Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 22: Rau Hẹ Đã Đến
Nhĩ Đả Bất Quá
09/03/2023
Editor: Tiên
Beta: Link
Sau trận kịch ầm ĩ vừa rồi, bầu không khí cũng không giống lúc nãy.
Bây giờ mấy tên bác sĩ tự cao tự đại đang xấu hổ ngồi trên ghế. Thi thoảng nhìn Tần Vũ đang ngồi cách đó không xa, nhất thời hối hận đến phát điên.
Nghĩ muốn đi đến bắt chuyện, nhưng nhớ đến thái độ vừa rồi ngay cả bọn họ cũng không nhìn nỗi. Họ bỗng chốc trở nên đứng ngồi không yên.
Tần Vũ ở một bên uống loại Bích Loan Xuân tốt nhất, trong đầu tinh tế hồi tưởng đến Chu phủ đương đại gia chủ, cũng là Chu Trường Sinh, người ngoài gọi ông là Chu lão.
Trong nguyên tác, Chu Trường Sinh với anh vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Trên thương trường cũng không gây khó dễ anh. Lúc trước khắp nơi trong giới thượng lưu, ngoài mặt cũng là bạn bè trao đổi.
Nhưng từ khi Lâm Phong trị hết bệnh cho đối phương, ông đã đưa Lâm Phong trở thành quý nhân của mình.
Mà con của anh là là đối thủ một mất một còn với Lâm Phong, cho nên đến cuối cùng lại biến thành ân oán của nhà bọ Chu với nhà họ Tần. Đến cuối cùng tiến tới không chết không thôi.
Nhưng bây giờ anh đã có lợi thế riêng của mình, liệu mọi thứ có thể nằm trong kế hoạch hay không đây?
Bàn tay nhẹ nhàng khẽ đặt lên bàn, từng nhịp tay thoăn thoắt gõ liên tục lên mặt bàn.
Một ý niệm có thể quyết định sự sống cái chết của ông lớn thương mại này.
Một màn này khiến cho ba vị bác sĩ kia kinh hồn bạt vía. Không phải là Tần tổng đang suy nghĩ làm sao để xóa tên ba người họ ra khỏi xã hội đó chứ?
Cuối cùng, vị bác sĩ trung y lớn tuổi nhất cũng không thể ngồi yên, chuyển một số ham muốn ra đằng sau. Cuối cùng ông lấy hết dũng khí, đi đến bên cạnh Tần Vũ.
Trên gương mặt mang theo nụ cười xấu hổ, nói: "Tần tổng.. Vừa rồi ngài cùng chúng tôi nói đùa, lại khiến cho mấy người chúng tôi hiểu lầm ngài, chuyện này thật sự có lỗi."
"Mong rằng Tần tổng đại nhân có đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với mấy nhân vật nhỏ như chúng tôi!"
Một màn trước mắt, nếu để cho người khác nhìn thấy, chắc chắn không tránh khỏi cảm thấy quái dị.
Một ông lão sáu mươi, bảo sao nghe vậy. Giống như con chuột khiếp đảm khi thấy con mèo.
Giọng điệu hèn mọn cực kì.
Tần Vũ từ trong suy nghĩ bước ra, nhìn lão già trong không giống ngoài trước mắt mình.
Ông ta trong mắt anh, căn bản là một con kiến, chỉ muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên có tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài biệt thự.
Brừm brừm brừm~
Brừm brừm brừm~
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Chu vang lên âm thanh công suất lớn của máy móc.
Lại có người tới đây?
Tần Vũ cũng bị âm thanh kia hấp dẫn, tiếng nổ vang vừa rồi có chút đinh tai nhức óc.
Anh đứng dậy rồi đi đến cửa sổ gần mình nhất, Tần Vũ có chút tò mò nhìn xuyên qua phía lớp cửa thủy tinh. Rốt cuộc là ai!
Khi hình bóng của Lâm Phong xuất hiện phía sau chiếc Harley motorcycle. Dù là Tần Vũ thì con ngươi cũng co rụt lại!
Số trời cho làm nhân vật chính đúng thật là số trời làm nhân vật chính!
Coi như mình đã ngăn trở như vậy, thậm chí hai ngày nay còn bóc lột của đối phương gần năm trăm điểm vận may. Nhưng đối phương vẫn có thể chạy đến như cũ.
Chỉ nhìn thấy ngoài cửa biệt thự nhà họ Chu, Vương Hạo cưỡi một chiếc Harley motorcycle, phía sau chõ tên Lâm Phong tâm trạng rất kém đứng trước cửa biệt thự.
"Cái tên Lâm Phong này, quả thật có chút thú vị!"
Chẳng qua nhìn thấy hắn đã chạy đến. Sau lần đầu tiên Tần gặp hắn, trong đầu đã lập ra một rổ kế hoạch.
Rau hẹ chủ động đưa mình đến cửa, biện pháp tốt nhất là thu hoạch cả một lần.
Với muôn vàn suy nghĩ trong đầu, anh đã biết sẽ làm chuyện gì tiếp theo!
Anh quay đầu nhìn ba lão bác sĩ trung y ở đại sảnh với mình. Nếu anh đoán không sai, mấy tên bác sĩ thiếu gân não này thấy một người trẻ tuổi như Lâm Phong đến trị bệnh cho Chu lão, nhất định sẽ có chút không phục. Bất kể Lâm Phong nói điều gì, cả ba vị này chắc chắn sẽ nhảy ra phản bác.
Ghét bỏ tư cách của Lâm Phong không đủ, hay là vì không có vị trí trong giới học thuật Trung Y.
Cho nên, để cho Lâm Phong đứng ra chữa bệnh cho Chu lão, sau lại điên cuồng vả mặt ba vị kia.
Khiến cho ba tên kia lộn xộn la lên: Hoa Đà tái thế, mắt của mình mù rồi vân vân, rồi a rồi ô đủ thứ.
Nếu anh nói lời cản trở ngay lúc đó, cục diện lúc đó sẽ như thế nào?
Tần Vũ nghĩ đến kế hoạch đã lập ra từ trước, khuôn mặt anh lặp tức treo thêm một nụ cười, hiền lành nhìn ba ông bác sĩ đang khiếp sợ: "Ba vị hiểu lầm rồi!"
"Tôi đang ngồi với mấy vị kia, không phải lão đại trong giới trung y, vừa nãy mạo phạm, tôi cũng có lỗi!"
"Không bằng nhóm chúng ta ai cũng lui về một bước, ông thấy thế nào?"
Ba lão trung y già thấy trên mặt Tần Vũ đầy ý cười thân thiết, với cả lời nói của anh. Họ cú chút sững người, nghi, ngờ bản thân gặp ảo giác đúng không?
Tổng giám đốc của tập đoàn Tần thị dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?
Đây sao lại khác với báo đài tin tức hay nói, thủ đoạn đẫm máu, anh hùng thương trường. Thậm chí còn báo chí còn đưa tin "thà đắc tội Diêm Vương cũng không động đến Tần Vương!
Xem tin tức đôi khi cũng không phải là thật.
Ngay lập tức, một vị bác sĩ trung y tên Trương Trường Công vội vàng nói:" Hắc hắc, Tần tổng đúng là đại nhân có đại lượng*. Đừng nói nhóm bọn tôi lùi một bước, dù là có lùi mười bước, một trăm bước cũng dễ nói! "
*ý nói nhân vật lớn lại có sự rộng lượng.
" Đúng đúng đúng! "
" Cảm ơn Tần tổng đã phân giải! "
Hai người còn lại ồn ào phụ họa.
Tần Vũ thấy cũng không khác lắm, khuôn mặt lại lộ ra nét khoa xử:" Nhưng mà, Tần mỗ tôi có một yêu cầu thật tâm, không biết mấy vị có thể phối hợp với tôi có được không! "
" Haizz, Tần tổng cũng đã lên tiếng, nhóm chúng ta sao lại có thể từ chối.. "
" Đúng, Tần tổng, đừng nói một cái, cho dù là mười yêu cầu, nhóm chúng ta cũng đồng ý! "
Nhìn mấy vị bác sĩ trung y lớn tuổi lại chân chó* với mình thì Tần Vũ hắng giọng một cái. Anh chỉ vào Lâm Phong ở bên ngoài cửa sổ, bắt đầu sắp xếp kế hoạch của mình.
*kẻ xu nịnh.
Ba vị đại phu ở đây đều nghiêm túc lắng nghe, sắc mặt quái dị. Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tần Vũ.
"..."
Sau khi nói hết ý nghĩ của mình cho ba bác sĩ, Tần Vũ còn vỗ vỗ bả vai của họ, lấy đó bày ra chuyện xấu!
Beta: Link
Sau trận kịch ầm ĩ vừa rồi, bầu không khí cũng không giống lúc nãy.
Bây giờ mấy tên bác sĩ tự cao tự đại đang xấu hổ ngồi trên ghế. Thi thoảng nhìn Tần Vũ đang ngồi cách đó không xa, nhất thời hối hận đến phát điên.
Nghĩ muốn đi đến bắt chuyện, nhưng nhớ đến thái độ vừa rồi ngay cả bọn họ cũng không nhìn nỗi. Họ bỗng chốc trở nên đứng ngồi không yên.
Tần Vũ ở một bên uống loại Bích Loan Xuân tốt nhất, trong đầu tinh tế hồi tưởng đến Chu phủ đương đại gia chủ, cũng là Chu Trường Sinh, người ngoài gọi ông là Chu lão.
Trong nguyên tác, Chu Trường Sinh với anh vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Trên thương trường cũng không gây khó dễ anh. Lúc trước khắp nơi trong giới thượng lưu, ngoài mặt cũng là bạn bè trao đổi.
Nhưng từ khi Lâm Phong trị hết bệnh cho đối phương, ông đã đưa Lâm Phong trở thành quý nhân của mình.
Mà con của anh là là đối thủ một mất một còn với Lâm Phong, cho nên đến cuối cùng lại biến thành ân oán của nhà bọ Chu với nhà họ Tần. Đến cuối cùng tiến tới không chết không thôi.
Nhưng bây giờ anh đã có lợi thế riêng của mình, liệu mọi thứ có thể nằm trong kế hoạch hay không đây?
Bàn tay nhẹ nhàng khẽ đặt lên bàn, từng nhịp tay thoăn thoắt gõ liên tục lên mặt bàn.
Một ý niệm có thể quyết định sự sống cái chết của ông lớn thương mại này.
Một màn này khiến cho ba vị bác sĩ kia kinh hồn bạt vía. Không phải là Tần tổng đang suy nghĩ làm sao để xóa tên ba người họ ra khỏi xã hội đó chứ?
Cuối cùng, vị bác sĩ trung y lớn tuổi nhất cũng không thể ngồi yên, chuyển một số ham muốn ra đằng sau. Cuối cùng ông lấy hết dũng khí, đi đến bên cạnh Tần Vũ.
Trên gương mặt mang theo nụ cười xấu hổ, nói: "Tần tổng.. Vừa rồi ngài cùng chúng tôi nói đùa, lại khiến cho mấy người chúng tôi hiểu lầm ngài, chuyện này thật sự có lỗi."
"Mong rằng Tần tổng đại nhân có đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với mấy nhân vật nhỏ như chúng tôi!"
Một màn trước mắt, nếu để cho người khác nhìn thấy, chắc chắn không tránh khỏi cảm thấy quái dị.
Một ông lão sáu mươi, bảo sao nghe vậy. Giống như con chuột khiếp đảm khi thấy con mèo.
Giọng điệu hèn mọn cực kì.
Tần Vũ từ trong suy nghĩ bước ra, nhìn lão già trong không giống ngoài trước mắt mình.
Ông ta trong mắt anh, căn bản là một con kiến, chỉ muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên có tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài biệt thự.
Brừm brừm brừm~
Brừm brừm brừm~
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Chu vang lên âm thanh công suất lớn của máy móc.
Lại có người tới đây?
Tần Vũ cũng bị âm thanh kia hấp dẫn, tiếng nổ vang vừa rồi có chút đinh tai nhức óc.
Anh đứng dậy rồi đi đến cửa sổ gần mình nhất, Tần Vũ có chút tò mò nhìn xuyên qua phía lớp cửa thủy tinh. Rốt cuộc là ai!
Khi hình bóng của Lâm Phong xuất hiện phía sau chiếc Harley motorcycle. Dù là Tần Vũ thì con ngươi cũng co rụt lại!
Số trời cho làm nhân vật chính đúng thật là số trời làm nhân vật chính!
Coi như mình đã ngăn trở như vậy, thậm chí hai ngày nay còn bóc lột của đối phương gần năm trăm điểm vận may. Nhưng đối phương vẫn có thể chạy đến như cũ.
Chỉ nhìn thấy ngoài cửa biệt thự nhà họ Chu, Vương Hạo cưỡi một chiếc Harley motorcycle, phía sau chõ tên Lâm Phong tâm trạng rất kém đứng trước cửa biệt thự.
"Cái tên Lâm Phong này, quả thật có chút thú vị!"
Chẳng qua nhìn thấy hắn đã chạy đến. Sau lần đầu tiên Tần gặp hắn, trong đầu đã lập ra một rổ kế hoạch.
Rau hẹ chủ động đưa mình đến cửa, biện pháp tốt nhất là thu hoạch cả một lần.
Với muôn vàn suy nghĩ trong đầu, anh đã biết sẽ làm chuyện gì tiếp theo!
Anh quay đầu nhìn ba lão bác sĩ trung y ở đại sảnh với mình. Nếu anh đoán không sai, mấy tên bác sĩ thiếu gân não này thấy một người trẻ tuổi như Lâm Phong đến trị bệnh cho Chu lão, nhất định sẽ có chút không phục. Bất kể Lâm Phong nói điều gì, cả ba vị này chắc chắn sẽ nhảy ra phản bác.
Ghét bỏ tư cách của Lâm Phong không đủ, hay là vì không có vị trí trong giới học thuật Trung Y.
Cho nên, để cho Lâm Phong đứng ra chữa bệnh cho Chu lão, sau lại điên cuồng vả mặt ba vị kia.
Khiến cho ba tên kia lộn xộn la lên: Hoa Đà tái thế, mắt của mình mù rồi vân vân, rồi a rồi ô đủ thứ.
Nếu anh nói lời cản trở ngay lúc đó, cục diện lúc đó sẽ như thế nào?
Tần Vũ nghĩ đến kế hoạch đã lập ra từ trước, khuôn mặt anh lặp tức treo thêm một nụ cười, hiền lành nhìn ba ông bác sĩ đang khiếp sợ: "Ba vị hiểu lầm rồi!"
"Tôi đang ngồi với mấy vị kia, không phải lão đại trong giới trung y, vừa nãy mạo phạm, tôi cũng có lỗi!"
"Không bằng nhóm chúng ta ai cũng lui về một bước, ông thấy thế nào?"
Ba lão trung y già thấy trên mặt Tần Vũ đầy ý cười thân thiết, với cả lời nói của anh. Họ cú chút sững người, nghi, ngờ bản thân gặp ảo giác đúng không?
Tổng giám đốc của tập đoàn Tần thị dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?
Đây sao lại khác với báo đài tin tức hay nói, thủ đoạn đẫm máu, anh hùng thương trường. Thậm chí còn báo chí còn đưa tin "thà đắc tội Diêm Vương cũng không động đến Tần Vương!
Xem tin tức đôi khi cũng không phải là thật.
Ngay lập tức, một vị bác sĩ trung y tên Trương Trường Công vội vàng nói:" Hắc hắc, Tần tổng đúng là đại nhân có đại lượng*. Đừng nói nhóm bọn tôi lùi một bước, dù là có lùi mười bước, một trăm bước cũng dễ nói! "
*ý nói nhân vật lớn lại có sự rộng lượng.
" Đúng đúng đúng! "
" Cảm ơn Tần tổng đã phân giải! "
Hai người còn lại ồn ào phụ họa.
Tần Vũ thấy cũng không khác lắm, khuôn mặt lại lộ ra nét khoa xử:" Nhưng mà, Tần mỗ tôi có một yêu cầu thật tâm, không biết mấy vị có thể phối hợp với tôi có được không! "
" Haizz, Tần tổng cũng đã lên tiếng, nhóm chúng ta sao lại có thể từ chối.. "
" Đúng, Tần tổng, đừng nói một cái, cho dù là mười yêu cầu, nhóm chúng ta cũng đồng ý! "
Nhìn mấy vị bác sĩ trung y lớn tuổi lại chân chó* với mình thì Tần Vũ hắng giọng một cái. Anh chỉ vào Lâm Phong ở bên ngoài cửa sổ, bắt đầu sắp xếp kế hoạch của mình.
*kẻ xu nịnh.
Ba vị đại phu ở đây đều nghiêm túc lắng nghe, sắc mặt quái dị. Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tần Vũ.
"..."
Sau khi nói hết ý nghĩ của mình cho ba bác sĩ, Tần Vũ còn vỗ vỗ bả vai của họ, lấy đó bày ra chuyện xấu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.