Chương 24
Phong Hiểu Anh Hàn
24/07/2023
Độ hứng thú của Phong Tĩnh đối với cuộc diễn tập này cũng không cao.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Ngày diễn tập là vào ngày làm việc, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của bệnh viện à?"
"Ảnh hưởng thì cũng không có ảnh hưởng." Đồng nghiệp nói: "Bình thường đều thiết lập một khu vực riêng để tiến hành diễn tập."
"Ồ." Phong Tĩnh gật đầu, tiện tay lướt qua văn bản thông báo trên điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ...
[Nhân viên tham dự liên hợp diễn tập là bác sĩ, y tá, và một số nhân viên cảnh sát chi đội cảnh sát tuần tra đặc biệt của chi cục công an thành phố Dương Giang (đội gỡ bom, đội đàm phán,...).
Đội gỡ bom?
Phong Tĩnh hơi híp mắt.
*
"Mọi người phải chú ý, lần diễn tập này không giống với những năm trước, mọi người nhất định phải cẩn thận, không thể khinh thường, càng không được tự ý rời cương vị."
Bệnh viện đặc biệt coi trọng cuộc liên hợp diễn tập này, vì thế còn tổ chức một hội nghị giải thích và động viên.
"Phạm vi bao quát của lần liên hợp diễn tập này rất rộng, cho nên các khoa phải chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không thể xảy ra kỳ chuyện gì. Tất cả rõ chưa?"
"Rõ!" Mọi người cùng đồng thanh trả lời.
"Tốt, vậy mọi người quay về khoa, lại làm quen một lần các hạng công việc trước, tan họp."
Vai trò của nhân vật là nhiệm vụ đảm nhận của nhân viên tham dự được quyết định bằng cách rút thăm.
Các nhân vật trong đó có...
"Y tá hôn mê do bị đánh vào đầu."
"Bác sĩ bị mất máu quá nhiều do bị đâm."
Đồng nghiệp trong khoa bốc thăm xong, so sánh nhân vật với nhau rồi mồm năm miệng mười bàn tán.
"Ài, lần này tôi rút được gì đây? Bác sĩ ngã xuống đất do bị lưu manh tấn công."
"Cái này của cậu còn tốt chán, bị thương chỉ cần nằm là được, chả khác gì làm cho có." Một đồng nghiệp khác nói: "Tôi mới phiền này, người bị đâm hai phát vẫn dũng cảm đấu với lưu manh."
"Bác sĩ Phong, cô rút được gì thế?"
Phong Tĩnh nhìn về phía tờ giấy trong tay.
Hôm nay vận may của cô hiển nhiên không tốt lắm, rút được nhân vật... "con tin bị lưu manh bắt cóc".
Mặt sau tờ giấy còn viết nhiệm vụ cụ thể: [Con tin bị lưu manh bắt cóc, trên người bị "lưu manh" buộc một quả bom không rõ, xin giữ bình tĩnh giao tiếp với lưu manh để kéo dài thời gian và chờ cứu viện.]
Các đồng nghiệp biết được nhiệm vụ của cô thì đều hơi đồng tình: "Bác sĩ Phong, cô rút đến cái này cũng xui xẻo quá nhỉ?"
"Nói sao ạ?" Phong Tĩnh hơi tò mò.
Một đồng nghiệp nói cho cô: "Cái này của cô xem như vở diễn kết, thường thường đến cuối cùng tất cả lãnh đạo đều sẽ tới quan sát."
"Không sao." Phong Tĩnh cười một tiếng, cất tờ giấy đi: "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia diễn tập kiểu này, xem ra cũng khá thú vị."
"Đúng rồi, bác sĩ Phong, xuýt chút nữa quên nói với cô."
Đồng nghiệp dường như nhớ tới gì đó, chỉ về phía bàn làm việc: "Sáng hôm nay có một thực tập sinh mới đến đến tìm cô, đưa cho cô cái này."
Phong Tĩnh nhìn về phía bàn làm việc, ở vị trí của cô nhiều ra một hộp sữa nguyên chất.
Phong Tĩnh hơi giật mình: "Thực tập sinh? Trông thế nào?"
"Cao cao gầy gầy, rất đẹp trai năng động."
Đồng nghiệp nhớ lại rồi tả cho cô, lại xáp lại, vẻ mặt hóng hớt chớp mắt với cô: "Bác sĩ Phong, có biến à?"
"Không phải." Phong Tĩnh lấy lại tinh thần, cười nói: "Trước đó thuận tay giúp cậu thực tập sinh kia một chuyện, chắc là quà cảm ơn."
"Ồ, vậy hả." Đồng nghiệp lại ngồi xuống, hiển nhiên hơi thất vọng.
Phong Tĩnh lại cười một tiếng: "Mọi người bận việc trước đi, tôi đi khoa hành chính một lát."
"Đi tìm chủ nhiệm Lâm?"
Phong Tĩnh gật đầu: "Đúng, đi giao báo cáo tổng kết của hội thảo nghiên cứu lần trước."
Cô rời phòng làm việc, đi về phía thang máy.
Giữa trưa, toà nhà khám bệnh rất yên tĩnh.
Rất nhanh đã đợi được một chuyến thang máy trống, Phong Tĩnh đi vào thang máy, ấn vào nút tầng chín.
Thang máy đều tốc lên cao.
Ting!
Đến tầng chín, cửa thang máy mở.
Phong Tĩnh vừa đi ra thang máy, ngẩng đầu một cái vừa lúc đối diện với Đường Gia Niên.
Mắt Đường Gia Niên sáng rực lên, cười chào hỏi cô: "Bác sĩ Phong."
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ấy.
"Em đến đưa tài liệu giúp chủ nhiệm Vu." Đường Gia Niên rất có đúng mực nói: "Em mang qua trước nhé."
Cậu ấy quay người định vào thang máy.
"Tiểu Đường, chờ một lát." Phong Tĩnh gọi cậu ấy lại: "Sữa bò lúc sáng là cậu để đó à?"
Bước chân Đường Gia Niên dừng lại, sửng sốt một lúc mới hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng, đúng vậy, em thấy chị toàn gọi trà sữa với đồ ăn ngoài, cảm thấy như thế không tốt cho sức khoẻ lắm nên mới..."
Mấy cậu trai trẻ chẳng bao giờ giấu được tâm tư, rõ ràng như thế.
Phong Tĩnh yên lặng thở dài, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng lần sau không cần."
Đường Gia Niên hơi thất vọng, nhưng chỉ có thể gật đầu: "Vâng, được, xin lỗi, em..."
Bỗng nhiên, hình như cậu ấy nhìn thấy gì đó, ánh mắt dừng ở nơi xa, hơi run lên rồi vội vàng thu hồi tầm mắt: "Bác sĩ Phong, em đi về trước, không quấy rầy chị nữa."
Cậu ấy vội vàng để lại một câu rồi bước vào thang máy.
Phong Tĩnh nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, liếc mắt một cái là thấy được Tần Tranh.
Mặc dù đứng chung một chỗ với những người khác nhưng trong tất cả mọi người thì anh vĩnh viễn là người bắt mắt nhất.
Ở đầu khác của hành lang, anh nhìn cô từ xa, ánh mắt vắng lặng, cặp mắt kia đen nhánh thâm thúy nhưng lại sáng ngời.
Phong Tĩnh và anh nhìn nhau ngắn ngủi vài giây rồi dời ánh mắt. Trừ anh ra, bên cạnh chủ nhiệm Lâm còn có một người, hơi lớn tuổi, cũng mặc đồng phục.
Sau lưng, cửa thang máy đã đóng lại.
Đoàn người cũng nhìn thấy cô, bọn họ sắp đi đến trước mặt, Phong Tĩnh chỉ có thể nghênh đón, chủ động chào hỏi: "Chủ nhiệm Lâm."
Chủ nhiệm Lâm đi lên trước, cười nói: "Tiểu Phong, cô tới đúng lúc, đang nhắc đến cô đó."
Ông ấy lại giới thiệu cho người bên cạnh: "Đội trưởng Hà, đây chính là bác sĩ Phong tôi vừa mới nhắc đến với mọi người."
Tiếp theo lại nói với Phong Tĩnh: "Bác sĩ Phong, đây là đội trưởng Hà Nhất Hàng của đội đặc cảnh chi cục công an thành phố Dương Giang."
Đội trưởng Hà cười nói: "Bác sĩ Phong, chào cô."
Phong Tĩnh mỉm cười bắt tay với anh ấy: "Đội trưởng Hà, chào anh."
Sau khi hai người bắt tay, đội trưởng Hà hỏi: "Bác sĩ Phong, nghe chủ nhiệm của các cô nói, cô từng tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình."
Phong Tĩnh hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng."
"Cô là đông y?" Ánh mắt đội trưởng Hà đảo qua thẻ công tác gài trước ngực cô, cũng hơi kinh ngạc: "Bác sĩ đông y còn trẻ như vậy, còn xuất sắc như thế đúng là ít thấy đó."
Phong Tĩnh cười cười: "Anh quá khen."
"Bác sĩ Phong là bác sĩ xuất sắc nhất trong thế hệ bác sĩ trẻ của chúng tôi." Chủ nhiệm Lâm cười híp mắt giới thiệu, lại quay đầu nhìn về phía cô: "Tôi vừa xem ghi chép rút thăm, lần này cô rút trúng vai con tin bị bắt cuối cùng kia đúng không?"
Phong Tĩnh gật đầu.
Đội trưởng Hà cười ha ha hai tiếng, nói: "Đây thật đúng là trùng hợp nhỉ. Thế bác sĩ Phong, lần này nhiệm vụ đóng vai con tin bị bắt cóc giao cho cô rồi."
"Không thành vấn đề." Phong Tĩnh cười đáp.
Đội trưởng Hà nói: "Cô cũng không cần căng thẳng, chỉ là một lần diễn tập, đến lúc đó quả bom buộc lên người cô cũng chỉ là đạo cụ, không cần sợ hãi.. Còn tình huống cụ thể có thể nhờ đội trưởng Tần chỉ bảo..."
"Đúng rồi, bác sĩ Phong."
Lúc này chủ nhiệm Lâm mới nhớ đến gì đó, vội vàng nhìn về phía Tần Tranh, lại giới thiệu: "Đây là đội trưởng Tần Tranh cảu đội gỡ bom chi cục công an thành phố Dương Giang, đội trưởng Tần."
Tiếp theo lại lặp lại quá trình vừa rồi: "Đội trưởng Tần, đây là bác sĩ khoa đông y viện chúng tôi, Phong Tĩnh."
Phong Tĩnh cũng giống như mới chú ý tới Tần Tranh, nhìn về phía người bị cô bỏ qua toàn quá trình, mỉm cười khách sáo nói: "Đội trưởng Tần, chào anh."
Tần Tranh: "... Chào cô."
Thân là đặc cảnh, từ trước đến nay giác quan nhạy cảm.
Đội trưởng Hà nháy mắt phát hiện bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, ánh mắt xoay quanh hai người: "Hai người quen biết?"
Tần Tranh: "Chúng tôi..."
Phong Tĩnh cười đáp: "Không tính quen biết."
Người Tần Tranh cứng lại.
Phong Tĩnh dời ánh mắt, cười nói: "Tôi và đội trưởng Tần chỉ gặp qua vài lần, không tính là quen biết."
Đội trưởng Hà nhìn ra tý manh mối, nhưng cũng chỉ cười: "Chưa quen thuộc cũng không sao, vậy hôm nay bèn làm quen cẩn thận một chút. Giữa những người trẻ tuổi các cô giao lưu trao đổi nhiều hơn, sau đó còn phải xem hai người hợp tác."
Phong Tĩnh cũng cười: "Vai trò của tôi là con tin bị bắt cóc, đoán chừng chính là ngồi không chờ. Bộ phận quan trọng nhất vẫn phải xem đội trưởng Tần, đúng không?"
Lúc nói, ánh mắt lại chuyển hướng Tần Tranh.
Tần Tranh không nói chuyện, cặp mắt đen kia tối tăm và sâu thăm thẳm.
Phong Tĩnh vươn tay, mi mắt cong cong: "Đội trưởng Tần, rất hân hạnh được biết anh."
Trong mắt cô rõ ràng mang theo ý cười, cũng rất khách khí, xa cách.
Tần Tranh kéo nhẹ khoé miệng, nắm lấy tay cô, giọng điệu hờ hững đến mức không nghe ra cảm xúc chân thật: "Rất hân hạnh được biết cô, bác sĩ Phong."
Hai người chỉ nắm một lát rồi từng người rút tay về.
Vốn nên như trút được gánh nặng.
Nhưng không biết tại sao, trái tim giống như đau nhói một cái.
Ánh mắt cô nhìn anh, giống nhìn một người xa lạ.
***
Một tuần trôi qua, cuối cùng đã tới ngày liên hợp diễn tập.
Tới gần chạng vạng, giờ khám của bệnh viện sắp kết thúc, bệnh nhân ở khu chờ khám chỉ còn lẻ tẻ vài người.
Hết thảy gió êm sóng lặng giống như ngày thường.
Bỗng nhiên, một đám người cầm vũ khí trong tay đi vào sảnh khám gấp, điều này khiến cho bảo vệ đang trực cảnh giác.
Bảo vệ lập tức bước lên trước, ngăn đám người này lại tiến hành hỏi thăm: "Các người là ai?"
Một tiếng này lại như là mồi dẫn lửa, lập tức nhen lửa cục diện.
Bảo vệ nháy mắt ngã xuống đất, sau một giây im lặng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Người trong sảnh khám gấp bốn phía chạy trốn, thậm chí người ngã nhào xuống đất.
Hết thảy đều tiến hành như kịch bản.
Có bác sĩ và y tá liều lĩnh xông lên trước, liều chết ngăn cản lưu manh. Rất nhanh tiếng cảnh báo trong bệnh viện vang lên.
Không đến vài phút, xe cảnh sát đã thổi còi lao tới.
Nhân viên trong phiên trực nhanh chóng đuổi đến, tiến vào bệnh viện bắt lấy từng tên lưu manh gây truyện.
Sau cuộc hỗn loạn, đại sảnh tầng một phòng khám khôi phục lại bình tĩnh.
"Mau mau, mau đưa người bị thương vào phòng cấp cứu!" Một nhóm bác sĩ y tá vội vàng đẩy giường cấp cứu tới, đưa nhân viên "bị thương" vào phòng cấp cứu, tiến hành "cấp cứu".
Nhưng vẫn có một hai con cá lọt lưới, thừa dịp hỗn loạn lẻn vào đến các khoa trên tầng cao, cũng bắt cóc bác sĩ trong khoa.
Phong Tĩnh "rất không may" trở thành con tin bị bắt cóc.
"Các người chớ làm loạn, mau thả bác sĩ Phong ra!"
Lưu manh dùng dao dụng cụ gác lên cổ Phong Tĩnh, uy hiếp nói: "Các người đi ra ngoài hết cho tôi, nếu không thì tôi sẽ lập tức giết cô ta!"
Bác sĩ và y tá trong phòng khám nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, toàn bộ phòng đã trở nên trống không.
Tiếp theo, "bọn cướp" bắt cóc Phong Tĩnh, cũng buộc một quả bom lên người cô.
Quả bom này có sức nổ rất lớn, một khi phát nổ thì liền có thể trong nháy mắt phá huỷ cả một toà cao ốc, tạo thành thương vong và tổn thất to lớn.
"Bọn cướp" trói cả Phong Tĩnh và quả bom lên ghế, đưa ra yêu cầu của mình với người bên dưới bằng bộ đàm.
Đội đàm phán ra sân, đàm phán giao thiệp với "lưu manh" để phân tán lực chú ý của đối phương. Rất nhanh sau đó, tên "lưu manh" bắt cóc cô đã bị nhân viên cảnh sát mai phục ở chỗ tối bắt giữ.
"Lưu manh" bị dẫn đi, chuyện còn lại cần giải quyết chính là "quả bom" trên người cô.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Ngày diễn tập là vào ngày làm việc, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của bệnh viện à?"
"Ảnh hưởng thì cũng không có ảnh hưởng." Đồng nghiệp nói: "Bình thường đều thiết lập một khu vực riêng để tiến hành diễn tập."
"Ồ." Phong Tĩnh gật đầu, tiện tay lướt qua văn bản thông báo trên điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ...
[Nhân viên tham dự liên hợp diễn tập là bác sĩ, y tá, và một số nhân viên cảnh sát chi đội cảnh sát tuần tra đặc biệt của chi cục công an thành phố Dương Giang (đội gỡ bom, đội đàm phán,...).
Đội gỡ bom?
Phong Tĩnh hơi híp mắt.
*
"Mọi người phải chú ý, lần diễn tập này không giống với những năm trước, mọi người nhất định phải cẩn thận, không thể khinh thường, càng không được tự ý rời cương vị."
Bệnh viện đặc biệt coi trọng cuộc liên hợp diễn tập này, vì thế còn tổ chức một hội nghị giải thích và động viên.
"Phạm vi bao quát của lần liên hợp diễn tập này rất rộng, cho nên các khoa phải chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không thể xảy ra kỳ chuyện gì. Tất cả rõ chưa?"
"Rõ!" Mọi người cùng đồng thanh trả lời.
"Tốt, vậy mọi người quay về khoa, lại làm quen một lần các hạng công việc trước, tan họp."
Vai trò của nhân vật là nhiệm vụ đảm nhận của nhân viên tham dự được quyết định bằng cách rút thăm.
Các nhân vật trong đó có...
"Y tá hôn mê do bị đánh vào đầu."
"Bác sĩ bị mất máu quá nhiều do bị đâm."
Đồng nghiệp trong khoa bốc thăm xong, so sánh nhân vật với nhau rồi mồm năm miệng mười bàn tán.
"Ài, lần này tôi rút được gì đây? Bác sĩ ngã xuống đất do bị lưu manh tấn công."
"Cái này của cậu còn tốt chán, bị thương chỉ cần nằm là được, chả khác gì làm cho có." Một đồng nghiệp khác nói: "Tôi mới phiền này, người bị đâm hai phát vẫn dũng cảm đấu với lưu manh."
"Bác sĩ Phong, cô rút được gì thế?"
Phong Tĩnh nhìn về phía tờ giấy trong tay.
Hôm nay vận may của cô hiển nhiên không tốt lắm, rút được nhân vật... "con tin bị lưu manh bắt cóc".
Mặt sau tờ giấy còn viết nhiệm vụ cụ thể: [Con tin bị lưu manh bắt cóc, trên người bị "lưu manh" buộc một quả bom không rõ, xin giữ bình tĩnh giao tiếp với lưu manh để kéo dài thời gian và chờ cứu viện.]
Các đồng nghiệp biết được nhiệm vụ của cô thì đều hơi đồng tình: "Bác sĩ Phong, cô rút đến cái này cũng xui xẻo quá nhỉ?"
"Nói sao ạ?" Phong Tĩnh hơi tò mò.
Một đồng nghiệp nói cho cô: "Cái này của cô xem như vở diễn kết, thường thường đến cuối cùng tất cả lãnh đạo đều sẽ tới quan sát."
"Không sao." Phong Tĩnh cười một tiếng, cất tờ giấy đi: "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia diễn tập kiểu này, xem ra cũng khá thú vị."
"Đúng rồi, bác sĩ Phong, xuýt chút nữa quên nói với cô."
Đồng nghiệp dường như nhớ tới gì đó, chỉ về phía bàn làm việc: "Sáng hôm nay có một thực tập sinh mới đến đến tìm cô, đưa cho cô cái này."
Phong Tĩnh nhìn về phía bàn làm việc, ở vị trí của cô nhiều ra một hộp sữa nguyên chất.
Phong Tĩnh hơi giật mình: "Thực tập sinh? Trông thế nào?"
"Cao cao gầy gầy, rất đẹp trai năng động."
Đồng nghiệp nhớ lại rồi tả cho cô, lại xáp lại, vẻ mặt hóng hớt chớp mắt với cô: "Bác sĩ Phong, có biến à?"
"Không phải." Phong Tĩnh lấy lại tinh thần, cười nói: "Trước đó thuận tay giúp cậu thực tập sinh kia một chuyện, chắc là quà cảm ơn."
"Ồ, vậy hả." Đồng nghiệp lại ngồi xuống, hiển nhiên hơi thất vọng.
Phong Tĩnh lại cười một tiếng: "Mọi người bận việc trước đi, tôi đi khoa hành chính một lát."
"Đi tìm chủ nhiệm Lâm?"
Phong Tĩnh gật đầu: "Đúng, đi giao báo cáo tổng kết của hội thảo nghiên cứu lần trước."
Cô rời phòng làm việc, đi về phía thang máy.
Giữa trưa, toà nhà khám bệnh rất yên tĩnh.
Rất nhanh đã đợi được một chuyến thang máy trống, Phong Tĩnh đi vào thang máy, ấn vào nút tầng chín.
Thang máy đều tốc lên cao.
Ting!
Đến tầng chín, cửa thang máy mở.
Phong Tĩnh vừa đi ra thang máy, ngẩng đầu một cái vừa lúc đối diện với Đường Gia Niên.
Mắt Đường Gia Niên sáng rực lên, cười chào hỏi cô: "Bác sĩ Phong."
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ấy.
"Em đến đưa tài liệu giúp chủ nhiệm Vu." Đường Gia Niên rất có đúng mực nói: "Em mang qua trước nhé."
Cậu ấy quay người định vào thang máy.
"Tiểu Đường, chờ một lát." Phong Tĩnh gọi cậu ấy lại: "Sữa bò lúc sáng là cậu để đó à?"
Bước chân Đường Gia Niên dừng lại, sửng sốt một lúc mới hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng, đúng vậy, em thấy chị toàn gọi trà sữa với đồ ăn ngoài, cảm thấy như thế không tốt cho sức khoẻ lắm nên mới..."
Mấy cậu trai trẻ chẳng bao giờ giấu được tâm tư, rõ ràng như thế.
Phong Tĩnh yên lặng thở dài, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng lần sau không cần."
Đường Gia Niên hơi thất vọng, nhưng chỉ có thể gật đầu: "Vâng, được, xin lỗi, em..."
Bỗng nhiên, hình như cậu ấy nhìn thấy gì đó, ánh mắt dừng ở nơi xa, hơi run lên rồi vội vàng thu hồi tầm mắt: "Bác sĩ Phong, em đi về trước, không quấy rầy chị nữa."
Cậu ấy vội vàng để lại một câu rồi bước vào thang máy.
Phong Tĩnh nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, liếc mắt một cái là thấy được Tần Tranh.
Mặc dù đứng chung một chỗ với những người khác nhưng trong tất cả mọi người thì anh vĩnh viễn là người bắt mắt nhất.
Ở đầu khác của hành lang, anh nhìn cô từ xa, ánh mắt vắng lặng, cặp mắt kia đen nhánh thâm thúy nhưng lại sáng ngời.
Phong Tĩnh và anh nhìn nhau ngắn ngủi vài giây rồi dời ánh mắt. Trừ anh ra, bên cạnh chủ nhiệm Lâm còn có một người, hơi lớn tuổi, cũng mặc đồng phục.
Sau lưng, cửa thang máy đã đóng lại.
Đoàn người cũng nhìn thấy cô, bọn họ sắp đi đến trước mặt, Phong Tĩnh chỉ có thể nghênh đón, chủ động chào hỏi: "Chủ nhiệm Lâm."
Chủ nhiệm Lâm đi lên trước, cười nói: "Tiểu Phong, cô tới đúng lúc, đang nhắc đến cô đó."
Ông ấy lại giới thiệu cho người bên cạnh: "Đội trưởng Hà, đây chính là bác sĩ Phong tôi vừa mới nhắc đến với mọi người."
Tiếp theo lại nói với Phong Tĩnh: "Bác sĩ Phong, đây là đội trưởng Hà Nhất Hàng của đội đặc cảnh chi cục công an thành phố Dương Giang."
Đội trưởng Hà cười nói: "Bác sĩ Phong, chào cô."
Phong Tĩnh mỉm cười bắt tay với anh ấy: "Đội trưởng Hà, chào anh."
Sau khi hai người bắt tay, đội trưởng Hà hỏi: "Bác sĩ Phong, nghe chủ nhiệm của các cô nói, cô từng tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình."
Phong Tĩnh hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng."
"Cô là đông y?" Ánh mắt đội trưởng Hà đảo qua thẻ công tác gài trước ngực cô, cũng hơi kinh ngạc: "Bác sĩ đông y còn trẻ như vậy, còn xuất sắc như thế đúng là ít thấy đó."
Phong Tĩnh cười cười: "Anh quá khen."
"Bác sĩ Phong là bác sĩ xuất sắc nhất trong thế hệ bác sĩ trẻ của chúng tôi." Chủ nhiệm Lâm cười híp mắt giới thiệu, lại quay đầu nhìn về phía cô: "Tôi vừa xem ghi chép rút thăm, lần này cô rút trúng vai con tin bị bắt cuối cùng kia đúng không?"
Phong Tĩnh gật đầu.
Đội trưởng Hà cười ha ha hai tiếng, nói: "Đây thật đúng là trùng hợp nhỉ. Thế bác sĩ Phong, lần này nhiệm vụ đóng vai con tin bị bắt cóc giao cho cô rồi."
"Không thành vấn đề." Phong Tĩnh cười đáp.
Đội trưởng Hà nói: "Cô cũng không cần căng thẳng, chỉ là một lần diễn tập, đến lúc đó quả bom buộc lên người cô cũng chỉ là đạo cụ, không cần sợ hãi.. Còn tình huống cụ thể có thể nhờ đội trưởng Tần chỉ bảo..."
"Đúng rồi, bác sĩ Phong."
Lúc này chủ nhiệm Lâm mới nhớ đến gì đó, vội vàng nhìn về phía Tần Tranh, lại giới thiệu: "Đây là đội trưởng Tần Tranh cảu đội gỡ bom chi cục công an thành phố Dương Giang, đội trưởng Tần."
Tiếp theo lại lặp lại quá trình vừa rồi: "Đội trưởng Tần, đây là bác sĩ khoa đông y viện chúng tôi, Phong Tĩnh."
Phong Tĩnh cũng giống như mới chú ý tới Tần Tranh, nhìn về phía người bị cô bỏ qua toàn quá trình, mỉm cười khách sáo nói: "Đội trưởng Tần, chào anh."
Tần Tranh: "... Chào cô."
Thân là đặc cảnh, từ trước đến nay giác quan nhạy cảm.
Đội trưởng Hà nháy mắt phát hiện bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, ánh mắt xoay quanh hai người: "Hai người quen biết?"
Tần Tranh: "Chúng tôi..."
Phong Tĩnh cười đáp: "Không tính quen biết."
Người Tần Tranh cứng lại.
Phong Tĩnh dời ánh mắt, cười nói: "Tôi và đội trưởng Tần chỉ gặp qua vài lần, không tính là quen biết."
Đội trưởng Hà nhìn ra tý manh mối, nhưng cũng chỉ cười: "Chưa quen thuộc cũng không sao, vậy hôm nay bèn làm quen cẩn thận một chút. Giữa những người trẻ tuổi các cô giao lưu trao đổi nhiều hơn, sau đó còn phải xem hai người hợp tác."
Phong Tĩnh cũng cười: "Vai trò của tôi là con tin bị bắt cóc, đoán chừng chính là ngồi không chờ. Bộ phận quan trọng nhất vẫn phải xem đội trưởng Tần, đúng không?"
Lúc nói, ánh mắt lại chuyển hướng Tần Tranh.
Tần Tranh không nói chuyện, cặp mắt đen kia tối tăm và sâu thăm thẳm.
Phong Tĩnh vươn tay, mi mắt cong cong: "Đội trưởng Tần, rất hân hạnh được biết anh."
Trong mắt cô rõ ràng mang theo ý cười, cũng rất khách khí, xa cách.
Tần Tranh kéo nhẹ khoé miệng, nắm lấy tay cô, giọng điệu hờ hững đến mức không nghe ra cảm xúc chân thật: "Rất hân hạnh được biết cô, bác sĩ Phong."
Hai người chỉ nắm một lát rồi từng người rút tay về.
Vốn nên như trút được gánh nặng.
Nhưng không biết tại sao, trái tim giống như đau nhói một cái.
Ánh mắt cô nhìn anh, giống nhìn một người xa lạ.
***
Một tuần trôi qua, cuối cùng đã tới ngày liên hợp diễn tập.
Tới gần chạng vạng, giờ khám của bệnh viện sắp kết thúc, bệnh nhân ở khu chờ khám chỉ còn lẻ tẻ vài người.
Hết thảy gió êm sóng lặng giống như ngày thường.
Bỗng nhiên, một đám người cầm vũ khí trong tay đi vào sảnh khám gấp, điều này khiến cho bảo vệ đang trực cảnh giác.
Bảo vệ lập tức bước lên trước, ngăn đám người này lại tiến hành hỏi thăm: "Các người là ai?"
Một tiếng này lại như là mồi dẫn lửa, lập tức nhen lửa cục diện.
Bảo vệ nháy mắt ngã xuống đất, sau một giây im lặng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Người trong sảnh khám gấp bốn phía chạy trốn, thậm chí người ngã nhào xuống đất.
Hết thảy đều tiến hành như kịch bản.
Có bác sĩ và y tá liều lĩnh xông lên trước, liều chết ngăn cản lưu manh. Rất nhanh tiếng cảnh báo trong bệnh viện vang lên.
Không đến vài phút, xe cảnh sát đã thổi còi lao tới.
Nhân viên trong phiên trực nhanh chóng đuổi đến, tiến vào bệnh viện bắt lấy từng tên lưu manh gây truyện.
Sau cuộc hỗn loạn, đại sảnh tầng một phòng khám khôi phục lại bình tĩnh.
"Mau mau, mau đưa người bị thương vào phòng cấp cứu!" Một nhóm bác sĩ y tá vội vàng đẩy giường cấp cứu tới, đưa nhân viên "bị thương" vào phòng cấp cứu, tiến hành "cấp cứu".
Nhưng vẫn có một hai con cá lọt lưới, thừa dịp hỗn loạn lẻn vào đến các khoa trên tầng cao, cũng bắt cóc bác sĩ trong khoa.
Phong Tĩnh "rất không may" trở thành con tin bị bắt cóc.
"Các người chớ làm loạn, mau thả bác sĩ Phong ra!"
Lưu manh dùng dao dụng cụ gác lên cổ Phong Tĩnh, uy hiếp nói: "Các người đi ra ngoài hết cho tôi, nếu không thì tôi sẽ lập tức giết cô ta!"
Bác sĩ và y tá trong phòng khám nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, toàn bộ phòng đã trở nên trống không.
Tiếp theo, "bọn cướp" bắt cóc Phong Tĩnh, cũng buộc một quả bom lên người cô.
Quả bom này có sức nổ rất lớn, một khi phát nổ thì liền có thể trong nháy mắt phá huỷ cả một toà cao ốc, tạo thành thương vong và tổn thất to lớn.
"Bọn cướp" trói cả Phong Tĩnh và quả bom lên ghế, đưa ra yêu cầu của mình với người bên dưới bằng bộ đàm.
Đội đàm phán ra sân, đàm phán giao thiệp với "lưu manh" để phân tán lực chú ý của đối phương. Rất nhanh sau đó, tên "lưu manh" bắt cóc cô đã bị nhân viên cảnh sát mai phục ở chỗ tối bắt giữ.
"Lưu manh" bị dẫn đi, chuyện còn lại cần giải quyết chính là "quả bom" trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.