Chương 71: Vẫn là hẹn hò (Thượng)
Lại Lại đích Miêu Miêu Xà
06/10/2020
Hai người đi dạo đến giữa trưa, giờ đang ngồi trong một tửu lâu thuộc sản nghiệp Tề gia, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa ăn trưa muộn.
“Xèo… xèo…” Thịt nướng chín tỏa ra mùi thơm mê người.
Tề Xảo tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thịt cùng rau củ trên vỉ sắt, chuẩn bị cái nào chín thì gắp ăn luôn.
“A Xảo……”
“Hả?” Đầu không nâng, ánh mắt chưa từng sao lãng.
Trần Thần bất đắc dĩ thở dài, “Cũng đâu phải chưa từng ăn thịt nướng, đừng nhìn chằm chằm như thế chứ.”
“Nhưng mà…” Tề Xảo ai oán liếc Trần Thần rồi đảo mắt quay về tiếp tục dán mắt vào thịt, ”Đã lâu không ăn.”
“Món này ăn nhiều không tốt cho dạ dày.”
Tề Xảo bĩu môi, “Nhưng ta với Duy Duyên thích ăn.”
Trần Thần bất đắc dĩ vuốt trán.
“Thỉnh thoảng ta sẽ mang ngươi đi ăn, nhưng Duy Duyên thì không được. Con còn nhỏ, dạ dày không tiêu hóa được.”
Tề Xảo bĩu môi, thầm nghĩ: “Duy Duyên, cha xin lỗi, không tranh thủ phúc lợi cho con được.”
Trần Thần buồn cười bóp mũi Tề Xảo, “Thịt chín rồi.”
“A!” Tề Xảo ra tay nhanh như chớp, gắp một miếng thịt bò óng ánh bỏ vảo miệng, nhai nhai, hai mắt nheo lại.
“Ngon quá đi~~~” Tề Xảo hạnh phúc lẩm bẩm.
Trần Thần lắc đầu, cầm đũa gạt thịt chín sang một bên rồi để thịt sống vào nướng tiếp.
Tề Xảo ngồi đối diện vươn đũa, nhưng lần này là gắp cho Trần Thần.
Trần Thần nhìn miếng thịt trong đĩa, sửng sốt một hồi rồi cười bỏ thịt vào miệng, tự nhiên cảm thấy hương vị của nó ngon hon hẳn những thứ khác.
Sau giờ ngọ, Tề Xảo no căng bụng rời khỏi tửu lâu.
“A~~~ Lâu lắm rồi chưa ăn no như này!”
Trần Thần đi đằng sau bật cười, “Ngươi nói cứ như ta không cho ngươi ăn no vậy.”
Tề Xảo quét mắt nhìn anh, “Chính thế còn gì! Ngươi đâu cho ta ăn thịt nướng, hừ!”
Trần Thần nhướn mày, “Vậy thịt bò kho, cổ vịt sốt, chân gà, cá nướng…”
“A!” Tề Xảo đỏ mặt quay đầu, “Không cho nói!”
Trần Thần cười.
Tề Xảo bực mình, “Ngươi càng ngày càng xấu tính!”
Trần Thần nhướn mày, áp lên người Tề Xảo, kề bên tai thì thầm: “Thế nhưng ngươi lần nào cũng kẹp ta thật chặt nha!”
Tề Xảo mới đầu ngỡ ngàng, sau nhớ lại những trò đùa ác của người nào đó trên giường, mặt lập tức bạo hồng.
“Ngươi… Ngươi vô sỉ!” Tề Xảo thấp giọng rống Trần Thần, nhưng khuôn mặt thanh tú thẹn thùng khiến Trần Thần nhân thực đại động*, lên kế hoạch hành động buổi tối.
(*)Thành ngữ TQ, ban đầu ám chỉ món ăn ngon, sau dùng để hình dung dáng vẻ thèm thuồng khi nhìn thấy đồ ăn. Nhiều lúc nó cũng dùng để miêu tả tình huống mỹ thực bày ra trước mắt, để người ta sẵn sàng hưởng thụ.(Theo Baidu)
“Ngươi lại suy nghĩ gì đấy!” Tề Xảo nhìn vẻ mặt quen thuộc của người nào đó, tâm đề cao cảnh giác.
Trần Thần vô tội chớp mắt, “Đang nghĩ ngươi có muốn đi công viên trò chơi không.”
Tề Xảo hoài nghi nhìn sắc mặt Trần Thần một hồi, cuối cùng vẫn không nhìn ra sơ hở, tạm thời tin tưởng.
“Công viên trò chơi? Có mất nhiều thời gian không? Thôi chúng ta về xem Duy Duyên với Minh Triết đi.”
Trần Thần kéo Tề Xảo vào lòng, nói nhỏ vào tai: “Hôm nay là ngày hẹn hò của hai ta, đừng nhớ thương mãi hai đứa nữa, có cha với Kiều quản gia trông nom, sẽ không có việc gì đâu.”
“Nhưng mà… Ta vẫn không yên lòng!”
“Có gì mà lo lắng, cha có phải để làm cảnh đâu.”
Tề Xảo ngẫm lại cũng đúng. Cha chăm sóc trẻ con rất thuần thục. Hơn nữa… Nhìn Trần Thần đang mỉm cười bên cạnh, bọn họ đã thật lâu chưa cùng nhau ra ngoài.
“Đến công viên trò chơi cũng được, nhưng phải về sớm.”
“Được.”
Công viên nằm phía nam Duy Thành, cách phố thương nghiệp không xa. Sau bữa trưa, hai người tản bộ một lúc rồi xuất phát tới đó.
Trần Thần đứng trước cửa mua vé vào. Vì để ái nhân thoải mái vui vẻ, anh không dùng thân phận ông chủ của mình mà đi xếp hàng hơn nửa canh giờ mua vé vào cửa, còn là vé trọn gói. Chờ anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về, Tề Xảo đứng đợi dưới bóng cây râm mát đã xử xong hai ly kem. Nhìn Trần Thần như vậy, Tề Xảo tất nhiên đau lòng.
“Mua vé trọn gói làm gì! Chơi vài trò là đủ rồi. Ngươi nhìn ngươi ướt đẫm rồi này.” Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng tay vẫn thoăn thoắt lau mồ hôi, nước trái cây cũng dâng tận miệng Trần Thần.
Đặt cốc gỗ lên bàn, Trần Thần bắt lấy bàn tay bận rộn đặt trước ngực, cười nói: “Được rồi, ta không thấy nóng. Đi thôi, chúng ta đi chơi.”
Tề Xảo trừng anh một cái, phó mặc cho Trần Thần kéo vào công viên, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào.
Đầu tiên hai người ngồi vòng quay ngựa gỗ phiên bản cổ đại, rồi vô nhà ma mô phỏng cực giống thật, sau đó đi dạo vườn bách thảo và sở thú một vòng. Xét trên kỹ thuật và nhận thức của người dân cổ đại, công viên không có những trò chơi kích thích cảm giác mạnh mà thiên về nhẹ nhàng, phù hợp với niên đại này. Tuy nhiên những trò thi đấu như thi quay chong chóng tre, đánh con quay*, bắn tên, cưỡi ngựa hay đá cầu vẫn đủ sức hấp dẫn người lớn lẫn trẻ nhỏ. Cổ đại có mỗi dịp miếu hội là náo nhiệt nhất, và cũng là niên đại cực coi trọng các ngày lễ tết, Trần Thần kiến nghị mấy trò chơi tập thể như vậy có thể nói là được người dân hưởng ứng nhiệt liệt. Không chỉ giới hạn trong Khánh quốc, vương tử khắp các quốc gia xung quanh đều ao ước có dịp đến chơi. Bởi vậy trong đây nếu bắt gặp hoàng tử mặc thường phục cùng trọng thần trong triều, hay người ngoại quốc cơ bắp lực lưỡng, mặc váy tết tóc cũng chẳng phải điều mới lạ. Phía tây khu trò chơi tập thể có nguyên một phố ngoại thương, tập trung rất nhiều thương nhân ngoại lai. Những màn biểu diễn cực kì sinh động như điều khiển rắn hay khiêu vũ Gypsy* đều có.
(*) Chong chóng tre
— Con quay: Gốc là 抖空竹— Diabolo
— Gypsy là điệu nhảy truyền thống của người dân Di-gan. Điệu Flamenco nổi tiếng cũng là một điệu nhảy xuất phát từ Gypsy đó. Đây là một màn biểu diễn Gypsy https://www.youtube.com/watch?v=eBqaEYeA_8c
Tề Xảo đứng trước lối vào con phố, ngạc nhiên nhìn bốn phía. Y tròn mắt nhìn thương nhân Ả rập cao to có bộ râu xồm xoàm, tay đeo đầy nhẫn, đội khăn trùm đầu; há hốc miệng nhìn gia nhi mặc váy đeo chuỗi san hô, tóc tết dây thừng; nhìn vũ ca nhi ngoại tộc đeo mạng che mặt, quần áo trên người chỉ đủ che ngực và □, uyển chuyển lắc hông biểu diễn điệu nhảy nóng bỏng. Tề Xảo đỏ bừng mặt quay đi không dám nhìn.
“Nơi này… là đâu vậy?” Kiểu người nào cũng có hết! Khuôn mặt nhỏ nhắn chín hồng, cúi gằm đầu, hận không thể tự đào hố chốn mình.
Trần Thần nắm tay y, mỉm cười, “Đây là phố ngoại thương, là nơi những người ngoại quốc đến buôn bán. Có người đến từ cực Bắc, cũng có người đến từ sa mạc, thật vi diệu.”
Tề Xảo lại liếc nhìn cảnh tượng vượt quá nhận thức của mình, im lặng gật đầu. Thật sự rất kỳ lạ.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi. Nơi này có nhiều thứ thú vị lắm.”
“Xèo… xèo…” Thịt nướng chín tỏa ra mùi thơm mê người.
Tề Xảo tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thịt cùng rau củ trên vỉ sắt, chuẩn bị cái nào chín thì gắp ăn luôn.
“A Xảo……”
“Hả?” Đầu không nâng, ánh mắt chưa từng sao lãng.
Trần Thần bất đắc dĩ thở dài, “Cũng đâu phải chưa từng ăn thịt nướng, đừng nhìn chằm chằm như thế chứ.”
“Nhưng mà…” Tề Xảo ai oán liếc Trần Thần rồi đảo mắt quay về tiếp tục dán mắt vào thịt, ”Đã lâu không ăn.”
“Món này ăn nhiều không tốt cho dạ dày.”
Tề Xảo bĩu môi, “Nhưng ta với Duy Duyên thích ăn.”
Trần Thần bất đắc dĩ vuốt trán.
“Thỉnh thoảng ta sẽ mang ngươi đi ăn, nhưng Duy Duyên thì không được. Con còn nhỏ, dạ dày không tiêu hóa được.”
Tề Xảo bĩu môi, thầm nghĩ: “Duy Duyên, cha xin lỗi, không tranh thủ phúc lợi cho con được.”
Trần Thần buồn cười bóp mũi Tề Xảo, “Thịt chín rồi.”
“A!” Tề Xảo ra tay nhanh như chớp, gắp một miếng thịt bò óng ánh bỏ vảo miệng, nhai nhai, hai mắt nheo lại.
“Ngon quá đi~~~” Tề Xảo hạnh phúc lẩm bẩm.
Trần Thần lắc đầu, cầm đũa gạt thịt chín sang một bên rồi để thịt sống vào nướng tiếp.
Tề Xảo ngồi đối diện vươn đũa, nhưng lần này là gắp cho Trần Thần.
Trần Thần nhìn miếng thịt trong đĩa, sửng sốt một hồi rồi cười bỏ thịt vào miệng, tự nhiên cảm thấy hương vị của nó ngon hon hẳn những thứ khác.
Sau giờ ngọ, Tề Xảo no căng bụng rời khỏi tửu lâu.
“A~~~ Lâu lắm rồi chưa ăn no như này!”
Trần Thần đi đằng sau bật cười, “Ngươi nói cứ như ta không cho ngươi ăn no vậy.”
Tề Xảo quét mắt nhìn anh, “Chính thế còn gì! Ngươi đâu cho ta ăn thịt nướng, hừ!”
Trần Thần nhướn mày, “Vậy thịt bò kho, cổ vịt sốt, chân gà, cá nướng…”
“A!” Tề Xảo đỏ mặt quay đầu, “Không cho nói!”
Trần Thần cười.
Tề Xảo bực mình, “Ngươi càng ngày càng xấu tính!”
Trần Thần nhướn mày, áp lên người Tề Xảo, kề bên tai thì thầm: “Thế nhưng ngươi lần nào cũng kẹp ta thật chặt nha!”
Tề Xảo mới đầu ngỡ ngàng, sau nhớ lại những trò đùa ác của người nào đó trên giường, mặt lập tức bạo hồng.
“Ngươi… Ngươi vô sỉ!” Tề Xảo thấp giọng rống Trần Thần, nhưng khuôn mặt thanh tú thẹn thùng khiến Trần Thần nhân thực đại động*, lên kế hoạch hành động buổi tối.
(*)Thành ngữ TQ, ban đầu ám chỉ món ăn ngon, sau dùng để hình dung dáng vẻ thèm thuồng khi nhìn thấy đồ ăn. Nhiều lúc nó cũng dùng để miêu tả tình huống mỹ thực bày ra trước mắt, để người ta sẵn sàng hưởng thụ.(Theo Baidu)
“Ngươi lại suy nghĩ gì đấy!” Tề Xảo nhìn vẻ mặt quen thuộc của người nào đó, tâm đề cao cảnh giác.
Trần Thần vô tội chớp mắt, “Đang nghĩ ngươi có muốn đi công viên trò chơi không.”
Tề Xảo hoài nghi nhìn sắc mặt Trần Thần một hồi, cuối cùng vẫn không nhìn ra sơ hở, tạm thời tin tưởng.
“Công viên trò chơi? Có mất nhiều thời gian không? Thôi chúng ta về xem Duy Duyên với Minh Triết đi.”
Trần Thần kéo Tề Xảo vào lòng, nói nhỏ vào tai: “Hôm nay là ngày hẹn hò của hai ta, đừng nhớ thương mãi hai đứa nữa, có cha với Kiều quản gia trông nom, sẽ không có việc gì đâu.”
“Nhưng mà… Ta vẫn không yên lòng!”
“Có gì mà lo lắng, cha có phải để làm cảnh đâu.”
Tề Xảo ngẫm lại cũng đúng. Cha chăm sóc trẻ con rất thuần thục. Hơn nữa… Nhìn Trần Thần đang mỉm cười bên cạnh, bọn họ đã thật lâu chưa cùng nhau ra ngoài.
“Đến công viên trò chơi cũng được, nhưng phải về sớm.”
“Được.”
Công viên nằm phía nam Duy Thành, cách phố thương nghiệp không xa. Sau bữa trưa, hai người tản bộ một lúc rồi xuất phát tới đó.
Trần Thần đứng trước cửa mua vé vào. Vì để ái nhân thoải mái vui vẻ, anh không dùng thân phận ông chủ của mình mà đi xếp hàng hơn nửa canh giờ mua vé vào cửa, còn là vé trọn gói. Chờ anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về, Tề Xảo đứng đợi dưới bóng cây râm mát đã xử xong hai ly kem. Nhìn Trần Thần như vậy, Tề Xảo tất nhiên đau lòng.
“Mua vé trọn gói làm gì! Chơi vài trò là đủ rồi. Ngươi nhìn ngươi ướt đẫm rồi này.” Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng tay vẫn thoăn thoắt lau mồ hôi, nước trái cây cũng dâng tận miệng Trần Thần.
Đặt cốc gỗ lên bàn, Trần Thần bắt lấy bàn tay bận rộn đặt trước ngực, cười nói: “Được rồi, ta không thấy nóng. Đi thôi, chúng ta đi chơi.”
Tề Xảo trừng anh một cái, phó mặc cho Trần Thần kéo vào công viên, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào.
Đầu tiên hai người ngồi vòng quay ngựa gỗ phiên bản cổ đại, rồi vô nhà ma mô phỏng cực giống thật, sau đó đi dạo vườn bách thảo và sở thú một vòng. Xét trên kỹ thuật và nhận thức của người dân cổ đại, công viên không có những trò chơi kích thích cảm giác mạnh mà thiên về nhẹ nhàng, phù hợp với niên đại này. Tuy nhiên những trò thi đấu như thi quay chong chóng tre, đánh con quay*, bắn tên, cưỡi ngựa hay đá cầu vẫn đủ sức hấp dẫn người lớn lẫn trẻ nhỏ. Cổ đại có mỗi dịp miếu hội là náo nhiệt nhất, và cũng là niên đại cực coi trọng các ngày lễ tết, Trần Thần kiến nghị mấy trò chơi tập thể như vậy có thể nói là được người dân hưởng ứng nhiệt liệt. Không chỉ giới hạn trong Khánh quốc, vương tử khắp các quốc gia xung quanh đều ao ước có dịp đến chơi. Bởi vậy trong đây nếu bắt gặp hoàng tử mặc thường phục cùng trọng thần trong triều, hay người ngoại quốc cơ bắp lực lưỡng, mặc váy tết tóc cũng chẳng phải điều mới lạ. Phía tây khu trò chơi tập thể có nguyên một phố ngoại thương, tập trung rất nhiều thương nhân ngoại lai. Những màn biểu diễn cực kì sinh động như điều khiển rắn hay khiêu vũ Gypsy* đều có.
(*) Chong chóng tre
— Con quay: Gốc là 抖空竹— Diabolo
— Gypsy là điệu nhảy truyền thống của người dân Di-gan. Điệu Flamenco nổi tiếng cũng là một điệu nhảy xuất phát từ Gypsy đó. Đây là một màn biểu diễn Gypsy https://www.youtube.com/watch?v=eBqaEYeA_8c
Tề Xảo đứng trước lối vào con phố, ngạc nhiên nhìn bốn phía. Y tròn mắt nhìn thương nhân Ả rập cao to có bộ râu xồm xoàm, tay đeo đầy nhẫn, đội khăn trùm đầu; há hốc miệng nhìn gia nhi mặc váy đeo chuỗi san hô, tóc tết dây thừng; nhìn vũ ca nhi ngoại tộc đeo mạng che mặt, quần áo trên người chỉ đủ che ngực và □, uyển chuyển lắc hông biểu diễn điệu nhảy nóng bỏng. Tề Xảo đỏ bừng mặt quay đi không dám nhìn.
“Nơi này… là đâu vậy?” Kiểu người nào cũng có hết! Khuôn mặt nhỏ nhắn chín hồng, cúi gằm đầu, hận không thể tự đào hố chốn mình.
Trần Thần nắm tay y, mỉm cười, “Đây là phố ngoại thương, là nơi những người ngoại quốc đến buôn bán. Có người đến từ cực Bắc, cũng có người đến từ sa mạc, thật vi diệu.”
Tề Xảo lại liếc nhìn cảnh tượng vượt quá nhận thức của mình, im lặng gật đầu. Thật sự rất kỳ lạ.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi. Nơi này có nhiều thứ thú vị lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.