Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 20: Lâm Phong Phiền Muộn
Nhĩ Đả Bất Quá
09/03/2023
Editor: EC
Beta: Link
Nói đến Bát Hoang Sơn, sau khi Đàm Đình Đình đứng bên đường gọi điện thoại thì một mình yên lặng nhìn về phía trước theo hướng Tần Vũ đi xa, cô tao nhã nắm chặt nắm tay lại khiến người khác không đoán ra suy nghĩ của cô gái.
Một lát sau, Đàm Đình Đình lại bấm gọi một dãy số khác.
Sau khi điện thoại nối máy, Đàm Đình Đình trực tiếp nói vào trọng điểm: "Anh, mau tranh thủ thời gian trở về đi, em gái anh thi đấu thua, anh giúp em phục thù nha."
"..."
"Đúng, là thua ở đường Bát Hoang.. Hơn nữa còn là hạng ba!"
"..."
Trong lúc Đàm Đình Đình tán gẫu với anh trai cô ở bên nước ngoài, con đường phía sau vang lên tiếng động cơ xe đua.
Khỏi phải nghĩ cũng biết trước là đám con nhà giàu đã chạy đến.
Mọi người dừng ở bên cạnh Đàm Đình Đình, mặc dù đều trông thấy chiếc xe Alto trắng cũ kĩ đằng trước,
Nhưng ban đầu chiếc Alto vượt qua bọn họ, đám con nhà giàu ngồi trong xe rất khó chịu. Bây giờ nhìn Alto bị lật thì trong lòng thầm kêu sảng khoái.
"Chị Đình lợi hại quá!"
"Cái xe rác này bị chị đâm lật ngược à? Ngầu quá!"
"Chị Đình thật sự oai phong!"
Đám người không có tiến lên gây chuyện đã nói rõ tố chất không tệ, ai kêu nhân vật chính ngoài có được ánh hào quang của nhân vật chính, còn có đặc điểm khác: Ánh sáng kéo hận thù!
Đàm Đình Đình bĩu môi, cuối cùng cũng lười giải thích. Thần thái nữ sinh trước đó của cô biến mất, khôi phục lại biểu cảm của chị đại, dữ dằn nói: "Mẹ kiếp đừng nhiều lời, tôi đếm tới ba trúng vào ai, người đó mau đi bồi tiền (Ko chắc edit đúng nghĩa) !"
"..."
Lâm Phong bên trong chiếc Alto màu trắng từ từ mở mắt, đầu tiên hắn kiểm tra tình trạng của cơ thể, rất may mắn là không có vấn đề gì.
Nội tình nhiều năm tập võ đã phát huy tác dụng, hắn chỉ bị trầy xước một ít da và bị bầm tím những chỗ va chạm.
Chợt Lâm Phong hung hăng thở một hơi khí độc, nhìn qua nửa tấm gương chiếu hậu còn sót lại, để quan sát đám con nhà giàu đằng sau.
Lâm Phong cũng không muốn để ý đến mấy người này, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, hoặc là lái xe tìm chiếc Lamborghini vừa mới đụng trúng hắn. Trong lòng Lâm Phong hung ác rủa thầm đối phương, muốn chặt đối phương thành nghìn khúc.
Nhưng mà điều kiện của toàn bộ việc này là đuổi kịp đối phương.
Chiếc Alto đã tắt máy sau cuộc đụng xe, Lâm Phong vặn chìa khóa để đuổi theo trả thù.
Nhưng mà khi chìa khóa vặn ngang, chiếc Alto phát ra tiếng kêu "Tạch tạch tạch~tạch tạch tạch~" kì lạ.
Hiển nhiên chiếc xe bị chết máy, Lâm Phong tức giận, hung hăng đập hai tay lên vô lăng.
"Đáng chết!"
Bắt đầu từ thất bại ngày hôm qua, Lâm Phong luôn cảm giác thời gian thuận buồm xuôi gió trước đây của hắn không còn nữa, giống như hắn đã từ số mệnh của nhân vật chính trở thành con rơi của ông trời.
Cảm giác này khiến nhịp tim Lâm Phong đập nhanh!
* * *
Mà Tần Vũ đã đi xa từ lâu đang ngậm điếu thuốc, nghe nhạc trong xe hơi. Cả người hắn thoải mái vô cùng bởi vì âm thanh đang quanh quẩn trong đầu.
"Ting, phá hoại vận may của nhân vật chính thành công."
"Giá trị may mắn của nhân vật chính số một –100, may mắn của kí chủ +100."
"Ting, cắt đứt vận đào hoa của nhân vật chính số một thành công."
"Giá trị may mắn của nhân vật chính số một –100, may mắn của kí chủ +100."
"Ting, hoàn thành nhiệm vụ: Phá hoại xe của nhân vật chính số một, ban thưởng: 20 điểm phân phối thuộc tính, 2 tỷ tiền mặt!"
Trong đầu tiếng thông báo kêu ting tong khiến Tần Vũ say mê.
Chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản đã khiến đối phương mất 20 điểm giá trị may mắn, 20 điểm thuộc tính và hai tỷ tiền mặt!
(*) Ở Việt Nam 1 ức = 10 vạn = 100 nghìn = 100.000. Ở Trung Quốc thì khác, 1 ức của họ có giá trị lớn hơn: 1 ức = 100 triệu = 100.000.000. Ấn Độ cũng sử dụng đơn vị ức.
Lần thu hoạch này của hắn quả là bội thu!
Về phần lúc ấy có thể giết chết Lâm Phong hay không thì từ lâu Tần Vũ đã đoán được, đối phương chính là nhân vật chính số một, hào quang của nhân vật chính không phải đồ chơi bình thường.
Cho nên Tần Vũ không uể oải chút nào, để thành công chuyện gì cũng rất khó khăn, sau này hắn vẫn còn nhiều cơ hội đi cắt rau hẹ.
* * *
Không biết từ lúc nào, Tần Vũ đã lái xe đến vùng ngoại thành.
Rừng núi xanh um, từng ngôi nhà trệt xuất hiện trong tầm mắt, ngay cả bầu không khí cũng trong lành rất nhiều.
Tần Vũ giảm tốc độ xuống, mở cửa xe, hít không khí một hơi thật sâu, trên đường đi nhàn nhã đắc ý.
Lại có một đám người qua đường ước ao, ghen tị!
Thời gian dần trôi qua, căn biệt thự như thế ngoại đào nguyên xuất hiện trong tầm mắt.
Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Thế Ngoại Đào Nguyên được bao quanh bởi vách đá. Thế Ngoại Đào Nguyên có 5 các chính và 1 khách sảnh
Xa xa nhìn lại, biệt thự nguy nga, sừng sững giữa chốn non xanh nước biếc, có phong cách thôn quê, lại có phong cách kiến trúc nước Anh, lộ ra mười phần giàu sang.
Tần Vũ nhìn thoáng qua bản đồ, cuối cùng xác định phía trước là nhà họ Chu, thành phố Tân Nguyệt!
Nhà họ Chu quả là không tầm thường, đến cả nhà cũng xây tại nơi giáp ranh giữa thành phố Tân Nguyệt và thành phố Đông Lăng, rất thuận lợi để hai bên đồng thời phát triển!
Lamborghini Poison ngày càng đến gần.
Rất nhanh đã đến cổng lớn của biệt thự nhà họ Chu.
Bảo vệ đương nhiên nhận ra người trong xe, vội vàng cúi chào cho đi.
Chuyện chuyển kiểu như bị bảo vệ ngăn lại, không cho đi qua cầu Tiểu Bạch, đương nhiên sẽ không có khả năng xảy ra ở trên người Tần Vũ.
Ai bảo trên mặt Tần Vũ tựa như viết:
Tôi là nhân vật lớn, tránh ra một bên!
Đừng có chọc đến tôi, ông đây là người giàu!
Tôi quen biết ông chủ nhà, quỳ xuống cho tôi!
* * *
Tần Vũ chậm rãi lái xe vào biệt thự, ngừng lại, có bảo vệ khác đến nhận lấy chìa khóa xe từ tay Tần Vũ rồi lái xe vào gara.
Từ trong biệt thự, một người quản gia lớn tuổi vội vàng ra nghênh đón.
"Tần tổng, hân hạnh tiếp đón, mời ngài vào trong ngồi!"
Vị quản gia này Tần Vũ biết, trong truyện miêu tả đối phương là một vị cao thủ tuyệt thế, vệ sĩ riêng của ông Chu.
Ngay lập tức Tần Vũ gật đầu, đi bên cạnh đối phương nói: "Rất lâu rồi tôi chưa đến nhà lão Chu ngồi chơi. Hôm nay hiếm khi có tâm trạng không tệ, tới xem Chu lão còn khỏe không!"
Vệ sĩ một bên nghe nói, ban đầu còn vui cười hớn hở, nhưng khi nghe Tần Vũ hỏi đến sức khỏe thân thể ông Chu thì không khỏi thở dài:
"Thân thể Chu lão gia không được tốt lắm!"
"Bệnh trước đây tái phát liên tục, mời bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài về cũng phải bó tay!"
Nghe nói vậy, hai mắt Tần Vũ hơi híp lại hỏi: "Ồ? Mấy tháng trước tôi gặp Chu lão, cả người ông khỏe mạnh mười phần, làm sao lại chợt thế này?"
"Ai.. bệnh cũ, đều là bệnh cũ cả. Mấy hôm trước không biết vì sao mà bệnh cũ tái phát. Mà bác sĩ nước ngoài không rành mấy bệnh này, trước mắt chỉ có thể dựa vào thuốc Đông y chữa trị!"
Tần Vũ cũng biểu lộ sự tiếc hận, lắc đầu thở dài.
Ông vệ sĩ nhìn biểu cảm thương tiếc của Tần Vũ, nói tiếp: "Nhưng mà đây cũng không phải kết quả xấu nhất!"
"Trong mấy ngày lão gia bị bệnh, cả nhà họ Chu đã tìm thầy thuốc trung y khắp nơi!"
"Trước mắt đã mời tới ba người, đều là thầy thuốc đức cao vọng trọng trong nước, còn có một người thầy thuốc do bạn bè lão gia giới thiệu, bệnh cũ của lão gia hẳn là ngăn lại được, chỉ là.."
Đối phương dừng lại khiến Tần Vũ khó hiểu nói: "Chỉ là thế nào?"
"Ai, chỉ là người mà bạn bè của Chu lão gia giới thiệu vẫn chưa đến.. Cũng không biết đáng tin cậy hay không!"
Tần Vũ chợt hiểu ra, ha ha, chắc chắn là không đến, có khả năng đối phương đang sửa xe ở đường cái kìa!
Quả nhiên linh cảm của hắn là đúng.. Tiếp theo liền đến lượt hắn thi thố tài năng!
Thật có lỗi với rau hẹ, tôi muốn cướp danh tiếng của cậu!
* * *
Trên đường Bát Hoang, một chiếc xe máy chở hai người đàn ông chạy nhanh như sét, trong đó thì người đàn ông ngồi đằng sau có vẻ mặt âm trầm.
"Đến nhà họ Chu, nhanh lên, không thì sẽ trễ!"
Beta: Link
Nói đến Bát Hoang Sơn, sau khi Đàm Đình Đình đứng bên đường gọi điện thoại thì một mình yên lặng nhìn về phía trước theo hướng Tần Vũ đi xa, cô tao nhã nắm chặt nắm tay lại khiến người khác không đoán ra suy nghĩ của cô gái.
Một lát sau, Đàm Đình Đình lại bấm gọi một dãy số khác.
Sau khi điện thoại nối máy, Đàm Đình Đình trực tiếp nói vào trọng điểm: "Anh, mau tranh thủ thời gian trở về đi, em gái anh thi đấu thua, anh giúp em phục thù nha."
"..."
"Đúng, là thua ở đường Bát Hoang.. Hơn nữa còn là hạng ba!"
"..."
Trong lúc Đàm Đình Đình tán gẫu với anh trai cô ở bên nước ngoài, con đường phía sau vang lên tiếng động cơ xe đua.
Khỏi phải nghĩ cũng biết trước là đám con nhà giàu đã chạy đến.
Mọi người dừng ở bên cạnh Đàm Đình Đình, mặc dù đều trông thấy chiếc xe Alto trắng cũ kĩ đằng trước,
Nhưng ban đầu chiếc Alto vượt qua bọn họ, đám con nhà giàu ngồi trong xe rất khó chịu. Bây giờ nhìn Alto bị lật thì trong lòng thầm kêu sảng khoái.
"Chị Đình lợi hại quá!"
"Cái xe rác này bị chị đâm lật ngược à? Ngầu quá!"
"Chị Đình thật sự oai phong!"
Đám người không có tiến lên gây chuyện đã nói rõ tố chất không tệ, ai kêu nhân vật chính ngoài có được ánh hào quang của nhân vật chính, còn có đặc điểm khác: Ánh sáng kéo hận thù!
Đàm Đình Đình bĩu môi, cuối cùng cũng lười giải thích. Thần thái nữ sinh trước đó của cô biến mất, khôi phục lại biểu cảm của chị đại, dữ dằn nói: "Mẹ kiếp đừng nhiều lời, tôi đếm tới ba trúng vào ai, người đó mau đi bồi tiền (Ko chắc edit đúng nghĩa) !"
"..."
Lâm Phong bên trong chiếc Alto màu trắng từ từ mở mắt, đầu tiên hắn kiểm tra tình trạng của cơ thể, rất may mắn là không có vấn đề gì.
Nội tình nhiều năm tập võ đã phát huy tác dụng, hắn chỉ bị trầy xước một ít da và bị bầm tím những chỗ va chạm.
Chợt Lâm Phong hung hăng thở một hơi khí độc, nhìn qua nửa tấm gương chiếu hậu còn sót lại, để quan sát đám con nhà giàu đằng sau.
Lâm Phong cũng không muốn để ý đến mấy người này, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, hoặc là lái xe tìm chiếc Lamborghini vừa mới đụng trúng hắn. Trong lòng Lâm Phong hung ác rủa thầm đối phương, muốn chặt đối phương thành nghìn khúc.
Nhưng mà điều kiện của toàn bộ việc này là đuổi kịp đối phương.
Chiếc Alto đã tắt máy sau cuộc đụng xe, Lâm Phong vặn chìa khóa để đuổi theo trả thù.
Nhưng mà khi chìa khóa vặn ngang, chiếc Alto phát ra tiếng kêu "Tạch tạch tạch~tạch tạch tạch~" kì lạ.
Hiển nhiên chiếc xe bị chết máy, Lâm Phong tức giận, hung hăng đập hai tay lên vô lăng.
"Đáng chết!"
Bắt đầu từ thất bại ngày hôm qua, Lâm Phong luôn cảm giác thời gian thuận buồm xuôi gió trước đây của hắn không còn nữa, giống như hắn đã từ số mệnh của nhân vật chính trở thành con rơi của ông trời.
Cảm giác này khiến nhịp tim Lâm Phong đập nhanh!
* * *
Mà Tần Vũ đã đi xa từ lâu đang ngậm điếu thuốc, nghe nhạc trong xe hơi. Cả người hắn thoải mái vô cùng bởi vì âm thanh đang quanh quẩn trong đầu.
"Ting, phá hoại vận may của nhân vật chính thành công."
"Giá trị may mắn của nhân vật chính số một –100, may mắn của kí chủ +100."
"Ting, cắt đứt vận đào hoa của nhân vật chính số một thành công."
"Giá trị may mắn của nhân vật chính số một –100, may mắn của kí chủ +100."
"Ting, hoàn thành nhiệm vụ: Phá hoại xe của nhân vật chính số một, ban thưởng: 20 điểm phân phối thuộc tính, 2 tỷ tiền mặt!"
Trong đầu tiếng thông báo kêu ting tong khiến Tần Vũ say mê.
Chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản đã khiến đối phương mất 20 điểm giá trị may mắn, 20 điểm thuộc tính và hai tỷ tiền mặt!
(*) Ở Việt Nam 1 ức = 10 vạn = 100 nghìn = 100.000. Ở Trung Quốc thì khác, 1 ức của họ có giá trị lớn hơn: 1 ức = 100 triệu = 100.000.000. Ấn Độ cũng sử dụng đơn vị ức.
Lần thu hoạch này của hắn quả là bội thu!
Về phần lúc ấy có thể giết chết Lâm Phong hay không thì từ lâu Tần Vũ đã đoán được, đối phương chính là nhân vật chính số một, hào quang của nhân vật chính không phải đồ chơi bình thường.
Cho nên Tần Vũ không uể oải chút nào, để thành công chuyện gì cũng rất khó khăn, sau này hắn vẫn còn nhiều cơ hội đi cắt rau hẹ.
* * *
Không biết từ lúc nào, Tần Vũ đã lái xe đến vùng ngoại thành.
Rừng núi xanh um, từng ngôi nhà trệt xuất hiện trong tầm mắt, ngay cả bầu không khí cũng trong lành rất nhiều.
Tần Vũ giảm tốc độ xuống, mở cửa xe, hít không khí một hơi thật sâu, trên đường đi nhàn nhã đắc ý.
Lại có một đám người qua đường ước ao, ghen tị!
Thời gian dần trôi qua, căn biệt thự như thế ngoại đào nguyên xuất hiện trong tầm mắt.
Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Thế Ngoại Đào Nguyên được bao quanh bởi vách đá. Thế Ngoại Đào Nguyên có 5 các chính và 1 khách sảnh
Xa xa nhìn lại, biệt thự nguy nga, sừng sững giữa chốn non xanh nước biếc, có phong cách thôn quê, lại có phong cách kiến trúc nước Anh, lộ ra mười phần giàu sang.
Tần Vũ nhìn thoáng qua bản đồ, cuối cùng xác định phía trước là nhà họ Chu, thành phố Tân Nguyệt!
Nhà họ Chu quả là không tầm thường, đến cả nhà cũng xây tại nơi giáp ranh giữa thành phố Tân Nguyệt và thành phố Đông Lăng, rất thuận lợi để hai bên đồng thời phát triển!
Lamborghini Poison ngày càng đến gần.
Rất nhanh đã đến cổng lớn của biệt thự nhà họ Chu.
Bảo vệ đương nhiên nhận ra người trong xe, vội vàng cúi chào cho đi.
Chuyện chuyển kiểu như bị bảo vệ ngăn lại, không cho đi qua cầu Tiểu Bạch, đương nhiên sẽ không có khả năng xảy ra ở trên người Tần Vũ.
Ai bảo trên mặt Tần Vũ tựa như viết:
Tôi là nhân vật lớn, tránh ra một bên!
Đừng có chọc đến tôi, ông đây là người giàu!
Tôi quen biết ông chủ nhà, quỳ xuống cho tôi!
* * *
Tần Vũ chậm rãi lái xe vào biệt thự, ngừng lại, có bảo vệ khác đến nhận lấy chìa khóa xe từ tay Tần Vũ rồi lái xe vào gara.
Từ trong biệt thự, một người quản gia lớn tuổi vội vàng ra nghênh đón.
"Tần tổng, hân hạnh tiếp đón, mời ngài vào trong ngồi!"
Vị quản gia này Tần Vũ biết, trong truyện miêu tả đối phương là một vị cao thủ tuyệt thế, vệ sĩ riêng của ông Chu.
Ngay lập tức Tần Vũ gật đầu, đi bên cạnh đối phương nói: "Rất lâu rồi tôi chưa đến nhà lão Chu ngồi chơi. Hôm nay hiếm khi có tâm trạng không tệ, tới xem Chu lão còn khỏe không!"
Vệ sĩ một bên nghe nói, ban đầu còn vui cười hớn hở, nhưng khi nghe Tần Vũ hỏi đến sức khỏe thân thể ông Chu thì không khỏi thở dài:
"Thân thể Chu lão gia không được tốt lắm!"
"Bệnh trước đây tái phát liên tục, mời bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài về cũng phải bó tay!"
Nghe nói vậy, hai mắt Tần Vũ hơi híp lại hỏi: "Ồ? Mấy tháng trước tôi gặp Chu lão, cả người ông khỏe mạnh mười phần, làm sao lại chợt thế này?"
"Ai.. bệnh cũ, đều là bệnh cũ cả. Mấy hôm trước không biết vì sao mà bệnh cũ tái phát. Mà bác sĩ nước ngoài không rành mấy bệnh này, trước mắt chỉ có thể dựa vào thuốc Đông y chữa trị!"
Tần Vũ cũng biểu lộ sự tiếc hận, lắc đầu thở dài.
Ông vệ sĩ nhìn biểu cảm thương tiếc của Tần Vũ, nói tiếp: "Nhưng mà đây cũng không phải kết quả xấu nhất!"
"Trong mấy ngày lão gia bị bệnh, cả nhà họ Chu đã tìm thầy thuốc trung y khắp nơi!"
"Trước mắt đã mời tới ba người, đều là thầy thuốc đức cao vọng trọng trong nước, còn có một người thầy thuốc do bạn bè lão gia giới thiệu, bệnh cũ của lão gia hẳn là ngăn lại được, chỉ là.."
Đối phương dừng lại khiến Tần Vũ khó hiểu nói: "Chỉ là thế nào?"
"Ai, chỉ là người mà bạn bè của Chu lão gia giới thiệu vẫn chưa đến.. Cũng không biết đáng tin cậy hay không!"
Tần Vũ chợt hiểu ra, ha ha, chắc chắn là không đến, có khả năng đối phương đang sửa xe ở đường cái kìa!
Quả nhiên linh cảm của hắn là đúng.. Tiếp theo liền đến lượt hắn thi thố tài năng!
Thật có lỗi với rau hẹ, tôi muốn cướp danh tiếng của cậu!
* * *
Trên đường Bát Hoang, một chiếc xe máy chở hai người đàn ông chạy nhanh như sét, trong đó thì người đàn ông ngồi đằng sau có vẻ mặt âm trầm.
"Đến nhà họ Chu, nhanh lên, không thì sẽ trễ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.