Chương 13: Tiết lộ và tin tưởng
Dạ Lan
24/11/2015
Mấy hôm nay Tuyết bổng rơi nhiều . từng lớp băng đóng dầy trên đường , trời lạnh nhiệt độ xuống thấp không ai còn ra ngoài đường làm việc , chỉ rút trong nhà tránh cái lạnh cắt da cắt thịt .
Nguyên gia vì bắt đầu mùa đông đả siêng năng nhặt củi nên trong phòng cũng ấm áp , nhưng lương thực lại từ từ hao hụt .Thời tiết như vậy không ai tìm được việc gì làm , nhưng không thể không ăn mỗi ngày . Mấy ngày nay mọi người thường ăn hai bữa cháo một bữa cơm , món mặn chỉ có củ cải muối , nhưng mắt thấy mùa đông năm nay kéo dài mà lương thực sắp hết khiến ai cũng lo lắng không thôi .
Nguyên Tranh nhìn chén cháo nấu nhừ với một đĩa củ cải muối ,trong lòng nặng nề , nàng thật sự không nuốt nổi nữa . Nhìn mọi người lẳng lặng ăn , nhìn hai đệ đệ húp xì xụp ngon lành , chỉ có mấy ngày nhìn mọi người ai cũng gầy đi .Nguyên Tranh thấy thật khó chịu , trong không gian của nàng mấy ngày nay đả thu hoạch vụ trồng trọt đầu tiên ,Sản lượng lúa mỳ và lúa nước cao hơn trồng bên ngoài rất nhiều , còn cây ăn quả điều lớn lên đơm hoa kết trái , Trong Không gian dự trữ lương thực đầy ấp không dùng tới , mà cả nhà lại không có ai , lòng của nàng cảm thấy khó chịu.
Ăn xong bữa sáng phụ Trần Thị dọn dẹp chén bát , Nguyên Tranh rầu rỉ về phòng .
" Chủ Nhân ! Người không vui sao " Quả nhi thấy nàng mặt mày ủ ê lo lắng nói
" Quả nhi ! ngươi thấy ta có nên đem lương thực trong không gian cho cả nhà dùng không?"
" Người muốn tiết lộ không gian sao ? Tiên gia gia đả căn dặn không gian phải giử bí mật nha , "
" Ta biết , Nhìn mọi người đang khó khăn , ta có thể giúp đở nhưng cố tình lại không làm , như vậy thật ích kỉ , nhìn mọi người đối xử tốt với ta , lòng của ta càng khó chịu " Nguyên Tranh khổ sở nói
Quả nhi cũng đau đầu , nó không phải là người , nhưng tâm tư cảm xúc của Nguyên Tranh lại ảnh hưởng tới nó . Nó cũng cảm thấy người nhà chủ nhân tốt lắm . Quả nhi được Tiên gia gia tạo ra một phần là để bảo vệ Nguyên Tranh , giác quan của nó rất nhạy cảm đối với những ai gây bất lợi cho chủ nhân . Tiếp xúc với người nhà của nhủ nhân mấy ngày qua , nó không cảm thấy địch ý hay nguy hiễm nào.
" Chủ nhân , người quyết định thế nào , ta cũng ủng hộ người " Quả nhi kiên định nói , mặc dù Tiên Lão ông căn dăn nhưng Nguyên Tranh mới thật sự là chủ nhân của nó nha .
" Quả nhi ! cám ơn ngươi , có ngươi bên ta thật tốt " Nguyên Tranh cảm động nói .
Nàng tin tưởng tình cảm của Nguyên gia đối với nàng là thật lòng , nếu ngay cả người thân yêu nhất cũng không thể tin tưởng thì Nguyên Tranh nàng sống trong thời đại này cũng không còn ý nghĩa gì nữa .Mươi hai năm ở hiện đại nàng đả là cô bé mồ côi , xuyên qua thời không sống trong gia đình có đầy đủ thế hệ , ông bà , cha mẹ , có thúc có đệ , ai cũng đều quan tâm tới nàng , dù họ không đủ năng lực lo cho nàng cơm no áo ấm , nhưng cũng cố gắng dành cho nàng tất cả những gì họ có được . Nguyên Tranh vẩn là một cô bé , nàng không hiểu được nhiều điều sâu sắc , nàng chỉ biết cả gia đình đem đến cho nàng ấm áp , tình cảm này nàng quý trọng tận đáy lòng , nên nàng cũng muốn đền đáp lại tình cảm đó .
Đả quyết định là phải làm , nhưng đầu tiên sẽ nói với ai đây? , Trần Thị là người tình cảm có chút iếu đuối , nàng sợ sẽ dọa tới Trân thị , phụ thân là người ít nói có chút thật thà , yêu thương nữ nhi , nhi tử , nhưng Nguyên Tranh rất ít nói chuyện với Phụ thân này . Hai ông bà nội đều lớn tuổi không biết có tiếp nhận kinh hỉ này không hay cho nàng là yêu quái nha . hai đệ đệ thì quá nhỏ , nàng còn muốn nhờ làm thuyết khách cho cả nhà nha . Nghỉ tới nghỉ lui chỉ có Nguyên Thủ Văn là thích hợp nhất , vị thúc này so với phụ thân thì cởi mở hơn , thường ngày rất hay nói chuyện với nàng , quan tâm lo lắng cho nàng , hai thúc cháu tình cảm cũng rất tốt .
"Nhị Thúc , người đang làm gì nha " Nguyên Tranh tiếp cận đối tượng
" Nha đầu ! Có chuyện gì sao ? Ta đang đóng lại cái ghế này , đinh bị bong ra rồi " Nguyên Thủ Văn thấy cháu gái mình tới bắt chuyện thì rất vui vẻ
" Nhị Thúc ! có phải nhà mình sắp hết lương thực rồi phải không ?" Nguyên Tranh ngập ngừng quyết định hỏi thẳng
Nguyên Thủ Văn tay cầm búa khựng lại ,tỏ ra bình thường nói " Nha đầu ! Yên tâm đợi vài ngày tuyết rơi bớt , Thúc sẽ lên thị trấn kiếm việc làm , sẽ không để mọi người đói ! "
Nguyên Thủ Văn cũng biết tình trạng thiếu lương thực trong nhà . Nương hắn Vương thị cũng có dư vài lượng bạc trong tay , nhưng bà không nở đem ra mua lương thực , cố gắng húp cháo chống chọi qua mùa đông này , số tiền ít ỏi đó là cả nhà đả dành dụm biết bao lâu mới có được , vì muốn cưới nàng dâu cho hắn .Nhưng số gạo trong nhà dù tiết kiệm cũng chỉ đủ dùng trong 3 ngày nữa , thời tiết này dù hắn có muốn cũng không thể kiếm được việc gì làm, Nguyên thủ Văn nén tiếng thở dài trong lòng.
Nguyên Tranh nhìn nhị thúc chỉ hơn nàng 2 tuổi , cao lớn nhưng gầy gò , gương mặt vì làm việc nặng nhọc nên trong già dặn hơn , mủi có chút chua xót
" Nhị Thúc ! ta có bí mật này muốn nói cho người "
" Là bí mật gì thế " Nguyên Thủ Văn không để trong lòng cười trêu nói
Nguyên Tranh nhìn xung quanh , thấy không có người nhà nên nhẹ nắm tay của Nguyên Thủ Văn , nhắm mắt niệm không gian tiến vào .
Nguyên Thủ Văn thấy tầm mắt mình tối sầm , chớp nhoáng mở mắt ra thì bổng thấy mình đang ở một nơi xa lạ , hắn kinh ngạc nhìn Nguyên Tranh vẩn đang kế bên quan sát hắn
" Nhị Thúc ! Trước hết người hãy nhìn xung quanh xem , ta sẽ giải thích cho người biết sau !
Nguyên Thủ Văn nén lo lắng nhìn xung quanh , một mãnh điền viên rộng lớn ,ruộng xanh bát ngát lúa nước cùng lúa mỳ sắp trổ bông. khí hậu trong lành mát mẻ như mùa xuân , vườn cây ăn trái xum xuê , có vườn rau đều đả lớn . hồ nước trong vắt kế bên là một ngôi nhà gổ , tất cả làm cho hắn kích động thật sâu hai mắt nhìn thế nào cũng không đủ ,hắn là nông dân , luôn có niềm yêu mến với lương thực không thể kiềm chế được.
" Nhị thúc , đây là lương thực cháu mới thu hoạch ! " Nguyên Tranh chỉ hai đống hạt lúa nước và lúa mỳ cao ngất bên cạnh , vì không có bao bì để đựng , sau khi thu hoạch nàng đành để chất đống vậy thôi , may là trong đây không có mưa nha .
Nguyên Thủ Văn cuối xuống hốt một nắm hạt lúa nước , hạt lúa dài bóng bẩy đều nhau, ngay cả giống lúa tốt nhất hắn từng thấy cũng không bằng ,
" Đây là làm sao ? nơi này ..." quá nhiều ngạc nhiên Nguyên Thủ Văn run giọng hỏi
" Nhị thúc , nói ra có vẻ khó tin , đây là món quà cháu nhận được từ một ông Tiên gia gia , chỉ mình cháu có thể vào ra nơi đây , " Nguyên Tranh thận trọng nói
Nguyên Thủ Văn nhìn Nguyên Tranh thật sâu , chợt hiểu rõ " Có phải chứng bệnh của cháu , cũng do Thần tiên ấy chữa không ?"
Chứng bệnh gì ? Nguyên Tranh mờ mịt , chợt nhớ ra , "à , Vâng " Nguyên Tranh trước kia bị ngốc nha ,có lẽ mọi người cũng ngạc nhiên vì sau nàng khỏi bệnh , nhưng ai cũng không đoán được nguyên nhân
" Thật tốt quá , không ngờ cháu lại may mắn được gặp Thần Tiên , " Nguyên Thủ Văn mừng rỡ nói
" Nhị Thúc , Trong nhà đả hết lương thực , hãy đem chổ lương thực này cho mọi người ăn đi , ở đây ta còn rất nhiều . "
" Nhiều thế này chúng ta ăn không hết , lương thực tốt như vậy bán đi giá sẽ cao " Nguyên Thủ Văn sung sướng nói , nhưng chợt nghỉ tới nếu mọi nghi ngờ tìm hiểu thì Tranh nha đầu sẽ bị nguy hiễm . Tranh nhi tin tưởng hắn nên mới tiết lộ bí mật này cho hắn biết , không thể để Tranh nhi gặp rắt rối được
" Tranh nha đầu , có phải Vị thần tiên ấy không cho ngươi tiết lộ nơi này phải không ? "
Nguyên Tranh giật mình , sau đó gật đầu
" Vậy vì sao ngươi nói cho nhị thúc biết ?"
" Ta thấy cả nhà đang khó khăn , mà ta có thể giúp được mọi người , ta nghỉ mọi người là người thân nhất của ta , nên ....."
Nguyên Thủ Văn hiểu rõ lòng ấm áp nhìn Nguyên Tranh , đúng vậy bọn họ là gia đình là người thân , nhưng cũng có những người thân vì ít lợi cũng sẳn sàng xuống tay với người nhà mình . Nhưng cháu gái của hắn nguyện ý tin tưởng hắn , đều đó làm hắn thật sự cảm động
" Tranh nha đầu , cảm ơn ngươi .dù thế nào nhị thúc cũng bảo vệ ngươi ," Nguyên Thủ Văn kiên định nói
Nguyên gia vì bắt đầu mùa đông đả siêng năng nhặt củi nên trong phòng cũng ấm áp , nhưng lương thực lại từ từ hao hụt .Thời tiết như vậy không ai tìm được việc gì làm , nhưng không thể không ăn mỗi ngày . Mấy ngày nay mọi người thường ăn hai bữa cháo một bữa cơm , món mặn chỉ có củ cải muối , nhưng mắt thấy mùa đông năm nay kéo dài mà lương thực sắp hết khiến ai cũng lo lắng không thôi .
Nguyên Tranh nhìn chén cháo nấu nhừ với một đĩa củ cải muối ,trong lòng nặng nề , nàng thật sự không nuốt nổi nữa . Nhìn mọi người lẳng lặng ăn , nhìn hai đệ đệ húp xì xụp ngon lành , chỉ có mấy ngày nhìn mọi người ai cũng gầy đi .Nguyên Tranh thấy thật khó chịu , trong không gian của nàng mấy ngày nay đả thu hoạch vụ trồng trọt đầu tiên ,Sản lượng lúa mỳ và lúa nước cao hơn trồng bên ngoài rất nhiều , còn cây ăn quả điều lớn lên đơm hoa kết trái , Trong Không gian dự trữ lương thực đầy ấp không dùng tới , mà cả nhà lại không có ai , lòng của nàng cảm thấy khó chịu.
Ăn xong bữa sáng phụ Trần Thị dọn dẹp chén bát , Nguyên Tranh rầu rỉ về phòng .
" Chủ Nhân ! Người không vui sao " Quả nhi thấy nàng mặt mày ủ ê lo lắng nói
" Quả nhi ! ngươi thấy ta có nên đem lương thực trong không gian cho cả nhà dùng không?"
" Người muốn tiết lộ không gian sao ? Tiên gia gia đả căn dặn không gian phải giử bí mật nha , "
" Ta biết , Nhìn mọi người đang khó khăn , ta có thể giúp đở nhưng cố tình lại không làm , như vậy thật ích kỉ , nhìn mọi người đối xử tốt với ta , lòng của ta càng khó chịu " Nguyên Tranh khổ sở nói
Quả nhi cũng đau đầu , nó không phải là người , nhưng tâm tư cảm xúc của Nguyên Tranh lại ảnh hưởng tới nó . Nó cũng cảm thấy người nhà chủ nhân tốt lắm . Quả nhi được Tiên gia gia tạo ra một phần là để bảo vệ Nguyên Tranh , giác quan của nó rất nhạy cảm đối với những ai gây bất lợi cho chủ nhân . Tiếp xúc với người nhà của nhủ nhân mấy ngày qua , nó không cảm thấy địch ý hay nguy hiễm nào.
" Chủ nhân , người quyết định thế nào , ta cũng ủng hộ người " Quả nhi kiên định nói , mặc dù Tiên Lão ông căn dăn nhưng Nguyên Tranh mới thật sự là chủ nhân của nó nha .
" Quả nhi ! cám ơn ngươi , có ngươi bên ta thật tốt " Nguyên Tranh cảm động nói .
Nàng tin tưởng tình cảm của Nguyên gia đối với nàng là thật lòng , nếu ngay cả người thân yêu nhất cũng không thể tin tưởng thì Nguyên Tranh nàng sống trong thời đại này cũng không còn ý nghĩa gì nữa .Mươi hai năm ở hiện đại nàng đả là cô bé mồ côi , xuyên qua thời không sống trong gia đình có đầy đủ thế hệ , ông bà , cha mẹ , có thúc có đệ , ai cũng đều quan tâm tới nàng , dù họ không đủ năng lực lo cho nàng cơm no áo ấm , nhưng cũng cố gắng dành cho nàng tất cả những gì họ có được . Nguyên Tranh vẩn là một cô bé , nàng không hiểu được nhiều điều sâu sắc , nàng chỉ biết cả gia đình đem đến cho nàng ấm áp , tình cảm này nàng quý trọng tận đáy lòng , nên nàng cũng muốn đền đáp lại tình cảm đó .
Đả quyết định là phải làm , nhưng đầu tiên sẽ nói với ai đây? , Trần Thị là người tình cảm có chút iếu đuối , nàng sợ sẽ dọa tới Trân thị , phụ thân là người ít nói có chút thật thà , yêu thương nữ nhi , nhi tử , nhưng Nguyên Tranh rất ít nói chuyện với Phụ thân này . Hai ông bà nội đều lớn tuổi không biết có tiếp nhận kinh hỉ này không hay cho nàng là yêu quái nha . hai đệ đệ thì quá nhỏ , nàng còn muốn nhờ làm thuyết khách cho cả nhà nha . Nghỉ tới nghỉ lui chỉ có Nguyên Thủ Văn là thích hợp nhất , vị thúc này so với phụ thân thì cởi mở hơn , thường ngày rất hay nói chuyện với nàng , quan tâm lo lắng cho nàng , hai thúc cháu tình cảm cũng rất tốt .
"Nhị Thúc , người đang làm gì nha " Nguyên Tranh tiếp cận đối tượng
" Nha đầu ! Có chuyện gì sao ? Ta đang đóng lại cái ghế này , đinh bị bong ra rồi " Nguyên Thủ Văn thấy cháu gái mình tới bắt chuyện thì rất vui vẻ
" Nhị Thúc ! có phải nhà mình sắp hết lương thực rồi phải không ?" Nguyên Tranh ngập ngừng quyết định hỏi thẳng
Nguyên Thủ Văn tay cầm búa khựng lại ,tỏ ra bình thường nói " Nha đầu ! Yên tâm đợi vài ngày tuyết rơi bớt , Thúc sẽ lên thị trấn kiếm việc làm , sẽ không để mọi người đói ! "
Nguyên Thủ Văn cũng biết tình trạng thiếu lương thực trong nhà . Nương hắn Vương thị cũng có dư vài lượng bạc trong tay , nhưng bà không nở đem ra mua lương thực , cố gắng húp cháo chống chọi qua mùa đông này , số tiền ít ỏi đó là cả nhà đả dành dụm biết bao lâu mới có được , vì muốn cưới nàng dâu cho hắn .Nhưng số gạo trong nhà dù tiết kiệm cũng chỉ đủ dùng trong 3 ngày nữa , thời tiết này dù hắn có muốn cũng không thể kiếm được việc gì làm, Nguyên thủ Văn nén tiếng thở dài trong lòng.
Nguyên Tranh nhìn nhị thúc chỉ hơn nàng 2 tuổi , cao lớn nhưng gầy gò , gương mặt vì làm việc nặng nhọc nên trong già dặn hơn , mủi có chút chua xót
" Nhị Thúc ! ta có bí mật này muốn nói cho người "
" Là bí mật gì thế " Nguyên Thủ Văn không để trong lòng cười trêu nói
Nguyên Tranh nhìn xung quanh , thấy không có người nhà nên nhẹ nắm tay của Nguyên Thủ Văn , nhắm mắt niệm không gian tiến vào .
Nguyên Thủ Văn thấy tầm mắt mình tối sầm , chớp nhoáng mở mắt ra thì bổng thấy mình đang ở một nơi xa lạ , hắn kinh ngạc nhìn Nguyên Tranh vẩn đang kế bên quan sát hắn
" Nhị Thúc ! Trước hết người hãy nhìn xung quanh xem , ta sẽ giải thích cho người biết sau !
Nguyên Thủ Văn nén lo lắng nhìn xung quanh , một mãnh điền viên rộng lớn ,ruộng xanh bát ngát lúa nước cùng lúa mỳ sắp trổ bông. khí hậu trong lành mát mẻ như mùa xuân , vườn cây ăn trái xum xuê , có vườn rau đều đả lớn . hồ nước trong vắt kế bên là một ngôi nhà gổ , tất cả làm cho hắn kích động thật sâu hai mắt nhìn thế nào cũng không đủ ,hắn là nông dân , luôn có niềm yêu mến với lương thực không thể kiềm chế được.
" Nhị thúc , đây là lương thực cháu mới thu hoạch ! " Nguyên Tranh chỉ hai đống hạt lúa nước và lúa mỳ cao ngất bên cạnh , vì không có bao bì để đựng , sau khi thu hoạch nàng đành để chất đống vậy thôi , may là trong đây không có mưa nha .
Nguyên Thủ Văn cuối xuống hốt một nắm hạt lúa nước , hạt lúa dài bóng bẩy đều nhau, ngay cả giống lúa tốt nhất hắn từng thấy cũng không bằng ,
" Đây là làm sao ? nơi này ..." quá nhiều ngạc nhiên Nguyên Thủ Văn run giọng hỏi
" Nhị thúc , nói ra có vẻ khó tin , đây là món quà cháu nhận được từ một ông Tiên gia gia , chỉ mình cháu có thể vào ra nơi đây , " Nguyên Tranh thận trọng nói
Nguyên Thủ Văn nhìn Nguyên Tranh thật sâu , chợt hiểu rõ " Có phải chứng bệnh của cháu , cũng do Thần tiên ấy chữa không ?"
Chứng bệnh gì ? Nguyên Tranh mờ mịt , chợt nhớ ra , "à , Vâng " Nguyên Tranh trước kia bị ngốc nha ,có lẽ mọi người cũng ngạc nhiên vì sau nàng khỏi bệnh , nhưng ai cũng không đoán được nguyên nhân
" Thật tốt quá , không ngờ cháu lại may mắn được gặp Thần Tiên , " Nguyên Thủ Văn mừng rỡ nói
" Nhị Thúc , Trong nhà đả hết lương thực , hãy đem chổ lương thực này cho mọi người ăn đi , ở đây ta còn rất nhiều . "
" Nhiều thế này chúng ta ăn không hết , lương thực tốt như vậy bán đi giá sẽ cao " Nguyên Thủ Văn sung sướng nói , nhưng chợt nghỉ tới nếu mọi nghi ngờ tìm hiểu thì Tranh nha đầu sẽ bị nguy hiễm . Tranh nhi tin tưởng hắn nên mới tiết lộ bí mật này cho hắn biết , không thể để Tranh nhi gặp rắt rối được
" Tranh nha đầu , có phải Vị thần tiên ấy không cho ngươi tiết lộ nơi này phải không ? "
Nguyên Tranh giật mình , sau đó gật đầu
" Vậy vì sao ngươi nói cho nhị thúc biết ?"
" Ta thấy cả nhà đang khó khăn , mà ta có thể giúp được mọi người , ta nghỉ mọi người là người thân nhất của ta , nên ....."
Nguyên Thủ Văn hiểu rõ lòng ấm áp nhìn Nguyên Tranh , đúng vậy bọn họ là gia đình là người thân , nhưng cũng có những người thân vì ít lợi cũng sẳn sàng xuống tay với người nhà mình . Nhưng cháu gái của hắn nguyện ý tin tưởng hắn , đều đó làm hắn thật sự cảm động
" Tranh nha đầu , cảm ơn ngươi .dù thế nào nhị thúc cũng bảo vệ ngươi ," Nguyên Thủ Văn kiên định nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.