Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng
Chương 22: Hai Cơn Lốc Xoáy 2
Trình Gia Gia
16/02/2024
Thật ra ở trên tầng cao cũng không dễ chịu, tuy rằng miễn cưỡng có thể xả nước, nhưng mùi hôi không ngừng dâng lên, cũng bị hun không chịu được.
Đề phòng ngộ nhỡ, Khương Ninh chuẩn bị rất nhiều túi ni lông màu đen, dùng để giải quyết vấn đề sinh lý.
Có điều nghĩ đến việc phải vứt xuống dưới tầng, cô vẫn nhịn xuống, định vào phòng gian giải quyết.
Vừa định nấu cơm, Trịnh Vỹ Lệ đã gõ cửa ở bên ngoài.
Hai người ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn nhiều.
Trịnh Vỹ Lệ mang một miếng cồn sang, không ngờ đồ của Khương Ninh rất đầy đủ, ban công có trồng rau xanh nuôi thỏ, suýt nữa thì ngạc nhiên đến nỗi rớt cằm: "A Ninh, chẳng trách Lục Vũ nói vứt em một mình ở sa mạc cũng có thể sống."
Cô vốn đã thích tích trữ trồng trọt, điều này không có gì phải giấu giếm, có điều rất nhiều đồ vật phải có xuất xứ.
"Em cũng may mắn thôi, mấy ngày trước cơn bão em có đặt hàng cho Trương Siêu, là con nhà giàu đam mê trò chơi tận thế, bảo em chuẩn bị cho anh ấy không ít thuốc, khi giao hàng còn tặng em một túi quà sinh tồn lớn."
Cô đặt rất nhiều loại, trong đó có thuyền cao su, túi cấp cứu động đất gì đó.
Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ vô cùng kinh ngạc: "Nghe em nói như vậy cảm thấy hình như đúng là sắp đến ngày tận thế rồi."
Không chỉ hai người nghĩ như vậy, thật ra mấy ngày bão vừa đến, những bài đăng trên mạng đã bùng nổ.
Sống gần hai mươi năm, chưa từng trải qua một thảm họa nào lớn như vậy, hơn nữa nơi gặp thiên tai không chỉ có vùng duyên hải phía Nam, mấu chốt là đến bây giờ cũng không có bất kỳ tin tức cứu viện nào, thử hỏi ai mà không sợ?
Lục Vũ nghi ngờ có phải tên con nhà giàu đó nhận được tin tức từ trước không, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Tòa nhà mà anh ấy sống có một tên nhóc sống một mình, vốn đã có chứng trầm cảm, sau khi cạn kiệt lương thực mấy ngày thì tinh thần xuất hiện vấn đề, nhảy từ trên tầng xuống rồi bị chết chìm.
Tình cảnh bây giờ có khác gì tận thế chứ?
Anh ấy đột nhiên hỏi: "Cô có liên hệ với Trương Siêu không?"
Khương Ninh lắc đầu, cô chuyển phần trăm tiền mua thuốc thành vật tư, đặt hàng nặc danh ở trên mạng giao đến tận cửa, còn về sau đó thì chỉ có thể dựa vào anh ấy thôi.
Trương Siêu rất trọng nghĩa khí, khi đi tụ họp thì hào phóng trong việc tiêu tiền, là một người bạn không thể bới móc gì.
Nhưng anh ấy quá thiếu tình yêu, yêu đương toàn yêu người lớn tuổi, ai khuyên thì lại nổi nóng với người đó, sau này Khương Ninh không còn suy nghĩ ấy nữa.
"Anh ấy tìm được một người bạn gái mới." Nụ cười của Lục Vũ có hơi gượng ép: "Lớn hơn anh ấy mười mấy tuổi, ly dị rồi còn mang theo hai đứa con, con gái mười tuổi con trai tám tuổi. Người phụ nữ ấy vừa nhìn là biết là kiểu lăn lộn trong xã hội, chỉ muốn tìm người để ăn bám mà thôi."
Khương Ninh cạn lời: "Anh ấy tìm bạn gái hay tìm mẹ?"
"Ai mà biết chứ." Vẻ mặt Lục Vũ mệt mỏi, ưu buồn thở dài một hơi: "Từ cô nhi viện ra, ai mà không có chút bệnh chứ."
Anh ấy cũng vậy, bị người ta chế giễu là trai bao bám váy người yêu.
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Siêu gục ngã nhưng từ đầu đến cuối anh ấy đều không oán trách không hối hận, Khương Ninh không tiện phán xét gì cả, trước đây không phải mình cũng não tàn nịnh bợ Dương Vĩ Thông sao.
Mỗi người đều có lựa chọn, chỉ có thể nói là vui vẻ là được.
Đời trước đến lúc chết cũng không gặp được Trương Siêu, không biết anh ấy có sống sót trong tận thế tàn khốc không.
Hai người đang nói chuyện trong phòng khách, Trịnh Vỹ Lệ đột nhiên hét lớn ở ban công: "Mau mau mau, lốc xoáy."
Khương Ninh đi ra, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy chấn động kinh hoàng, mắt trừng lớn như chuông đồng, quên luôn cả hít thở.
Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, chỉ thấy cơn lốc xoáy cực lớn xuất hiện trên bầu trời vô cùng âm u...
Không, là hai cơn lốc xoáy!
Đề phòng ngộ nhỡ, Khương Ninh chuẩn bị rất nhiều túi ni lông màu đen, dùng để giải quyết vấn đề sinh lý.
Có điều nghĩ đến việc phải vứt xuống dưới tầng, cô vẫn nhịn xuống, định vào phòng gian giải quyết.
Vừa định nấu cơm, Trịnh Vỹ Lệ đã gõ cửa ở bên ngoài.
Hai người ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn nhiều.
Trịnh Vỹ Lệ mang một miếng cồn sang, không ngờ đồ của Khương Ninh rất đầy đủ, ban công có trồng rau xanh nuôi thỏ, suýt nữa thì ngạc nhiên đến nỗi rớt cằm: "A Ninh, chẳng trách Lục Vũ nói vứt em một mình ở sa mạc cũng có thể sống."
Cô vốn đã thích tích trữ trồng trọt, điều này không có gì phải giấu giếm, có điều rất nhiều đồ vật phải có xuất xứ.
"Em cũng may mắn thôi, mấy ngày trước cơn bão em có đặt hàng cho Trương Siêu, là con nhà giàu đam mê trò chơi tận thế, bảo em chuẩn bị cho anh ấy không ít thuốc, khi giao hàng còn tặng em một túi quà sinh tồn lớn."
Cô đặt rất nhiều loại, trong đó có thuyền cao su, túi cấp cứu động đất gì đó.
Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ vô cùng kinh ngạc: "Nghe em nói như vậy cảm thấy hình như đúng là sắp đến ngày tận thế rồi."
Không chỉ hai người nghĩ như vậy, thật ra mấy ngày bão vừa đến, những bài đăng trên mạng đã bùng nổ.
Sống gần hai mươi năm, chưa từng trải qua một thảm họa nào lớn như vậy, hơn nữa nơi gặp thiên tai không chỉ có vùng duyên hải phía Nam, mấu chốt là đến bây giờ cũng không có bất kỳ tin tức cứu viện nào, thử hỏi ai mà không sợ?
Lục Vũ nghi ngờ có phải tên con nhà giàu đó nhận được tin tức từ trước không, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Tòa nhà mà anh ấy sống có một tên nhóc sống một mình, vốn đã có chứng trầm cảm, sau khi cạn kiệt lương thực mấy ngày thì tinh thần xuất hiện vấn đề, nhảy từ trên tầng xuống rồi bị chết chìm.
Tình cảnh bây giờ có khác gì tận thế chứ?
Anh ấy đột nhiên hỏi: "Cô có liên hệ với Trương Siêu không?"
Khương Ninh lắc đầu, cô chuyển phần trăm tiền mua thuốc thành vật tư, đặt hàng nặc danh ở trên mạng giao đến tận cửa, còn về sau đó thì chỉ có thể dựa vào anh ấy thôi.
Trương Siêu rất trọng nghĩa khí, khi đi tụ họp thì hào phóng trong việc tiêu tiền, là một người bạn không thể bới móc gì.
Nhưng anh ấy quá thiếu tình yêu, yêu đương toàn yêu người lớn tuổi, ai khuyên thì lại nổi nóng với người đó, sau này Khương Ninh không còn suy nghĩ ấy nữa.
"Anh ấy tìm được một người bạn gái mới." Nụ cười của Lục Vũ có hơi gượng ép: "Lớn hơn anh ấy mười mấy tuổi, ly dị rồi còn mang theo hai đứa con, con gái mười tuổi con trai tám tuổi. Người phụ nữ ấy vừa nhìn là biết là kiểu lăn lộn trong xã hội, chỉ muốn tìm người để ăn bám mà thôi."
Khương Ninh cạn lời: "Anh ấy tìm bạn gái hay tìm mẹ?"
"Ai mà biết chứ." Vẻ mặt Lục Vũ mệt mỏi, ưu buồn thở dài một hơi: "Từ cô nhi viện ra, ai mà không có chút bệnh chứ."
Anh ấy cũng vậy, bị người ta chế giễu là trai bao bám váy người yêu.
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Siêu gục ngã nhưng từ đầu đến cuối anh ấy đều không oán trách không hối hận, Khương Ninh không tiện phán xét gì cả, trước đây không phải mình cũng não tàn nịnh bợ Dương Vĩ Thông sao.
Mỗi người đều có lựa chọn, chỉ có thể nói là vui vẻ là được.
Đời trước đến lúc chết cũng không gặp được Trương Siêu, không biết anh ấy có sống sót trong tận thế tàn khốc không.
Hai người đang nói chuyện trong phòng khách, Trịnh Vỹ Lệ đột nhiên hét lớn ở ban công: "Mau mau mau, lốc xoáy."
Khương Ninh đi ra, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy chấn động kinh hoàng, mắt trừng lớn như chuông đồng, quên luôn cả hít thở.
Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, chỉ thấy cơn lốc xoáy cực lớn xuất hiện trên bầu trời vô cùng âm u...
Không, là hai cơn lốc xoáy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.