Bất Công

Chương 38: Ta đã có nhà

Tam Nguyệt Đồ Đằng

08/12/2022

Sau giao thừa mấy ngày chính là lễ tình nhân, đường phố náo nhiệt, các cặp trai gái cùng nhau trải qua một ngày lãng mạn thuộc về bọn họ.

Trần Kiết Nhiên đi khắp hang cùng ngõ hẻm quét tước, ngẫu nhiên gặp mấy đôi tình nhân ân ân ái ái, nữ sinh ôm cánh tay nam sinh, hận không thể đu lên người hắn. Nàng đi ngang qua nghe thấy nữ sinh cười duyên, tám phần mười là nam sinh đang trêu chọc gì đó.

"Bảo bối, xem phim xong muốn ăn cái gì?"

Tay Trần Kiết Nhiên run lên, cây chổi rơm rớt xuống đất, lăn vài vòng, cuối cùng dừng bên chân nữ sinh.

"Cô làm cái gì vậy? Không thấy có người ở đây sao?" Nam sinh tức giận bước nhanh tới trước mặt nàng: "Cô tên gì? Làm việc ở đơn vị nào? Tôi sẽ đích thân gọi điện khiển trách!"

"Xin lỗi xin lỗi..." Trần Kiết Nhiên luống cuống nhặt chổi lên, không ngừng xin lỗi, cúi người khúm núm.

Nữ sinh kéo tay người yêu: "Đừng tính toán, người ta cũng không dễ dàng, em không sao, đi thôi, phim sắp chiếu rồi."

Nam sinh hùng hùng hổ hổ bị nữ sinh đẩy đi, nữ sinh quay đầu lại cười với Trần Kiết Nhiên rồi nháy mắt một cái.

Viền mắt chua chua, Trần Kiết Nhiên cúi đầu tiếp tục quét rác, nàng cố đè nén tâm tình.

Hai từ bảo bối giống như cái gai trong lòng, vô tình nghe được chữ này, lòng nàng lập tức chua xót.

Đây là di chứng mà Cố Quỳnh để lại, nó còn nghiêm trọng hơn bệnh phong thấp ở cánh tay phải, đau đớn hơn cả vết sẹo trên mặt.

Suốt đêm hôm đó, nàng bắt gặp thêm vài cặp tình nhân, chung quanh người người ân ân ái ái, nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống. Nàng trốn sau xe rác dùng sức nhéo mu bàn tay một cái.

Hai mắt ửng đỏ, cố gắng bình phục trái tim cuồng loạn.

Đúng vào lúc chuẩn bị đẩy xe rác cuối cùng, nàng cảm thấy ở đằng xa, bên trong góc tối, có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Trần Kiết Nhiên nghi hoặc, có lẽ đã gặp phải người xấu, lại nhớ khuôn mặt lúc này của mình, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, người xấu làm sao có thể hứng thú với nàng.

Nàng muốn biết kẻ kia là ai, Trần Kiết Nhiên giơ chổi rơm lên quát lớn: "Mau ra đây, nếu không tôi báo cảnh sát!"

Bóng đen trong góc tối nghe hai chữ cảnh sát lập tức phóng ra ngoài, có điều khi Trần Kiết Nhiên đi tới chỉ còn một mảng trống không.

Cái bóng kia rất nhỏ, khu này quán cơm san sát nên có rất nhiều mèo hoang, chó hoang, mỗi tối chúng đều tụ tập lại đây để lấp cái bụng đói. Trần Kiết Nhiên cho rằng cái bóng là một trong số chúng, nên xoay người quay về.

Nàng tẩy sạch một thân dơ bẩn, trải cơ thể lên giường, lập tức chìm vào giấc ngủ. Một ngày làm việc mười lăm, mười sáu tiếng, về đến nhà, nàng gần như kiệt sức, chính vì vậy nàng mới có thể yên tâm ngủ ngon, không cần nghĩ đến người con gái kia.

Lúc trước nàng chỉ có một mình, lại có thể ung dung chịu được nhàm chán, hiện tại cũng một mình, vậy mà khi đối mặt với bốn bức tường, trong đầu luôn văng vẳng giọng nói, lúc thì cười cười, lúc thì nói: "Kiết Nhiên, cậu thật sự là bảo bối." Hoặc sẽ nói: "Từ nay về sau mình sẽ đối tốt với cậu." Đảo mắt lại biến thành: "Ai sẽ thích loại người như cô?" Sau đó là từng tràng cười nhạo.

Ngực Trần Kiết Nhiên quặn đau, nàng tình nguyện làm nhiều việc, mệt mỏi đến mức cả người không còn tinh lực suy nghĩ lung tung, có như thế nàng mới không thống khổ.

Tối hôm sau, nàng vẫn thấy bóng đen đêm trước, thậm chí ngày thứ ba, thứ tư, đều như vậy.

Trần Kiết Nhiên rất hiếu kì, vì vậy, tối ngày thứ năm nàng làm bộ đẩy xe rác đi xa, cởi bỏ bộ đồng phục màu huỳnh quang ra, sau đó tiến về góc tối, lúc đó mới biết bóng đen đó là cái gì.

Nàng đến gần, giật nảy...Nó không phải thứ gì, mà là một con người sống sờ sờ.

Đứa nhỏ gầy trơ xương, vừa nhìn đã biết là trẻ lang thang, dơ bẩn đến mức không nhìn ra là nam hay nữ, đứa nhỏ liên tục đào bới trong thùng thức ăn thừa, từ bên trong moi ra nửa cái màn thầu, không quản có bị hư hay không, mau chóng cho vào miệng.

Trần Kiết Nhiên thấy vậy không đành lòng, tiến lên gần hơn, cất giọng.

"Bạn nhỏ?"

Đứa nhỏ đang tập trung nhai nuốt, nghe thấy tiếng gọi, gần như bị điểm huyệt không nhúc nhích.

"Bạn nhỏ, có phải đói bụng hay không?"

Thời điểm nàng sắp đến bên cạnh, đứa nhỏ xoay người chạy đi.

Trần Kiết Nhiên không đuổi theo, nhưng ghi nhớ phương hướng.

Kể từ hôm đó, tối nào nàng cũng cố ý chuẩn bị một cái màn thầu, tan việc sẽ đứng cách đó không xa chờ đợi, đúng như dự đoán, đứa nhỏ kia lại xuất hiện.

Trần Kiết Nhiên lấy màn thầu bỏ vào túi ni lông, ném tới. Cái bánh lăn đến bên chân đứa nhỏ, đứa nhỏ cúi đầu, sau đó lại nhìn Trần Kiết Nhiên.

"Ăn đi, nó sạch sẽ, đừng ăn thức ăn thừa, sẽ đau bụng."

Đứa nhỏ do dự vài giây, xé túi ni lông, cẩn thận nâng màn thầu bằng hai tay, từng ngụm từng ngụm ăn như sói đói.

Trần Kiết Nhiên tiếp tục lăn chai nước tới: "Ăn từ từ, không đủ a di sẽ dẫn con đi mua, cẩn thận mắc nghẹn."

Đứa nhỏ mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh, nàng thầm nghĩ, nếu như được tắm rửa sạch sẽ, đây nhất định là một đứa bé xinh đẹp.

Đứa nhỏ tập trung ăn, Trần Kiết Nhiên ở bên cạnh hỏi: "Tại sao con lại ở đây? Nhà con ở đâu?"

Đứa nhỏ dừng một chút, lắc lắc đầu.

"Ba mẹ con đâu?"

Đứa nhỏ uống một hớp nước, trả lời: "Chết rồi."

Nhìn đứa trẻ mới ba, bốn tuổi lại có thể nói chuyện rõ ràng, nàng kinh ngạc hỏi nó bao lớn, đứa nhỏ trả lời: "5 tuổi."

Chẳng trách, trẻ 5 tuổi đã có khả năng nghi nhớ, nên trả lời rõ ràng cũng không có gì là lạ.

Trần Kiết Nhiên hỏi: "Ăn no chưa?"

Đứa nhỏ gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Nàng đứng dậy: "A di đi đây."

Nàng xoay người đi được hai bước, phát hiện đứa nhỏ cũng đứng lên đi theo.

Trần Kiết Nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng kia, tâm hơi sốt sắng: "A di...A di không có tiền, không có năng lực thu nhận giúp đỡ con, con mau đi đi."

Đứa nhỏ đáp: "Con không có nơi để về, ba mẹ chết rồi, a di cho con đi theo với."

"A di..." Trần Kiết Nhiên rất muốn giúp đỡ, nhưng nhớ lại tình trạng hiện giờ, bản thân nàng còn phải chi tiêu tiết kiệm, tích góp từng đồng để học đại học, thực sự không có khả năng nuôi một đứa bé.

"A di, con lạnh." Đứa nhỏ bước tới gần hơn, co rúm, ngước đầu nhìn nàng.

Y phục trên người rách rưới, từng sợi bông lộ ra ngoài, mặc dù Lâm Uyên chưa bước vào mùa đông, nhưng sương đêm cũng dễ dàng khiến đứa trẻ sinh bệnh.

Mùa đông khó khăn đến thế nào, nàng là người rõ hơn bất kì ai.

Thực tế, Trần Kiết Nhiên không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ ở trước mặt mình chịu khổ mà không cứu, đành cắn răng dẫn đứa trẻ về phòng, nấu nước ấm tắm rửa, thời điểm cởi quần áo mới phát hiện...Là một cô bé.

Tiểu cô nương 5 tuổi, gầy đến mức có thể nhìn rõ từng chiếc xương sườn, cánh tay nhìn như cành cây xơ xác, toàn thân là da bọc xương, Trần Kiết Nhiên vừa nhìn đã phát hiện đứa trẻ này suy dinh dưỡng.

Trên người tiểu cô nương có rất nhiều vết bầm, bên sườn, eo dưới, từng khối từng khối xanh tím, chắc chắn bị người khác đấm đá. Nàng hỏi vì sao bị thương, đứa trẻ trả lời lúc tìm thức ăn bị những đứa trẻ lang thang khác đánh.

"Tại sao tụi nó lại đánh con?"

"Chỗ đó là của bọn họ, bọn họ không cho con xin cơm ở đó, muốn đuổi con đi."

Trần Kiết Nhiên nghe vậy, cánh mũi cay cay, nhanh tay giúp bé con tắm rửa, chỉ sợ không cẩn thận chạm vào vết thương. Tắm hết ba thùng nước, đến thùng thứ tư, rốt cuộc màu nước cũng trong hơn một chút, tiểu cô nương khôi phục dáng dấp trắng nõn.

Hai mắt to tròn, dáng vẻ xinh đẹp, Trần Kiết Nhiên yêu thích không muốn buông tay, sợ bé con nhiễm lạnh, lập tức lấy áo sơ mi quấn quanh người, nhét bé con vào trong chăn.

Tiểu cô nương thò đầu ra, hai mắt mở to nhìn Trần Kiết Nhiên chằm chằm: "A di, a di cho con ở lại đây phải không."

"A di..." Trần Kiết Nhiên nghẹn lời.

Nàng không đành lòng nhìn bé con tiếp tục lang thang, nhưng bản thân lại không có khả năng nuôi dưỡng, đối diện với hai tròng mắt đen láy, nàng cắn răng, quyết tâm nói: "A di không thể giữ con lại, ngày mai a di sẽ gọi điện cho ủy ban quản lý dân cư của khu phố, để bọn họ nghĩ biện pháp giúp con.

Đôi mắt đen nhanh chóng ảm đạm, Trần Kiết Nhiên xoa xoa đầu bé con: "Yên tâm, a di bảo đảm con sẽ có nơi để ở, không còn phải lưu lạc ở bên ngoài."

"Con là ở chỗ đó chạy ra ngoài, bọn họ muốn đưa con đến cô nhi viện, nhưng cô nhi viện không thu nhận con, sau đó bọn họ không quan tâm con thế nào, nên con tự mình chạy ra ngoài."

Năm ngoái, khi Trần Kiết Nhiên rời khỏi nhà, mất một khoảng thời gian dài, nàng mới có thể chấp nhận bản thân là cô nhi, đứa trẻ này mới 5 tuổi, lại có thể bình tĩnh nhìn nhận hoàn cảnh của mình, nhưng cô nhi viện cũng không có chỗ cho đứa bé, không biết phải trải qua bao nhiêu tình người ấm lạnh mới khiến một tiểu cô nương trưởng thành như thế.

Thật sự quá đáng thương, bởi vì không có người thân, vì sinh tồn mà đánh mất tuổi thơ đơn thuần, ép bản thân hiểu chuyện.

Tâm Trần Kiết Nhiên đau nhói, hận không thể lập tức thu nhận đứa trẻ, nàng cắn môi nhịn xuống.



Hết cách rồi, ai sống trên đời cũng không dễ dàng, nàng còn phải học đại học, nếu nhận nuôi đứa trẻ này, với đồng lương ít ỏi hàng tháng, chỉ miễn cưỡng nuôi sống hai người qua ngày, muốn tích góp học phí là chuyện không thể.

"Con nhớ mình tên gì không?" Trần Kiết Nhiên hỏi nàng.

"An An."

Dù sao chỉ mới 5 tuổi, nhớ được tên cũng rất đáng khen.

"Ngủ đi, An An." Trần Kiết Nhiên dỗ dành bé con đi ngủ: "Ngày mai sẽ tốt hơn, tất cả rồi sẽ tốt lên."

Sắp đến tết, Trần Kiết Nhiên không thể không gấp rút, 10 giờ sáng hôm sau, nàng dành thời gian đến ủy ban quản lý dân cư của khu phố, đem tình hình của An An trình bày với nhân viên trực ca.

"Đứa bé cô nói, tôi biết." Một người đàn ông trung niên vắt chéo chân, vừa uống trà, vừa chơi cờ tỉ phú trên máy tính, hắn không nhìn Trần Kiết Nhiên: "Nó tên Đàm An, ba mẹ đều vô công rỗi nghề, ba nó nghiện rượu mê đánh bài, thường xuyên đánh chửi mẹ nó, một tháng trước hai người cãi nhau, hắn dùng dao chém chết vợ mình, lấy lại tỉnh táo cũng tự sát. Sau khi chúng tôi thu nhận Đàm An đã điều tra rõ ràng, ba mẹ nó không phải người địa phương, bản thân nó cũng không có hộ khẩu, lại không cách nào liên lạc với thân nhân ở quê. Vừa không phải người địa phương, lại không có hộ khẩu, nên không thể đưa nó vào cô nhi viện, cô nhi viện ở quê cũng không chịu nhận nó."

"Vậy làm sao bây giờ?" Trần Kiết Nhiên cuống lên: "Con bé mới 5 tuổi, lẽ nào các người trơ mắt nhìn nó lang thang đầu đường sao? Nó sẽ chết đói!"

"Cô gái, cô chất vấn chúng tôi cũng không giải quyết được việc gì, chúng tôi chỉ làm theo quy định, thực tế không dám dấu giếm. Giả như cô đưa nó đến đây, chúng tôi có thể thu nhận, cưu mang nó mấy ngày, nhưng sau đó thì sao? Lần trước nó cũng tự mình chạy khỏi nơi này, lần này trở về khó nói không có lần thứ hai."

Tâm Trần Kiết Nhiên lạnh hơn phân nửa, không biết làm thế nào cho phải, cả buổi sáng thẫn thờ, buổi trưa trở về làm cơm cho An An, mới phát hiện mặt bé con ửng đỏ, nằm trong chăn không nhúc nhích.

"An An!" Trái tim đột nhiên hẫng một nhịp, Trần Kiết Nhiên vọt tới sờ trán, nóng đến đáng sợ. Nàng ôm An An lên chạy tới trạm y tế gần nhất.

"Tại sao sốt cao như vậy rồi mới đưa tới?" Bác sĩ trạm xá tiêm thuốc hạ sốt, chuyền nước cho bé con.

"Bác sĩ, không biết sốt cao thế này về sau có di chứng gì không?" Trần Kiết Nhiên lo lắng hỏi, đứa bé suy yếu như thế, nàng thật sự không an lòng.

"Chuyện này còn phải xem con bé có hạ sốt nhanh chóng hay không."

Hộ lý lau toàn thân giúp An An hạ nhiệt, Trần Kiết Nhiên sợ khiếp vía cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi bác sĩ đo nhiệt độ lần nữa, nói: "36°7 rốt cuộc cũng hạ sốt, cần quan sát thêm một lúc, nếu chiều tối không tái lại, sẽ không có vấn đề gì lớn."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Đây là toa thuốc, cô ra ngoài lấy thuốc theo đơn và thanh toán viện phí."

"Cảm ơn bác sĩ."

Chi phí tổng cộng hết 157 tệ, Trần Kiết Nhiên cầm hoá đơn giật nảy: "Làm sao lại đắt như thế?"

"Cái này mà gọi là đắt sao?" Nhân viên kế toán nhìn nàng xem thường: "Thế này là rất rẻ rồi, thuốc dùng cho đứa trẻ đều là thuốc tốt, nếu cô đến bệnh viện lớn, không có 500, 600 tệ thì đừng hòng chạy chữa!"

Trần Kiết Nhiên hãi hùng khiếp vía, không dám nói thêm, lập tức trả liền, lúc này An An cũng bắt đầu tỉnh lại, nàng nắm chặt tay bé con: "An An, con tỉnh rồi."

"A di, con sao vậy?" An An suy yếu hỏi.

"Không có chuyện gì, con sốt nhẹ, bác sĩ đã khám rồi, chờ truyền dịch xong chúng ta có thể về."

"Con sẽ chết sao?" Hai mắt An An hồng hồng, nhỏ giọng thút thít: "Con không muốn chết, chết rồi phải gặp ba ba, ông ấy rất đáng sợ, con không muốn chết..."

Trần Kiết Nhiên nghe những lời này, ngực lại chua xót, lên tiếng an ủi: "Sẽ không, An An, bác sĩ nói con không sao, ngày mai có thể xuất viện, con muốn ăn gì? Tối nay a di tới thăm sẽ làm cho con."

"Con muốn ăn sườn." An An nói: "Trước đây mẹ con làm sườn rất ngon, đã lâu rồi con không được ăn, a di có thể nấu cho con không?"

"Được."

Lòng Trần Kiết Nhiên nóng lên: "An An nghe lời a di, ngoan ngoãn ở đây chữa bệnh, a di tan làm sẽ đến đây đón con, hai chúng ta cùng nhau đi mua sườn được không?"

An An gật đầu: "Dạ, a di yên tâm, con sẽ ngoan."

Trần Kiết Nhiên lặng lẽ nhét 100 tệ cho bác sĩ, 50 tệ cho hộ sĩ để họ chăm sóc An An, bác sĩ và hộ sĩ thấy nàng hiểu chuyện, nụ cười trên mặt tươi hơn mấy phần, bảo đảm với nàng sẽ chăm sóc An An thật tốt, thậm chí hộ sĩ còn lấy sữa đậu nành của mình hâm nóng cho bé con uống.

6 giờ chiều, Trần Kiết Nhiên xong việc lập tức thả chổi chạy đến đón An An, lúc này trạm xá sắp đóng cửa, bệnh nhân đã đi hết, Trần Kiết Nhiên vừa vào cửa, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.

Bác sĩ và hộ sĩ ngồi trong văn phòng cười cười nói nói ăn cơm hộp, An An tự mình dơ cao bình truyền dịch, lẻ loi ngồi trên cái ghé dài gần cửa, duỗi cổ nhìn chung quanh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy lao vào lòng nàng.

Trần Kiết Nhiên ngồi xổm ôm bé con vào lòng, viền mắt ẩm ướt: "An An chờ lâu lắm phải không? Chắc con đói bụng rồi!"

"Con không đói." An An cười cười, ngoan ngoãn nói: "A di, con còn tưởng a di sẽ không đến nữa."

"Ngốc, a di đã nói sẽ đến đón con, làm sao không đến được."

An An ủy khuất, nói: "Trước khi cũng có một a di bảo ngày mai sẽ trở lại thăm con, nhưng cuối cùng không đến..."

Nước mắt Trần Kiết Nhiên lập tức chảy xuống, nàng dẫn An An về căn phòng dưới tầng hầm, làm cho bé con món sườn chua ngọt, gắp liên tiếp vào chén, An An hiểu chuyện, cũng không quên gắp cho nàng: "A di ăn đi."

"A di không thích ăn thịt." Trần Kiết Nhiên gắp miếng thịt thả ngược vào chén An An.

"Tại sao?" An An tò mò hỏi: "Thịt thơm như vậy, tại sao a di không thích?"

"A di ăn rau quen rồi, ăn thịt sẽ buồn nôn." Trần Kiết Nhiên lại gắp cho bé con thêm một miếng: "An An ngoan, ăn nhiều một chút, cơ thể khoẻ mạnh mới không sinh bệnh."

Buổi tối nằm trên giường, An An rúc vào lòng Trần Kiết Nhiên sợ hãi hỏi nàng: "A di, a di sẽ đưa con đi sao?"

Trần Kiết Nhiên vỗ vỗ vai con bé không nói gì.

Chờ An An ngủ say, Trần Kiết Nhiên nhìn bé con trong ngực, suy nghĩ, nàng thật sự quá cô độc.

Mỗi tối trở về đối mặt với bốn vách tường bong tróc, sáng hôm sau vỗ vỗ mặt ép mình tươi cười, nhắc nhở bản thân phải yêu lấy mình, có những ngày nàng không nói với ai một câu, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng thật sự sợ bản thân sẽ mất khả năng giao tiếp.

Khổ sở của An An cũng chỉ có Trần Kiết Nhiên hiểu nhất, nàng từng trải qua, từng tìm đồ ăn trong thùng rác, một người khi quá đói, chỉ cần có đồ ăn lót dạ, mặc kệ hôi thiu đều có thể nhét vào miệng. Ở cùng An An một ngày, thấy bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện càng khiến nàng đau lòng, không muốn bé con trở lại những ngày tháng đó.

Thậm chí, chỉ cần nghĩ một chút, tâm nàng đã giống như bị dao đâm.

Trần Kiết Nhiên muốn nhận nuôi An An.

Nhưng nếu làm vậy, đồng nghĩa với việc nàng từ bỏ ước mơ học đại học, lý tưởng của mình.

Trần Kiết Nhiên muốn học đại học, lý tưởng từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, giờ đây mọi thứ gần ngay trước mắt, nàng thực không cam lòng.

Hai mắt trừng lớn, nghĩ đến hừng đông.

Ngày thứ hai sống cùng An An, 4 giờ sáng bé con cùng Trần Kiết Nhiên rời giường, tiễn nàng đi làm, trưa đến chờ nàng quay về dùng cơm, buổi tối cũng ngoan ngoãn chờ nàng.

Căn phòng âm lãnh dưới tầng hầm chưa từng ấm áp như thế, Trần Kiết Nhiên không cần quay mặt vào góc tường ép mình nở nụ cười, An An hớn hở lao vào lòng nàng, không chê nàng hôi, không sợ nàng bẩn, chỉ cười khanh khách.

Càng không nỡ lòng để An An đi.

Qua một tuần, Trần Kiết Nhiên đã không thể không có An An bên cạnh.

Căn phòng dưới tầng hầm vì có An An nên dần trở lên ấm áp.

Trần Kiết Nhiên nằm mơ cũng muốn có nhà, hiện tại tuy nghèo, tuy không có người yêu, nhưng nàng có một bé con kiều nhuyễn, ỷ lại, sẽ không ghét bỏ nàng, nuôi bé con trưởng thành, cho bé con học đại học, thì cũng giống như chính nàng học đại học mà thôi.

Có nhà...Có nhà quá tốt rồi.

Không phải An An không thể rời bỏ Trần Kiết Nhiên, mà là Trần Kiết Nhiên không thể rời bỏ An An.

An An hỏi Trần Kiết Nhiên lần thứ N, có thể đừng để bé con đi hay không, Trần Kiết Nhiên quyết định thẳng thắn trả lời.

Nàng ôm An An thật chặt, có người lo lắng mất nàng cảm giác thật tốt, rất an tâm, làm việc mệt mỏi cũng không sợ, vì trong nhà luôn có người chờ.

Trần Kiết Nhiên cười hiền: "An An, con muốn có nhà sao?"

An An nhìn nàng biểu tình không hiểu.

Trần Kiết Nhiên nói tiếp: "A di không có bản lĩnh, tiền kiếm được không nhiều, con theo a di sẽ phải nếm nhiều đắng, chỉ là nếu con nguyện ý, a di sẽ cố gắng chăm sóc con thật tốt."

"A di giống con, không cha không mẹ, cũng không ai cần."

"Con muốn có nhà sao?"

"Nếu như con nguyện ý, từ nay về sau, hai chúng ta là người một nhà, a di sẽ là mẹ của con, có được không?"

An An há hốc, lệ tuôn nơi khoé mắt.

Bé con khóc trong lặng lẽ, mặt mày đỏ chót, hổn hển thở dốc, vai nhỏ run run.

"Mẹ..." An An khóc không thành tiếng: "Mẹ..."



Trần Kiết Nhiên ôm bé con thật chặt, cằm cọ cọ trên bả vai gầy nhỏ, nàng cũng khóc rồi.

"Đừng khóc, mẹ ở đây."

"Mẹ thương con."

Đôi bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Trần Kiết Nhiên.

Đây là mẹ của An An.

Không sai, nhất định không sai.

Bầu trời đêm sấm chớp đùng đùng, từng hạt mưa trút xuống như thác đổ.

Mưa rơi càng lớn, chia cắt thế giới thành từng cái hàng rào nhỏ.

Mà ở giữa từng cái hàng rào, chính là mấy gia đình nhỏ.

Một đêm mưa gió mãnh liệt, Trần Kiết Nhiên quyết định từ bỏ giấc mơ học đại học, nắm giữ cho mình một bé con, trở thành một gia đình nhỏ trong hàng vạn gia đình.

Đó là ngôi nhà nàng tha thiết ước mơ...

...

Sau khi có con gái, cuộc sống của nàng đột nhiên ngập tràn sức sống.

An An nói từ nay về sau sẽ đổi tên, không gọi Đàm An, gọi là Trần An, Trần Kiết Nhiên thổi mạnh vào cái mũi nhỏ, nói: "Trần An không đáng yêu, An An của chúng ta khả ái như thế, gọi là Trần An An, có phải rất dễ nghe hay không?"

"Êm tai." Trần An An vùi vào ngực Trần Kiết Nhiên làm nũng: "Mẹ, ngày mai con muốn ăn trứng gà hầm, không muốn ăn thịt."

Trần An An rất hiểu chuyện, biết Trần Kiết Nhiên làm việc cực khổ, thịt rất đắt, nên muốn tiết kiệm tiền cho mẹ.

"Không được." Trần Kiết Nhiên kiên quyết từ chối: "Không cho không ăn thịt, phải ăn nhiều thịt mới có dinh dưỡng."

"Nhưng mẹ cũng không ăn thịt a!"

"Không phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ không ăn thịt được, sẽ buồn nôn."

"Tại sao?"

"Bởi vì khi còn bé nhà mẹ nghèo, cho nên không được ăn thịt, sau đó ăn không quen."

Trần An An tức giận nói: "Vậy sau này con cũng không ăn thịt nữa. Mẹ không thích ăn, An An cũng không thích ăn."

"An An cần phải ăn thịt, bé con ăn thịt mới cao lớn trắng trẻo, xinh xắn đáng yêu, sau này sẽ có rất nhiều người yêu thích. Con xem mẹ này, từ nhỏ đã không ăn thịt, vì thế vừa đen vừa thấp, trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí, không đẹp mắt chút nào."

Trần An An nâng cằm Trần Kiết Nhiên trên đôi bàn tay nhỏ, bé con quỳ gối, hôn lên vết sẹo trên mặt nàng.

"Mẹ đẹp nhất."

Vẻ mặt non nớt, trang trọng phi thường.

Trần Kiết Nhiên ôm An An, cảm động rơi nước mắt.

Sau khi có con gái, thời gian giường như trôi qua nhanh hơn, không cần miễn cưỡng vượt qua ngày tháng dài đằng đẵng, ba tháng vào đông cấp tốc qua nhanh, đầu tháng 9, tiết trời vào hạ, đại học sư phạm Lâm Uyên khai giảng, Trần Kiết Nhiên lôi tờ giấy báo trúng tuyển chắp vá nhìn thêm một lần, sau đó lại nhét vào ngăn tủ, thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa cánh tay phải đau nhức, tiếp tục công việc hằng ngày.

Đối với việc học đại học, giờ đây tâm thế của nàng đã thoải mái hơn nhiều, bởi vì thứ quý giá, thứ nàng càng cần hơn, chính là một gia đình.

Lúc trước nàng chỉ muốn ỷ lại vào người khác, bây giờ nàng sẽ tự mình gánh vác gia đình nhỏ, lo lắng cho bé con của mình.

Làm được một năm, dì Ngô tăng tiền lương lên trả cho Trần Kiết Nhiên mỗi tháng 2000 tệ.

Từ ngày có thêm bé con, Trần Kiết Nhiên tự tìm thêm một nghề phụ, sau khi quét sạch bốn ngõ nhỏ, mỗi ngày lại thu gom giấy tờ, chai nhựa, cuối tháng bán ra thu nhập thêm 400, 500 tệ, thời điểm may mắn có thể thu hơn 700 tệ, hơn nữa tết đến, dì Ngô thường cho gạo, mì, gia vị, một tháng qua, hai mẹ con Trần Kiết Nhiên tiết kiệm được 1800 tệ, so với ngày nàng vừa tới Lâm Uyên đã dễ chịu hơn nhiều.

Hai năm nữa Trần An An sẽ lên tiểu học, cứ đà này, xem ra Trần Kiết Nhiên có thể tích góp đủ học phí.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khác khiến nàng phát sầu, chính là hộ khẩu của An An.

Nàng không đủ điều kiện để nhận nuôi An An, nhưng bé con cần phải đến trường, nàng nhiều lần lui tới ủy ban quản lý khu phố, dò hỏi cách giải quyết, nhưng họ giải quyết không được, chỉ có thể kéo dài từ ngày này sang tháng nọ. Qua một năm, An An sáu tuổi, vấn đề đi học vẫn nan giải, nàng chỉ đành gom nhặt thật nhiều sách giáo khoa từ lớp 1 đến lớp 6, tận dụng thời gian rảnh dạy An An biết chữ đọc sách, đợi đến khi hoàn thành hộ khẩu thì có thể đến trường.

Trần Kiết Nhiên rất có năng khiếu làm lão sư, giải giảng sâu sắc dễ hiểu, An An là đứa trẻ thông minh, học một biết mười, vì vậy tiến độ học tập cực kỳ nhanh, thời gian nửa học kỳ đã học xong nội dung cả năm học, chờ An An bảy tuổi đã có thể tự mình đọc sách.

Mỗi tháng Trần Kiết Nhiên có thêm một hạng mục để chi tiêu -- mua sách cho An An.

Không chỉ mua cho An An, cũng chính là mua cho bản thân nàng. Ngôn Tình Hài

Tốc độ Trần An An đọc sách rất nhanh, mấy ngày sẽ xem xong một quyển, bé con biết Trần Kiết Nhiên làm việc vất vả, trong nhà không dư dả, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều tích góp không tiêu xài hoang phí, thường xuyên phân loại ve chai, giúp mẹ bán phế phẩm, đồng thời dùng tiền tiêu vặt tìm mua sách cũ.

Vài tờ giấy ố vàng, rách tả tơi, Trần An An vẫn bị nội dung trong cuốn sách hấp dẫn, đọc say sưa ngon lành. Hai mẹ con thay nhau đề cử sách, cuốn sách này rất hay, cuốn sách kia chỉ có thể bán giấy vụn.

Kể từ khi có An An, đã rất lâu Trần Kiết Nhiên không nhớ tới Cố Quỳnh.

Mà Cố Quỳnh ở trong ngôi nhà ven biển, lại thường xuyên nhớ tới nàng.

Qua tuổi 20, Cố Quỳnh càng bình tĩnh thận trọng, đại học năm hai, Trần Tử Oánh tự dựa vào năng lực của bản thân trở thành sinh viên đầu tiên tới M quốc tu nghiệp. Hơn nữa còn dành được học bổng toàn phần, không cần nhìn sắc mặt Cố Quỳnh, triệt để cắt đứt liên hệ.

Cố Quỳnh thông minh hơn người, ba năm đã lấy được bằng cử nhân, tiếp tục học lên thạc sĩ, bắt đầu tham gia quản lý công ty y dược Cố thị, sau đó cô chỉ mất hai năm để lấy được bằng thạc sĩ, chính thức tiến vào trò chơi tranh giành quyền lực ở Cố gia.

Cố Quỳnh là nhân vật mới được săn đón trong giới kinh tế tài chính, là con cưng của Cố gia, chỉ hai năm ngắn ngủi đã được mọi người công nhận là nhân tài hiếm gặp trong giới y dược sinh vật. Cô kết giao với nhiều người, mở ra một lĩnh vực mới khiến y dược Cố thị càng đứng vững hơn trong thị trường, giúp cổ phần Cố thị tăng hơn 40%. Tại Cố gia Cố Quỳnh đã có thể đường đường chính chính cạnh tranh với người chị thanh danh hiểm hách -- Cố Nhược.

Vốn dĩ Cố Hoà Viễn quyết định giao Cố thị cho Cố Nhược, nhưng hắn chứng kiến thành tựu 2 năm qua của Cố Quỳnh lại bắt đầu do dự, chuẩn bị đưa cô đến tổng công ty ở Y quốc rèn luyện, nhằm biến cô sớm trở thành hạt nhân quyền lực. Nhưng Cố Quỳnh lại chủ động yêu cầu đến chi nhánh Trung Hoa Đại Lục.

Tất cả con cháu Cố Gia ai ai cũng từng suy nghĩ nát óc, xé nát da đầu, muốn được đến tổng công ty làm ra thành tựu, bao năm qua chỉ có hai người chủ động yêu cầu chuyển đến công ty con, hơn nữa đều là khu vực Đại Trung Hoa, điều này khiến Cố Hoà Viễn vừa khó hiểu vừa buồn cười: "Ta có nhiều con gái như vậy, chỉ con và A Nhược có năng lực cũng có dã tâm, nhưng ngay cả người làm cha ngày cũng không đoán ra suy nghĩ trong lòng hai con."

Cố Quỳnh khẽ mỉm cười: "Ba, con còn trẻ, bây giờ tiến vào tổng công ty chỉ sợ không thể phục chúng, thị trường Đại Trung Hoa đang dần lớn mạnh, hơn nữa cạnh tranh không ít, con có thể tích lũy kinh nghiệm, quan trọng là, ở nơi đó con sẽ không bị đám lão già trong hội đồng quản trị ràng buộc, càng thuận tiện thể hiện năng lực của bản thân, ba thấy thế nào?"

Tính khí khi cô 18, 19 tuổi đã giảm đi phân nửa, chỉ khi nói đến kế hoạch cần triển khai mới ngờ ngợ nhận ra bên trong Cố Quỳnh vẫn là người ngỗ ngược.

Cố Hoà Viễn cười vui vẻ, đồng ý để cô đến công ty con nhậm chức.

Cố Quỳnh vừa trải qua sinh nhật 24 tuổi, dáng vẻ non nớt hầu như biến mất không thấy tăm hơi, đôi mắt đẹp càng thêm thâm trầm, người theo đuổi không ít, nhưng cô vẫn độc thân.

Không phải không muốn phong lưu, mà là Cố Quỳnh không có hứng thú.

Có một khoảng thời gian cô tự giận chính mình, không tin bản thân không có cảm giác với người khác, từng chủ động tìm mỹ nhân xinh đẹp thử mấy lần, có điều còn chưa bắt đầu hôn môi, chỉ mới ở giai đoạn nắm tay ôm ấp đã không xong, hoàn toàn không có cảm giác, lời nói cứng nhắc, trong lòng ngập tràn tội lỗi. Ở một nơi sâu kín nào đó, đau đớn như bị kim đâm.

Cố Quỳnh vì muốn quên Trần Kiết Nhiên, biện pháp nào cũng từng thử, quen biết người mới, say mê công việc, làm việc ngày đêm không có điểm dừng, nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn xuất hiện trong đầu cô từng giây từng phút.

Một ngày nọ, Cố Quỳnh một mình lang thang đi dạo, đột nhiên nghe phía sau có người gọi mình, lập tức quay đầu nhưng không có ai, lúc này liền sáng tỏ, cô rất muốn trở về xem Trần Kiết Nhiên thế nào.

5 năm qua cô chưa từng thăm dò tung tích của Trần Kiết Nhiên, là Cố Quỳnh không dám, chỉ sợ không kiềm chế nổi mà chạy về tìm nàng. Nhẫn nhịn đến hôm nay, cô đã 24 tuổi, không còn là tiểu cô nương vắt mũi chưa sạch, nhưng vẫn không ngăn được nỗi nhớ, muốn ôm nàng vào lòng, sờ sờ vành tai đỏ bừng, muốn nghe nàng ngượng ngùng thổ lộ, ôn nhu gọi "A Quỳnh", bày ra dáng vẻ đáng thương cầu xin, khiến cô không nhịn được.

Trần Kiết Nhiên giống như con vật nhỏ nhưng lại kiên cường phi thường, mặc kệ bị dằn vặt thế nào cũng không lên tiếng than đau. Có khi Cố Quỳnh kích động, sau khi xong xuôi mới phát hiện, vô tình lưu lại nhiều vết bầm trên người nàng.

Thời điểm đó chỉ có đắc ý, thoả mãn cảm giác chinh phục của bản thân, bây giờ nghĩ lại, sao nàng có thể không đau, nghĩ đến đây, trái tim Cố Quỳnh đau đớn.

Cô muốn gặp Trần Kiết Nhiên.

Chấp niệm nơi đáy lòng chưa bao giờ mãnh liệt như hiện tại, cô nắm chặt sợi dây chuyền, hận không thể lập tức bay về Tây Triều.

Lúc này có lẽ Trần Kiết Nhiên đã tốt nghiệp, nàng sẽ trở về Tây Triều dạy học, dù sao nơi đó cũng là quê hương của nàng.

Nhưng không có.

Cố Quỳnh phái người đến Tây Triều dò hỏi, nhưng đừng nói là Trần Kiết Nhiên, mà ngay cả Trần Đại Chí và Lương Nhu Khiết cũng không thấy bóng dáng, giống như Trần gia đã biến mất khỏi Tây Triều.

Cố Quỳnh ngồi trên phi cơ bay về Lâm Uyên, cô đã xem rất kỹ tàu liệu thám tử tư gửi tới.

Trần Đại Chí là Lương Nhu Khiết đã li hôn từ 3 năm trước, thay phiên rời khỏi Tây Triều.

Con gái út Trần Tử Oánh vẫn còn ở M quốc tu nghiệp, 3 năm trước từng trở về một lần, hiện đã đổi tên thành Lương Tử Oánh. Con gái lớn Trần Kiết Nhiên 5 năm trước bị lừa bán cho bọn buôn người, sau khi được giải cứu, một thân một mình đến Lâm Uyên, từ đó không rõ tung tích.

Cố Quỳnh nhìn thấy hai chữ lừa bán, trán đổ mồ hôi lạnh, lại thấy bốn chữ "Không rõ tung tích", lòng đau như cắt, lông mày nhíu chặt.

Cô cắn răng 5 năm, rốt cuộc bắt đầu hối hận, tại sao không sớm tìm hiểu về Trần Kiết Nhiên, để nàng lưu lạc tha hương, khẳng định không thể học đại học, còn vết thương trên mặt thế nào? Tốt rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook