Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng
Chương 46: Vật Chất Thử Lòng Người 2
Trình Gia Gia
22/02/2024
Trịnh Vỹ Lệ kéo Khương Ninh vào phòng: “Chị nghe Lục Vũ nói, những đồ này đều do Hoắc Dực Thâm vớt lên, với cả cậu ấy còn mang cả thuyền tấn công với xăng, vậy chỗ đồ này phân chia thế nào?”
“Chia đều ra.”
“Nếu vậy thì lại thiệt thòi cho cậu ấy quá?”
“Nếu anh ấy đòi chia phần hơn thì chúng ta cứ chia cho phần hơn, nhưng lần sau sẽ không hợp tác nữa.”
Khương Ninh kiên quyết như vậy không phải vì cô keo kiệt mà bởi vì đã làm việc nhóm thì sẽ không có chuyện công bằng tuyệt đối được.
Nếu mình chủ động đề nghị được chia cho phần hơn thì sẽ khiến người ta thèm thuồng, điều này khiến đối phương không những không biết ơn mà còn cho rằng đấy là do bản thân họ xứng đáng được như vậy.
Một khi trong lòng có tính toán thì ắt sẽ nảy ra bất mãn và lòng tham.
Khương Ninh biết chị đang nghĩ gì: “Chị đừng nghĩ là Lục Vũ không góp nhiều sức, chị nghĩ thử xem một mình chị ở nhà trông bọn trẻ, đảm bảo chỗ ở chúng ta không bị người khác quấy rầy, công việc này cũng không dễ dàng gì, công sức của anh chị cũng không kém bất kỳ ai.”
Trịnh Vỹ Lệ hồi phục lại tinh thần:” Vẫn là em suy nghĩ chu toàn, suýt nữa là chị lại hồ đồ rồi.”
Đợi lúc đi ra, Khương Ninh nhìn về phía 1801: “Mấy đồ này phân chia thế nào?”
Hoắc Dực Thâm nhìn cô một cái: “Chia đều cho ba nhà, cô thấy sao?”
Trịnh Vỹ Lệ với Lục Vũ không có ý kiến gì, vì vậy mỗi nhà được bốn bình gas, nếu dùng tiết kiệm thì trong một năm tới sẽ không phải lo lắng không có gas dùng nữa.
Đậu Đậu tỉnh dậy, cô bé chân trần lao ra về phí 1801, cô bé vui sướng nhào vào lòng Hoắc Dực Thâm: “Anh.”
Quần áo vẫn còn ướt, Hoắc Dực Thâm lùi lại một bước, sờ đầu cô bé: “Em ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan.” Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Em rất nghe lời chị Lệ ạ.”
Nói xong cô bé lại nhào về phía Khương Ninh: “Chị ơi, em muốn xem thỏ con.”
Khương Ninh mỉm cười, cô mở cửa phòng để cô bé vào.
Thay quần áo ướt xong, cô uống trà táo đỏ cho ấm người rồi nằm xuống ghế sofa nghỉ ngơi.
Lúc chạng vạng tối, Hạ Chí An gõ cửa cầu thang, ông ta mỉm cười trả lại thuyền cao su: “Cảm ơn cô Khương đã nhắc nhở nên chúng tôi đã kịp thời tới đó và tìm được vài chiếc thuyền cao su.”
Khương Ninh không trả lời, cô cúi đầu kiểm tra thuyền cao su.
Thấy cô không nói gì, Hạ Chí An cười mỉa mai nói: “Nghe nói bọn cô lấy được không ít bình ga, bọn cô lấy được ở đâu vậy?”
“Trong nước.”
“Chỗ nước nào cơ?”
“Trạm hóa lỏng.”
Hạ Chí An cười hỏi: “Giờ còn không?”
Khương Ninh liếc nhìn ông ta một cái: “Thế khác nào bảo tôi tặng ông một bình?”
“Xem cô nói kìa, tôi cũng chỉ hỏi chút thôi.” Ông ta đẩy gọng kính lên: “ Dù sao cũng cảm ơn các cô, sau này nếu có việc gì thì cứ tìm đến chúng tôi.”
“Chỉ cần mấy người không kiếm chuyện thì mọi chuyện đều ổn.”
Thấy tầng dưới nhiều chuyện quá, sợ Trịnh Vỹ Lệ ở nhà không an toàn, Khương Ninh gõ cửa nhà 1801: “Chỗ tôi có cửa inox, hay là chúng ta lắp vào?”
Hoắc Dực Thâm không phản đối, có mấy người cùng làm rất nhanh đã làm xong.
Sau khi kéo rèm cửa, bật đèn năng lượng mặt trời, Khương Ninh lấy tôm muối tiêu, thịt xiên nướng, mì xào và bia, đối xử thật tốt với dạ dày của mình.
Để một bình gas trong bếp, có nấu món gì thì dùng hộp lưu trữ di động, mấy đồ khác để sau này nếu điều kiện không đủ rồi dùng đến cũng không muộn.
Cô đã đặc biệt thử qua, tất cả hộp lưu trữ di động đều đầy đủ trong không gian, đúng là tuyệt vời.
Tiếp tục phân loại, sắp xếp hàng hóa lấy về từ siêu thị, bận đến tận nửa đêm mới tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay tuy rất mệt nhưng cũng thu được kha khá.
Trong không gian không thiếu vật tư nhưng cô vẫn phải cải thiện bản thân và tích lũy kinh nghiệm sinh tồn thì mới có thể sống sót trong những thiên tai khắc nghiệt hơn.
Ngày hôm sau, bên ngoài lại náo nhiệt trở lại.
Có thấy thấy rõ trên đường phố đã có nhiều thuyền tấn công và thuyền cao su hơn hôm qua.
Dù là vị ngọt hay là trở ngại trong sinh tồn, có không ít người che mặt ra ngoài kiếm chuyện, không có internet cũng như mất đi thiên nhãn, bọn họ hoàn toàn bộc lộ mặt tối nhất trong con người của họ.
Có đủ loại tiếng ồn, tiếng gào khóc thảm thiết, hình như còn có cả tiếng súng.
Tiếng súng?
Khương Ninh vểnh tai lên nghe, cô không hề nghe sai.
Nhưng cư dân quay về bàn luận sôi nổi: “Giết người rồi, bộ đội giết người rồi.”
“Chia đều ra.”
“Nếu vậy thì lại thiệt thòi cho cậu ấy quá?”
“Nếu anh ấy đòi chia phần hơn thì chúng ta cứ chia cho phần hơn, nhưng lần sau sẽ không hợp tác nữa.”
Khương Ninh kiên quyết như vậy không phải vì cô keo kiệt mà bởi vì đã làm việc nhóm thì sẽ không có chuyện công bằng tuyệt đối được.
Nếu mình chủ động đề nghị được chia cho phần hơn thì sẽ khiến người ta thèm thuồng, điều này khiến đối phương không những không biết ơn mà còn cho rằng đấy là do bản thân họ xứng đáng được như vậy.
Một khi trong lòng có tính toán thì ắt sẽ nảy ra bất mãn và lòng tham.
Khương Ninh biết chị đang nghĩ gì: “Chị đừng nghĩ là Lục Vũ không góp nhiều sức, chị nghĩ thử xem một mình chị ở nhà trông bọn trẻ, đảm bảo chỗ ở chúng ta không bị người khác quấy rầy, công việc này cũng không dễ dàng gì, công sức của anh chị cũng không kém bất kỳ ai.”
Trịnh Vỹ Lệ hồi phục lại tinh thần:” Vẫn là em suy nghĩ chu toàn, suýt nữa là chị lại hồ đồ rồi.”
Đợi lúc đi ra, Khương Ninh nhìn về phía 1801: “Mấy đồ này phân chia thế nào?”
Hoắc Dực Thâm nhìn cô một cái: “Chia đều cho ba nhà, cô thấy sao?”
Trịnh Vỹ Lệ với Lục Vũ không có ý kiến gì, vì vậy mỗi nhà được bốn bình gas, nếu dùng tiết kiệm thì trong một năm tới sẽ không phải lo lắng không có gas dùng nữa.
Đậu Đậu tỉnh dậy, cô bé chân trần lao ra về phí 1801, cô bé vui sướng nhào vào lòng Hoắc Dực Thâm: “Anh.”
Quần áo vẫn còn ướt, Hoắc Dực Thâm lùi lại một bước, sờ đầu cô bé: “Em ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan.” Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Em rất nghe lời chị Lệ ạ.”
Nói xong cô bé lại nhào về phía Khương Ninh: “Chị ơi, em muốn xem thỏ con.”
Khương Ninh mỉm cười, cô mở cửa phòng để cô bé vào.
Thay quần áo ướt xong, cô uống trà táo đỏ cho ấm người rồi nằm xuống ghế sofa nghỉ ngơi.
Lúc chạng vạng tối, Hạ Chí An gõ cửa cầu thang, ông ta mỉm cười trả lại thuyền cao su: “Cảm ơn cô Khương đã nhắc nhở nên chúng tôi đã kịp thời tới đó và tìm được vài chiếc thuyền cao su.”
Khương Ninh không trả lời, cô cúi đầu kiểm tra thuyền cao su.
Thấy cô không nói gì, Hạ Chí An cười mỉa mai nói: “Nghe nói bọn cô lấy được không ít bình ga, bọn cô lấy được ở đâu vậy?”
“Trong nước.”
“Chỗ nước nào cơ?”
“Trạm hóa lỏng.”
Hạ Chí An cười hỏi: “Giờ còn không?”
Khương Ninh liếc nhìn ông ta một cái: “Thế khác nào bảo tôi tặng ông một bình?”
“Xem cô nói kìa, tôi cũng chỉ hỏi chút thôi.” Ông ta đẩy gọng kính lên: “ Dù sao cũng cảm ơn các cô, sau này nếu có việc gì thì cứ tìm đến chúng tôi.”
“Chỉ cần mấy người không kiếm chuyện thì mọi chuyện đều ổn.”
Thấy tầng dưới nhiều chuyện quá, sợ Trịnh Vỹ Lệ ở nhà không an toàn, Khương Ninh gõ cửa nhà 1801: “Chỗ tôi có cửa inox, hay là chúng ta lắp vào?”
Hoắc Dực Thâm không phản đối, có mấy người cùng làm rất nhanh đã làm xong.
Sau khi kéo rèm cửa, bật đèn năng lượng mặt trời, Khương Ninh lấy tôm muối tiêu, thịt xiên nướng, mì xào và bia, đối xử thật tốt với dạ dày của mình.
Để một bình gas trong bếp, có nấu món gì thì dùng hộp lưu trữ di động, mấy đồ khác để sau này nếu điều kiện không đủ rồi dùng đến cũng không muộn.
Cô đã đặc biệt thử qua, tất cả hộp lưu trữ di động đều đầy đủ trong không gian, đúng là tuyệt vời.
Tiếp tục phân loại, sắp xếp hàng hóa lấy về từ siêu thị, bận đến tận nửa đêm mới tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay tuy rất mệt nhưng cũng thu được kha khá.
Trong không gian không thiếu vật tư nhưng cô vẫn phải cải thiện bản thân và tích lũy kinh nghiệm sinh tồn thì mới có thể sống sót trong những thiên tai khắc nghiệt hơn.
Ngày hôm sau, bên ngoài lại náo nhiệt trở lại.
Có thấy thấy rõ trên đường phố đã có nhiều thuyền tấn công và thuyền cao su hơn hôm qua.
Dù là vị ngọt hay là trở ngại trong sinh tồn, có không ít người che mặt ra ngoài kiếm chuyện, không có internet cũng như mất đi thiên nhãn, bọn họ hoàn toàn bộc lộ mặt tối nhất trong con người của họ.
Có đủ loại tiếng ồn, tiếng gào khóc thảm thiết, hình như còn có cả tiếng súng.
Tiếng súng?
Khương Ninh vểnh tai lên nghe, cô không hề nghe sai.
Nhưng cư dân quay về bàn luận sôi nổi: “Giết người rồi, bộ đội giết người rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.