Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...
Chương 29: Hồi phục kí ức
NieeNiee
22/12/2021
Tống Dương vừa đi được một lúc, Vũ Thiên từ đâu lại xồng xộc chạy ùa vào phòng, Mộc Nhã vừa nhìn thấy anh thì đột nhiên ngồi bần thần, mặt đờ đẫn ra
“Đây là… gì vậy?”
- Cố lên Vũ Thiên! Cố lên Vũ Thiên! Đá nó vào khung thành đi!!! Yeah, bóng lọt lưới rồi!
------
- Anh à, mai mình đi xem phim rồi ăn lẩu nha?
- Em đã muốn thì anh không dám cãi
Mộc Nhã cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay Vũ Thiên, tựa đầu vào vai cùng đi trên con đường nở rộ hoa ở hai bên
------
- Sao em ngốc vậy? Bài này anh giảng lại mấy lần rồi đấy!
- Sao anh mắng em?
- À thôi thôi, anh xin lỗi. Để anh giảng chậm lại hơn nhé?
------
Hôm nay là giao thừa, cả hai người nắm chặt tay đứng cạnh nhau mà ngắm màn pháo hoa chào mừng
- Mộc Nhã, anh yêu em!
Cô không nói gì, nhưng dường như nụ cười tràn ngập hạnh phúc này đã nói lên tất cả. Cô nhón chân và đặt lên môi anh một nụ hôn chóng vánh, nó hồn nhiên và trong sáng đúng như lứa tuổi này vậy
------
- Tại sao ba có thể làm được cái việc kinh hoàng như thế? Đốt nhà của một gia đình? Chỉ vì con và anh ấy yêu nhau sao? Ba có còn là người không?
- Hỗn láo! Mày học thói này từ mấy kẻ thấp kém, ở dưới đáy của xã hội đấy à?
Ông Lý vung tay tát mạnh vào mặt cô, mắt trừng lên mà chửi bới, lăng mạ...
"Trí nhớ của mình... Vũ Thiên!"
Mộc Nhã lao nhanh xuống giường mà chạy đến ôm chầm lấy cổ của anh bật khóc
- Vũ Thiên, em xin lỗi... Em xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhớ ra anh. Chắc anh giận em lắm đúng không?
- Mộc Nhã, em...
Tay anh run run mà ôm lấy mặt cô, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế trào ra chẳng thể kiềm nén. Cả hai chẳng nói thêm lời nào, cứ đứng ôm chặt nhau như thể sợ sẽ lại mất nhau thêm lần nữa
Tống Dương vừa lúc quay về, anh đứng ngoài cửa chứng kiến hết sự việc, cuối cùng điều anh lo sợ cũng đã đến. Bất lực, buồn bã, đau khổ bắt đầu ùa vào quấn lấy anh, anh sững sờ lùi chân về phía sau vài bước rồi ngồi gục xuống dãy ghế ở hành lang. Ái Vân xách túi trái cây điềm tĩnh bước đến lấy làm lạ
- Tống Dương, sao anh ngồi ở đây?
- .....
Anh chẳng trả lời, chỉ thở mạnh vài cái rồi chỉ tay vào phòng, cô trưng ra vẻ mặt khó hiểu rồi từ từ ngó đầu nhìn vào phía trong. Bỗng túi trái cây bị làm rơi đến lăn lóc dưới sàn
- Mộc Nhã, mày...
- Tao nhớ lại rồi! Suốt những năm qua sao mày không gợi nhớ về anh ấy cho tao biết, hả?
Ái Vân đứng sững sờ, Mộc Nhã hai mắt ướt đẫm, tay vẫn nắm chặt tay của Vũ Thiên. Thay vì vui cho cô bạn, Ái Vân lại nghiến chặt răng mà lớn tiếng
- Đáng lẽ mày không nên nhớ ra! Mày đã quên những hôm mày đau khổ, khóc lóc ở nhà tao như thế nào rồi sao? Sao mày vẫn cứ cố chấp theo đuổi cái tình yêu này vậy?
- Mày nói vậy là sao chứ? Mày không mừng cho tao à? Tụi tao yêu nhau, và mày nên chúc phúc thay vì trách mắng như vậy
- Chúc phúc cho những giọt nước mắt sắp tới của mày sao? Ý mày là như vậy phải không? Thậm chí ngay lúc này mày vẫn đang là vợ của anh Tống Dương
- Đó là vì tao đã không nhớ gì về Vũ Thiên cả, và đó cũng là đám cưới mà ba tao đã sắp đặt
- Thế ý mày là mày không hề có tình cảm với anh ấy sao? Nhưng anh Tống Dương thì...
- Đủ rồi Ái Vân..
Đột ngột cánh tay Ái Vân bị bàn tay to, lạnh lẽo và có chút run run của Tống Dương giữ lại, anh ngắt lời nói của cô, và trên gương mặt anh nở lên một nụ cười khó hiểu, chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác nó, một chút buồn, một chút đau khổ, và cũng có cả một chút hạnh phúc len lỏi trong ánh mắt. Anh cúi mặt thở dài một hơi rồi chẹp miệng
- Dù sao thì tụi anh cũng chỉ là đám cưới giả, không cần phải làm lớn chuyện đến thế! Mộc Nhã, thấy em nhớ ra mọi chuyện anh cũng vui mừng lắm, hạnh phúc nhé!
- Đám cưới giả? Là thế nào vậy?
Vũ Thiên mở to mắt đầy ngạc nhiên, anh quay sang nhìn lấy người con gái đang đứng cạnh mình, biểu cảm cô có chút hờ hững
- À chuyện này em sẽ kể cho anh sau...
Đúng lúc bác sĩ phụ trách bước vào phòng thông báo, Mộc Nhã vì không có vấn đề gì nghiêm trọng nên cô được cho xuất viện. Tống Dương và Vũ Thiên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để lên xe rồi quay về nhà
Vào đến phòng ngủ, thay cho mình một bộ quần áo thoải mái, chẳng mấy chốc mà Mộc Nhã đã thiếp đi, Tống Dương ủ rũ lê nhẹ từng bước chân vào phòng cô, anh như người vô hồn mà ngồi xuống cạnh giường. Cứ im lặng ngắm nhìn cô như thế được một lúc
"Em còn nhớ ngày đầu gặp nhau không? Em đã nói về bản hợp đồng kết hôn của chúng ta, khi một trong hai người tìm được người mà mình yêu,... Khi đó chúng ta sẽ ly hôn. Nhưng anh đã yêu em rồi, làm sao đây?"
“Đây là… gì vậy?”
- Cố lên Vũ Thiên! Cố lên Vũ Thiên! Đá nó vào khung thành đi!!! Yeah, bóng lọt lưới rồi!
------
- Anh à, mai mình đi xem phim rồi ăn lẩu nha?
- Em đã muốn thì anh không dám cãi
Mộc Nhã cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay Vũ Thiên, tựa đầu vào vai cùng đi trên con đường nở rộ hoa ở hai bên
------
- Sao em ngốc vậy? Bài này anh giảng lại mấy lần rồi đấy!
- Sao anh mắng em?
- À thôi thôi, anh xin lỗi. Để anh giảng chậm lại hơn nhé?
------
Hôm nay là giao thừa, cả hai người nắm chặt tay đứng cạnh nhau mà ngắm màn pháo hoa chào mừng
- Mộc Nhã, anh yêu em!
Cô không nói gì, nhưng dường như nụ cười tràn ngập hạnh phúc này đã nói lên tất cả. Cô nhón chân và đặt lên môi anh một nụ hôn chóng vánh, nó hồn nhiên và trong sáng đúng như lứa tuổi này vậy
------
- Tại sao ba có thể làm được cái việc kinh hoàng như thế? Đốt nhà của một gia đình? Chỉ vì con và anh ấy yêu nhau sao? Ba có còn là người không?
- Hỗn láo! Mày học thói này từ mấy kẻ thấp kém, ở dưới đáy của xã hội đấy à?
Ông Lý vung tay tát mạnh vào mặt cô, mắt trừng lên mà chửi bới, lăng mạ...
"Trí nhớ của mình... Vũ Thiên!"
Mộc Nhã lao nhanh xuống giường mà chạy đến ôm chầm lấy cổ của anh bật khóc
- Vũ Thiên, em xin lỗi... Em xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhớ ra anh. Chắc anh giận em lắm đúng không?
- Mộc Nhã, em...
Tay anh run run mà ôm lấy mặt cô, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế trào ra chẳng thể kiềm nén. Cả hai chẳng nói thêm lời nào, cứ đứng ôm chặt nhau như thể sợ sẽ lại mất nhau thêm lần nữa
Tống Dương vừa lúc quay về, anh đứng ngoài cửa chứng kiến hết sự việc, cuối cùng điều anh lo sợ cũng đã đến. Bất lực, buồn bã, đau khổ bắt đầu ùa vào quấn lấy anh, anh sững sờ lùi chân về phía sau vài bước rồi ngồi gục xuống dãy ghế ở hành lang. Ái Vân xách túi trái cây điềm tĩnh bước đến lấy làm lạ
- Tống Dương, sao anh ngồi ở đây?
- .....
Anh chẳng trả lời, chỉ thở mạnh vài cái rồi chỉ tay vào phòng, cô trưng ra vẻ mặt khó hiểu rồi từ từ ngó đầu nhìn vào phía trong. Bỗng túi trái cây bị làm rơi đến lăn lóc dưới sàn
- Mộc Nhã, mày...
- Tao nhớ lại rồi! Suốt những năm qua sao mày không gợi nhớ về anh ấy cho tao biết, hả?
Ái Vân đứng sững sờ, Mộc Nhã hai mắt ướt đẫm, tay vẫn nắm chặt tay của Vũ Thiên. Thay vì vui cho cô bạn, Ái Vân lại nghiến chặt răng mà lớn tiếng
- Đáng lẽ mày không nên nhớ ra! Mày đã quên những hôm mày đau khổ, khóc lóc ở nhà tao như thế nào rồi sao? Sao mày vẫn cứ cố chấp theo đuổi cái tình yêu này vậy?
- Mày nói vậy là sao chứ? Mày không mừng cho tao à? Tụi tao yêu nhau, và mày nên chúc phúc thay vì trách mắng như vậy
- Chúc phúc cho những giọt nước mắt sắp tới của mày sao? Ý mày là như vậy phải không? Thậm chí ngay lúc này mày vẫn đang là vợ của anh Tống Dương
- Đó là vì tao đã không nhớ gì về Vũ Thiên cả, và đó cũng là đám cưới mà ba tao đã sắp đặt
- Thế ý mày là mày không hề có tình cảm với anh ấy sao? Nhưng anh Tống Dương thì...
- Đủ rồi Ái Vân..
Đột ngột cánh tay Ái Vân bị bàn tay to, lạnh lẽo và có chút run run của Tống Dương giữ lại, anh ngắt lời nói của cô, và trên gương mặt anh nở lên một nụ cười khó hiểu, chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác nó, một chút buồn, một chút đau khổ, và cũng có cả một chút hạnh phúc len lỏi trong ánh mắt. Anh cúi mặt thở dài một hơi rồi chẹp miệng
- Dù sao thì tụi anh cũng chỉ là đám cưới giả, không cần phải làm lớn chuyện đến thế! Mộc Nhã, thấy em nhớ ra mọi chuyện anh cũng vui mừng lắm, hạnh phúc nhé!
- Đám cưới giả? Là thế nào vậy?
Vũ Thiên mở to mắt đầy ngạc nhiên, anh quay sang nhìn lấy người con gái đang đứng cạnh mình, biểu cảm cô có chút hờ hững
- À chuyện này em sẽ kể cho anh sau...
Đúng lúc bác sĩ phụ trách bước vào phòng thông báo, Mộc Nhã vì không có vấn đề gì nghiêm trọng nên cô được cho xuất viện. Tống Dương và Vũ Thiên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để lên xe rồi quay về nhà
Vào đến phòng ngủ, thay cho mình một bộ quần áo thoải mái, chẳng mấy chốc mà Mộc Nhã đã thiếp đi, Tống Dương ủ rũ lê nhẹ từng bước chân vào phòng cô, anh như người vô hồn mà ngồi xuống cạnh giường. Cứ im lặng ngắm nhìn cô như thế được một lúc
"Em còn nhớ ngày đầu gặp nhau không? Em đã nói về bản hợp đồng kết hôn của chúng ta, khi một trong hai người tìm được người mà mình yêu,... Khi đó chúng ta sẽ ly hôn. Nhưng anh đã yêu em rồi, làm sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.