Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
Chương 86: Anh rể tới tát mày ~
Phao Phao Phao
25/04/2020
"Là hắn sao?"
Hắn không nghĩ ra được, vì sao cái tên Diệp Huyền ngoài việc đẹp trai, trẻ tuổi ra lại có thể khiến cho anh rể nổi trận lôi đình như thế?
"Anh rể, anh nghe em nói, có hiểu lầm gì đó phải không?"
Trương Võ muốn giải thích: "Em và một người trẻ tuổi có mâu thuẫn thật, nhưng không phải em sai mà. Anh nghe em cẩn thận giải thích đã ••• "
"Giải thích cái gì!"
Đường Quân nổi trận lôi đình, nổi điên nói: "Mày nghe kỹ cho tôi?! Hiện tại, lập tức, mày quỳ xuống với Diệp tiên sinh cho tao!"
"Quỳ xuống?"
Trương Võ ngơ ngác: "Anh rể, dù sao em đường đường cũng là phó tổng! Sao có thể quỳ trước mặt một thằng nhóc? Chung quanh nơi này có nhiều người nhìn lắm?"
"Từ giờ trở đi!"
Đường Quân thật sự oán hận thằng em vợ thành sự không có bại sự có dư này, đúng là một mầm tai vạ!
Đều tại chị hắn, vợ hắn, nhất định phải thổi gió bên gối!
Kết quả bây giờ thì hay rồi •••
Chính hắn cũng khó bảo toàn lấy mạng!
Nhìn mấy thành viên hội đồng quản trị hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, Đường Quân biết, nếu như hắn không thể xử lý chuyện này được, giảm bớt lửa giận của Diệp Huyền, chỉ sợ cái ghế chủ tịch này, xế chiều hôm nay coi như là chấm dứt ••
Một bên là em vợ, một bên là vị trí chủ tịch • cái nào quan trọng hơn?
Cái này TM còn cần phải nghĩ sao?
Đường Quân lạnh lùng nói: "Mày không còn là Phó tổng của công ty này nữa! Một thành viên cũng không phải!"
"Cái gì?"
Trương Võ ngây ra như phỗng, hắn nghẹn ngào kêu lên: "Anh, anh rể, anh nói đùa với em à. Nể mặt chị em ••• "
"Mặt chị mày à!"
Đường Quân hung ác nói: "Cái tao có thể giúp được mày, là không đưa cho bộ phận pháp lý khởi tố mày! Bắt mày phải bồi thường bởi vì đã đắc tội vơi Diệp Huyền tiên sinh, gây tổn thất to lớn cho công ty! Những năm qua mày làm bao nhiêu việc cũng đủ tống mày vào ăn cơm tù rồi! Tao có chứng cứ, mày có tin không?"
Trương Võ bị dọa đến tê liệt.
"Anh rể."
"Mày chỉ có một con đường sống!"
Đường Quân gằn từng chữ: "Xin Diệp Huyền tiên sinh tha thứ! Dù hắn muốn mày làm cái gì! Hắn không chịu tha thứ cho mày thì mày không cần về nữa đâu!"
"Mày mở video cho tao. Tao muốn nhìn tận mắt mày chịu đòn nhận tội với Diệp Huyền tiên sinh!"
Đường Quân ra lệnh.
Trương Võ thất hồn lạc phách, mắt hắn vô thần, yên lặng mở video cuộc gọi.
Bịch một tiếng.
Hắn quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!
Những người chung quanh đều xôn xao.
Họ không ngờ rằng, người này trước đó còn thái độ phách lối như muốn lên trời. Thế mà giờ đã sợ đến mức này rồi?
Trực tiếp quỳ xuống a?
Trước đó Diệp Huyền bảo hắn tự đánh mình một bạt tai, mọi chuyện xem như thôi mà hắn thì không chịu.
Kết quả Diệp Huyền vừa gọi một cuộc điện thoại, vài giây sau, hắn cũng nhận máy, sau đó thì quỳ rồi?
Người trẻ tuổi này, năng lượng lớn đến mức nào đây?
Tô Viện Viện ở bên cạnh cũng sợ ngây người.
Không ngờ sự tình lại thay đổi, biến hóa nhanh như vậy!
Người đàn ông trung niên này không phải là rất phách lối rất ngang ngược đó sao?
Còn ngông cuồng đến mức lật cả trời?
Vì sao lại •••
Diệp Huyền vừa gọi một cuộc điện thoại mà đã như vậy rồi?
Trương Võ biết!
Thì ra •••
Người trẻ tuổi "Chỉ là hơi đẹp trai một chút" ngồi đối diện này chính là chủ xi nghiệp của trung tâm tài chính quốc tế mà công ty vật nghiệp hắn đang làm việc?
Hắn là một phó tổng của công ty vật nghiệp, lại dám khiêu khích chủ xí nghiệp hay sao, còn xô đẩy bạn gái người ta nữa, quả thực là ••••
Đốt đèn lồng đi nhà xí —— muốn tìm chết à!
Trương Võ hiểu rõ một điều là, vì sao anh rể chỉ hận không thể chém chết mình?
Nếu như Diệp Huyền nói không cho công ty vật nghiệp làm tiếp nữa, công ty này xong đời ngay lập tức!
Anh rể hắn cũng sẽ xong đời luôn!
Trương Võ đổ mồ hôi lạnh không gì ngăn cản được, mồ hôi tí tách.
Hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, cố gắng nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói với Diệp Huyền: "Diệp, Diệp tiên sinh, tôi, tôi vừa rồi, thật • ha ha, tôi, tôi không biết phải thể hiện sự hối tiếc của mình như thế nào. Xin ngài cho tôi tự tát 10 cái!"
Cái này có khác gì mấy hot girl trên mạng hay nói "Không biết nói gì cả, cho tôi biểu diễn xoạc chân đi", nghe giống như hí khúc.
Mọi người chung quanh, đều bật cười.
Trương Võ quay mặt cho mình một tát tay.
"Tôi đáng chết!"
Lại một tát nữa.
"Tôi ngu!"
Lại một bàn tay.
"Tôi không phải là người!"
Đường Quân nhìn video rồi kêu to.
"Đúng! Đánh mạnh vào! Mạnh nữa! Mạnh nữa!"
Quần chúng vây xem đều kinh hãi!
Không ngờ chỉ mấy giây, mà một tên hung hăng như vậy lại tự vả mình 10 cái?
Trước ngạo mạn sau cung kính, tương phản lớn quá nhỉ?
Ở Di Hoà viên, một người đàn ông trung niên nam quỳ trên mặt đất, tự tát vào mặt mình, còn vừa nói một mình, bên cạnh anh rể hắn còn đang gọi video la to phải mạnh hơn chút nữa, cảnh tượng này sao mà •••
Giống như là thái giám triều Thanh đang tự vả miệng mình vậy?
Một tên thái giám bị trừng phạt?
Hình tượng này mang lại cảm giác quá mạnh, có người phải bật cười.
Ai ngờ, lúc này Diệp Huyền lại đột nhiên quát lên: "Ngừng đi!"
Trương Võ vừa tát 10 cái, mặt sưng phù giống như đầu heo, hắn đờ đẫn nhìn về phía Diệp Huyền.
Biết sao được, hắn không dám đánh nhẹ. Anh rể hắn còn đang nhìn kia kìa. Hắn đã nói, nếu như hắn không thể xin Diệp Huyền tha thứ được, hắn làm chủ tịch, chỉ có thể chảy nước mắt mà ra tay, tống mình vào ngục giam mà thôi.
Cho nên mười cái tát này, Trương Võ đã dồn toàn lực để đánh mình!
Hoàn toàn không dám nhẹ nhàng!
Chỉ mong Diệp Huyền hả giận, để anh rể nguôi giận.
Hắn không nghĩ ra được, vì sao cái tên Diệp Huyền ngoài việc đẹp trai, trẻ tuổi ra lại có thể khiến cho anh rể nổi trận lôi đình như thế?
"Anh rể, anh nghe em nói, có hiểu lầm gì đó phải không?"
Trương Võ muốn giải thích: "Em và một người trẻ tuổi có mâu thuẫn thật, nhưng không phải em sai mà. Anh nghe em cẩn thận giải thích đã ••• "
"Giải thích cái gì!"
Đường Quân nổi trận lôi đình, nổi điên nói: "Mày nghe kỹ cho tôi?! Hiện tại, lập tức, mày quỳ xuống với Diệp tiên sinh cho tao!"
"Quỳ xuống?"
Trương Võ ngơ ngác: "Anh rể, dù sao em đường đường cũng là phó tổng! Sao có thể quỳ trước mặt một thằng nhóc? Chung quanh nơi này có nhiều người nhìn lắm?"
"Từ giờ trở đi!"
Đường Quân thật sự oán hận thằng em vợ thành sự không có bại sự có dư này, đúng là một mầm tai vạ!
Đều tại chị hắn, vợ hắn, nhất định phải thổi gió bên gối!
Kết quả bây giờ thì hay rồi •••
Chính hắn cũng khó bảo toàn lấy mạng!
Nhìn mấy thành viên hội đồng quản trị hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, Đường Quân biết, nếu như hắn không thể xử lý chuyện này được, giảm bớt lửa giận của Diệp Huyền, chỉ sợ cái ghế chủ tịch này, xế chiều hôm nay coi như là chấm dứt ••
Một bên là em vợ, một bên là vị trí chủ tịch • cái nào quan trọng hơn?
Cái này TM còn cần phải nghĩ sao?
Đường Quân lạnh lùng nói: "Mày không còn là Phó tổng của công ty này nữa! Một thành viên cũng không phải!"
"Cái gì?"
Trương Võ ngây ra như phỗng, hắn nghẹn ngào kêu lên: "Anh, anh rể, anh nói đùa với em à. Nể mặt chị em ••• "
"Mặt chị mày à!"
Đường Quân hung ác nói: "Cái tao có thể giúp được mày, là không đưa cho bộ phận pháp lý khởi tố mày! Bắt mày phải bồi thường bởi vì đã đắc tội vơi Diệp Huyền tiên sinh, gây tổn thất to lớn cho công ty! Những năm qua mày làm bao nhiêu việc cũng đủ tống mày vào ăn cơm tù rồi! Tao có chứng cứ, mày có tin không?"
Trương Võ bị dọa đến tê liệt.
"Anh rể."
"Mày chỉ có một con đường sống!"
Đường Quân gằn từng chữ: "Xin Diệp Huyền tiên sinh tha thứ! Dù hắn muốn mày làm cái gì! Hắn không chịu tha thứ cho mày thì mày không cần về nữa đâu!"
"Mày mở video cho tao. Tao muốn nhìn tận mắt mày chịu đòn nhận tội với Diệp Huyền tiên sinh!"
Đường Quân ra lệnh.
Trương Võ thất hồn lạc phách, mắt hắn vô thần, yên lặng mở video cuộc gọi.
Bịch một tiếng.
Hắn quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!
Những người chung quanh đều xôn xao.
Họ không ngờ rằng, người này trước đó còn thái độ phách lối như muốn lên trời. Thế mà giờ đã sợ đến mức này rồi?
Trực tiếp quỳ xuống a?
Trước đó Diệp Huyền bảo hắn tự đánh mình một bạt tai, mọi chuyện xem như thôi mà hắn thì không chịu.
Kết quả Diệp Huyền vừa gọi một cuộc điện thoại, vài giây sau, hắn cũng nhận máy, sau đó thì quỳ rồi?
Người trẻ tuổi này, năng lượng lớn đến mức nào đây?
Tô Viện Viện ở bên cạnh cũng sợ ngây người.
Không ngờ sự tình lại thay đổi, biến hóa nhanh như vậy!
Người đàn ông trung niên này không phải là rất phách lối rất ngang ngược đó sao?
Còn ngông cuồng đến mức lật cả trời?
Vì sao lại •••
Diệp Huyền vừa gọi một cuộc điện thoại mà đã như vậy rồi?
Trương Võ biết!
Thì ra •••
Người trẻ tuổi "Chỉ là hơi đẹp trai một chút" ngồi đối diện này chính là chủ xi nghiệp của trung tâm tài chính quốc tế mà công ty vật nghiệp hắn đang làm việc?
Hắn là một phó tổng của công ty vật nghiệp, lại dám khiêu khích chủ xí nghiệp hay sao, còn xô đẩy bạn gái người ta nữa, quả thực là ••••
Đốt đèn lồng đi nhà xí —— muốn tìm chết à!
Trương Võ hiểu rõ một điều là, vì sao anh rể chỉ hận không thể chém chết mình?
Nếu như Diệp Huyền nói không cho công ty vật nghiệp làm tiếp nữa, công ty này xong đời ngay lập tức!
Anh rể hắn cũng sẽ xong đời luôn!
Trương Võ đổ mồ hôi lạnh không gì ngăn cản được, mồ hôi tí tách.
Hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, cố gắng nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói với Diệp Huyền: "Diệp, Diệp tiên sinh, tôi, tôi vừa rồi, thật • ha ha, tôi, tôi không biết phải thể hiện sự hối tiếc của mình như thế nào. Xin ngài cho tôi tự tát 10 cái!"
Cái này có khác gì mấy hot girl trên mạng hay nói "Không biết nói gì cả, cho tôi biểu diễn xoạc chân đi", nghe giống như hí khúc.
Mọi người chung quanh, đều bật cười.
Trương Võ quay mặt cho mình một tát tay.
"Tôi đáng chết!"
Lại một tát nữa.
"Tôi ngu!"
Lại một bàn tay.
"Tôi không phải là người!"
Đường Quân nhìn video rồi kêu to.
"Đúng! Đánh mạnh vào! Mạnh nữa! Mạnh nữa!"
Quần chúng vây xem đều kinh hãi!
Không ngờ chỉ mấy giây, mà một tên hung hăng như vậy lại tự vả mình 10 cái?
Trước ngạo mạn sau cung kính, tương phản lớn quá nhỉ?
Ở Di Hoà viên, một người đàn ông trung niên nam quỳ trên mặt đất, tự tát vào mặt mình, còn vừa nói một mình, bên cạnh anh rể hắn còn đang gọi video la to phải mạnh hơn chút nữa, cảnh tượng này sao mà •••
Giống như là thái giám triều Thanh đang tự vả miệng mình vậy?
Một tên thái giám bị trừng phạt?
Hình tượng này mang lại cảm giác quá mạnh, có người phải bật cười.
Ai ngờ, lúc này Diệp Huyền lại đột nhiên quát lên: "Ngừng đi!"
Trương Võ vừa tát 10 cái, mặt sưng phù giống như đầu heo, hắn đờ đẫn nhìn về phía Diệp Huyền.
Biết sao được, hắn không dám đánh nhẹ. Anh rể hắn còn đang nhìn kia kìa. Hắn đã nói, nếu như hắn không thể xin Diệp Huyền tha thứ được, hắn làm chủ tịch, chỉ có thể chảy nước mắt mà ra tay, tống mình vào ngục giam mà thôi.
Cho nên mười cái tát này, Trương Võ đã dồn toàn lực để đánh mình!
Hoàn toàn không dám nhẹ nhàng!
Chỉ mong Diệp Huyền hả giận, để anh rể nguôi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.