Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
Chương 37: Ra lệnh một tiếng, tập thể quỳ xuống
Phao Phao Phao
04/04/2020
Hôm nay là thứ bảy, thời tiết sáng sủa.
Tô Thiển Thiển gọi điện thoại cho Diệp Huyền: "Diệp Huyền, anh đồng ý đi dạo phố với em mà."
Diệp Huyền suy nghĩ, đúng là trước đó hắn đã đồng ý cùng đi dạo phố Tô Thiển Thiển.Sorry, the
Gần đây Jessica đi ra nước ngoài, Diệp Huyền có khá nhiều thời gian, đi dạo phố cùng Tô Thiển Thiển cũng rất thích hợp, dù sao đã nói thì không thể không làm.
"Được, chờ lát rồi anh đến đón em."
"A! Quá tốt rồi!" Tô Thiển Thiển vui vẻ nhảy dựng lên.
Cô biết bình thường hẹn Diệp Huyền khó lắm, Diệp Huyền đi đưa chuyển phát nhanh rất bận.
(Diệp Huyền: →→!)
Tô Thiển Thiển là một cô gái đáng yêu, cô chọn mặc một bộ quần áo đáng yêu hình con thỏ, mũ con thỏ, màu hồng.
Sau khi phối đồ xong thì trở thành một em gái thỏ xinh xắn đáng yêu, ra sân!
Tô Thiển Thiển soi gương nửa ngày, cảm thấy hài lòng rồi mới xuống lầu.
Đi ra ngoài.
Lúc này, Diệp Huyền đã lái chiếc Rolls-Royce Cullinan đi tới đón Tô Thiển Thiển.
"Oa!"
Tô Thiển Thiển cũng bị chiếc Cullinan cao cấp làm kinh ngạc không thôi, cô hiếu kỳ nói: "Đây là xe mới của anh à?"
"Đúng."
Diệp Huyền cười cười, mở cửa xe: "Mời lên nào!"
Tô Thiển Thiển ngồi xuống, sợ ngây người.
Bên trong chiếc Cullinan, ngoại trừ vẻ ngoài lộng lẫy thì bên trong mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ, thiết kế vân gỗ và thuộc da rất xa hoa.
Dàn LCD hoàn toàn mới và bảng số hóa với khoa học kỹ thuật hiện đại, ngẩng đầu là tấm kính lớn làm tầm mắt phóng xa, cảm giác ưu việt về không gian.
Mà chỗ ngồi phía sau, cũng là nơi thú vị nhất của Cullinan, nó có hai cách bài tri, hai chỗ ngồi hoàng thất xa hoa và một cái tủ rượu và tủ lạnh bên dưới!
Còn có tủ rượu và tủ lạnh nữa!
Oa!
Tô Thiển Thiển hưng phấn ngồi ở phía sau, sờ cái này một ít, sờ cái kia một ít, vô tình còn mở được tủ lạnh!
"Oa!"
Tô Thiển Thiển mở to đôi mắt, ngạc vô cùng: "Không ngờ trong xe còn có cái này? Trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn ngon nữa."
Cô không khách sáo với Diệp Huyền, cầm lên bắt đầu ăn.
Diệp Huyền: "••• "
Hết cách với cô!
Diệp Huyền: "Đi đâu? Joy City??"
Tô Thiển Thiển: "Anh là đàn ông, anh quyết định."
Diệp Huyền cảm thán.
Em gái đáng yêu như thê, sao có thể không khiến người khác thích được đây?
Chiếc Cullinan đi thẳng đến Joy City, dừng ở bãi đậu xe dưới đất.
Hai người bắt đầu dạo phố, vừa đi vừa nghỉ.
Từ cửa hàng trang sức, cửa hàng búp bê, máy gắp thú...
Tô Thiển Thiển không hổ là thiếu nữ đáng yêu, cô rất thích những món đồ dễ thương.
Yêu cầu vật chất của cô cũng không cao, không cần đắt giá chỉ cần đáng yêu, đặc biệt là những món đồ chơi nhỏ. Ví dụ như búp bê, trang sức HELLOKITTTY và búp bê gì đó. Diệp Huyền biết trong phòng cô có đầy búp bê và gối ôm, nhưng Thiển Thiển vẫn không hề biết mệt.
Dù sao những cái này cũng không mắc, dù có mắc, túi tiền của Diệp Huyền cũng dư dả, mua thôi.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hắn đã xách 7, 8 cái túi, bên trong đầy các loại đồ chơi mà Tô Thiển Thiển mua. Cũng không tốn bao nhiêu tiền, Tô Thiển Thiển mua đến vừa lòng thỏa ý, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, ôm lấy tay Diệp Huyền cùng đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng cãi nhau, làm Diệp Huyền và Tô Thiển Thiển chú ý.
Ở một cửa hàng xa xỉ phầm, một cô gái đang khóc lóc om sòm thét lên: "Không, tôi muốn mua cái túi xách này!"
Đối diện là một người đàn ông mặc áo ca rô, hắn nài nỉ hạ giọng nói: "Phỉ Phỉ, anh không có tiền em biết mà."
Cô gái nọ khóc lóc không tha: "Có mua không? Tôi hỏi anh có mua không!"
Người kia đau khổ xin cô: "Anh không mua nổi, túi xách hơn một vạn, anh cà hết thẻ cũng không đủ.”
Diệp Huyền đoán người đàn ông này hẳn là một kiến trúc sư hoặc là lập trình viên, là kiểu người trung thực. Đi làm có tiền lương không ít, nhưng túi xách hơn một vạn thì đúng là quá mắc, người bình thường khó mà mua nổi.
Huống chi, Diệp Huyền nhận ra cô gái này không phải "ngẫu nhiên" mới mua loại túi xách xa xỉ này, trên vai cô ta là kiểu LV mới nhất, giá cũng gần một vạn.
Có bạn gái như vậy đúng là uổng đời anh ta.
Lại cãi nhau một trận.
Cuối cùng, bạn gái cười lạnh một tiếng: "Được thôi, không mua cũng được, tôi cho anh cơ hội lấy công chuộc tội!"
Người nọ nghe bạn gái nói có thể không mua túi thì mừng rỡ không thôi, liên tục gật đầu: "Nói đi, chỉ cần anh có thể làm, nhất định anh sẽ làm được."
Cô gái đột nhiên hét lớn một tiếng nói: "Quỳ xuống!
Rầm ~~
Người nọ quen thuộc quỳ xuống.
Diệp Huyền: "..."
Thấy anh làm quen chân như vậy, chắc là không ít lần quỳ nhỉ?
Đơn giản và thuần thục vô cùng, như cá gặp nước, thành thạo điêu luyện đó.
Mà cùng lúc đó.
Mọi người vây xem ••
Rầm ~~
Rầm ~~
Rầm ~~
Rầm ~~
Ba mươi bốn mươi người xung quanh cũng có năm sáu nam sinh quỳ xuống!
Bọn hắn, thế mà cũng quỳ xuống!
Chung quanh: "..."
Diệp Huyền, Tô Thiển Thiển: "..."
Cô gái khóc lóc om sòm: "???"
Sao thế? Tôi bảo bạn trai quỳ chứ có bảo mấy người quỳ đâu?
Anh chàng áo ca rô: "???"
Gì vậy? Các anh em sợ tôi xấu mặt trước mặt mọi người, quá xấu hổ, cho nên quỳ cùng tôi phải không?
Rất cảm động đó!*
Tô Thiển Thiển gọi điện thoại cho Diệp Huyền: "Diệp Huyền, anh đồng ý đi dạo phố với em mà."
Diệp Huyền suy nghĩ, đúng là trước đó hắn đã đồng ý cùng đi dạo phố Tô Thiển Thiển.Sorry, the
Gần đây Jessica đi ra nước ngoài, Diệp Huyền có khá nhiều thời gian, đi dạo phố cùng Tô Thiển Thiển cũng rất thích hợp, dù sao đã nói thì không thể không làm.
"Được, chờ lát rồi anh đến đón em."
"A! Quá tốt rồi!" Tô Thiển Thiển vui vẻ nhảy dựng lên.
Cô biết bình thường hẹn Diệp Huyền khó lắm, Diệp Huyền đi đưa chuyển phát nhanh rất bận.
(Diệp Huyền: →→!)
Tô Thiển Thiển là một cô gái đáng yêu, cô chọn mặc một bộ quần áo đáng yêu hình con thỏ, mũ con thỏ, màu hồng.
Sau khi phối đồ xong thì trở thành một em gái thỏ xinh xắn đáng yêu, ra sân!
Tô Thiển Thiển soi gương nửa ngày, cảm thấy hài lòng rồi mới xuống lầu.
Đi ra ngoài.
Lúc này, Diệp Huyền đã lái chiếc Rolls-Royce Cullinan đi tới đón Tô Thiển Thiển.
"Oa!"
Tô Thiển Thiển cũng bị chiếc Cullinan cao cấp làm kinh ngạc không thôi, cô hiếu kỳ nói: "Đây là xe mới của anh à?"
"Đúng."
Diệp Huyền cười cười, mở cửa xe: "Mời lên nào!"
Tô Thiển Thiển ngồi xuống, sợ ngây người.
Bên trong chiếc Cullinan, ngoại trừ vẻ ngoài lộng lẫy thì bên trong mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ, thiết kế vân gỗ và thuộc da rất xa hoa.
Dàn LCD hoàn toàn mới và bảng số hóa với khoa học kỹ thuật hiện đại, ngẩng đầu là tấm kính lớn làm tầm mắt phóng xa, cảm giác ưu việt về không gian.
Mà chỗ ngồi phía sau, cũng là nơi thú vị nhất của Cullinan, nó có hai cách bài tri, hai chỗ ngồi hoàng thất xa hoa và một cái tủ rượu và tủ lạnh bên dưới!
Còn có tủ rượu và tủ lạnh nữa!
Oa!
Tô Thiển Thiển hưng phấn ngồi ở phía sau, sờ cái này một ít, sờ cái kia một ít, vô tình còn mở được tủ lạnh!
"Oa!"
Tô Thiển Thiển mở to đôi mắt, ngạc vô cùng: "Không ngờ trong xe còn có cái này? Trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn ngon nữa."
Cô không khách sáo với Diệp Huyền, cầm lên bắt đầu ăn.
Diệp Huyền: "••• "
Hết cách với cô!
Diệp Huyền: "Đi đâu? Joy City??"
Tô Thiển Thiển: "Anh là đàn ông, anh quyết định."
Diệp Huyền cảm thán.
Em gái đáng yêu như thê, sao có thể không khiến người khác thích được đây?
Chiếc Cullinan đi thẳng đến Joy City, dừng ở bãi đậu xe dưới đất.
Hai người bắt đầu dạo phố, vừa đi vừa nghỉ.
Từ cửa hàng trang sức, cửa hàng búp bê, máy gắp thú...
Tô Thiển Thiển không hổ là thiếu nữ đáng yêu, cô rất thích những món đồ dễ thương.
Yêu cầu vật chất của cô cũng không cao, không cần đắt giá chỉ cần đáng yêu, đặc biệt là những món đồ chơi nhỏ. Ví dụ như búp bê, trang sức HELLOKITTTY và búp bê gì đó. Diệp Huyền biết trong phòng cô có đầy búp bê và gối ôm, nhưng Thiển Thiển vẫn không hề biết mệt.
Dù sao những cái này cũng không mắc, dù có mắc, túi tiền của Diệp Huyền cũng dư dả, mua thôi.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hắn đã xách 7, 8 cái túi, bên trong đầy các loại đồ chơi mà Tô Thiển Thiển mua. Cũng không tốn bao nhiêu tiền, Tô Thiển Thiển mua đến vừa lòng thỏa ý, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, ôm lấy tay Diệp Huyền cùng đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng cãi nhau, làm Diệp Huyền và Tô Thiển Thiển chú ý.
Ở một cửa hàng xa xỉ phầm, một cô gái đang khóc lóc om sòm thét lên: "Không, tôi muốn mua cái túi xách này!"
Đối diện là một người đàn ông mặc áo ca rô, hắn nài nỉ hạ giọng nói: "Phỉ Phỉ, anh không có tiền em biết mà."
Cô gái nọ khóc lóc không tha: "Có mua không? Tôi hỏi anh có mua không!"
Người kia đau khổ xin cô: "Anh không mua nổi, túi xách hơn một vạn, anh cà hết thẻ cũng không đủ.”
Diệp Huyền đoán người đàn ông này hẳn là một kiến trúc sư hoặc là lập trình viên, là kiểu người trung thực. Đi làm có tiền lương không ít, nhưng túi xách hơn một vạn thì đúng là quá mắc, người bình thường khó mà mua nổi.
Huống chi, Diệp Huyền nhận ra cô gái này không phải "ngẫu nhiên" mới mua loại túi xách xa xỉ này, trên vai cô ta là kiểu LV mới nhất, giá cũng gần một vạn.
Có bạn gái như vậy đúng là uổng đời anh ta.
Lại cãi nhau một trận.
Cuối cùng, bạn gái cười lạnh một tiếng: "Được thôi, không mua cũng được, tôi cho anh cơ hội lấy công chuộc tội!"
Người nọ nghe bạn gái nói có thể không mua túi thì mừng rỡ không thôi, liên tục gật đầu: "Nói đi, chỉ cần anh có thể làm, nhất định anh sẽ làm được."
Cô gái đột nhiên hét lớn một tiếng nói: "Quỳ xuống!
Rầm ~~
Người nọ quen thuộc quỳ xuống.
Diệp Huyền: "..."
Thấy anh làm quen chân như vậy, chắc là không ít lần quỳ nhỉ?
Đơn giản và thuần thục vô cùng, như cá gặp nước, thành thạo điêu luyện đó.
Mà cùng lúc đó.
Mọi người vây xem ••
Rầm ~~
Rầm ~~
Rầm ~~
Rầm ~~
Ba mươi bốn mươi người xung quanh cũng có năm sáu nam sinh quỳ xuống!
Bọn hắn, thế mà cũng quỳ xuống!
Chung quanh: "..."
Diệp Huyền, Tô Thiển Thiển: "..."
Cô gái khóc lóc om sòm: "???"
Sao thế? Tôi bảo bạn trai quỳ chứ có bảo mấy người quỳ đâu?
Anh chàng áo ca rô: "???"
Gì vậy? Các anh em sợ tôi xấu mặt trước mặt mọi người, quá xấu hổ, cho nên quỳ cùng tôi phải không?
Rất cảm động đó!*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.