Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng
Chương 38: Bão Ngưng Rồi Nhưng Mưa Lại To Hơn 2
Trình Gia Gia
20/02/2024
Khoá cửa xong, Khương Ninh không có thời gian nghỉ ngơi đã phải bắt tay thu dọn những món đồ bày chật kín trong không gian.
Hộp trữ điện năng lượng mặt trời đều giữ lại cất trong không gian còn những món phụ kiện khác thì chuyển tới phòng lớn của căn nhà.
Đổ một núi đồ lấy được từ siêu thị ra, cô gỡ hết bao bì bên ngoài chiếm diện tích đi, sau đó phân loại và sắp xếp vào túi ni lông hoặc đóng gói trong hộp giấy.
Những đồ vật quan trọng cô đều để lại trong không gian còn những đồ có hay không có cũng được như đồ ăn vặt thì đặt bên ngoài nhà, tới lúc đó lại có thể thu dọn được thêm vài chục mét khối.
Khương Ninh hoá thân thành thiên tài nén đồ, chăm chú sắp xếp lại hơn trăm mét khối những của cải quý giá.
Những của cải này đủ để cô có thể ăn vài kiếp người nhưng ai mà biết được tương lai sẽ ra sao.
Lo trước tính sau chưa bao giờ là sai cả.
Cô như mất đi lý trí, đến chiếc xe di động cũng chẳng bỏ qua, sắp xếp chật kín không gian bên trong bằng những của cải thiết yếu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thôi đã tới chín giờ, cảm giác ở bên ngoài tầng dưới trở nên náo nhiệt.
Cơn bão đã ngừng, nhưng mưa lại càng ngày càng nặng hạt.
Uy hiếp đã giảm bớt, những người trẻ tuổi biết bơi ai nấy đua nhau trổ tài. Có người ôm thùng nước bên trên ra ngoài, cũng có cả phao cấp cứu còn cả những tấm ván nữa.
Thành phố Phượng ở phương Nam là quê hương của tôm cá và lúa gạo. Mặc dù những năm gần đây công nghiệp phát triển mạnh nhưng những vùng ngoại thành vẫn còn rất nhiều ao cá nuôi bằng dâu tằm, mạng lưới nước đan xen khắp chốn, nhiều người dân bản địa sống trong thôn có thuyền gỗ.
Có thuyền gỗ chèo vào trong thị trấn tìm người nhà mất liên lạc đã lâu hoặc tìm họ hàng thì những người dân trong thôn thậm chí còn khiêng long bàn trong nhà thờ tổ ra, quây lại thành đoàn đi tìm người hoặc tìm đồ vật.
Có thuyền cao su và thuyền xung phong nhưng cực kỳ ít ỏi. Dù sao thì đây cũng không phải là thành phố sống trên sông nước, làm gì có ai lại đi chuẩn bị những thứ này ở trong nhà bao giờ?
Khương Ninh bấm thời gian, đứng ở ban công theo dõi tình hình của khu nhà ở đồng thời thỉnh thoảng tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, màu sắc quen thuộc của chiếc thuyền cao su xuất hiện, trên thuyền còn chở cả đồ đạc..
Cô vừa mới định xuống dưới tầng, không ngờ từ tầng số 3 đột nhiên có một vài người đàn ông bơi ra, lao thẳng tới chiếc thuyền cao su.
Động tác của những kẻ đó rất nhanh, nhưng hai người phản ứng cũng không tệ. Lục Vũ liều mạng chèo thuyền, Trịnh Vỹ Lệ thì giơ mái chèo đánh vào đầu những kẻ kia.
Khương Ninh lấy dao rồi đi ra ngoài, không ngờ cửa phòng của 1801 cũng cùng lúc bị mở ra.
Hoắc Dực Thâm mặc một bộ quần áo thường ngày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi đi cùng với cô."
Rất nhiều người nhằm vào tầng 18, ai cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Khương Ninh không từ chối. Hai người vội vội vàng vàng đi xuống dưới tầng.
Nước đã ngập tới tầng thứ tư, cửa thang bộ rất nhiều kẻ muốn chạy ra ngoài tìm đường sống tụ tập.
Nhìn thấy chiếc thuyền cao su của Trịnh Vỹ Lệ đang không ngừng tiến lại gần, hơn thế trên thuyền còn chở những của cải có thể giúp con người ta sống sót.
Trong ánh mắt của từng kẻ từng kẻ đều là sự phẫn nộ, sự không cam lòng, thậm chí còn có cả sự thù hận, nhìn họ bị cướp đồ và cười trên nỗi đau khổ của hai người...
Hộp trữ điện năng lượng mặt trời đều giữ lại cất trong không gian còn những món phụ kiện khác thì chuyển tới phòng lớn của căn nhà.
Đổ một núi đồ lấy được từ siêu thị ra, cô gỡ hết bao bì bên ngoài chiếm diện tích đi, sau đó phân loại và sắp xếp vào túi ni lông hoặc đóng gói trong hộp giấy.
Những đồ vật quan trọng cô đều để lại trong không gian còn những đồ có hay không có cũng được như đồ ăn vặt thì đặt bên ngoài nhà, tới lúc đó lại có thể thu dọn được thêm vài chục mét khối.
Khương Ninh hoá thân thành thiên tài nén đồ, chăm chú sắp xếp lại hơn trăm mét khối những của cải quý giá.
Những của cải này đủ để cô có thể ăn vài kiếp người nhưng ai mà biết được tương lai sẽ ra sao.
Lo trước tính sau chưa bao giờ là sai cả.
Cô như mất đi lý trí, đến chiếc xe di động cũng chẳng bỏ qua, sắp xếp chật kín không gian bên trong bằng những của cải thiết yếu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thôi đã tới chín giờ, cảm giác ở bên ngoài tầng dưới trở nên náo nhiệt.
Cơn bão đã ngừng, nhưng mưa lại càng ngày càng nặng hạt.
Uy hiếp đã giảm bớt, những người trẻ tuổi biết bơi ai nấy đua nhau trổ tài. Có người ôm thùng nước bên trên ra ngoài, cũng có cả phao cấp cứu còn cả những tấm ván nữa.
Thành phố Phượng ở phương Nam là quê hương của tôm cá và lúa gạo. Mặc dù những năm gần đây công nghiệp phát triển mạnh nhưng những vùng ngoại thành vẫn còn rất nhiều ao cá nuôi bằng dâu tằm, mạng lưới nước đan xen khắp chốn, nhiều người dân bản địa sống trong thôn có thuyền gỗ.
Có thuyền gỗ chèo vào trong thị trấn tìm người nhà mất liên lạc đã lâu hoặc tìm họ hàng thì những người dân trong thôn thậm chí còn khiêng long bàn trong nhà thờ tổ ra, quây lại thành đoàn đi tìm người hoặc tìm đồ vật.
Có thuyền cao su và thuyền xung phong nhưng cực kỳ ít ỏi. Dù sao thì đây cũng không phải là thành phố sống trên sông nước, làm gì có ai lại đi chuẩn bị những thứ này ở trong nhà bao giờ?
Khương Ninh bấm thời gian, đứng ở ban công theo dõi tình hình của khu nhà ở đồng thời thỉnh thoảng tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, màu sắc quen thuộc của chiếc thuyền cao su xuất hiện, trên thuyền còn chở cả đồ đạc..
Cô vừa mới định xuống dưới tầng, không ngờ từ tầng số 3 đột nhiên có một vài người đàn ông bơi ra, lao thẳng tới chiếc thuyền cao su.
Động tác của những kẻ đó rất nhanh, nhưng hai người phản ứng cũng không tệ. Lục Vũ liều mạng chèo thuyền, Trịnh Vỹ Lệ thì giơ mái chèo đánh vào đầu những kẻ kia.
Khương Ninh lấy dao rồi đi ra ngoài, không ngờ cửa phòng của 1801 cũng cùng lúc bị mở ra.
Hoắc Dực Thâm mặc một bộ quần áo thường ngày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi đi cùng với cô."
Rất nhiều người nhằm vào tầng 18, ai cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Khương Ninh không từ chối. Hai người vội vội vàng vàng đi xuống dưới tầng.
Nước đã ngập tới tầng thứ tư, cửa thang bộ rất nhiều kẻ muốn chạy ra ngoài tìm đường sống tụ tập.
Nhìn thấy chiếc thuyền cao su của Trịnh Vỹ Lệ đang không ngừng tiến lại gần, hơn thế trên thuyền còn chở những của cải có thể giúp con người ta sống sót.
Trong ánh mắt của từng kẻ từng kẻ đều là sự phẫn nộ, sự không cam lòng, thậm chí còn có cả sự thù hận, nhìn họ bị cướp đồ và cười trên nỗi đau khổ của hai người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.