Bất Công

Chương 89: Một Trần Kiết Nhiên khác

Tam Nguyệt Đồ Đằng

27/01/2023

Trần Kiết Nhiên gọi điện thoại xong, từ cầu thang thoát hiểm đi ra, vừa vặn va vào ngực Cố Quỳnh, không phòng bị bị Cố Quỳnh ôm chặt, lại bị hôn trộm sau gáy.

Trần Kiết Nhiên nhìn quanh, không thấy bóng giáng vệ sĩ và trợ lý, nàng đang muốn biết kết quả kiểm tra của Ngải Lan thế nào, lại bị Cố Quỳnh giữ lấy hông, nói: "Về thôi."

"Không chờ Ngải Lan?"

"Cô ta đi rồi, kiểm tra một hồi không có làm sao, hẳn là muốn ăn vạ."

Bình thường Ngải Lan nhìn không giống người không có tiền, làm sao ăn vạ, nói là Cố Quỳnh coi trọng Ngải Lan bảo cô về trước cũng là chuyện có thể.

"Cậu...Cậu không cùng cô ấy..." Trần Kiết Nhiên có khúc mắc, muốn xác nhận, nghe Cố Quỳnh cấp tốc nhận tội: "Một lỗi sai mình sẽ phạm hai lần sao? Mình đứng cách xa cô ta mấy mét đây! Căn bản không đứng gần, không tin chờ một lúc cậu hỏi trợ lý của mình, để hắn làm chứng!"

"Mình cũng không nói gì, đừng gấp." Trần Kiết Nhiên không nhịn được cười, giơ tay thay Cố Quỳnh lau một giọt mồ hôi nhỏ sau gáy.

Cố Quỳnh thuận thế hôn lên ngón út Trần Kiết Nhiên, tựa cười mà không cười lý sự: "Mình sợ cậu không tin mình."

Ngón tay nhỏ vì chiếc hôn mà nóng ran, Trần Kiết Nhiên run lên, cúi đầu, hạ thấp mi mắp, muốn thu tay về, bị Cố Quỳnh vững vàng nắm lấy, thuận thế trượt xuống cổ tay, lùi bước vào bên trong góc cầu thang, vừa vặn dưới ánh đèn vàng.

Vóc người Cố Quỳnh cao hơn nàng, so với vóc người thấp bé thì càng nở nang, cái bóng đổ từ đỉnh đầu Trần Kiết Nhiên xuống, hoàn toàn phủ nàng trong bóng tối.

Trần Kiết Nhiên giương mắt, có chút phản quang, chỉ có thể nhìn rõ một vòng ánh sáng mông lung, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không khó để nhận biết, đôi con ngươi sâu đến câu hồn nhiếp phách, sóng mắt lưu chuyển ôm lấy Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên nắm chặt ngón tay, ngực khiêu thình thịch.

"A Nhiên, lần này biểu hiện của mình thế nào?" Cố Quỳnh nhỏ giọng hỏi.

Giọng cười tủm tỉm, sóng nước lan tràn, lòng Trần Kiết Nhiên không yên tĩnh, nói: "Còn...Vẫn được..." Giật mình không biết từ lúc nào, âm thanh của chính nàng cũng mang theo ám muội.

"Chỉ cũng được?" Cố Quỳnh có chút thất vọng, cũng lên tình thần rất nhanh: "Xem ra mình còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được."

Cố Quỳnh cúi đầu, chậm rãi tiến gần vành tai Trần Kiết Nhiên, lại hỏi: "A Nhiên, cậu có tin mình không?"

Hô hấp nóng bỏng, Trần Kiết Nhiên không nói ra lời, chỉ gật đầu lung tung hai cái, sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt, ừ một tiếng, lúc này còn ách hơn ban nãy.

Cố Quỳnh mĩm môi khẽ cười: "Vậy thì tốt."

"A Nhiên, mình sẽ bồi đắp niềm tin nơi cậu từng chút một, lần này, mình sẽ không làm cậu thất vọng."

Nháy mắt, trong lòng Trần Kiết Nhiên lại sản sinh ra một loại trăm phần trăm tín nhiệm ỷ lại thời niên thiếu.

Tuỳ rằng chỉ có một giây, nhưng tư vị trong một giây này quá tốt, để trên đường về nàng vẫn không quên được dư vị.

...

Cố Quỳnh dùng biểu hiện của mình để đổi lấy một cơ hội, đêm đó cô ngủ lại, không cần Trần Kiết Nhiên chuẩn bị sô pha, đường hoàng tiến vào trong chăn.

Để đắp chung một cái chăn, cũng phải tìm cớ, hai người đều biết chỉ là bịt tai trộm chuông, nhưng duy trì hiểu ngầm, đêm nay Cố Quỳnh chủ động chọc thủng tầng giấy mỏng, trong lòng có chút lo sợ, đã có sự chuẩn bị, nếu Trần Kiết Nhiên không muốn cô sẽ lập tức chạy về phòng khách, thậm chí trở về nhà cũng được

Trần Kiết Nhiên quấn lấy một bên chăn, không có thêm một hành động, cũng không nói lời nào, quay lưng về Cố Quỳnh, yên lặng nhường cho cô một nửa cái giường.

"Sau này mình ngủ lại, còn phải dùng sô pha không?" Cố Quỳnh được voi đòi tiên, đưa tay kéo Trần Kiết Nhiên về phía mình, phía trước dán vào lưng nàng, đầu gối đẩy đẩy đầu gối nàng cong, vừa khớp, lại giống như trời sinh một đôi ổ khoá và chìa khóa, người có thể giúp Trần Kiết Nhiên quên đi, chỉ có thể là Cố Quỳnh.

Trần Kiết Nhiên không nói lời nào.



Cố Quỳnh cắn vành tai, mơ hồ hỏi dò: "Cho mình ngủ trên giường, hả?"

Trần Kiết Nhiên căng thẳng mím môi, như vỏ trai khó cạy.

Tâm Cố Quỳnh đều bị trận trầm mặc này hoà tan, kề bên tai nàng cười hắc hắc.

...

Lần cuối Trần Kiết Nhiên đến trường là ngày sinh viên khoá học này tham gia buổi lễ tốt nghiệp.

Bởi vì thời gian khai giảng không giống nhau, cho nên thời gian tốt nghiệp của sinh viên cũng không giống, lễ tốt nghiệp diễn ra vào cuối mùa thu, không có sinh viên chưa tốt nghiệp ngồi tham dự, cũng không có hiệu trưởng phát bằng tốt nghiệp, lần này là viện trưởng phát, nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn rất trịnh trọng, một khắc nhận tấm bằng trong tay, trong lòng hoan hô nhảy nhót, đây là thứ tượng trưng cho khát vọng thật nhiều năm của nàng trở thành sự thật, từ năm mười tám tuổi vẫn khát vọng cho tới bây giờ, rốt cuộc có thể phủng trong tay.

Cố Quỳnh dự định đến dự, nhìn thấy nàng vui vẻ mà xinh đẹp đứng trên sân khấu, đáng tiếc lịch trình bận rộn không thể sắp xếp kịp thời, công ty xảy ra chuyện bất ngờ, trì hoãn nửa giờ, không thể làm gì hơn là để Trần Kiết Nhiên đến trước, sau đó xong việc mới đến sau.

Cố Quỳnh xử lý công việc khẩn cấp, lúc chạy tới Lâm Sư Đại thì Trần Kiết Nhiên đã ở trong hội trường tham gia nghi thức tốt nghiệp, Cố Quỳnh nói tài xế không cần dừng xe trực tiếp chạy tới cửa hội trường, lúc đi ngang qua dãy lớp học, lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn.

Một chiếc xe đạp cũ nát rỉ sắt không biết vọt ra từ đâu, tài xế chạy rất chậm, nhanh chân thắng gấp, nhưng vẫn xảy ra va chạm, người đạp xe là một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, bị hất ngã trên lối đi bộ.

"Xin lỗi Cố tổng." Tài xế ngừng xe.

"Ở lại xử lý đi." Cố Quỳnh xuống xe, dự định trực tiếp đi đến hội trường, đi ngang liếc mắt nhìn nữ sinh bị va vào.

Vóc dáng không cao, da dẻ rất trắng, mặc trên người cái áo khoác cũ, bên trong mặc cái áo len màu đỏ, cổ áo giặt đến bạc màu, mấy sợi len sổ ra bên ngoài, xem ra đã sử dụng rất nhiều năm.

Cái xe đạp kia, rách rách rưới rưới, thân xe rỉ sắt, hai cái bàn đạp sớm đã không có, chỉ còn lưu lại miếng kim loại bóng lưỡng.

Cố Quỳnh đột ngột ngừng bước.

Rất nhiều năm trước, cũng nhìn thấy một người giống như vậy, nàng ngã xuống đất, cũng mặc cái áo len màu đỏ sờn cũ, cũng cưỡi một chiếc xe đạp rỉ sét.

"Vị nữa sĩ này, cô không sao chứ?" tài xế đi tới đỡ nữ sinh đứng lên.

"Không...Không sao..." Nữ sinh lúng túng, giống như con muỗi, bay bên tai đâm Cố Quỳnh một hồi.

Ống tay áo bị thủng một lỗ lớn, lộ ra áo len đỏ bên trong.

Áo khoác rộng đến mức không vừa vặn, áo len nhỏ đến ôm sát người.

Bên trên ba lô còn có một miếng vá,

"Tôi đưa cô đến bệnh viện." Tài xế chủ động dựng xe đạp lên để gọn và góc đường.

"Không cần, tôi không sao, tôi còn phải lên lớp..." Nữ sinh quay lưng về phía Cố Quỳnh, âm thanh sợ hãi, sống lưng ưỡn thẳng.

Cố Quỳnh xoay người vòng về phía nữ sinh, nhanh chân đi tới, dừng lại trước mặt nàng.

Đột ngột xuất hiện một người khí thế băng lãnh đứng trước mặt, nữ sinh kia sợ hết hồn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt va vào tầm mắt, Cố Quỳnh nín thở.

Cực kỳ giống Trần Kiết Nhiên, là Trần Kiết Nhiên năm mười bảy tuổi.

Trong mắt không có chút công kích, trên người cũng không có quá nhiều cảm giác tang thương, để lộ ra tính cách hướng nội mềm yếu từ trong xương, lại có một luồng sức mạnh quật cường chống chọi, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp.

Giống như cỏ đuôi chó mọc ra từ vách tường xi măng, không có gì kỳ lạ, ngoại trừ Cố Quỳnh, sẽ không ai để ý.



Nếu như thời khắc này không phải Trần Kiết Nhiên đang tham sự lễ tốt nghiệp, Cố Quỳnh đã thật sự cho rằng những năm qua chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh rồi, Trần Kiết Nhiên vẫn là Trần Kiết Nhiên năm đó, ngại ngùng ngây thơ đứng trước mặt cô, không có tai nạn xe, không huỷ dung, nàng thi đậu Lâm Sư Đại, an ổn đọc sách, ngày gặp lại Cố Quỳnh không nén được vui mừng.

Chỉ là thời gian không đúng, nữ sinh trước mắt so với Trần Kiết Nhiên năm đó có chút lớn hơn.

Nhìn kỹ thì, kỳ thực ngũ quan cũng không giống, điểm giống nhau nằm ở đôi mắt, đều là mắt một mí, chỉ là loại khí chất kia, đầy đủ gần như bảy, tám phần, để Cố Quỳnh khó tránh xúc cảnh sinh tình.

"Mời..." Nữ sinh lùi về sau hai bước, thanh nhu mở miệng: "Mời ngài đi đi, tôi muộn học rồi..."

"Em là sinh viên Lâm Sư Đại?" Cố Quỳnh thả âm thanh ôn nhu đến nỗi bản thân cô cũng không ngờ tới.

"Ừm." Nữ sinh gật đầu.

"Cô tên gì?"

Nữ sinh bất giác lùi về sau hai bước.

Cố Quỳnh cười nhạt: "Xe của tôi đụng vào cô, đương nhiên phải biết tên của cô, dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra, bảo đảm cô bình an vô sự."

Một đôi mắt có chút sâu, mịt mờ ý cười ôn nhu, dáng vẻ rất thâm tình, dễ dàng làm lung lay trái tim thiếu nữ không hiểu thế sự.

Nữ sinh kia quả nhiên buông tâm đề phòng, nói: "Tôi tên Chu Tiểu Vũ, là sinh viên năm nhất viện văn học."

Quá trùng hợp, người này qủa thật là Trần Kiết Nhiên thứ hai, hơn nữa nàng sống một cuộc đời không bị phá hỏng, Cố Quỳnh vô thức hoài niệm chuyện cũ.

Cố Quỳnh đưa tay về phía sau, tài xế nhanh tay đưa giấy bút cho cô, cô viết lên một chuỗi con số: "Đây là số điện thoại của tôi, hôm nay đụng phải cô, rất xin lỗi, sau này nếu cô gặp phải khó khăn gì, có thể gọi vào số điện thoại này tìm tôi bất cứ lúc nào."

Cố Quỳnh vốn định viết số điện thoại của trợ lý, ma xui quỷ khiến đầu bút xoay một cái liền viết số điện thoại của chính mình, nhìn cái áo khoác rộng thùng thình cũ nát trên người Chu Tiểu Vũ một chút, nhíu nhíu mày, xoay người lấy áo khoác dự bị trong xe đưa cho nàng.

Cái áo mới tinh mềm mại, Cố Quỳnh tự mình phủ lên người Chu Tiểu Vũ, còn thay nàng vuốt phẳng mấy nếp gấp, nở nụ cười nhàn nhạt: "Xin lỗi, làm hỏng áo khoác của cô."

Nữ nhân xinh đẹp toả ra khí chất hút hồn, để Chu Tiểu Vũ đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Không...Không sao..."

Cố Quỳnh còn muốn lên tiếng, đột nhiên di động ở trong túi chấn động, hoá ra là Trần Kiết Nhiên gọi tới, hỏi cô đi đến đâu rồi.

"Mình đang ở gần chỗ dãy lớp học." Nét mặt Cố Quỳnh khẽ biến, đánh mắt nhìn tài xế, ra hiệu cho hắn tiếp tục xử lý, sau đó vội vã chạy về hướng hội trường.

Tiểu bộ chạy tới lễ đường, khí tức có chút bất ổn, Trần Kiết Nhiên đứng sẵn ở cửa chờ cô, nhìn Cố Quỳnh chạy tới mặt hơi ửng hồng, cau mày nói: "Bận quá thì đừng tới, sao lại chạy gấp như vậy?"

"Ngày quan trọng, mình không tới sao được." Cố Quỳnh cười cười, khôi phục hô hấp.

- ---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ tại 2020-10-07 22:12:16~2020-10-08 23:57:40 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Trường đê một ngân 2 cái; xuyên hoa áo Đại thúc, DetectiveLi, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Cuồng loạn 17 bình; giống như đúc yên hỏa 16 bình; thanh nhàn thanh hiền, Hokage đệ lục Kakashi 10 bình; Anna 2 bình; Nhiễm Nhiễm nha 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook