt, tất cả mọi người đều cho rằng chính mình trời sinh lương thiện từ bi, chẳng ai cho mình là người xấu.
Cố Quỳnh là người đầu tiên ý thức được, thì ra bản thân cô không đối tốt với Trần Kiết Nhiên chút nào, điều này đã đủ để nàng có dũng khí khóc lớn.
Đại khái đây là ưu điểm của Cố Quỳnh, cô sai, ý thức được, liền nhận, không giấu diếm, cũng không để ý ánh mắt người đời.
Giống như năm đó, người khác chế nhạo mối quan hệ giữa cô và Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên chỉ lo làm cô mất mặt, trái lại Cố Quỳnh nói: "Trần Kiết Nhiên là tiểu tức phụ thì làm sao?"
Có nghĩa là, đến lượt ngươi nhiều chuyện?
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Kiết Nhiên cảm thấy Cố Quỳnh là dùng chân tâm để đối đãi nàng.
Thu tiếng khóc, Cố Quỳnh ôm nàng, điểm từng việc cô đã làm sai, Trần Kiết Nhiên khóc xong rồi, nằm nhoài trên người Cố Quỳnh không di chuyển, đại não khóc đến đau nhức, khàn giọng, nói: "Trời sáng rồi, cô cũng nên đi đi."
Tuy nói như vậy, nhưng không có một điểm ý tứ muốn rời khỏi Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh cũng nhận thức được nàng nói một đằng làm một nẻo, trong lòng dâng lên loại cảm giác trời quang sau mây mù, không dám làm nàng kinh động vẫn cứ nằm ngửa, nhân cơ hội hỏi một câu: "A Nhiên, cậu xem cậu cắn mình lại nằm trên người mình thế này, chúng ta có thể làm bạn không? Chỉ cần làm bạn bình thường là được."
Làm bạn, tốt xấu gì cũng là danh phận, Cố Quỳnh có thể quang minh chính đại chăm sóc nàng.
Trần Kiết Nhiên quật cường đáp: "Tôi không tin cô."
"Cô sẽ hại tôi."
Lại không phải nói quá.
Hại nàng thật thê thảm.
Coi như Trần Kiết Nhiên động lòng, thì vẫn luôn ghi nhớ, lời Cố Quỳnh nói ra một chữ cũng không thể tin.
- ------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới bản máu chó văn tạm định danh:
1. 《 Vợ trước quỳ cầu ta hồi tâm chuyển ý 》
2. 《 Sau ly hôn bá tổng quỳ cầu ta quay đầu lại 》
Xem tên liền biết là lại tục lại máu chó đại tục văn, cẩu nữ nhân muốn ăn đã xong cố sự.
Vẫn là câu nói kia, không thích xem máu chó văn đừng thu gom.
---------------------
Cảm tạ tại 2020-09-15 22:37:29~2020-09-16 23:22:00 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quái thú vẫn còn đang 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: 47613163 2 cái; xuyên quần lót Đại thúc, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Chấp hư nhược 15 bình; Thất Đoạn Cận 10 bình;3527979 9 bình; chuyên nghiệp đi ngang qua 8 bình;28411170 5 bình; thiêu nha là thật sự, Anna, yes 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Cố Quỳnh ngơ ngác nhìn đôi con ngươi đỏ chót trước mặt.
Đúng vậy, có tác dụng gì cơ chứ? Ngoại trừ làm Trần Kiết Nhiên nhục nhã thêm một lần, ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên biết được năm đó nàng yêu sai người. Ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên thêm một lần hối hận vì sự ngu dại của bản thân.
Trừ những điều này ra, thực sự một điểm tác dụng cũng không có.
"..." Cố Quỳnh muốn nói gì đó lại thôi, thời điểm nước mắt đáp trên mặt cô, Cố Quỳnh đưa tay lên chạm vào, lại im lặng.
Cố Quỳnh không nghĩ đến ý tứ nên vô tình làm Trần Kiết Nhiên tổn thương, cũng không cố ý đào lại vết sẹo của nàng, chỉ là quay về bên cạnh Trần Kiết Nhiên, liền không tự chủ được muốn sám hối, để nàng biết cô thật sự hối cải, không còn là Cố Quỳnh ngông cuồng năm đó.
Thứ cô muốn, chỉ khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái, mặc kệ Trần Kiết Nhiên đau lòng.
Lúc nào cô cũng ích kỷ, nói một ngàn lần muốn sửa, nhưng hơi không chú ý, liền lộ rõ bản chất thật.
Chẳng trách Trần Kiết Nhiên không tin cô.
Đại khái là bởi vì chung đụng với Cố Quỳnh ở không gian hẹp trong một thời gian quá dài, ngày hôm sau đầu óc Trần Kiết Nhiên vô cùng rối loạn, từng tế bào não không thể di chuyển với vận tốc bình thường, tim đập gấp gáp, trong đầu khăng khăng chiếu từng đoạn phim hồi tưởng cảnh tượng Cố Quỳnh đã từng xấu xa đến mức nào, lừa dối nàng ra sao, và ngày nàng nằm trên giường bệnh ai là người nói lời vô liêm sỉ!
Tâm và não không ở cùng một chỗ, cả người bị hai cỗ sức mạnh to lớn kéo về hai hướng, thân thể bị xé nát, lại nghe Cố Quỳnh nói một câu không đầu không đuôi, nói cái gì hối hận, còn nói cái gì mà trước đây không thật tâm, vừa vặn đâm vào góc tối nhạy cảm nhất trong tim Trần Kiết Nhiên! Máu chảy thành dòng.
Lý trí trực tiếp bị đạp đổ, Trần Kiết Nhiên trút lên người Cố Quỳnh chất vấn, muốn đạp cô xuống giường ngay lập tức, sau đó nện cô ra khỏi nhà, không quản cô chết hay sống!
Chỉ trách tính khí qúa mềm mại, trong lòng quá oan ức, vẫn chưa đạp người, mới giữ bờ vai chất vấn, đã tự làm mình khóc rồi, nhìn qua màn nước mắt là ánh nhìn thống khổ xoắn xuýt của người kia, cơn cuồng nộ không thể tiếp tục phát ra được, rời khỏi người cô, quay lưng ngồi bên mép giường nức nở, nghẹn ngào.
Cố Quỳnh chỉ thấy mờ vai mảnh dẻ bên dưới lớp áo bông vỡ vụn run rẩy. truyện tiên hiệp hay
Năm đó cố Quỳnh đứng bên giường bệnh, nói với nàng: "Tôi sẽ không nhìn cô thêm một cái" cánh tay Trần Kiết Nhiên cũng không nhịn được mà run lên như thế.
Năm ấy nàng cũng gầy như vậy.
Ngày đó Cố Quỳnh nói xong không đợi Trần Kiết Nhiên phản ứng liền rời đi, vì lẽ đó không biết nàng có khóc hay không.
Nếu như có, khẳng định giống như bây giờ, cõng lấy người, bụm mặt, ngoại trừ bờ vai run rẩy, hầu như không nhận ra, âm thanh nức nở rất nhẹ.
Cố Quỳnh hối hận rồi, không chỉ hối hận chuyện năm đó, mà càng hối hận chính là, thời điểm Trần Kiết Nhiên bị nhân sinh chà đạp rơi vào đáy vũng bùn, cũng là lúc cô chọn rời đi.
Nếu ngày đó cô ở lại, thời điểm Trần Kiết Nhiên khóc không cần cố gắng chống đỡ cơ thể, không cần sợ gây ra động tĩnh, nàng sẽ có nơi để dựa vào, dù tan vỡ dù đau xót, chí ít Cố Quỳnh có thể ôm nàng, dù không thể giúp nàng gánh chịu thống khổ, thì cũng có thể làm chỗ dựa tinh thần.
Trần Kiết Nhiên oán hận bản thân quá yếu đuối, biết rõ người này tật xấu ngấm vào trong xương, biết cô và nàng khác nhau một trời một vực, không thể bên nhau, mà cho dù bên nhau, Cố Quỳnh cũng không quen sống khổ, nàng cũng không quen cơm bưng nước rót quần áo lượt là, sớm muộn cũng sẽ chia hai, hai người bọn họ bên nhau nhất định không có kết quả tốt!
Nhưng trái tim không nghe theo lý trí, tiếp xúc gần với Cố Quỳnh tâm Trần Kiết Nhiên như có cảm ứng, đột nhiên nhảy lên rối loạn, Cố Quỳnh sửa được một điểm, vết sẹo trong tim nàng gần như đã quên đau, không thể chờ đợi mà muốn cùng cô sóng bước!
Hết cách rồi, ai bảo từ lúc mừơi tám tuổi Trần Kiết Nhiên đã đem trái tim mình trao cho cô.
Trái tim và đại não bất đồng, tình cảm và lý trí tách rời, để Trần Kiết Nhiên rơi vào mớ hỗn độn, trừ phi rời xa Cố Quỳnh căn bệnh này mới có thể chữa trị.
Nhưng Cố Quỳnh khăng khăng không đi, không chỉ không đi còn muốn tập hợp trước mặt nàng, ngay cả vận mệnh cũng khéo trêu đùa, Lâm Uyên thị hơn 20 triệu người, thế nhưng người cứu Trần An An lại là Cố Quỳnh!
Vào lúc này nàng mang một thân phẫn uất không có chỗ phát tiết, vừa lúc che mặt khóc lóc đau khổ thì người ôm nàng từ phía sau, cho nàng mượn bờ vai cũng là cô.
Bờ vai này muộn bảy năm, hiện tại đến trả thì có ích lợi gì? Hãy cứ mặc kệ Trần Kiết Nhiên tự mình gánh lấy là xong.
Lửa dần tàn chỉ còn le lói, Cố Quỳnh lại cho thêm củi.
Người quen biết Trần Kiết Nhiên không ai không nói nàng rộng lượng dễ tính, chỉ Trần Kiết Nhiên tự mình biết, là nàng bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li, thu tất cả những lời tổn thương của Cố Quỳnh, cho dù một chữ nàng đều nhớ kỹ, bằng không sẽ chẳng gặp ác mộng mỗi đêm.
Nói là không tính toán, kỳ thực chỉ là không thèm để ý.
Miễn là lưu ý, sẽ tính toán. Lưu càng sâu, tính toán cũng càng lợi hại.
"Tôi không cần cô!" Trần Kiết Nhiên đẩy Cố Quỳnh ngã lên giường, mu bàn tay chà xát mi mắt, hung tợn, nói: "Tôi không cần cô! Bảy năm qua tôi luôn một mình chống đỡ, bây giờ cô đến đây thì có ích lợi gì!?"
Vào lúc này phàm trước mặt nàng là người khác, cho dù là Lương Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên sẽ không uất ức như vậy.
Đại khái là vì quá quen thuộc, từng tấc một trên người đối phương bản thân đều nắm rõ, đụng chạm tiếp xúc thân mật, ngoài miệng nói sau này làm người xa lạ, nhưng trong lòng thật sự không thể xem là người dưng. Không những không xa lạ, mà còn là người hiểu nỗi oan ức thống khổ của Trần Kiết Nhiên nhất trên đời này, vì lẽ đó trước mặt cô nàng không cần đeo mặt nạ, không cần gồng mình, cũng không cần giống như lúc trước sợ cô vứt bỏ, cẩn thận từng chút chỉ lo cô tức giận, cho nên tất cả lửa giận đều có thể tận tình phát tiết lên con người này.
Hiện tại Cố Quỳnh là đối tượng trút giận hoàn hảo, đánh không hoàn thủ mắng không nói lại, Trần Kiết Nhiên tóm lấy cổ áo cô sau đó dùng đầu va vào ngực, đụng vào phổi đều khó chịu đau đớn, còn không bớt hận, lại dùng hàm răng cắn vào gáy, như hổ con bất chấp, vài giọt máu vương ra tấm áo ngủ, năm đạo móng tay êm dịu cắm vào bả vai, nhưng Cố quỳnh vẫn lặng lẽ chịu trận.
Người thường ắt đã sớm đau đến tức giận hoặc kêu gào thảm thiết, chỉ có Cố Quỳnh không giãy cũng không nháo, nằm ngửa trên giường, đưa tay nhẹ nhàng chờ sẵn sau gáy Trần Kiết Nhiên, chầm chậm động viên: "Mình biết mình đối xử với cậu không tốt." Trong đêm đen âm thanh hạ thấp đến cực điểm, nghe qua thật giống tiếng thở dài.
Nguyện vọng cả đời Trần Kiết Nhiên là có người yêu nàng, đối tốt với nàng.
Lúc trước Cố Quỳnh không yêu nàng, cũng không đối tốt với nàng.
Móng tay bủn xỉn tiến vào bên trong biểu bì, nghe được câu này, bỗng nhiên xì hơi, đặt trọng lượng toàn bộ cơ thể lên thân thể người kia, mặc kệ cánh tay trái có đau hay không, vỡ òa khóc lớn.
Tiếng khóc nức nở giải phóng uất nghẹn nơi cổ họng, tựa như đứa trẻ con bị bắt nạt, ô ô oa oa gào khóc.
Hai tay nắm chặt vạt áo, gò má dán vào ngực Cố Quỳnh, nước mắt hội tụ vừa vặn vị trí của trái tim trở thành một dòng sông nhỏ, tiếng khóc ai oán xé lòng vang bên tai, nàng mặc kệ đêm hôm khuya khoắt, cũng mặc kệ có thể quấy nhiễu mộng đẹp của Trần An An, hoặc là hàng xóm lầu dưới ngủ say.
Tâm Cố Quỳnh bị dòng nước mắt xuyên thấu, nóng bỏng mà chua xót, một hồi lại một hồi phủ lên tóc: "A Nhiên, mình đối xử với cậu không tốt."
Quả nhiên Trần An An bị đánh thức, trên người nàng mặc bộ quần áo ngủ tai thỏ, dưới chân xỏ dép bông rời khỏi phòng, hướng về phòng ngủ của Trần Kiết Nhiên, vốn dĩ muốn nhìn xem có phải Cố Quỳnh lại bắt nạt mẹ mình hay không, muốn thay mẹ giáo huấn cô, nhưng đứng cạnh cửa nghe được câu này, cộng thêm âm thanh nức nở không kiêng dè của mẹ, liền thu bước chân về, xoa xoa con mắt, chầm chậm trở về phòng, tắt đèn đi ngủ.
Lần này khóc là chuyện tốt.
Có thể khóc lớn, dù sao cũng tốt hơn trốn ở nơi không ai nhìn thấy lén lút khóc thầm.
Dựa vào chính mình sống đến bây giờ, người đối xử không tốt với nàng nhiều vô số kể, hơn nữa còn có một số người thậm chí đối với nàng không tốt, lại cho rằng đã đối tốt vô cùng, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Không ai thừa nhận bản thân cay nghiệt, tất cả mọi người đều cho rằng chính mình trời sinh lương thiện từ bi, chẳng ai cho mình là người xấu.
Cố Quỳnh là người đầu tiên ý thức được, thì ra bản thân cô không đối tốt với Trần Kiết Nhiên chút nào, điều này đã đủ để nàng có dũng khí khóc lớn.
Đại khái đây là ưu điểm của Cố Quỳnh, cô sai, ý thức được, liền nhận, không giấu diếm, cũng không để ý ánh mắt người đời.
Giống như năm đó, người khác chế nhạo mối quan hệ giữa cô và Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên chỉ lo làm cô mất mặt, trái lại Cố Quỳnh nói: "Trần Kiết Nhiên là tiểu tức phụ thì làm sao?"
Có nghĩa là, đến lượt ngươi nhiều chuyện?
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Kiết Nhiên cảm thấy Cố Quỳnh là dùng chân tâm để đối đãi nàng.
Thu tiếng khóc, Cố Quỳnh ôm nàng, điểm từng việc cô đã làm sai, Trần Kiết Nhiên khóc xong rồi, nằm nhoài trên người Cố Quỳnh không di chuyển, đại não khóc đến đau nhức, khàn giọng, nói: "Trời sáng rồi, cô cũng nên đi đi."
Tuy nói như vậy, nhưng không có một điểm ý tứ muốn rời khỏi Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh cũng nhận thức được nàng nói một đằng làm một nẻo, trong lòng dâng lên loại cảm giác trời quang sau mây mù, không dám làm nàng kinh động vẫn cứ nằm ngửa, nhân cơ hội hỏi một câu: "A Nhiên, cậu xem cậu cắn mình lại nằm trên người mình thế này, chúng ta có thể làm bạn không? Chỉ cần làm bạn bình thường là được."
Làm bạn, tốt xấu gì cũng là danh phận, Cố Quỳnh có thể quang minh chính đại chăm sóc nàng.
Trần Kiết Nhiên quật cường đáp: "Tôi không tin cô."
"Cô sẽ hại tôi."
Lại không phải nói quá.
Hại nàng thật thê thảm.
Coi như Trần Kiết Nhiên động lòng, thì vẫn luôn ghi nhớ, lời Cố Quỳnh nói ra một chữ cũng không thể tin.
- ------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới bản máu chó văn tạm định danh:
1. 《 Vợ trước quỳ cầu ta hồi tâm chuyển ý 》
2. 《 Sau ly hôn bá tổng quỳ cầu ta quay đầu lại 》
Xem tên liền biết là lại tục lại máu chó đại tục văn, cẩu nữ nhân muốn ăn đã xong cố sự.
Vẫn là câu nói kia, không thích xem máu chó văn đừng thu gom.
---------------------
Cảm tạ tại 2020-09-15 22:37:29~2020-09-16 23:22:00 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quái thú vẫn còn đang 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: 47613163 2 cái; xuyên quần lót Đại thúc, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Chấp hư nhược 15 bình; Thất Đoạn Cận 10 bình;3527979 9 bình; chuyên nghiệp đi ngang qua 8 bình;28411170 5 bình; thiêu nha là thật sự, Anna, yes 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.