Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
Chương 49: Phần thưởng thứ tám: Cổ phần tập đoàn chữa bệnh quốc tế hàng đầu!
Phao Phao Phao
08/04/2020
Tô Nhã khiếp đảm nói: "Nhưng tôi không biết thay thế nào. Có thể nhờ anh giúp một chút được không?"
"Được."
Diệp Huyền cũng không nghi ngờ gì, chỉ là cái nhấc tay.
"Mời vào."
Tô Nhã mời Diệp Huyền bước vào.
Diệp Huyền bước vào trong nhà, lập tức cảm nhận được một bầu không khí ấm áp.
Trong nhà được Tô Nhã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ấm áp động lòng người, khắp nơi đều tràn đầy không khí sinh hoạt. Trên mặt bàn bày một chùm hoa tươi nở rộ, khắp nơi đều có hoa tươi cỏ xanh, chăm rất tốt.
"Bóng đèn ở chỗ này."
Cô đưa bóng đèn dự bị đưa cho Diệp Huyền, dắt Diệp Huyền vào toilet.
Diệp Huyền nhanh chóng thay xong bóng đèn cho Tô Nhã, hắn đối loại sự tình này xe nhẹ đường quen, thậm chí ngay cả sửa mạch điện cũng biết.
Bật đèn.
Sáng lên.
Tô Nhã hết sức vui mừng.
"Cảm ơn! Thật cám ơn!" Tô Nhã vô cùng cảm kích nói: "Ngồi xuống uống miếng nước nhé?"
Diệp Huyền khoát khoát tay: "Không được, tôi còn hàng khác cần chuyển. Thời gian đang gấp!"
"Được rồi."
Không biết tại sao, bị Diệp Huyền từ chối ở lại uống trà, trong lòng Tô Nhã thất vọng mất mát, cảm thấy •••
Có phải mị lực của mình không đủ hay không?
Hắn chướng mắt mình như vậy?
Lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển.
Một giây trước, cô còn đang lo được lo mất, chỉ sợ Diệp Huyền hiểu lầm cô có ý gì, sợ Diệp Huyền làm gì •••
Nhưng một giây sau, Diệp Huyền đẹp trai ngời ngời, định bỏ đi, cô lại cảm thấy hơi tổn thương…
Đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Huyền anh tuấn biến mất tại hành lang, Tô Nhã đóng cửa lại, lại phiền muộn.
Mình, thật sự rất muốn bảo hắn ở lại, ngồi nói chuyện với mình.
Tô Nhã buồn lo vô cớ, đột nhiên hơi đỏ mặt.
Mình sao thế nhỉ?
Không ngờ mình lại nhớ mãi không quên một tiểu ca chuyển phát nhanh anh tuấn?
Thế nhưng…
Đẹp trai quá đi!
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa phòng ra.
"Ngại quá."
Diệp Huyền mỉm cười, ấm như ánh mặt trời.
"Tôi để quên đơn chuyển phát nhanh ở nhà cô. Không lấy không được."
Diệp Huyền chỉ cái bàn trong phòng khách.
...
Hai giờ sau...
Diệp Huyền một thân chính khí, suy nghĩ vũ trụ, tràn ngập khí chất triết học gia... bước ra khỏi tiểu khu.
Lúc này, cô cảnh sát Tiêu Vi ở bên ngoài cư xá, thấy Diệp Huyền từ tiểu khu đi ra, một mặt buồn bực.
"Sao đưa món chuyển phát nhanh mất tận hai giờ thế nhỉ?"
Đột nhiên, phía sau hắn, một tiếng hừ bất mãn nũng nịu vang lên.
"Ê! Diệp Huyền!"
"Hở?"
Diệp Huyền giật mình, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra là •••
Tiêu Vi?
Lại là hoa khôi cảnh sát Tiêu Vi?
"Này! Ban nãy anh giở trò quỷ gì vậy?" Hoa khôi cảnh sát Tiêu Vi, lúc này đi theo sau Diệp Huyền.
"Cái quỷ gì?"
Diệp Huyền giật nảy mình.
Mẹ ơi, bị một hoa khôi cảnh sát theo dõi, không phải bị lộ rồi chứ?
"Sao cô lại ở đây?"
"Đi theo anh đó." Tiêu Vi cười hì hì nói: "Giữa trưa không phải tôi đã nói buổi tối sẽ mời anh đi ăn cơm sao? Vừa nãy tôi tan ca, tìm anh đi ăn cơm. Kết quả anh chăm chăm đi chuyển phát nhanh, tôi chờ ngay bên ngoài cư xá. Kết quả…"
Nàng hờn dỗi lườm Diệp Huyền một cái: "Lần này, tôi đợi anh tận 2 giờ! Bụng người ta đói xẹp lép luôn rồi!"
"..."
Diệp Huyền vỗ đầu một cái, suýt nữa thì quên mất Tiêu Vi hẹn mình ăn cơm!
"Đúng rồi." Tiêu Vi tiến đến trước mặt Diệp Huyền, buồn bực: "Sao anh đưa món chuyển phát nhanh mất tận hai giờ vậy? Cứ như vậy thì một ngày anh có thể chuyển được mấy món?"
Nội tâm Diệp Huyền: "(╯‵□)╯︵┻━┻!"
Không phải món nào tôi cũng đưa lâu như vậy.
Chỉ là cái này là chuyển phát nhanh đặc thù, khụ khụ, đương nhiên hộ khách cũng rất đặc thù.
"À, là hộ khách nhận chuyển phát nhanh vừa rồi, nhờ tôi sửa một cái đèn, còn nhờ tôi thông ống, nếu không sẽ bình luận kém... Cô tưởng đưa chuyển phát nhanh dễ dàng như vậy à, cần rất nhiều kỹ năng đấy!"
Diệp Huyền tằng hắng một cái, nói sang chuyện khác: "Nói thật, về sau cô muốn hẹn tôi thì dùng điện thoại có được không? Cô xuất quỷ nhập thần như vậy, hù chết người đấy."
Lại nói, có cô cảnh sát hoa khôi xinh đẹp, lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mi, đi theo mi, hỏi mi có dám động hay không?
Cái này ai chịu nổi?
Tiêu Vi nghe Diệp Huyền nói vậy, cười hì hì: "Ừ. tôi biết rồi. Buổi chiều ta suýt nhầm anh với loại khách nhân kia bắt lại, nhưng tôi hiểu nhầm anh. Đêm nay tôi mời, nhanh nào. Tôi đói lắm rồi."
"Tôi mời, tôi mời."
Diệp Huyền cũng có chút áy náy, người ta là nữ cảnh sát hoa khôi băng sơn sau khi tan việc, lại chờ đợi mình bên ngoài cư xá, mà mình lại bận rộn trong nhà hộ khách…
Diệp Huyền có chút ngượng ngùng, đưa Tiêu Vi đi ăn.
Bữa cơm này, hoa khôi cảnh sát cùng tiểu ca chuyển phát nhanh, trò chuyện rất hợp lòng hợp ý.
Ban đêm, bên tai Diệp Huyền vang lên một tiếng.
【Tinh... Kiểm tra thấy túc chủ vừa mới hoàn thành một đơn chuyển phát nhanh đặc th, ban thưởng 5. 6% cổ phần bệnh viện tư nhân hàng đầu trong nước —— bệnh viện Hòa Thuận, đại cổ đông thứ sáu!】
【Tinh... Độ hoàn thành giai đoạn thứ nhất nhiệm vụ chính tuyến 8/10, xin hãy cố gắng không ngừng!】
"Được."
Diệp Huyền cũng không nghi ngờ gì, chỉ là cái nhấc tay.
"Mời vào."
Tô Nhã mời Diệp Huyền bước vào.
Diệp Huyền bước vào trong nhà, lập tức cảm nhận được một bầu không khí ấm áp.
Trong nhà được Tô Nhã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ấm áp động lòng người, khắp nơi đều tràn đầy không khí sinh hoạt. Trên mặt bàn bày một chùm hoa tươi nở rộ, khắp nơi đều có hoa tươi cỏ xanh, chăm rất tốt.
"Bóng đèn ở chỗ này."
Cô đưa bóng đèn dự bị đưa cho Diệp Huyền, dắt Diệp Huyền vào toilet.
Diệp Huyền nhanh chóng thay xong bóng đèn cho Tô Nhã, hắn đối loại sự tình này xe nhẹ đường quen, thậm chí ngay cả sửa mạch điện cũng biết.
Bật đèn.
Sáng lên.
Tô Nhã hết sức vui mừng.
"Cảm ơn! Thật cám ơn!" Tô Nhã vô cùng cảm kích nói: "Ngồi xuống uống miếng nước nhé?"
Diệp Huyền khoát khoát tay: "Không được, tôi còn hàng khác cần chuyển. Thời gian đang gấp!"
"Được rồi."
Không biết tại sao, bị Diệp Huyền từ chối ở lại uống trà, trong lòng Tô Nhã thất vọng mất mát, cảm thấy •••
Có phải mị lực của mình không đủ hay không?
Hắn chướng mắt mình như vậy?
Lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển.
Một giây trước, cô còn đang lo được lo mất, chỉ sợ Diệp Huyền hiểu lầm cô có ý gì, sợ Diệp Huyền làm gì •••
Nhưng một giây sau, Diệp Huyền đẹp trai ngời ngời, định bỏ đi, cô lại cảm thấy hơi tổn thương…
Đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Huyền anh tuấn biến mất tại hành lang, Tô Nhã đóng cửa lại, lại phiền muộn.
Mình, thật sự rất muốn bảo hắn ở lại, ngồi nói chuyện với mình.
Tô Nhã buồn lo vô cớ, đột nhiên hơi đỏ mặt.
Mình sao thế nhỉ?
Không ngờ mình lại nhớ mãi không quên một tiểu ca chuyển phát nhanh anh tuấn?
Thế nhưng…
Đẹp trai quá đi!
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa phòng ra.
"Ngại quá."
Diệp Huyền mỉm cười, ấm như ánh mặt trời.
"Tôi để quên đơn chuyển phát nhanh ở nhà cô. Không lấy không được."
Diệp Huyền chỉ cái bàn trong phòng khách.
...
Hai giờ sau...
Diệp Huyền một thân chính khí, suy nghĩ vũ trụ, tràn ngập khí chất triết học gia... bước ra khỏi tiểu khu.
Lúc này, cô cảnh sát Tiêu Vi ở bên ngoài cư xá, thấy Diệp Huyền từ tiểu khu đi ra, một mặt buồn bực.
"Sao đưa món chuyển phát nhanh mất tận hai giờ thế nhỉ?"
Đột nhiên, phía sau hắn, một tiếng hừ bất mãn nũng nịu vang lên.
"Ê! Diệp Huyền!"
"Hở?"
Diệp Huyền giật mình, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra là •••
Tiêu Vi?
Lại là hoa khôi cảnh sát Tiêu Vi?
"Này! Ban nãy anh giở trò quỷ gì vậy?" Hoa khôi cảnh sát Tiêu Vi, lúc này đi theo sau Diệp Huyền.
"Cái quỷ gì?"
Diệp Huyền giật nảy mình.
Mẹ ơi, bị một hoa khôi cảnh sát theo dõi, không phải bị lộ rồi chứ?
"Sao cô lại ở đây?"
"Đi theo anh đó." Tiêu Vi cười hì hì nói: "Giữa trưa không phải tôi đã nói buổi tối sẽ mời anh đi ăn cơm sao? Vừa nãy tôi tan ca, tìm anh đi ăn cơm. Kết quả anh chăm chăm đi chuyển phát nhanh, tôi chờ ngay bên ngoài cư xá. Kết quả…"
Nàng hờn dỗi lườm Diệp Huyền một cái: "Lần này, tôi đợi anh tận 2 giờ! Bụng người ta đói xẹp lép luôn rồi!"
"..."
Diệp Huyền vỗ đầu một cái, suýt nữa thì quên mất Tiêu Vi hẹn mình ăn cơm!
"Đúng rồi." Tiêu Vi tiến đến trước mặt Diệp Huyền, buồn bực: "Sao anh đưa món chuyển phát nhanh mất tận hai giờ vậy? Cứ như vậy thì một ngày anh có thể chuyển được mấy món?"
Nội tâm Diệp Huyền: "(╯‵□)╯︵┻━┻!"
Không phải món nào tôi cũng đưa lâu như vậy.
Chỉ là cái này là chuyển phát nhanh đặc thù, khụ khụ, đương nhiên hộ khách cũng rất đặc thù.
"À, là hộ khách nhận chuyển phát nhanh vừa rồi, nhờ tôi sửa một cái đèn, còn nhờ tôi thông ống, nếu không sẽ bình luận kém... Cô tưởng đưa chuyển phát nhanh dễ dàng như vậy à, cần rất nhiều kỹ năng đấy!"
Diệp Huyền tằng hắng một cái, nói sang chuyện khác: "Nói thật, về sau cô muốn hẹn tôi thì dùng điện thoại có được không? Cô xuất quỷ nhập thần như vậy, hù chết người đấy."
Lại nói, có cô cảnh sát hoa khôi xinh đẹp, lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mi, đi theo mi, hỏi mi có dám động hay không?
Cái này ai chịu nổi?
Tiêu Vi nghe Diệp Huyền nói vậy, cười hì hì: "Ừ. tôi biết rồi. Buổi chiều ta suýt nhầm anh với loại khách nhân kia bắt lại, nhưng tôi hiểu nhầm anh. Đêm nay tôi mời, nhanh nào. Tôi đói lắm rồi."
"Tôi mời, tôi mời."
Diệp Huyền cũng có chút áy náy, người ta là nữ cảnh sát hoa khôi băng sơn sau khi tan việc, lại chờ đợi mình bên ngoài cư xá, mà mình lại bận rộn trong nhà hộ khách…
Diệp Huyền có chút ngượng ngùng, đưa Tiêu Vi đi ăn.
Bữa cơm này, hoa khôi cảnh sát cùng tiểu ca chuyển phát nhanh, trò chuyện rất hợp lòng hợp ý.
Ban đêm, bên tai Diệp Huyền vang lên một tiếng.
【Tinh... Kiểm tra thấy túc chủ vừa mới hoàn thành một đơn chuyển phát nhanh đặc th, ban thưởng 5. 6% cổ phần bệnh viện tư nhân hàng đầu trong nước —— bệnh viện Hòa Thuận, đại cổ đông thứ sáu!】
【Tinh... Độ hoàn thành giai đoạn thứ nhất nhiệm vụ chính tuyến 8/10, xin hãy cố gắng không ngừng!】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.