Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 8: Vật Then Chốt Của Buổi Đấu Giá
Nhĩ Đả Bất Quá
09/03/2023
Edit: Sườn
Beta: Hy
Đường Tử Diễm đứng trên sân khấu cũng bị sự phung phí của đối phương làm cho kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt đó chỉ kéo dài khoảng mấy giây rồi lập tức trở lại bình thường.
Gương mặt ấy lại nở nụ cười quyến rũ: "Bốn mươi triệu, anh trai nhỏ thật hào phóng!"
"Bốn mươi triệu lần thứ nhất!"
"Bốn mươi triệu lần thứ hai, không có ai ra giá cao hơn sao?"
Hội trường yên lặng như tờ, Đường Tử Diễm cầm cây búa nhỏ tinh xảo trong tay, chậm rãi nâng lên, chuẩn bị đập xuống lần cuối cùng.
"Tám mươi triệu!"
Một giọng nói đầy từ tính vang vọng trong buổi đấu giá.
Vì dùng phóng thanh nên âm thanh vọng lại thật lâu trong buổi đấu giá.
Tần Vũ chậm rãi đặt bộ đàm được chuẩn bị cho khách trong phòng VIP chí tôn xuống.
Sở dĩ Tần Vũ ra tay cũng bởi vì anh đã nắm rõ kế hoạch của Lâm Phong trong lòng bàn tay.
Anh lập tức buồn cười lắc đầu.
Kế hoạch rất hay, tiếc là hắn đụng phải anh!
Không phải người đẹp nào cũng thích tiền nhưng chiếc nhẫn mang ý nghĩa chúc phúc cho tình yêu thì không giống vậy.
Lỡ như Lâm Phong thật sự mua được chiếc nhẫn thì dù là Cố Khuynh Thành hay Đường Tử Diễm, nó cũng có lực sát thương vô cùng lớn. Để phòng ngừa tai họa về sau, Tần Vũ cũng sẽ không nương tay.
Cho dù ném đi cũng không để nó rơi vào tay Lâm Phong.
Một tiếng tám mươi triệu này lập tức khiến mọi người ngồi bên dưới há hốc mồm, nghi ngờ có phải bản thân nghe lầm hay không, hoặc có phải có người cố ý gây rối không.
Nhưng khi bọn họ phát hiện vụ làm ăn này bắt nguồn từ loa truyền thanh trong phòng VIP trên lầu, vẻ mặt bọn họ đầy vẻ hiển nhiên.
Dưới sân khấu bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Tần tổng thực sự rất thô bạo!"
"Tám mươi triệu đối với Tần tổng chỉ là chuyện nhỏ!"
"Không ngờ Tần tổng lại cảm thấy hứng thú với chiếc nhẫn này. Nghe nói Tần tổng vẫn còn độc thân, không biết ai có phúc như vậy nữa."
"Cô nói xem có khi nào Tần tổng sẽ tặng chiếc nhẫn cho tôi không? Mới suy nghĩ một chút thôi mà đã thấy kích động rồi!" Cô gái nào đó ảo tưởng nói.
"Này, dẹp cái sự mê trai của cô đi. Cô cũng không biết cầm gương soi xem, Tần tổng có thể vừa ý cô sao?"
"Điển hình của kim cương Vương lão ngũ* là đây.. Vừa hâm mộ vừa ghen tị!"
*kim cương Vương lão ngũ: Chỉ một người đàn ông độc thân trên 35 tuổi, rất giàu có, thường có sự nghiệp thành công.
Đường Tử Diễm ở trên sân khấu cũng sững sờ, tay đang chuẩn bị gõ búa cũng dừng trong không trung.
Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, ngơ ngác nhìn căn phòng trang nhã phía trên.
Nếu là người khác thì nói không chừng Đường Tử Diễm có thể dựa vào sức hấp dẫn của bản thân khiến họ chết mê chết mệt.
Nhưng đối với nhân vật trí dũng kiệt xuất trên kia thì Đường Tử Diễm vẫn tự biết thân biết phận, cũng biết chắc chắn đối phương không phải lấy chiếc nhẫn này cho mình.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, gương mặt xinh đẹp của Đường Tử Diễm lại nở một nụ cười mê người: "Tần tổng thật hào phóng, vừa ra tay đã là tám mươi triệu!"
"Tôi đoán có lẽ sẽ không còn ai ra giá cao hơn nữa đâu nhỉ?"
"Tám mươi triệu lần thứ nhất!"
"Tám mươi triệu lần thứ hai!"
Mọi người dưới sân khấu không nói thêm gì nữa.
Đùa à, đối phương là ai chứ? Đó chính là thần hào tiếng tăm lừng lẫy toàn cầu đấy!
Muốn so tiền vốn với đối phương? Đúng là hoang đường!
"Tám mươi triệu lần thứ ba! Chúc mừng Tần tổng chỉ cần một lần đã lấy được chiếc nhẫn Ngôi sao sa mạc!"
Theo lời nói này, cây búa trong tay người chủ trì cũng gõ xuống.
Không ngoài dự đoán, chiếc nhẫn bị Tần Vũ đoạt được.
Mọi người dưới sân khấu cũng không hề có ý kiến, hoàn toàn chịu thua, ai bảo đối phương có thực lực chứ.
Chỉ có Lâm Phong ở phía trước lại phải nhịn cơn tức này.
Mặc dù trên người Lâm Phong có hơn tám mươi triệu nhưng số tiền này dành cho thứ quan trọng hơn trong phiên đấu giá.
Bốn mươi triệu đã là giới hạn của hắn. Chuyện này vốn sẽ không có bất ngờ gì xảy ra, không có ai tranh với hắn cả, hắn có thể mượn chiếc nhẫn để tiến thêm một bước với Cố Khuynh Thành.
Bây giờ kế hoạch lại bị đối phương làm xáo trộn, điều này có thể khiến Lâm Phong không bực mình được sao?
Hiện tại Lâm Phong cảm thấy mọi chuyện hắn khống chế trong tay đã từ từ lệch khỏi sự kiểm soát của hắn.
Cố Khuynh Thành và Triệu Băng Ngưng ngồi bên cạnh Tần Vũ đều kinh ngạc nhìn anh một cái nhưng cũng không hề tự ảo tưởng, họ chỉ đoán là có lẽ đối phương đã có người trong lòng.
Tần Vũ không lên tiếng, phận làm tiểu bối cũng sẽ không dò hỏi những vấn đề này của đối phương.
"Ting, đã phá hỏng kế hoạch của nhân vật chính!"
"Giá trị vận may của nhân vật chính -50, giá trị vận may của ký chủ +50."
Từ đầu đến cuối anh cũng không hề nhìn Lâm Phong và Cố Khuynh Thành, giống như đây chỉ là ý nghĩ nông nỗi của anh.
* * *
Buổi đấu giá vẫn diễn ra như cũ.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Tử Diễm, sự nhiệt tình của bầu không khí trong hội trường không hề giảm xuống chút nào.
Thông thường, bất cứ món đồ nào cũng có thể bán được giá cao hơn so với giá gốc rất nhiều.
"Chúc mừng Đàm thiếu đấu được một trong mười chiếc Bugatti Veyron OSX bản giới hạn toàn cầu với giá năm mươi triệu!"
"Chúc mừng Hồ lão đấu được ngọc tỉ của thời nhà Thanh với giá bảy mươi triệu!"
"..."
Cuối cùng cũng đi tới món vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá.
Một người phục vụ bưng lên một đống sổ nhỏ.
Đường Tử Diễm bắt đầu có hơi căng thẳng. Dù sao chính cô nàng cũng không dám chắc được món đồ này có bán đi được hay không.
"Các vị, buổi đấu giá đã đi tới món cuối cùng, có lẽ mọi người cũng hết sức tò mò với nó."
"Rốt cuộc đây là thứ gì mà lại phải chờ đến cuối buổi như vậy?"
Đường Tử Diễm ở trên sân khấu liên tục khơi lên sự hứng thú của mọi người.
Mọi người đều tò mò, rốt cuộc đó là món đồ gì?
Đường Tử Diễm cố ý dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua phòng VIP chí tôn trên lầu, chậm rãi nói: "Chắc mọi người cũng biết, vào mấy năm trước, sau khi Trần tổng phá sản ở thành phố Tân Nguyệt, ông ấy nản lòng, định lui về ở ẩn."
"Từ lâu, trong tay Trần tổng vẫn luôn có một mảnh đất trống không dùng tới."
"Hôm nay, ông ấy muốn về hưu, vậy nên bèn nhờ tôi bán giúp mảnh đất ấy!"
"Mảnh đất trống này nằm ở phía Đông thành phố Tân Nguyệt, cũng chính là ngọn núi Thiên Vương nổi danh kia. Tổng diện tích cả ngọn núi là hai mươi ki-lô-mét vuông."
"Phong cảnh nơi đó thật sự hợp lòng người, thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn. Thật ra tôi cũng muốn đi lắm, nếu có ông chủ nào đấu giá được miếng đất này thì hãy gọi Diễm nhi đến nghỉ phép nha!"
"Theo yêu cầu của ngài Trần, giá khởi điểm là một trăm triệu! Mọi người có thể tăng giá tùy ý!"
Nói xong những lời này, Đường Tử Diễm nhẹ nhàng gõ búa một cái.
Bắt đầu đấu giá!
Mấy lời cuối cùng là Đường Tử Diễm đã kết hợp vốn liếng và đầu óc của mình lại, cô nàng muốn đi nghỉ phép ở núi Thiên Vương thì phải làm cho giá trị của mảnh đất này được phát huy đến mức cao nhất!
Nhưng sự đời khó đoán.
Khi Đường Tử Diễm gõ búa xuống, tình huống lại hoàn toàn khác xa khi nãy. Mọi người không rầm rộ nâng giá mà lại là trầm mặc.
Dù có nhiều người muốn theo đuổi Đường Tử Diễm nhưng họ cũng không phải kẻ ngu.
Khoan hãy nói đến việc không có bao nhiêu người có thể lấy ra được một trăm triệu này.
Ai mà không biết ngọn núi Thiên Vương ở phía Đông thành phố Tân Nguyệt nằm ở góc xó xỉnh nào. Cái gì mà phong cảnh rất đẹp, cái gì mà bốn mùa đều là mùa xuân, mấy thứ đó đều không hề tồn tại!
Nơi đó là núi cao hiểm trở, đất đá lởm chởm, ngay cả cây cối cũng chẳng có bao nhiêu.
Hơn nữa nơi đó còn nằm gần khu vực ngoại thành bình dân, ít người qua lại, nhiều nhất cũng chỉ có vài người thích leo núi, đi bộ mà thôi.
Có thể nói ngay cả khi núi Thiên Vương được phát triển thành một thánh địa du lịch thì đó cũng là một khó khăn rất lớn. Sơ ý một chút là hạng mục đó sẽ đổ sông đổ biển!
Điều này quá nguy hiểm khiến mấy người đang ngồi ở đây ngậm chặt miệng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nhất thời, cục diện lâm vào yên tĩnh kì lạ.
Beta: Hy
Đường Tử Diễm đứng trên sân khấu cũng bị sự phung phí của đối phương làm cho kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt đó chỉ kéo dài khoảng mấy giây rồi lập tức trở lại bình thường.
Gương mặt ấy lại nở nụ cười quyến rũ: "Bốn mươi triệu, anh trai nhỏ thật hào phóng!"
"Bốn mươi triệu lần thứ nhất!"
"Bốn mươi triệu lần thứ hai, không có ai ra giá cao hơn sao?"
Hội trường yên lặng như tờ, Đường Tử Diễm cầm cây búa nhỏ tinh xảo trong tay, chậm rãi nâng lên, chuẩn bị đập xuống lần cuối cùng.
"Tám mươi triệu!"
Một giọng nói đầy từ tính vang vọng trong buổi đấu giá.
Vì dùng phóng thanh nên âm thanh vọng lại thật lâu trong buổi đấu giá.
Tần Vũ chậm rãi đặt bộ đàm được chuẩn bị cho khách trong phòng VIP chí tôn xuống.
Sở dĩ Tần Vũ ra tay cũng bởi vì anh đã nắm rõ kế hoạch của Lâm Phong trong lòng bàn tay.
Anh lập tức buồn cười lắc đầu.
Kế hoạch rất hay, tiếc là hắn đụng phải anh!
Không phải người đẹp nào cũng thích tiền nhưng chiếc nhẫn mang ý nghĩa chúc phúc cho tình yêu thì không giống vậy.
Lỡ như Lâm Phong thật sự mua được chiếc nhẫn thì dù là Cố Khuynh Thành hay Đường Tử Diễm, nó cũng có lực sát thương vô cùng lớn. Để phòng ngừa tai họa về sau, Tần Vũ cũng sẽ không nương tay.
Cho dù ném đi cũng không để nó rơi vào tay Lâm Phong.
Một tiếng tám mươi triệu này lập tức khiến mọi người ngồi bên dưới há hốc mồm, nghi ngờ có phải bản thân nghe lầm hay không, hoặc có phải có người cố ý gây rối không.
Nhưng khi bọn họ phát hiện vụ làm ăn này bắt nguồn từ loa truyền thanh trong phòng VIP trên lầu, vẻ mặt bọn họ đầy vẻ hiển nhiên.
Dưới sân khấu bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Tần tổng thực sự rất thô bạo!"
"Tám mươi triệu đối với Tần tổng chỉ là chuyện nhỏ!"
"Không ngờ Tần tổng lại cảm thấy hứng thú với chiếc nhẫn này. Nghe nói Tần tổng vẫn còn độc thân, không biết ai có phúc như vậy nữa."
"Cô nói xem có khi nào Tần tổng sẽ tặng chiếc nhẫn cho tôi không? Mới suy nghĩ một chút thôi mà đã thấy kích động rồi!" Cô gái nào đó ảo tưởng nói.
"Này, dẹp cái sự mê trai của cô đi. Cô cũng không biết cầm gương soi xem, Tần tổng có thể vừa ý cô sao?"
"Điển hình của kim cương Vương lão ngũ* là đây.. Vừa hâm mộ vừa ghen tị!"
*kim cương Vương lão ngũ: Chỉ một người đàn ông độc thân trên 35 tuổi, rất giàu có, thường có sự nghiệp thành công.
Đường Tử Diễm ở trên sân khấu cũng sững sờ, tay đang chuẩn bị gõ búa cũng dừng trong không trung.
Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, ngơ ngác nhìn căn phòng trang nhã phía trên.
Nếu là người khác thì nói không chừng Đường Tử Diễm có thể dựa vào sức hấp dẫn của bản thân khiến họ chết mê chết mệt.
Nhưng đối với nhân vật trí dũng kiệt xuất trên kia thì Đường Tử Diễm vẫn tự biết thân biết phận, cũng biết chắc chắn đối phương không phải lấy chiếc nhẫn này cho mình.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, gương mặt xinh đẹp của Đường Tử Diễm lại nở một nụ cười mê người: "Tần tổng thật hào phóng, vừa ra tay đã là tám mươi triệu!"
"Tôi đoán có lẽ sẽ không còn ai ra giá cao hơn nữa đâu nhỉ?"
"Tám mươi triệu lần thứ nhất!"
"Tám mươi triệu lần thứ hai!"
Mọi người dưới sân khấu không nói thêm gì nữa.
Đùa à, đối phương là ai chứ? Đó chính là thần hào tiếng tăm lừng lẫy toàn cầu đấy!
Muốn so tiền vốn với đối phương? Đúng là hoang đường!
"Tám mươi triệu lần thứ ba! Chúc mừng Tần tổng chỉ cần một lần đã lấy được chiếc nhẫn Ngôi sao sa mạc!"
Theo lời nói này, cây búa trong tay người chủ trì cũng gõ xuống.
Không ngoài dự đoán, chiếc nhẫn bị Tần Vũ đoạt được.
Mọi người dưới sân khấu cũng không hề có ý kiến, hoàn toàn chịu thua, ai bảo đối phương có thực lực chứ.
Chỉ có Lâm Phong ở phía trước lại phải nhịn cơn tức này.
Mặc dù trên người Lâm Phong có hơn tám mươi triệu nhưng số tiền này dành cho thứ quan trọng hơn trong phiên đấu giá.
Bốn mươi triệu đã là giới hạn của hắn. Chuyện này vốn sẽ không có bất ngờ gì xảy ra, không có ai tranh với hắn cả, hắn có thể mượn chiếc nhẫn để tiến thêm một bước với Cố Khuynh Thành.
Bây giờ kế hoạch lại bị đối phương làm xáo trộn, điều này có thể khiến Lâm Phong không bực mình được sao?
Hiện tại Lâm Phong cảm thấy mọi chuyện hắn khống chế trong tay đã từ từ lệch khỏi sự kiểm soát của hắn.
Cố Khuynh Thành và Triệu Băng Ngưng ngồi bên cạnh Tần Vũ đều kinh ngạc nhìn anh một cái nhưng cũng không hề tự ảo tưởng, họ chỉ đoán là có lẽ đối phương đã có người trong lòng.
Tần Vũ không lên tiếng, phận làm tiểu bối cũng sẽ không dò hỏi những vấn đề này của đối phương.
"Ting, đã phá hỏng kế hoạch của nhân vật chính!"
"Giá trị vận may của nhân vật chính -50, giá trị vận may của ký chủ +50."
Từ đầu đến cuối anh cũng không hề nhìn Lâm Phong và Cố Khuynh Thành, giống như đây chỉ là ý nghĩ nông nỗi của anh.
* * *
Buổi đấu giá vẫn diễn ra như cũ.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Tử Diễm, sự nhiệt tình của bầu không khí trong hội trường không hề giảm xuống chút nào.
Thông thường, bất cứ món đồ nào cũng có thể bán được giá cao hơn so với giá gốc rất nhiều.
"Chúc mừng Đàm thiếu đấu được một trong mười chiếc Bugatti Veyron OSX bản giới hạn toàn cầu với giá năm mươi triệu!"
"Chúc mừng Hồ lão đấu được ngọc tỉ của thời nhà Thanh với giá bảy mươi triệu!"
"..."
Cuối cùng cũng đi tới món vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá.
Một người phục vụ bưng lên một đống sổ nhỏ.
Đường Tử Diễm bắt đầu có hơi căng thẳng. Dù sao chính cô nàng cũng không dám chắc được món đồ này có bán đi được hay không.
"Các vị, buổi đấu giá đã đi tới món cuối cùng, có lẽ mọi người cũng hết sức tò mò với nó."
"Rốt cuộc đây là thứ gì mà lại phải chờ đến cuối buổi như vậy?"
Đường Tử Diễm ở trên sân khấu liên tục khơi lên sự hứng thú của mọi người.
Mọi người đều tò mò, rốt cuộc đó là món đồ gì?
Đường Tử Diễm cố ý dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua phòng VIP chí tôn trên lầu, chậm rãi nói: "Chắc mọi người cũng biết, vào mấy năm trước, sau khi Trần tổng phá sản ở thành phố Tân Nguyệt, ông ấy nản lòng, định lui về ở ẩn."
"Từ lâu, trong tay Trần tổng vẫn luôn có một mảnh đất trống không dùng tới."
"Hôm nay, ông ấy muốn về hưu, vậy nên bèn nhờ tôi bán giúp mảnh đất ấy!"
"Mảnh đất trống này nằm ở phía Đông thành phố Tân Nguyệt, cũng chính là ngọn núi Thiên Vương nổi danh kia. Tổng diện tích cả ngọn núi là hai mươi ki-lô-mét vuông."
"Phong cảnh nơi đó thật sự hợp lòng người, thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn. Thật ra tôi cũng muốn đi lắm, nếu có ông chủ nào đấu giá được miếng đất này thì hãy gọi Diễm nhi đến nghỉ phép nha!"
"Theo yêu cầu của ngài Trần, giá khởi điểm là một trăm triệu! Mọi người có thể tăng giá tùy ý!"
Nói xong những lời này, Đường Tử Diễm nhẹ nhàng gõ búa một cái.
Bắt đầu đấu giá!
Mấy lời cuối cùng là Đường Tử Diễm đã kết hợp vốn liếng và đầu óc của mình lại, cô nàng muốn đi nghỉ phép ở núi Thiên Vương thì phải làm cho giá trị của mảnh đất này được phát huy đến mức cao nhất!
Nhưng sự đời khó đoán.
Khi Đường Tử Diễm gõ búa xuống, tình huống lại hoàn toàn khác xa khi nãy. Mọi người không rầm rộ nâng giá mà lại là trầm mặc.
Dù có nhiều người muốn theo đuổi Đường Tử Diễm nhưng họ cũng không phải kẻ ngu.
Khoan hãy nói đến việc không có bao nhiêu người có thể lấy ra được một trăm triệu này.
Ai mà không biết ngọn núi Thiên Vương ở phía Đông thành phố Tân Nguyệt nằm ở góc xó xỉnh nào. Cái gì mà phong cảnh rất đẹp, cái gì mà bốn mùa đều là mùa xuân, mấy thứ đó đều không hề tồn tại!
Nơi đó là núi cao hiểm trở, đất đá lởm chởm, ngay cả cây cối cũng chẳng có bao nhiêu.
Hơn nữa nơi đó còn nằm gần khu vực ngoại thành bình dân, ít người qua lại, nhiều nhất cũng chỉ có vài người thích leo núi, đi bộ mà thôi.
Có thể nói ngay cả khi núi Thiên Vương được phát triển thành một thánh địa du lịch thì đó cũng là một khó khăn rất lớn. Sơ ý một chút là hạng mục đó sẽ đổ sông đổ biển!
Điều này quá nguy hiểm khiến mấy người đang ngồi ở đây ngậm chặt miệng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nhất thời, cục diện lâm vào yên tĩnh kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.