Chương 103: Rạch nát mặt mình
Tam Nguyệt Đồ Đằng
31/01/2023
Trần Kiết Nhiên phán đoán chỗ này là một khu dân cư, mà từ khi rời phòng bước ra ngoài, nhìn thấy phong cách thiết kế nhà bếp, phòng khách cũng đủ để suy đoán được điều này.
Nhà bếp rất lớn, tủ lạnh hai cánh, hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều có đủ, nhìn qua có vẻ là vừa mới mua, Lương Tử Oánh mua về trong lúc nàng hôn mê.
Trần Kiết Nhiên vốn định tìm gà hoặc xương sườn, kết quả lật tung tủ lạnh, cũng có thể tìm thấy, chỉ là thịt đều đã được cắt gọn không cần nàng sơ chế, Trần Kiết Nhiên đành nghĩ cách khác.
"Tử Oánh, cô muốn ăn món gì?" Trần Kiết Nhiên ôn hoà nhìn Lương Tử Oánh, không hề để lộ đề phòng.
"Món gì cũng thích." Lương Tử Oánh cầm tạp dề trong tay, luồn vào cổ Trần Kiết Nhiên, buộc chặt đai lưng, thuận thế ôm eo nàng, lót cằm vào bả vai, cười khẽ: "Chỉ cần chị làm, em đều thích ăn."
"Ăn gà hầm khoai tây được không?"
"Đương nhiên là được, vừa nghe đã thấy ngon rồi."
Trần Kiết Nhiên bị Lương Tử Oánh ôm, toàn thân nổi da gà, trong da như có sâu bò, nàng cắn răng nhẫn nhịn, muốn mượn cớ khom lưng tìm nguyên liệu để thoát khỏi Lương Tử Oánh. Lương Tử Oánh vẫn ôm cứng như cũ, làm Trần Kiết Nhiên tê cả da đầu.
Gà đã được chặt sẵn chỉ cần rửa sạch, nhưng khoai tây vẫn còn nguyên vỏ, Trần Kiết Nhiên ôm rổ khoai trong tay, không cẩn thận trợt tay làm đổ ra sàn nhà, đáng tiếng động tĩnh quá nhỏ, hoàn toàn không thể gây kinh động lầu dưới, Trần kiết Nhiên vốn định gây ồn ào phiền toái, để nắm lấy phao cứu sinh.
Nàng nhặt khoai tây lên rửa sạch vỏ.
Dụng cụ bếp đều bóng lưỡng, vừa nhìn đã biết chưa từng sử dụng, Trần Kiết Nhiên rút một cái dao phay, nắm bằng tay phải, bàn tay vô lực, một lần nữa làm rơi xuống sàn nhà kêu loảng xoảng.
Mặt mày Lương Tử Oánh trắng bệch, nàng cúi người ngồi xuống chụp lấy chân Trần Kiết Nhiên: "Chị, chị có bị thương không?"
"Tôi không sao, không cẩn thận trượt tay." Trần Kiết Nhiên không tự nhiên, rút chân về.
Lương Tử Oánh đứng dậy, lại nâng tay phải nàng lên: "Tay chị vẫn còn đau sao?"
Mi tâm Trần Kiết Nhiên nhảy nhảy: "Tốt lắm rồi."
Nàng liếc mắt nhìn Lương Tử Oánh, trong lòng xúc động.
Tốt xấu gì các nàng cũng cùng nhau lớn lên, dù cho Lương Tử Oánh từng bắt nạt nàng, hãm hại nàng, nhưng cũng chân tâm đối tốt với nàng, thời điểm hai người lén lút ngủ cùng một giường, Lương Tử Oánh giúp nàng ôn bài, nhân lúc Lương Nhu Khiết không chú ý, lén lút lo lắng cho nàng, đau lòng thay nàng...
Tốt xấu gì cũng từng có mấy năm làm chị em thân thiết, làm sao có khả năng oán hận tất cả? Chỉ là sau đó Lương Tử Oánh làm chuyện kia, thực sự làm Trần Kiết Nhiên tổn thương, cho nên tình nghĩa trước đó đều bị tiêu diệt.
"Tử Oánh, cô quay đầu đi, bây giờ vẫn còn kịp." Trần Kiết Nhiên không đành lòng khuyên nàng: "Hãy suy nghĩ về tiền đồ sau này, cô còn chưa tới ba mươi, nếu thật sự vì chuyện này mà phải ngồi tù, thì sau này phải làm sao bây giờ? Cô hãy tìm một người yêu mình, biết nóng biết lạnh, cẩn thận sống cuộc đời của mình không tốt sao?"
"Chị chính là người yêu biết nóng biết lạnh, em còn tìm ai?" Lương Tử Oánh nở nụ cười, dùng mặt sượt sượt lòng bàn tay nàng: "Chị, em muốn có chị, từ nhỏ chị đã là của em, sau đó là Cố Quỳnh lừa chị, cướp chị đi, hôm nay em thật vất vả mới đoạt lại được, đừng nghĩ đến chuyện em sẽ từ bỏ."
Trần Kiết Nhiên cảm thấy đáng thương, thiết nghĩ Lương Tử Oánh nói yêu thích, thật giống như đứa trẻ yêu thích món đồ chơi, miễn là làm hài lòng chính mình, đoạt được là được rồi, không cần có tác dụng.
"Tôi không muốn cô tự huỷ tiền đồ."
Trần Kiết Nhiên hồi tưởng lại tình chị em trong quá khứ, nói vài lời tâm huyết, nhất thời cảm khái, đã quên chuyện quan trọng lúc này là phải động viên tâm tình Lương Tử Oánh.
Lương Tử Oánh nhắm mắt lại, quả nhiên phản ứng mạnh, ngậm ý cười lạnh lẽo, âm thanh cũng tàn nhẫn: "Cái gì gọi là tự huỷ tiền đồ? Không phải chị đồng ý đến M quốc với em sao? Không phải chúng ta sẽ bên nhau sao? Em không phạm pháp, tại sao lại huỷ tiền đồ? Thì ra chị cố ý kéo dài thời gian đợi người đến cứu?"
Nói đến đây Lương Tử Oánh đột nhiên trở mặt, không cho Trần Kiết Nhiên tiếp tục làm cơm, thô lỗ kéo nàng vào phòng ngủ, mặc cho Trần Kiết Nhiên giãy dụa thế nào cũng mặc kệ, dùng cơ thể giữ chặt chân tay, nắm lấy cổ nàng ép lên giường, cười đến hung tàn: "Hèn gì đột nhiên chị lại ôn nhu như thế, thì ra muốn gạt em, đợi đến khi hống được rồi, liền nghĩ đến việc chạy trốn, có phải chị nghĩ như thế không?"
Cổ Trần Kiết Nhiên bị Lương Tử Oánh bóp chặt đến đỏ chót, ngẹt thở ngẩng đầu liên tục ho khan: "Không có...không có..."
Lương Tử Oánh hoàn hồn, lập tức buông lỏng tay, bày ra vẻ mặt có lỗi: "Chị...Xin lỗi...Em...Em không muốn làm chị tổn thương..."
Trần Kiết nhiên nhân cơ hội mau mau ngồi dậy, hít lấy hít để không khí, sắc mặt hoà hoãn, nhìn Lương Tử Oánh ngồi trên giường, thực lòng than khóc.
Chỉ là Trần Kiết Nhiên sẽ không dễ dàng bị vẻ mặt này làm cho nhẹ dạ. Muốn nhìn thấu tâm một người, không nên nghe mà phải nhìn hành động của người đó.
Lúc trước ngoài miệng Cố Quỳnh luôn nói yêu thích Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên tin tưởng một lần, hai lần, cuối cùng không phải xuất hiện một Chu Tiểu Vũ liền bị câu hồn sao?
Lời xin lỗi của Lương Tử Oánh như nước chảy mây trôi, khẩn thiết được bao nhiêu, suýt chút nữa bóp chết Trần Kiết Nhiên, mấy dấu ngón tay vẫn còn hằn trên cổ.
Trần Kiết Nhiên nghĩ, có lẽ trên đời này không có yêu thương chân thành, hết thảy yêu thích, cuối cùng đều đứng trên lập trường của mình, thoả mãn loại tâm tư nào đó của chính mình mà không muốn ai hay biết.
Cố Quỳnh là như vậy, Lương Tử Oánh là như vậy, mà Trần Kiết Nhiên cũng không khác.
Cho dù Lương Tử Oánh điên rồi, cũng là người điên vô cùng thông minh, thủ đoạn của Trần Kiết Nhiên có thể lừa gạt Cố Quỳnh, nhưng không thể gạt được nàng, so với Cố Quỳnh, lòng dạ Lương Tử Oánh càng độc ác.
Trần Kiết Nhiên đánh mất cơ hội duy nhất được Lương Tử Oánh tháo xiềng xích trói buộc, lần này thật sự rơi vào tình huống bó tay hết cách, thẳng thắn không cần diễn vai chị em tình thâm.
Lương Tử Oánh cả ngày không ra khỏi cửa, hầu hạ Trần Kiết Nhiên bị khoá chặt tay chân đến không biết trời đâu đất đâu, giúp nàng đánh răng rửa mặt, đêm xuống lại lau người cho nàng.
Da dẻ tiếp túc với không khí lạnh như băng, trong lòng Trần Kiết Nhiên cực kỳ hoảng sợ, nàng lo sợ Lương Tử Oánh sẽ làm cái gì.
Người bình thường đối với Trần Kiết Nhiên là tuyệt đối không có hứng thú, nhưng Lương Tử Oánh không phải người bình thường.
Lương Tử Oánh không làm gì, chỉ tỉ mỉ lau sạch thân thể cho nàng, thay đổi quần áo sạch, còn thân mật vỗ vỗ mặt nàng, cắn chóp mũi của nàng cười cười: "Chị, đừng sợ, em không phải loại cầm thú như Cố Quỳnh, chuyện như vậy, đương nhiên phải là chị tình nguyện, bằng không em cũng không có lạc thú."
Trong lòng nàng cho rằng, năm đó Trần Kiết Nhiên bị Cố Quỳnh cưỡng bức, cho nên nàng muốn Trần Kiết Nhiên cam tâm tình nguyện, thể hiện rõ khí tiết cao quý hơn Cố Quỳnh vạn phần.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, đây là năm mươi bước cười một trăm bước, kẻ tám lạng người nửa cân.
Lại nói Lương Tử Oánh càng lúc càng cố tình tạo ra cơ hội thân cận, lúc thay quần áo thì ngón tay không cẩn thận quệt qua vài chỗ, chỉ là không làm đến cùng mà thôi.
Trần Kiết Nhiên không muốn lãng phí hơi sức tranh luận với người điên, nàng nhịn, rốt cuộc đến lần thứ ba Lương Tử Oánh giúp nàng thay quần áo trong một ngày thì không nhịn được ói ở trên giường.
Ga trải giường nhiễm mùi chua thối, Lương Tử Oánh lôi sợi xích sắt, ôm Trần Kiết Nhiên vào nhà tắm thanh tẩy, đặt nàng dưới vòi sen, dòng nước lạnh lẽo tưới từ đỉnh đầu xuống, hai người dội đến ẩm ướt, Lương Tử Oánh trợn tròn hai mắt, ngắt lấy sau gáy Trần Kiết Nhiên rít gào: "Cố Quỳnh không làm chị buồn nôn, vậy mà chị chê tôi buồn nôn sao?"
Nàng tháo vòi sen ra, rót vào trong miệng Trần Kiết Nhiên, chửi bới chất vấn: "Chị chê tôi buồn nôn? Chị dám chê tôi?"
Lục phủ ngũ tạng Trần Kiết Nhiên đều bị nước lạnh đông cứng, nước từ lỗ mũi chảy ra, nàng đã mất ý thức, mông lung nghĩ, cứ chết như thế này cũng được, cả đời này của nàng, thời gian hạnh phúc chỉ ngắn ngủi mấy năm nương tựa với Trần An An, còn lại đều nằm gọn trong cái lồng của tuyệt vọng, nàng thật sự không lưu luyến thế giới này.
Chỉ là cái tên Trần An An thoáng qua trong đầu, khiến Trần Kiết Nhiên giật mình tỉnh táo.
Không thể chết.
Nàng chết rồi, Trần An An sẽ có bao nhiêu thương tâm?
Mẹ con các nàng phải nương tựa lẫn nhau.
Thế là dùng xiềng xích tay chân giãy dụa với Lương Tử Oánh.
"Chị còn muốn chạy?" trong mắt Lương Tử Oánh tơ máu dày đặc, tựa như ác quỷ vô cùng doạ người: "Chị còn muốn chạy đi đâu? Ngoại trừ tôi ra còn muốn tìm ai? Chờ Cố Quỳnh đến cứu sao? Đừng nằm mơ!"
"Chị, nếu như Cố Quỳnh thật sự đến rồi, em sẽ chết cùng chị, cho cô ta tận mắt nhìn thấy chị chết, để cô ta biết, chị sống là người của em, chết cũng chỉ có thể làm ma của em!"
Lương Tử Oánh triệt để điên rồi, vừa dứt lời, lập tức ném vòi sen, kéo Trần Kiết Nhiên vào bếp, cầm lấy một cái dao gọt hoa quả dài chừng 20cm, lưỡi dao sắc bén bóng mượt, đặt hai tay Trần Kiết Nhiên lên kệ bếp, cũng ép tay mình ở bên trên, muốn lập tức bổ xuống!
Đúng lúc này, cửa inox kiên cố bị phá tan từ bên ngoài, một đám người đẩy cửa lao vào --
Người cầm đầu chính là Cố Quỳnh, phía sau là một đám người mặc đồng phục cảnh sát.
Chỉ vì trên tay Lương Tử Oánh có con tin, hơn nữa tâm tình còn đang trong trạng thái hứng khởi, tất cả người có mặt không dám làm bừa.
"A Nhiên --" Con ngươi Cố Quỳnh co rút kịch liệt, khàn giọng, thời điểm muốn nhấc chân đi tới, Lương Tử Oánh kề dao lên cổ Trần Kiết Nhiên, cắt vào thịt.
Trong nháy mắt, lưỡi dao được nhuộm đỏ.
"Cố Quỳnh, còn dám lại gần, nàng liền mất mạng!"
"Lương Tử Oánh, nếu cô dám làm nàng bị thương, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!" Qủa nhiên Cố Quỳnh không dám cử động nữa.
Lương Tử Oánh cười lạnh: "Cô có gan thì đến đây, để xem cô không để tôi yên trước hay là tôi giết nàng trước?"
"Lương Tử Oánh!"
Lưỡi dao trên tay lại khảm sâu vào mấy millimet.
"Dừng tay --" Cố Quỳnh khẩn cầu: "Lương Tử Oánh, cô thắng, nói đi, cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng, tuyệt đối đừng tổn thương nàng!"
"Cái gì cũng đáp ứng sao? Được a." Lương Tử Oánh cười như con rắn độc, đánh mắt về sóng đựng dao, bĩu môi: "Cô chọn một cái, dùng sức rạch vào mặt mình, lúc nào tôi nói dừng cô mới được phép dừng, cô dám không?"
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-10-22 10:42:02~2020-10-23 11:15:30 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên hoa áo Đại thúc, louisezhong, DetectiveLi 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Đứa nhóc 10 bình; Anna 2 bình; lão tài xế mang mang ta, không làm to ca thật nhiều năm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Nhà bếp rất lớn, tủ lạnh hai cánh, hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều có đủ, nhìn qua có vẻ là vừa mới mua, Lương Tử Oánh mua về trong lúc nàng hôn mê.
Trần Kiết Nhiên vốn định tìm gà hoặc xương sườn, kết quả lật tung tủ lạnh, cũng có thể tìm thấy, chỉ là thịt đều đã được cắt gọn không cần nàng sơ chế, Trần Kiết Nhiên đành nghĩ cách khác.
"Tử Oánh, cô muốn ăn món gì?" Trần Kiết Nhiên ôn hoà nhìn Lương Tử Oánh, không hề để lộ đề phòng.
"Món gì cũng thích." Lương Tử Oánh cầm tạp dề trong tay, luồn vào cổ Trần Kiết Nhiên, buộc chặt đai lưng, thuận thế ôm eo nàng, lót cằm vào bả vai, cười khẽ: "Chỉ cần chị làm, em đều thích ăn."
"Ăn gà hầm khoai tây được không?"
"Đương nhiên là được, vừa nghe đã thấy ngon rồi."
Trần Kiết Nhiên bị Lương Tử Oánh ôm, toàn thân nổi da gà, trong da như có sâu bò, nàng cắn răng nhẫn nhịn, muốn mượn cớ khom lưng tìm nguyên liệu để thoát khỏi Lương Tử Oánh. Lương Tử Oánh vẫn ôm cứng như cũ, làm Trần Kiết Nhiên tê cả da đầu.
Gà đã được chặt sẵn chỉ cần rửa sạch, nhưng khoai tây vẫn còn nguyên vỏ, Trần Kiết Nhiên ôm rổ khoai trong tay, không cẩn thận trợt tay làm đổ ra sàn nhà, đáng tiếng động tĩnh quá nhỏ, hoàn toàn không thể gây kinh động lầu dưới, Trần kiết Nhiên vốn định gây ồn ào phiền toái, để nắm lấy phao cứu sinh.
Nàng nhặt khoai tây lên rửa sạch vỏ.
Dụng cụ bếp đều bóng lưỡng, vừa nhìn đã biết chưa từng sử dụng, Trần Kiết Nhiên rút một cái dao phay, nắm bằng tay phải, bàn tay vô lực, một lần nữa làm rơi xuống sàn nhà kêu loảng xoảng.
Mặt mày Lương Tử Oánh trắng bệch, nàng cúi người ngồi xuống chụp lấy chân Trần Kiết Nhiên: "Chị, chị có bị thương không?"
"Tôi không sao, không cẩn thận trượt tay." Trần Kiết Nhiên không tự nhiên, rút chân về.
Lương Tử Oánh đứng dậy, lại nâng tay phải nàng lên: "Tay chị vẫn còn đau sao?"
Mi tâm Trần Kiết Nhiên nhảy nhảy: "Tốt lắm rồi."
Nàng liếc mắt nhìn Lương Tử Oánh, trong lòng xúc động.
Tốt xấu gì các nàng cũng cùng nhau lớn lên, dù cho Lương Tử Oánh từng bắt nạt nàng, hãm hại nàng, nhưng cũng chân tâm đối tốt với nàng, thời điểm hai người lén lút ngủ cùng một giường, Lương Tử Oánh giúp nàng ôn bài, nhân lúc Lương Nhu Khiết không chú ý, lén lút lo lắng cho nàng, đau lòng thay nàng...
Tốt xấu gì cũng từng có mấy năm làm chị em thân thiết, làm sao có khả năng oán hận tất cả? Chỉ là sau đó Lương Tử Oánh làm chuyện kia, thực sự làm Trần Kiết Nhiên tổn thương, cho nên tình nghĩa trước đó đều bị tiêu diệt.
"Tử Oánh, cô quay đầu đi, bây giờ vẫn còn kịp." Trần Kiết Nhiên không đành lòng khuyên nàng: "Hãy suy nghĩ về tiền đồ sau này, cô còn chưa tới ba mươi, nếu thật sự vì chuyện này mà phải ngồi tù, thì sau này phải làm sao bây giờ? Cô hãy tìm một người yêu mình, biết nóng biết lạnh, cẩn thận sống cuộc đời của mình không tốt sao?"
"Chị chính là người yêu biết nóng biết lạnh, em còn tìm ai?" Lương Tử Oánh nở nụ cười, dùng mặt sượt sượt lòng bàn tay nàng: "Chị, em muốn có chị, từ nhỏ chị đã là của em, sau đó là Cố Quỳnh lừa chị, cướp chị đi, hôm nay em thật vất vả mới đoạt lại được, đừng nghĩ đến chuyện em sẽ từ bỏ."
Trần Kiết Nhiên cảm thấy đáng thương, thiết nghĩ Lương Tử Oánh nói yêu thích, thật giống như đứa trẻ yêu thích món đồ chơi, miễn là làm hài lòng chính mình, đoạt được là được rồi, không cần có tác dụng.
"Tôi không muốn cô tự huỷ tiền đồ."
Trần Kiết Nhiên hồi tưởng lại tình chị em trong quá khứ, nói vài lời tâm huyết, nhất thời cảm khái, đã quên chuyện quan trọng lúc này là phải động viên tâm tình Lương Tử Oánh.
Lương Tử Oánh nhắm mắt lại, quả nhiên phản ứng mạnh, ngậm ý cười lạnh lẽo, âm thanh cũng tàn nhẫn: "Cái gì gọi là tự huỷ tiền đồ? Không phải chị đồng ý đến M quốc với em sao? Không phải chúng ta sẽ bên nhau sao? Em không phạm pháp, tại sao lại huỷ tiền đồ? Thì ra chị cố ý kéo dài thời gian đợi người đến cứu?"
Nói đến đây Lương Tử Oánh đột nhiên trở mặt, không cho Trần Kiết Nhiên tiếp tục làm cơm, thô lỗ kéo nàng vào phòng ngủ, mặc cho Trần Kiết Nhiên giãy dụa thế nào cũng mặc kệ, dùng cơ thể giữ chặt chân tay, nắm lấy cổ nàng ép lên giường, cười đến hung tàn: "Hèn gì đột nhiên chị lại ôn nhu như thế, thì ra muốn gạt em, đợi đến khi hống được rồi, liền nghĩ đến việc chạy trốn, có phải chị nghĩ như thế không?"
Cổ Trần Kiết Nhiên bị Lương Tử Oánh bóp chặt đến đỏ chót, ngẹt thở ngẩng đầu liên tục ho khan: "Không có...không có..."
Lương Tử Oánh hoàn hồn, lập tức buông lỏng tay, bày ra vẻ mặt có lỗi: "Chị...Xin lỗi...Em...Em không muốn làm chị tổn thương..."
Trần Kiết nhiên nhân cơ hội mau mau ngồi dậy, hít lấy hít để không khí, sắc mặt hoà hoãn, nhìn Lương Tử Oánh ngồi trên giường, thực lòng than khóc.
Chỉ là Trần Kiết Nhiên sẽ không dễ dàng bị vẻ mặt này làm cho nhẹ dạ. Muốn nhìn thấu tâm một người, không nên nghe mà phải nhìn hành động của người đó.
Lúc trước ngoài miệng Cố Quỳnh luôn nói yêu thích Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên tin tưởng một lần, hai lần, cuối cùng không phải xuất hiện một Chu Tiểu Vũ liền bị câu hồn sao?
Lời xin lỗi của Lương Tử Oánh như nước chảy mây trôi, khẩn thiết được bao nhiêu, suýt chút nữa bóp chết Trần Kiết Nhiên, mấy dấu ngón tay vẫn còn hằn trên cổ.
Trần Kiết Nhiên nghĩ, có lẽ trên đời này không có yêu thương chân thành, hết thảy yêu thích, cuối cùng đều đứng trên lập trường của mình, thoả mãn loại tâm tư nào đó của chính mình mà không muốn ai hay biết.
Cố Quỳnh là như vậy, Lương Tử Oánh là như vậy, mà Trần Kiết Nhiên cũng không khác.
Cho dù Lương Tử Oánh điên rồi, cũng là người điên vô cùng thông minh, thủ đoạn của Trần Kiết Nhiên có thể lừa gạt Cố Quỳnh, nhưng không thể gạt được nàng, so với Cố Quỳnh, lòng dạ Lương Tử Oánh càng độc ác.
Trần Kiết Nhiên đánh mất cơ hội duy nhất được Lương Tử Oánh tháo xiềng xích trói buộc, lần này thật sự rơi vào tình huống bó tay hết cách, thẳng thắn không cần diễn vai chị em tình thâm.
Lương Tử Oánh cả ngày không ra khỏi cửa, hầu hạ Trần Kiết Nhiên bị khoá chặt tay chân đến không biết trời đâu đất đâu, giúp nàng đánh răng rửa mặt, đêm xuống lại lau người cho nàng.
Da dẻ tiếp túc với không khí lạnh như băng, trong lòng Trần Kiết Nhiên cực kỳ hoảng sợ, nàng lo sợ Lương Tử Oánh sẽ làm cái gì.
Người bình thường đối với Trần Kiết Nhiên là tuyệt đối không có hứng thú, nhưng Lương Tử Oánh không phải người bình thường.
Lương Tử Oánh không làm gì, chỉ tỉ mỉ lau sạch thân thể cho nàng, thay đổi quần áo sạch, còn thân mật vỗ vỗ mặt nàng, cắn chóp mũi của nàng cười cười: "Chị, đừng sợ, em không phải loại cầm thú như Cố Quỳnh, chuyện như vậy, đương nhiên phải là chị tình nguyện, bằng không em cũng không có lạc thú."
Trong lòng nàng cho rằng, năm đó Trần Kiết Nhiên bị Cố Quỳnh cưỡng bức, cho nên nàng muốn Trần Kiết Nhiên cam tâm tình nguyện, thể hiện rõ khí tiết cao quý hơn Cố Quỳnh vạn phần.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, đây là năm mươi bước cười một trăm bước, kẻ tám lạng người nửa cân.
Lại nói Lương Tử Oánh càng lúc càng cố tình tạo ra cơ hội thân cận, lúc thay quần áo thì ngón tay không cẩn thận quệt qua vài chỗ, chỉ là không làm đến cùng mà thôi.
Trần Kiết Nhiên không muốn lãng phí hơi sức tranh luận với người điên, nàng nhịn, rốt cuộc đến lần thứ ba Lương Tử Oánh giúp nàng thay quần áo trong một ngày thì không nhịn được ói ở trên giường.
Ga trải giường nhiễm mùi chua thối, Lương Tử Oánh lôi sợi xích sắt, ôm Trần Kiết Nhiên vào nhà tắm thanh tẩy, đặt nàng dưới vòi sen, dòng nước lạnh lẽo tưới từ đỉnh đầu xuống, hai người dội đến ẩm ướt, Lương Tử Oánh trợn tròn hai mắt, ngắt lấy sau gáy Trần Kiết Nhiên rít gào: "Cố Quỳnh không làm chị buồn nôn, vậy mà chị chê tôi buồn nôn sao?"
Nàng tháo vòi sen ra, rót vào trong miệng Trần Kiết Nhiên, chửi bới chất vấn: "Chị chê tôi buồn nôn? Chị dám chê tôi?"
Lục phủ ngũ tạng Trần Kiết Nhiên đều bị nước lạnh đông cứng, nước từ lỗ mũi chảy ra, nàng đã mất ý thức, mông lung nghĩ, cứ chết như thế này cũng được, cả đời này của nàng, thời gian hạnh phúc chỉ ngắn ngủi mấy năm nương tựa với Trần An An, còn lại đều nằm gọn trong cái lồng của tuyệt vọng, nàng thật sự không lưu luyến thế giới này.
Chỉ là cái tên Trần An An thoáng qua trong đầu, khiến Trần Kiết Nhiên giật mình tỉnh táo.
Không thể chết.
Nàng chết rồi, Trần An An sẽ có bao nhiêu thương tâm?
Mẹ con các nàng phải nương tựa lẫn nhau.
Thế là dùng xiềng xích tay chân giãy dụa với Lương Tử Oánh.
"Chị còn muốn chạy?" trong mắt Lương Tử Oánh tơ máu dày đặc, tựa như ác quỷ vô cùng doạ người: "Chị còn muốn chạy đi đâu? Ngoại trừ tôi ra còn muốn tìm ai? Chờ Cố Quỳnh đến cứu sao? Đừng nằm mơ!"
"Chị, nếu như Cố Quỳnh thật sự đến rồi, em sẽ chết cùng chị, cho cô ta tận mắt nhìn thấy chị chết, để cô ta biết, chị sống là người của em, chết cũng chỉ có thể làm ma của em!"
Lương Tử Oánh triệt để điên rồi, vừa dứt lời, lập tức ném vòi sen, kéo Trần Kiết Nhiên vào bếp, cầm lấy một cái dao gọt hoa quả dài chừng 20cm, lưỡi dao sắc bén bóng mượt, đặt hai tay Trần Kiết Nhiên lên kệ bếp, cũng ép tay mình ở bên trên, muốn lập tức bổ xuống!
Đúng lúc này, cửa inox kiên cố bị phá tan từ bên ngoài, một đám người đẩy cửa lao vào --
Người cầm đầu chính là Cố Quỳnh, phía sau là một đám người mặc đồng phục cảnh sát.
Chỉ vì trên tay Lương Tử Oánh có con tin, hơn nữa tâm tình còn đang trong trạng thái hứng khởi, tất cả người có mặt không dám làm bừa.
"A Nhiên --" Con ngươi Cố Quỳnh co rút kịch liệt, khàn giọng, thời điểm muốn nhấc chân đi tới, Lương Tử Oánh kề dao lên cổ Trần Kiết Nhiên, cắt vào thịt.
Trong nháy mắt, lưỡi dao được nhuộm đỏ.
"Cố Quỳnh, còn dám lại gần, nàng liền mất mạng!"
"Lương Tử Oánh, nếu cô dám làm nàng bị thương, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!" Qủa nhiên Cố Quỳnh không dám cử động nữa.
Lương Tử Oánh cười lạnh: "Cô có gan thì đến đây, để xem cô không để tôi yên trước hay là tôi giết nàng trước?"
"Lương Tử Oánh!"
Lưỡi dao trên tay lại khảm sâu vào mấy millimet.
"Dừng tay --" Cố Quỳnh khẩn cầu: "Lương Tử Oánh, cô thắng, nói đi, cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng, tuyệt đối đừng tổn thương nàng!"
"Cái gì cũng đáp ứng sao? Được a." Lương Tử Oánh cười như con rắn độc, đánh mắt về sóng đựng dao, bĩu môi: "Cô chọn một cái, dùng sức rạch vào mặt mình, lúc nào tôi nói dừng cô mới được phép dừng, cô dám không?"
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-10-22 10:42:02~2020-10-23 11:15:30 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên hoa áo Đại thúc, louisezhong, DetectiveLi 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Đứa nhóc 10 bình; Anna 2 bình; lão tài xế mang mang ta, không làm to ca thật nhiều năm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.