Chương 4: Ăn
Lạc Hoa Khai
06/09/2021
Bất quá Tiếu Lung Linh cũng không nói nhiều, cô cúi gằm mặt sau đó theo trí nhớ của nguyên chủ mà chạy về phòng.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, Tiếu Lung Linh có cảm giác không chân thật chút nào.
Vì sao cô lại xuyên đến đây? Chẳng lẽ chỉ là do cô trùng họ trùng tên với một anti fan viết tiểu thuyết về mình hay sao?
Tiếu Lung Linh nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu, không thể nào.
Chẳng lẽ là do oán khí của độc giả quá nặng? Vậy nên cô mới phải tới đây trải nghiệm những thứ cẩu huyết giống như mình viết ra hay sao?
Hay là..cô là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết?
Tiếu Lung Linh cười cười, cảm giác trí tưởng tượng của mình cũng thật phong phú, nằm trên chiếc giường mềm mại nghĩ vu vơ một lúc không biết từ bao giờ cô đã ngủ thiết đi.
Cộc cộc, cộc cộc.
"Tiểu Linh, mở cửa cho mẹ, Tiểu Linh.."
Trong cơn mơ hồ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, Tiếu Lung Linh không khỏi nhíu mày một cái, lại nhìn sang bên ngoài cửa kính đã thấy trời tối om, cô vươn người một cái, chậm rãi bước xuống giường mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặt rơi đầy lệ, yếu đuối mà nhìn cô.
"Tiểu Linh.."
Tiếu Lung Linh giật mình mà lùi về sau vài bước, nói cũng phải, ở thế giới trước từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, sau khi lớn lên kiếm được tiền cũng chỉ mua một căn chung cư nhỏ sống một mình, cô cả đời cô độc, làm sao có thể bỗng dưng gần gũi với một người không thật thuộc được?
Mà Tiêu Ngọc nhìn hành động này của cô trong lòng bỗng cảm thấy mất mát một chút, tay vươn ra giữa không trung mất tự nhiên mà rụt lại, nàng đưa tay lên lau mặt bất đắc dĩ mà nói nhỏ: “Tiểu Linh, con..”
“Xin lỗi, con không quen tiếp xúc thân cận với người khác” Tiếu Lung Linh rũ mi mắt xuống, nhẹ nói.
“Không..là mẹ không tốt, năm ấy mẹ để lạc mất con, bây giờ con về nhà mà vẫn phải chịu nhiều uất ức như vậy..”
“Tiểu Linh, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con..”
Tiêu Ngọc khóc lóc, muốn tiến thêm một bước ôm Tiếu Lung Linh, nhưng lần này cô vẫn tránh sang một bên, nhẹ nói: “con biết rồi, mẹ còn việc gì nữa không?”
“a” Tiêu Ngọc bị thái độ lãnh đạm của cô làm sửng sốt một chút, cuối cùng rũ mi mắt xuống nói: “gì Trần vừa nấu cơm xong, con chưa ăn gì đúng không? Mau xuống ăn cơm cùng với cả nhà”
“Tiểu Linh, lần này con gây ra chuyện lớn như vậy..con cố gắng ngồi xuống xin lỗi cha, cha con bề ngoài hung dữ như vậy, thật ra cũng chỉ là quan tâm con thôi, con thành thật xin lỗi, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà, mọi chuyện để ba và anh trai con giải quyết..”
Cô vừa về tới nhà người kia không nói không rằng liền cho cô một cái bạt tai, quan tâm??
Bất quá Tiếu Lung Linh cũng chẳng thấy hận hay chán ghét gì cả, dù gì cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không phải con ruột của bọn họ, vậy nên có tư cách gì mà đòi bọn họ phải thấu hiểu mình?
Cô không nói gì, chỉ im lặng theo Tiêu Ngọc xuống lầu.
Tiếu gia rất rộng lớn, cả cái biệt thự cả nghìn tỷ vậy nên phòng ăn chắc chắn cũng không kém, Tiếu Lung Linh nhìn cái phòng ăn to bằng cả căn hộ cô mua lúc trước mà hơi ngạc nhiên, bất quá kinh ngạc trong nháy mắt sắc mặt cô lại trở nên bình thường, im lặng mà kéo ghế ngồi xuống.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông anh tuấn, lông mày kiếm sắc bén, ánh mắt thâm tuý mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng nhạt màu, anh ta vẫn đang yên lặng mà ăn phần cơm của mình.
Cảm giác thấy có một đạo ánh mắt nhìn mình, Tiếu Lăng hơi nhíu mày một cái, sau đó nhìn người ngồi đối diện.
Hai mắt vừa chạm vào nhau Tiếu Lăng liền ghét bỏ quay mặt đi.
Quan hệ của hai người vốn không tốt, lại nói, Tiếu Lung Linh cũng chỉ là con mẹ kế của anh ta.
Hai người cùng cha khác mẹ, vậy nên ngay từ đầu Tiếu Lăng đã rất ghét bỏ Tiếu Lung Linh, khi đứa em gái này năm tuổi bị mất tích Tiếu Lăng cũng chẳng cảm thấy đau lòng hay gì, cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều, tới khi mười ba năm sau Tiếu Lung Linh quay lại Tiếu Lăng cũng chỉ cảm thấy chán ghét.
Người này quá xuẩn, lại còn nổi danh độc ác lẳng lơ, ngoại trừ làm tổn hại thanh danh của Tiếu gia cũng chẳng làm được cái ích gì.
Hiện tại cô còn gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy? Phải nói là ai nhìn cô cũng không cảm thấy vừa mắt.
“Việc ở đoàn phim ba sẽ cho người đi điều tra rõ ràng, Lung Linh, trong khoảng thời gian này con nên ở nhà đi, đừng có ra ngoài gây phiền phức thêm” Tiếu ba đang uống trà bỗng mở miệng, nhìn chằm chằm Tiếu Lung Linh mà nói.
“Phải đấy, Tiểu Linh, trong khoảng thời gian này con đừng ra ngoài, mọi việc có ba con và anh con giải quyết..”
“Vâng” Tiếu Lung Linh không chút để ý mà lên tiếng.
Cô đây còn cầu không được, kiếp trước cuộc đời cô chính là ăn no chờ chết cá ướp muối, ngoại trừ ở trong phòng viết truyện ra thì cũng chẳng có đi đâu hay có bạn bè nào cả.
Bây giờ ngoài đường anti nhiều như vậy, cô ra để tìm chết à?
Tiếu Lung Linh thở dài.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, Tiếu Lung Linh có cảm giác không chân thật chút nào.
Vì sao cô lại xuyên đến đây? Chẳng lẽ chỉ là do cô trùng họ trùng tên với một anti fan viết tiểu thuyết về mình hay sao?
Tiếu Lung Linh nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu, không thể nào.
Chẳng lẽ là do oán khí của độc giả quá nặng? Vậy nên cô mới phải tới đây trải nghiệm những thứ cẩu huyết giống như mình viết ra hay sao?
Hay là..cô là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết?
Tiếu Lung Linh cười cười, cảm giác trí tưởng tượng của mình cũng thật phong phú, nằm trên chiếc giường mềm mại nghĩ vu vơ một lúc không biết từ bao giờ cô đã ngủ thiết đi.
Cộc cộc, cộc cộc.
"Tiểu Linh, mở cửa cho mẹ, Tiểu Linh.."
Trong cơn mơ hồ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, Tiếu Lung Linh không khỏi nhíu mày một cái, lại nhìn sang bên ngoài cửa kính đã thấy trời tối om, cô vươn người một cái, chậm rãi bước xuống giường mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặt rơi đầy lệ, yếu đuối mà nhìn cô.
"Tiểu Linh.."
Tiếu Lung Linh giật mình mà lùi về sau vài bước, nói cũng phải, ở thế giới trước từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, sau khi lớn lên kiếm được tiền cũng chỉ mua một căn chung cư nhỏ sống một mình, cô cả đời cô độc, làm sao có thể bỗng dưng gần gũi với một người không thật thuộc được?
Mà Tiêu Ngọc nhìn hành động này của cô trong lòng bỗng cảm thấy mất mát một chút, tay vươn ra giữa không trung mất tự nhiên mà rụt lại, nàng đưa tay lên lau mặt bất đắc dĩ mà nói nhỏ: “Tiểu Linh, con..”
“Xin lỗi, con không quen tiếp xúc thân cận với người khác” Tiếu Lung Linh rũ mi mắt xuống, nhẹ nói.
“Không..là mẹ không tốt, năm ấy mẹ để lạc mất con, bây giờ con về nhà mà vẫn phải chịu nhiều uất ức như vậy..”
“Tiểu Linh, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con..”
Tiêu Ngọc khóc lóc, muốn tiến thêm một bước ôm Tiếu Lung Linh, nhưng lần này cô vẫn tránh sang một bên, nhẹ nói: “con biết rồi, mẹ còn việc gì nữa không?”
“a” Tiêu Ngọc bị thái độ lãnh đạm của cô làm sửng sốt một chút, cuối cùng rũ mi mắt xuống nói: “gì Trần vừa nấu cơm xong, con chưa ăn gì đúng không? Mau xuống ăn cơm cùng với cả nhà”
“Tiểu Linh, lần này con gây ra chuyện lớn như vậy..con cố gắng ngồi xuống xin lỗi cha, cha con bề ngoài hung dữ như vậy, thật ra cũng chỉ là quan tâm con thôi, con thành thật xin lỗi, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà, mọi chuyện để ba và anh trai con giải quyết..”
Cô vừa về tới nhà người kia không nói không rằng liền cho cô một cái bạt tai, quan tâm??
Bất quá Tiếu Lung Linh cũng chẳng thấy hận hay chán ghét gì cả, dù gì cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không phải con ruột của bọn họ, vậy nên có tư cách gì mà đòi bọn họ phải thấu hiểu mình?
Cô không nói gì, chỉ im lặng theo Tiêu Ngọc xuống lầu.
Tiếu gia rất rộng lớn, cả cái biệt thự cả nghìn tỷ vậy nên phòng ăn chắc chắn cũng không kém, Tiếu Lung Linh nhìn cái phòng ăn to bằng cả căn hộ cô mua lúc trước mà hơi ngạc nhiên, bất quá kinh ngạc trong nháy mắt sắc mặt cô lại trở nên bình thường, im lặng mà kéo ghế ngồi xuống.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông anh tuấn, lông mày kiếm sắc bén, ánh mắt thâm tuý mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng nhạt màu, anh ta vẫn đang yên lặng mà ăn phần cơm của mình.
Cảm giác thấy có một đạo ánh mắt nhìn mình, Tiếu Lăng hơi nhíu mày một cái, sau đó nhìn người ngồi đối diện.
Hai mắt vừa chạm vào nhau Tiếu Lăng liền ghét bỏ quay mặt đi.
Quan hệ của hai người vốn không tốt, lại nói, Tiếu Lung Linh cũng chỉ là con mẹ kế của anh ta.
Hai người cùng cha khác mẹ, vậy nên ngay từ đầu Tiếu Lăng đã rất ghét bỏ Tiếu Lung Linh, khi đứa em gái này năm tuổi bị mất tích Tiếu Lăng cũng chẳng cảm thấy đau lòng hay gì, cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều, tới khi mười ba năm sau Tiếu Lung Linh quay lại Tiếu Lăng cũng chỉ cảm thấy chán ghét.
Người này quá xuẩn, lại còn nổi danh độc ác lẳng lơ, ngoại trừ làm tổn hại thanh danh của Tiếu gia cũng chẳng làm được cái ích gì.
Hiện tại cô còn gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy? Phải nói là ai nhìn cô cũng không cảm thấy vừa mắt.
“Việc ở đoàn phim ba sẽ cho người đi điều tra rõ ràng, Lung Linh, trong khoảng thời gian này con nên ở nhà đi, đừng có ra ngoài gây phiền phức thêm” Tiếu ba đang uống trà bỗng mở miệng, nhìn chằm chằm Tiếu Lung Linh mà nói.
“Phải đấy, Tiểu Linh, trong khoảng thời gian này con đừng ra ngoài, mọi việc có ba con và anh con giải quyết..”
“Vâng” Tiếu Lung Linh không chút để ý mà lên tiếng.
Cô đây còn cầu không được, kiếp trước cuộc đời cô chính là ăn no chờ chết cá ướp muối, ngoại trừ ở trong phòng viết truyện ra thì cũng chẳng có đi đâu hay có bạn bè nào cả.
Bây giờ ngoài đường anti nhiều như vậy, cô ra để tìm chết à?
Tiếu Lung Linh thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.