Chương 108: Trần Kiết Nhiên đi rồi
Tam Nguyệt Đồ Đằng
04/02/2023
Khuê nữ của mình tuyệt vọng kêu gào, Ôn phu nhân nghe được lồng ngực run rẩy lại đau, không quản cửa bị Cố Quỳnh khoá trái, trực tiếp dùng vai phá tan, chỉ thấy Cố Quỳnh cuộn mình ngồi trong góc tường, chôn mặt bên trong hai tay, ngoại trừ âm thanh gào thét lọt ra ngoài, cô muốn khóc cũng không khóc được.
Nữ nhân vóc người cao lớn, co lại thành một đoàn, tay chân co rúm, như đứa trẻ dúi đầu vào trong gối không dám gặp người, chỉ thấy bờ vai run lẩy bẩy.
Sống mũi chua chua, Ôn phu nhân quỳ xuống ôm cô vào ngực, vuốt đỉnh đầu, môi đều đang run rẩy: "A Quỳnh đừng thương tâm, có mẹ ở đây, bác sĩ đều nói, có thể trị hết, có thể trị hết..."
Cố Quỳnh không nói lời nào, cũng không có khí lực đứng dậy, Ôn phu nhân ôm ấp động viên một lúc, dần dần có chút không kiên nhẫn, gọi hai người hộ tá đi vào, dìu Cố Quỳnh lên giường.
"A Quỳnh, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ đến thăm con." Ôn phu nhân lau nước mắt rời đi.
Hai mắt Cố Quỳnh vô thần, nằm thẳng tắp trên giường bệnh, nhìn trừng trừng trần nhà, cũng không biết đang nhìn cái gì, đêm xuống hộ sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, liếc mắt nhìn, trong lòng sợ hãi, vội vã đánh giấu vào sổ sách, tiện tay tắt đèn, sau đó không còn ai đến, chỉ thấy cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ canh gác, không để Cố Quỳnh nhân lúc nửa đêm chạy đi.
Viện dưỡng lão tư nhân Cố gia, xây dựng bên trong ngọn núi cách xa thành thị, lưng tựa núi, cảnh sắc hợp lòng người, chỉ là ban đêm không một tiếng động, lại là mùa đông, ngay cả âm thanh côn trùng cũng không có, bên ngoài cửa sổ một mảng bóng tối đen sì yên tĩnh, lại như một hố đen, muốn hút người vào trong.
Lúc trước Cố Quỳnh không hiểu, trên mặt Trần Kiết Nhiên có vết sẹo, cả ngày tự ti, cảm thấy không có hi vọng vào nhân sinh, nhưng Cố Quỳnh đã nói, mặc kệ có vết sẹo hay không, thì cô vẫn yêu thích nàng, muốn sống cùng nàng, cũng không chê nàng, vậy thì tại sao nàng vẫn luôn không hi vọng?
Dao không cắt trên người mình thì không biết đau, xưa nay Cố Quỳnh luôn cho rằng, huỷ dung thì sao? Khuôn mặt không dễ nhìn thì sao? Miễn là lòng dạ vẫn còn, ánh mắt của người khác có đáng là gì?
Cho tới hôm nay Cố Quỳnh mới rõ ràng, lời nói ra rất đơn giản, một người khoẻ mạnh đột nhiên trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, còn nói gì đến lòng dạ? Ngay cả Cố Quỳnh, một hơi liền tản đi, huống hồ Trần Kiết Nhiên? Nàng vốn đang trong tháng ngày không có hi vọng, làm sao có thể bình thản đây?
Không trách Trần Kiết Nhiên bỏ mặc Cố Quỳnh không lo, so với cô bây giờ, lúc trước Trần Kiết Nhiên còn thảm hơn gấp mươi lần? Mặt bị rạch nát, cánh tay gần như tàn phế, không có ai chân tâm chăm sóc, vết thương trên người có thể chịu, nhưng đắng ở trong lòng biết nói cho ai nghe? Thời điểm trời tối người yên, Cố Quỳnh bần thần suy nghĩ.
Cố Quỳnh giơ tay lên, chạm vào mặt mình, vết thương còn mới, rất đau, vô thức di chuyển xuống cổ, sờ sờ hạt châu đã đeo được mười năm, nắm trong lòng bàn tay, bên tai vang vọng giọng nói Trần Kiết Nhiên tuyệt tình cảnh báo "Không thích", "Buồn nôn", chỉ chốc lát sau, âm điệu xoay một cái, lại biến thành lời Cố Quỳnh nói.
Cô đứng bên cạnh giường bệnh Trần Kiết Nhiên, lạnh lùng thốt ra từng câu từng chữ: "Xưa nay tôi chưa từng yêu thích cô, tiếp cận cô, chỉ vì Trần Tử Oánh."
Trần Kiết Nhiên như bức tượng sáp không nhúc nhích, Cố Quỳnh không muốn nhìn thêm một giây, xoay người rời khỏi.
Cố Quỳnh siết chặt hạt châu, không biết ngày đó cô đi rồi, Trần Kiết Nhiên đã thế nào?
Bây giờ bên cạnh cô chí ít còn có mẹ, nhưng năm đó Trần Kiết Nhiên là chân chính cô độc. Người khác nằm viện có người nhà cơm bưng nước rót, mà thứ Trần Kiết Nhiên ăn là cơm trong bệnh viện. Người khác nằm viện có bạn bè thân nhân đến thăm, cười cười nói nói chúc mau khoẻ, Trần Kiết Nhiên chỉ có thể nằm trên giường bệnh, miễn cưỡng nghe, muốn lấp kín lỗ tai cũng không thể. Người khác đổi thuốc thì gào khóc kêu đau, bởi vì có người nghe, mà Trần Kiết Nhiên cắn môi thật chặt, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm lưng, nuốt cơn đau vào trong, không dám gây thêm phiền phức cho hộ sĩ.
Bởi vì Trần Kiết Nhiên biết, không ai đau xót khi nàng khóc, la lên rồi, chỉ khiến hộ sĩ thêm ghét bỏ, hà tất phải như vậy.
Tâm Cố Quỳnh co giật từng hồi, dùng bàn tay ép xuống nhưng không được, trái lại liên luỵ tới cánh tay, trái tim đau đớn, bàn tay cũng tê dại, nước mắt nối đuôi thấm vào gối, Cố Quỳnh miễn cưỡng xé ra một vệt cười ảm đạm, trào phúng nghĩ, A Nhiên, lúc đó tâm tình cậu thế nào, rốt cuộc mình đã hiểu.
Ngày hôm sau Cố Quỳnh lại không buồn ăn uống, trước đây cố ý tuyệt thực, bức bách Ôn phu nhân, hiện tại là thật sự không nuốt trôi, hộ sĩ đưa cơm tới khuyên giải mấy lần, thấy Cố Quỳnh âm u tử khí không phản ứng, có chút sốt ruột: "Cố tổng, tôi nghe trợ lý nói, vị Trần tiểu thư kia mấy ngày nữa sẽ đi rồi, không biết là đi đâu, tiểu thư không muốn gặp nàng một lần sao? Có điều bây giờ tiểu thư yếu như vậy, có muốn cũng không ra được."
"Đi?" Rốt cuộc Cố Quỳnh có chút phản ứng: "Khi nào thì đi?"
"Nghe nói là thứ sáu."
"Hôm nay là thứ mấy?"
Hộ sĩ nghĩ một hồi, nói: "Mới là thứ ba."
Cố Quỳnh nói: "Đem cơm đến đây, tôi ăn."
Cố Quỳnh cho rằng Ôn phu nhân sẽ không để cô gặp Trần Kiết Nhiên, lần này Trần Kiết Nhiên đi rồi, sau này tám phần mười là mò kim đáy biển, Cố Quỳnh tuyệt đối không thể để nàng đi, cô phải giữ nàng lại.
Chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ xây dựng chế độ ăn phù hợp, mỗi ngày đúng lượng đúng món, thân thể Cố Quỳnh tốt lên rất nhanh, xuống giường có thể đi lại, lại thành công thông đồng với hộ sĩ, đêm thứ năm sẽ làm bộ đến phòng chuẩn trị kiểm tra, sau đó lặng lẽ thay đổi đồng phục hộ sĩ, tìm cơ hội rời khỏi.
Viện dưỡng lão xây ở nơi hoang vu không người, cổng chính là đại lộ, xe buýt công cộng có chuyến muộn nhất là mười hai giờ đêm, cũng may bây giờ mới chín giờ rưỡi, Cố Quỳnh một thân quần áo đơn bạc ngồi trong gió đợi nửa giờ, rốt cuộc đợi được xe đến, bước lên xe móc trong túi ra mấy tờ tiền hộ sĩ nhét vội, sau đó chọn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, sau khi đi vào thành phố mới xuống trạm gọi taxi, đi đến địa chỉ nhà Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh bước hai bước làm một chạy lên lầu, đã tới cửa phòng Trần Kiết Nhiên, dùng sức gõ cửa: "A Nhiên! A Nhiên mở cửa a! Mình đến rồi đây."
Không người trả lời.
Cố Quỳnh khàn giọng: "A Nhiên, cái gì mình cũng không cần, mình chỉ cần cậu, cậu hãy thu nhận mình đi."
Cửa vẫn không nhúc nhích.
Ngực Cố Quỳnh dần dần lạnh: "A Nhiên, lẽ nào cậu thật sự chê mình xấu, không muốn gặp mình nữa sao?"
Lúc này cửa sát vách mở ra, một thiếu phụ mất kiên nhẫn nhô đầu ra, quát: "Gọi cái rắm a, người ở phòng này ban ngày đã chuyển đi rồi, chủ nhà trọ đã treo biển phòng trống, cô gọi mãi như thế thì có tác dụng chó gì?"
"Đi rồi?"
"Đúng vậy, cô là bạn? Ngay cả điều này cũng không biết!" Phụ nhân rụt đầu, đóng cửa một cái ầm, Cố Quỳnh đứng trong hành lang đờ ra.
Đi rồi?
Không phải nói là ngày mai sao?
Đại nào ù ù, bỗng nhiên nghĩ rõ ràng.
Hộ sĩ kia tám phần mười cũng là người của Ôn phu nhân, cùng một giuộc với nhau, cố ý cho cô vào tròng, vì muốn cô triệt để không còn hi vọng, tâm phục khẩu phục tiếp nhận trị liệu, tiếp quản thế lực Cố gia tại Lâm Uyên.
Vì lẽ đó hôm nay mạng lưới canh phòng cẩn mật không một lỗ hổng mới trùng hợp bất cẩn, mục đích là để Cố Quỳnh không công vồ hụt.
Trần Kiết Nhiên sẽ đi đâu?
Biển người mênh mông, làm sao mới có thể tìm thấy nàng?
Cố Quỳnh ngây ngốc dựa vào cửa, tâm bị tạc ra một cái hang lớn, gió thổi lồng lộng, con người cũng tản đi.
Đèn hành lang hỏng rồi, vẫn chưa kịp tu sửa, trợ lý cầm trên tay cái đèn pin dọi đường cho Ôn phu nhân, chùm sáng chiếu tới trên mặt Cố Quỳnh thì, những người có mặt có chút giật mình.
Vẻ mặt Cố Quỳnh không biểu lộ gì, giống như con rối trong mắt trống rỗng, nước mắt đứt đoạn chảy thành dòng, viền mắt đỏ chót giăng đầy tơ máu, vết sẹo kết vảy màu đỏ liền bị phao trắng, để nước mắt biến thành màu hồng nhạt, giống như từ trong hốc mắt chảy ra huyết lệ.
Như một cái xác chết khô biết di động.
Bên trong hành lang, mấy người có mặt đều rợn tóc gáy.
"A Quỳnh..." Ôn phu nhân ngồi xổm xuống.
Con ngươi Cố Quỳnh không nhúc nhích, chỉ giật giật miệng, bình tĩnh đến kỳ lạ: "Mẹ, con muốn tìm A Nhiên."
Người Cố Quỳnh nóng ran, đang sốt cao, nhưng không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy nóng, không cảm thấy đau, cái gì cũng không cảm thấy, chỉ biết trong tâm có một lỗ thủng to lớn, gió lạnh thổi qua, thổi đến mức lục phủ ngũ tạng khó chịu.
"Mẹ, con muốn tìm A Nhiên."
Ôn phu nhân thấy con gái u mê không tỉnh, quyết tâm, nói thẳng: "Cô ta hại con thành như vậy, mẹ chắc chắn sẽ không để con gặp lại, A Quỳnh, con sẽ quên thôi, theo mẹ về đi."
Hai mắt Cố Quỳnh nhắm nghiền, không còn tri giác.
Trong mộng, là Cố Quỳnh xuyên qua đôi mắt Trần Kiết Nhiên, nhìn thấy phòng bệnh đen kịt, Trần Kiết Nhiên đang khóc.
Giống như hình ảnh quen thuộc, nàng khóc trong im lặng, không có âm thanh, nước mắt ngấm vào vết thương chưa lành có bao nhiêu đau đớn, Cố Quỳnh hoàn toàn cảm nhận được, nước mắt Trần Kiết Nhiên cũng biến thành màu hồng nhạt, chỉ là không ai quan tâm đến nàng, nàng khóc đến hừng đông, lại tự mình lau khô, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cố Quỳnh lại thấy ngày hôm đó, chính mình nói lời tàn độc rồi rời đi, rất lâu sau khi cánh cửa đóng sập lại, nước mắt Trần Kiết Nhiên nện lên ga trải giường trắng muốt.
Mấy năm qua Cố Quỳnh nói Trần Kiết Nhiên cố tình gây sự, một lúc ôn hoà, một lúc sau lại tức giận, Cố Quỳnh từng lén lút nghĩ, nàng quá phiền toái gây chuyện. Cố Quỳnh nhìn vệt nước mắt trên ga trải giường, lúc trước không cần thì thẳng tay ném nàng đi, ngày sau cảm thấy nàng tốt lại muốn đoạt nàng trở lại, ép buộc nàng, khiến nàng không có công việc cũng không có chỗ ở, còn muốn cướp con gái của nàng, rốt cuộc khiến nàng phải dập đầu quỳ gối, những thứ này phải tính thế nào?
Cố Quỳnh muốn ôm nàng một cái, muốn lau nước mắt cho nàng, để nàng không cần cô độc chống chọi là tốt rồi.
Trong lúc hoảng hốt, Cố Quỳnh lại nhìn thấy Trần Kiết Nhiên thoải mãn than thở: Cố Quỳnh, tại sao cậu lại đối tốt với mình như vậy a?
Cố Quỳnh nghĩ: A Nhiên, mình đối xử với cậu không được một điểm, mình chưa từng đối tốt với cậu.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cũng không tiếp tục xem so tài, thương tâm.
----------
Cảm tạ tại 2020-10-30 02:21:44~2020-11-01 23:22:16 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;.
||||| Truyện đề cử: Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! |||||
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Louisezhong, meo ô hoàn, cho mèo con bảo bảo trồng cây môi, Anna, DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Quất người ngoài 146 bình; ta là dưa hấu nhỏ siêu nhân y phục 20 bình; vân 爅 nhuộm 17 bình; Đường đậu tô, Lý Tri Ân tiểu kiều thê, phân lê không chia cách 10 bình; ba nuôi kéo 8 bình; lão tài xế mang mang ta 3 bình; thắt cổ tự tử chi linh 2 bình; Tam Nguyệt Đồ Đằng hôm nay chương mới sao, không làm to ca thật nhiều năm, 45856622 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Nữ nhân vóc người cao lớn, co lại thành một đoàn, tay chân co rúm, như đứa trẻ dúi đầu vào trong gối không dám gặp người, chỉ thấy bờ vai run lẩy bẩy.
Sống mũi chua chua, Ôn phu nhân quỳ xuống ôm cô vào ngực, vuốt đỉnh đầu, môi đều đang run rẩy: "A Quỳnh đừng thương tâm, có mẹ ở đây, bác sĩ đều nói, có thể trị hết, có thể trị hết..."
Cố Quỳnh không nói lời nào, cũng không có khí lực đứng dậy, Ôn phu nhân ôm ấp động viên một lúc, dần dần có chút không kiên nhẫn, gọi hai người hộ tá đi vào, dìu Cố Quỳnh lên giường.
"A Quỳnh, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ đến thăm con." Ôn phu nhân lau nước mắt rời đi.
Hai mắt Cố Quỳnh vô thần, nằm thẳng tắp trên giường bệnh, nhìn trừng trừng trần nhà, cũng không biết đang nhìn cái gì, đêm xuống hộ sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, liếc mắt nhìn, trong lòng sợ hãi, vội vã đánh giấu vào sổ sách, tiện tay tắt đèn, sau đó không còn ai đến, chỉ thấy cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ canh gác, không để Cố Quỳnh nhân lúc nửa đêm chạy đi.
Viện dưỡng lão tư nhân Cố gia, xây dựng bên trong ngọn núi cách xa thành thị, lưng tựa núi, cảnh sắc hợp lòng người, chỉ là ban đêm không một tiếng động, lại là mùa đông, ngay cả âm thanh côn trùng cũng không có, bên ngoài cửa sổ một mảng bóng tối đen sì yên tĩnh, lại như một hố đen, muốn hút người vào trong.
Lúc trước Cố Quỳnh không hiểu, trên mặt Trần Kiết Nhiên có vết sẹo, cả ngày tự ti, cảm thấy không có hi vọng vào nhân sinh, nhưng Cố Quỳnh đã nói, mặc kệ có vết sẹo hay không, thì cô vẫn yêu thích nàng, muốn sống cùng nàng, cũng không chê nàng, vậy thì tại sao nàng vẫn luôn không hi vọng?
Dao không cắt trên người mình thì không biết đau, xưa nay Cố Quỳnh luôn cho rằng, huỷ dung thì sao? Khuôn mặt không dễ nhìn thì sao? Miễn là lòng dạ vẫn còn, ánh mắt của người khác có đáng là gì?
Cho tới hôm nay Cố Quỳnh mới rõ ràng, lời nói ra rất đơn giản, một người khoẻ mạnh đột nhiên trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, còn nói gì đến lòng dạ? Ngay cả Cố Quỳnh, một hơi liền tản đi, huống hồ Trần Kiết Nhiên? Nàng vốn đang trong tháng ngày không có hi vọng, làm sao có thể bình thản đây?
Không trách Trần Kiết Nhiên bỏ mặc Cố Quỳnh không lo, so với cô bây giờ, lúc trước Trần Kiết Nhiên còn thảm hơn gấp mươi lần? Mặt bị rạch nát, cánh tay gần như tàn phế, không có ai chân tâm chăm sóc, vết thương trên người có thể chịu, nhưng đắng ở trong lòng biết nói cho ai nghe? Thời điểm trời tối người yên, Cố Quỳnh bần thần suy nghĩ.
Cố Quỳnh giơ tay lên, chạm vào mặt mình, vết thương còn mới, rất đau, vô thức di chuyển xuống cổ, sờ sờ hạt châu đã đeo được mười năm, nắm trong lòng bàn tay, bên tai vang vọng giọng nói Trần Kiết Nhiên tuyệt tình cảnh báo "Không thích", "Buồn nôn", chỉ chốc lát sau, âm điệu xoay một cái, lại biến thành lời Cố Quỳnh nói.
Cô đứng bên cạnh giường bệnh Trần Kiết Nhiên, lạnh lùng thốt ra từng câu từng chữ: "Xưa nay tôi chưa từng yêu thích cô, tiếp cận cô, chỉ vì Trần Tử Oánh."
Trần Kiết Nhiên như bức tượng sáp không nhúc nhích, Cố Quỳnh không muốn nhìn thêm một giây, xoay người rời khỏi.
Cố Quỳnh siết chặt hạt châu, không biết ngày đó cô đi rồi, Trần Kiết Nhiên đã thế nào?
Bây giờ bên cạnh cô chí ít còn có mẹ, nhưng năm đó Trần Kiết Nhiên là chân chính cô độc. Người khác nằm viện có người nhà cơm bưng nước rót, mà thứ Trần Kiết Nhiên ăn là cơm trong bệnh viện. Người khác nằm viện có bạn bè thân nhân đến thăm, cười cười nói nói chúc mau khoẻ, Trần Kiết Nhiên chỉ có thể nằm trên giường bệnh, miễn cưỡng nghe, muốn lấp kín lỗ tai cũng không thể. Người khác đổi thuốc thì gào khóc kêu đau, bởi vì có người nghe, mà Trần Kiết Nhiên cắn môi thật chặt, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm lưng, nuốt cơn đau vào trong, không dám gây thêm phiền phức cho hộ sĩ.
Bởi vì Trần Kiết Nhiên biết, không ai đau xót khi nàng khóc, la lên rồi, chỉ khiến hộ sĩ thêm ghét bỏ, hà tất phải như vậy.
Tâm Cố Quỳnh co giật từng hồi, dùng bàn tay ép xuống nhưng không được, trái lại liên luỵ tới cánh tay, trái tim đau đớn, bàn tay cũng tê dại, nước mắt nối đuôi thấm vào gối, Cố Quỳnh miễn cưỡng xé ra một vệt cười ảm đạm, trào phúng nghĩ, A Nhiên, lúc đó tâm tình cậu thế nào, rốt cuộc mình đã hiểu.
Ngày hôm sau Cố Quỳnh lại không buồn ăn uống, trước đây cố ý tuyệt thực, bức bách Ôn phu nhân, hiện tại là thật sự không nuốt trôi, hộ sĩ đưa cơm tới khuyên giải mấy lần, thấy Cố Quỳnh âm u tử khí không phản ứng, có chút sốt ruột: "Cố tổng, tôi nghe trợ lý nói, vị Trần tiểu thư kia mấy ngày nữa sẽ đi rồi, không biết là đi đâu, tiểu thư không muốn gặp nàng một lần sao? Có điều bây giờ tiểu thư yếu như vậy, có muốn cũng không ra được."
"Đi?" Rốt cuộc Cố Quỳnh có chút phản ứng: "Khi nào thì đi?"
"Nghe nói là thứ sáu."
"Hôm nay là thứ mấy?"
Hộ sĩ nghĩ một hồi, nói: "Mới là thứ ba."
Cố Quỳnh nói: "Đem cơm đến đây, tôi ăn."
Cố Quỳnh cho rằng Ôn phu nhân sẽ không để cô gặp Trần Kiết Nhiên, lần này Trần Kiết Nhiên đi rồi, sau này tám phần mười là mò kim đáy biển, Cố Quỳnh tuyệt đối không thể để nàng đi, cô phải giữ nàng lại.
Chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ xây dựng chế độ ăn phù hợp, mỗi ngày đúng lượng đúng món, thân thể Cố Quỳnh tốt lên rất nhanh, xuống giường có thể đi lại, lại thành công thông đồng với hộ sĩ, đêm thứ năm sẽ làm bộ đến phòng chuẩn trị kiểm tra, sau đó lặng lẽ thay đổi đồng phục hộ sĩ, tìm cơ hội rời khỏi.
Viện dưỡng lão xây ở nơi hoang vu không người, cổng chính là đại lộ, xe buýt công cộng có chuyến muộn nhất là mười hai giờ đêm, cũng may bây giờ mới chín giờ rưỡi, Cố Quỳnh một thân quần áo đơn bạc ngồi trong gió đợi nửa giờ, rốt cuộc đợi được xe đến, bước lên xe móc trong túi ra mấy tờ tiền hộ sĩ nhét vội, sau đó chọn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, sau khi đi vào thành phố mới xuống trạm gọi taxi, đi đến địa chỉ nhà Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh bước hai bước làm một chạy lên lầu, đã tới cửa phòng Trần Kiết Nhiên, dùng sức gõ cửa: "A Nhiên! A Nhiên mở cửa a! Mình đến rồi đây."
Không người trả lời.
Cố Quỳnh khàn giọng: "A Nhiên, cái gì mình cũng không cần, mình chỉ cần cậu, cậu hãy thu nhận mình đi."
Cửa vẫn không nhúc nhích.
Ngực Cố Quỳnh dần dần lạnh: "A Nhiên, lẽ nào cậu thật sự chê mình xấu, không muốn gặp mình nữa sao?"
Lúc này cửa sát vách mở ra, một thiếu phụ mất kiên nhẫn nhô đầu ra, quát: "Gọi cái rắm a, người ở phòng này ban ngày đã chuyển đi rồi, chủ nhà trọ đã treo biển phòng trống, cô gọi mãi như thế thì có tác dụng chó gì?"
"Đi rồi?"
"Đúng vậy, cô là bạn? Ngay cả điều này cũng không biết!" Phụ nhân rụt đầu, đóng cửa một cái ầm, Cố Quỳnh đứng trong hành lang đờ ra.
Đi rồi?
Không phải nói là ngày mai sao?
Đại nào ù ù, bỗng nhiên nghĩ rõ ràng.
Hộ sĩ kia tám phần mười cũng là người của Ôn phu nhân, cùng một giuộc với nhau, cố ý cho cô vào tròng, vì muốn cô triệt để không còn hi vọng, tâm phục khẩu phục tiếp nhận trị liệu, tiếp quản thế lực Cố gia tại Lâm Uyên.
Vì lẽ đó hôm nay mạng lưới canh phòng cẩn mật không một lỗ hổng mới trùng hợp bất cẩn, mục đích là để Cố Quỳnh không công vồ hụt.
Trần Kiết Nhiên sẽ đi đâu?
Biển người mênh mông, làm sao mới có thể tìm thấy nàng?
Cố Quỳnh ngây ngốc dựa vào cửa, tâm bị tạc ra một cái hang lớn, gió thổi lồng lộng, con người cũng tản đi.
Đèn hành lang hỏng rồi, vẫn chưa kịp tu sửa, trợ lý cầm trên tay cái đèn pin dọi đường cho Ôn phu nhân, chùm sáng chiếu tới trên mặt Cố Quỳnh thì, những người có mặt có chút giật mình.
Vẻ mặt Cố Quỳnh không biểu lộ gì, giống như con rối trong mắt trống rỗng, nước mắt đứt đoạn chảy thành dòng, viền mắt đỏ chót giăng đầy tơ máu, vết sẹo kết vảy màu đỏ liền bị phao trắng, để nước mắt biến thành màu hồng nhạt, giống như từ trong hốc mắt chảy ra huyết lệ.
Như một cái xác chết khô biết di động.
Bên trong hành lang, mấy người có mặt đều rợn tóc gáy.
"A Quỳnh..." Ôn phu nhân ngồi xổm xuống.
Con ngươi Cố Quỳnh không nhúc nhích, chỉ giật giật miệng, bình tĩnh đến kỳ lạ: "Mẹ, con muốn tìm A Nhiên."
Người Cố Quỳnh nóng ran, đang sốt cao, nhưng không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy nóng, không cảm thấy đau, cái gì cũng không cảm thấy, chỉ biết trong tâm có một lỗ thủng to lớn, gió lạnh thổi qua, thổi đến mức lục phủ ngũ tạng khó chịu.
"Mẹ, con muốn tìm A Nhiên."
Ôn phu nhân thấy con gái u mê không tỉnh, quyết tâm, nói thẳng: "Cô ta hại con thành như vậy, mẹ chắc chắn sẽ không để con gặp lại, A Quỳnh, con sẽ quên thôi, theo mẹ về đi."
Hai mắt Cố Quỳnh nhắm nghiền, không còn tri giác.
Trong mộng, là Cố Quỳnh xuyên qua đôi mắt Trần Kiết Nhiên, nhìn thấy phòng bệnh đen kịt, Trần Kiết Nhiên đang khóc.
Giống như hình ảnh quen thuộc, nàng khóc trong im lặng, không có âm thanh, nước mắt ngấm vào vết thương chưa lành có bao nhiêu đau đớn, Cố Quỳnh hoàn toàn cảm nhận được, nước mắt Trần Kiết Nhiên cũng biến thành màu hồng nhạt, chỉ là không ai quan tâm đến nàng, nàng khóc đến hừng đông, lại tự mình lau khô, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cố Quỳnh lại thấy ngày hôm đó, chính mình nói lời tàn độc rồi rời đi, rất lâu sau khi cánh cửa đóng sập lại, nước mắt Trần Kiết Nhiên nện lên ga trải giường trắng muốt.
Mấy năm qua Cố Quỳnh nói Trần Kiết Nhiên cố tình gây sự, một lúc ôn hoà, một lúc sau lại tức giận, Cố Quỳnh từng lén lút nghĩ, nàng quá phiền toái gây chuyện. Cố Quỳnh nhìn vệt nước mắt trên ga trải giường, lúc trước không cần thì thẳng tay ném nàng đi, ngày sau cảm thấy nàng tốt lại muốn đoạt nàng trở lại, ép buộc nàng, khiến nàng không có công việc cũng không có chỗ ở, còn muốn cướp con gái của nàng, rốt cuộc khiến nàng phải dập đầu quỳ gối, những thứ này phải tính thế nào?
Cố Quỳnh muốn ôm nàng một cái, muốn lau nước mắt cho nàng, để nàng không cần cô độc chống chọi là tốt rồi.
Trong lúc hoảng hốt, Cố Quỳnh lại nhìn thấy Trần Kiết Nhiên thoải mãn than thở: Cố Quỳnh, tại sao cậu lại đối tốt với mình như vậy a?
Cố Quỳnh nghĩ: A Nhiên, mình đối xử với cậu không được một điểm, mình chưa từng đối tốt với cậu.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cũng không tiếp tục xem so tài, thương tâm.
----------
Cảm tạ tại 2020-10-30 02:21:44~2020-11-01 23:22:16 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;.
||||| Truyện đề cử: Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! |||||
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Louisezhong, meo ô hoàn, cho mèo con bảo bảo trồng cây môi, Anna, DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Quất người ngoài 146 bình; ta là dưa hấu nhỏ siêu nhân y phục 20 bình; vân 爅 nhuộm 17 bình; Đường đậu tô, Lý Tri Ân tiểu kiều thê, phân lê không chia cách 10 bình; ba nuôi kéo 8 bình; lão tài xế mang mang ta 3 bình; thắt cổ tự tử chi linh 2 bình; Tam Nguyệt Đồ Đằng hôm nay chương mới sao, không làm to ca thật nhiều năm, 45856622 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.