Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 27: Y Thuật Chấn Kinh Toàn Trường
Nhĩ Đả Bất Quá
09/03/2023
Editor & Beta: Link
Không bao lâu sau, quản gia cầm đèn dầu lên.
Lúc này Tần Vũ mới ngồi xuống trước giường bệnh của Chu lão, cẩn thận cầm cây ngân châm lúc trước đã dùng lên.
Anh nắm phần đuôi của ngân châm, lại đưa ngân châm nhóm vào ngọn đèn dầu, lớp lửa ngoài cùng của ngọn lửa hơi thiêu đốt vị trí bên trên.
Cả quá trình đều vô cùng thành thạo, vân đạm phong khinh.
Những người đang ngồi xem nhìn thấy Tần Vũ lão luyện như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ba tên lão trung y đã biến thành người xem, nhìn thủ pháp của Tần Vũ đến sững sờ. Không ngờ nhà giàu đỉnh cấp trong truyền thuyết của nước Hoa Long, tổng giám đốc của xí nghiệp top hàng đầu lại có một tay y thuật diệu thủ hồi xuân như thế.
Nhìn bộ dạng này còn lợi hại hơn cả đám thầy lang chỉ có danh vọng trong giới Trung y nhưng lại không có mấy phần bản lĩnh thật sự như bọn họ gấp ngàn lần.
Quản gia và Chu lão cùng lẳng lặng nhìn Tần Vũ quơ châm, trong lòng thầm cảm thán.
Thế nhân chỉ biết Tần Vũ kiêu hùng, tần vương sắt máu, e là không bao lâu nữa Tần Vũ sẽ có thêm một biệt danh: Hoa Đà tái thế, Tần thần y làm người chết sống lại.
Thậm chí Chu lão còn thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc trước Tần Vũ đang phát triển, chính ông cũng không ra mặt gây khó dễ, chèn ép đối phương mà chỉ đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Đây cũng là kết được một thiện duyên, nếu không thì một màn hôm nay sẽ không thể nào biểu diễn trong phủ nhà họ Chu.
Thật đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, Chu lão biết, thế giới sau này sẽ là thế giới thuộc về Tần Vũ.
May mắn, vô cùng may mắn.. thêm một người bạn như vậy càng tốt hơn là có thêm một kẻ địch như vậy, ông không biết mình đã tu luyện phúc khí này bao nhiêu năm rồi.
Người ở chỗ này đều có suy nghĩ khác nhau.
Tần Vũ từ ba già của trùm phản diện bất tri bất giác biến thành nhân vật chính ở đây, sau khi anh cảm giác ngân châm trong tay đã ổn rồi, lập tức quay đầu quát lên với Chu lão.
"Chu lão đầu, nếu muốn sống thêm mấy chục năm thì đừng có lộn xộn!"
Chu lão lập tức thành thật không động loạn. Người dám lên tiếng quát lớn với Chu lão, trong toàn bộ nước Hoa Long, người dám quát với Chu lão cũng chỉ có mấy vị.
Chu lão còn giống như một tiểu lão đầu phạm sai, ngoan ngoãn điều chỉnh vị trí của mình.
Nhìn thấy Chu lão không động đậy nữa, Tần Vũ mới từ từ đứng thẳng dậy, hơi đi lên.
Chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua nhưng anh cũng đã nhìn rõ huyệt vị toàn thân của Chu lão.
Tần Vũ lập tức cúi người, dùng ngón cái và ngón giữa đâm phần đuôi, chậm rãi đâm vào vị trí cánh tay trái của Chu lão, ngân châm còn hơi xe chuyển giữa hai ngón tay.
Động tác này đơn giản giống như ai cũng biết.
Nhưng Lâm Phong sắp bị biến thành người qua đường đứng sau lưng thì khác, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng theo thủ pháp của Tần Vũ mà biến thành mây khói.
Bởi vì Lâm Phong nhìn thấy rõ lúc ngân châm trong tay Tần Vũ đến gần cánh tay của Chu lão, đó không chỉ đơn giản là xe chuyển.
Hơn nữa trong mắt Lâm Phong, toàn bộ cổ tay của Tần Vũ đang dùng tốc độ mắt thường khó thấy mà bắt đầu vận hành kỹ thuật rung động xuôi ngược.
Vô cùng có tiết tấu, không hề kéo dài, đây chính là điển hình của thuật châm cứu Viêm Hoàng, chín chuyển một quy.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn đã châm cứu vài lần, dựa vào nhãn lực hơn người mà thấy được.
Quan trọng nhất không phải là Tần Vũ biểu hiện thành công thuật châm cứu chín chuyển một quy mà là.. Mà là.. Mẹ kiếp, hắn cũng biết làm cái đó!
Đây mới là thứ khiến hắn buồn bực nhất, uất ức nhất, khó chịu nhất!
Cũng bởi vì muốn sau này hắn có thể đơn độc ở cùng Chu lão nhiều một chút nên đã đùa nghịch chút tiểu xảo nhỏ, giúp trị một nửa bệnh của Chu lão.
Giờ thì hay rồi, trơ mắt nhìn tuyệt kỹ của mình bị người khác cầm đến khoe khoang trước mặt mình.
Cảm giác này.. giống như là ăn phải một con ruồi lớn!
Sau khi tự lừa mình dối người, cả người Lâm Phong xụi lơ trên ghế, hai mắt vô thần, trong đầu tràn đầy hai chữ: Vì sao? Vì sao?
Hắn không cam tâm! Không cam tâm!
Lúc trước mình đã cố gắng nói trong thời gian ngắn, bệnh của Chu lão sẽ trị không hết.
Những lời này quanh quẩn trong đầu Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy mặt mình bị vả "bốp" một cái, sưng vù.
Bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ sau đó nhảy ra nói: Thật ra tôi cũng biết, chỉ là vì muốn hàn gắn quan hệ với Chu lão nên mới giấu diếm?
Vậy hắn còn mặt mũi gì lăn lộn ở thành phố Tân Nguyệt nữa?
Hoặc là trực tiếp thừa nhận y thuật của Tần Vũ cao minh hơn hắn, chính hắn có mắt không tròng?
Nói thế thì thà tự giết hắn cho rồi.
Lâm Phong bị suy nghĩ hỗn loạn của mình làm cho không có tâm trạng chú ý đến chuyện Tần Vũ chữa bệnh cho Chu lão.
Hắn chỉ đang nghĩ cách cứu lấy danh dự của mình.
Thời gian từng phút trôi qua.
Nửa tiếng thoáng cái trôi qua, trong thời gian này, người thân thể của Chu lão đã bị bốn mươi cây ngâm châm đâm vào mỗi huyệt vị.
Nhưng cho dù là trạng thái tinh thần hay diện tình hình sinh lực của Tần Vũ vẫn không nhanh không chậm, khí định thần nhàn. Anh hoàn toàn không có thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa như lúc nãy Lâm Phong trị bệnh mà là giống như đang làm một chuyện không tốn nhiều sức.
Một màn này, cho dù là người ngoài nghề nhìn thấy cũng biết trình bộ y thuật của ai mạnh ai yếu.
Mặc dù Chu lão nằm trên giường bệnh không rên một tiếng nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Lúc Lâm Phong trị liệu cho ông, ông nhìn thấy hắn giống như dốc hết sức bình sinh. Lúc đó ông còn đồng tình với hắn, để hắn nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại Tần Vũ trị liệu giúp mình, toàn bộ quá trình đều tiện tay chạm tới, Lâm Phong còn trẻ hơn Tần Vũ rất nhiều.
Nếu như trong đó không có ý gì khác, vậy thì chính là có quỷ.
Chu lão lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, trải nghiệm cảm giác ấm áp bao lấy cơ thể, còn tự hỏi mục đích của Lâm Phong là gì.
Tâm cơ sâu như vậy, nếu kết bạn với đối phương thì chẳng phải gần vua như gần cọp sao?
Bên ngoài nhìn như là Tần Vũ đang trị liệu giúp Chu lão, nhưng thuật châm cứu đối với tình hình trước mắt mà nói thì hoàn toàn chỉ là chút lòng thành.
Cho nên Tần Vũ chạm vào đầu một cái giống như mở ra thị giác của Thượng Đế, quan sát toàn bộ vẻ mặt của mấy người đang ngồi.
Nhìn thấy mặt mũi Lâm Phong tràn đầy suy sụp, còn cả Chu lão mới vừa chậm rãi nhắm mắt.
Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng kế hoạch của anh, lão hồ ly sống gần trăm tuổi như Chu lão chắc chắn đã biết Lâm Phong này có mục đích.
Tần Vũ lập tức yên lòng, nghĩ xem lần này có thể cắt được bao nhiêu rau hẹ.
Không bao lâu sau, quản gia cầm đèn dầu lên.
Lúc này Tần Vũ mới ngồi xuống trước giường bệnh của Chu lão, cẩn thận cầm cây ngân châm lúc trước đã dùng lên.
Anh nắm phần đuôi của ngân châm, lại đưa ngân châm nhóm vào ngọn đèn dầu, lớp lửa ngoài cùng của ngọn lửa hơi thiêu đốt vị trí bên trên.
Cả quá trình đều vô cùng thành thạo, vân đạm phong khinh.
Những người đang ngồi xem nhìn thấy Tần Vũ lão luyện như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ba tên lão trung y đã biến thành người xem, nhìn thủ pháp của Tần Vũ đến sững sờ. Không ngờ nhà giàu đỉnh cấp trong truyền thuyết của nước Hoa Long, tổng giám đốc của xí nghiệp top hàng đầu lại có một tay y thuật diệu thủ hồi xuân như thế.
Nhìn bộ dạng này còn lợi hại hơn cả đám thầy lang chỉ có danh vọng trong giới Trung y nhưng lại không có mấy phần bản lĩnh thật sự như bọn họ gấp ngàn lần.
Quản gia và Chu lão cùng lẳng lặng nhìn Tần Vũ quơ châm, trong lòng thầm cảm thán.
Thế nhân chỉ biết Tần Vũ kiêu hùng, tần vương sắt máu, e là không bao lâu nữa Tần Vũ sẽ có thêm một biệt danh: Hoa Đà tái thế, Tần thần y làm người chết sống lại.
Thậm chí Chu lão còn thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc trước Tần Vũ đang phát triển, chính ông cũng không ra mặt gây khó dễ, chèn ép đối phương mà chỉ đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Đây cũng là kết được một thiện duyên, nếu không thì một màn hôm nay sẽ không thể nào biểu diễn trong phủ nhà họ Chu.
Thật đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, Chu lão biết, thế giới sau này sẽ là thế giới thuộc về Tần Vũ.
May mắn, vô cùng may mắn.. thêm một người bạn như vậy càng tốt hơn là có thêm một kẻ địch như vậy, ông không biết mình đã tu luyện phúc khí này bao nhiêu năm rồi.
Người ở chỗ này đều có suy nghĩ khác nhau.
Tần Vũ từ ba già của trùm phản diện bất tri bất giác biến thành nhân vật chính ở đây, sau khi anh cảm giác ngân châm trong tay đã ổn rồi, lập tức quay đầu quát lên với Chu lão.
"Chu lão đầu, nếu muốn sống thêm mấy chục năm thì đừng có lộn xộn!"
Chu lão lập tức thành thật không động loạn. Người dám lên tiếng quát lớn với Chu lão, trong toàn bộ nước Hoa Long, người dám quát với Chu lão cũng chỉ có mấy vị.
Chu lão còn giống như một tiểu lão đầu phạm sai, ngoan ngoãn điều chỉnh vị trí của mình.
Nhìn thấy Chu lão không động đậy nữa, Tần Vũ mới từ từ đứng thẳng dậy, hơi đi lên.
Chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua nhưng anh cũng đã nhìn rõ huyệt vị toàn thân của Chu lão.
Tần Vũ lập tức cúi người, dùng ngón cái và ngón giữa đâm phần đuôi, chậm rãi đâm vào vị trí cánh tay trái của Chu lão, ngân châm còn hơi xe chuyển giữa hai ngón tay.
Động tác này đơn giản giống như ai cũng biết.
Nhưng Lâm Phong sắp bị biến thành người qua đường đứng sau lưng thì khác, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng theo thủ pháp của Tần Vũ mà biến thành mây khói.
Bởi vì Lâm Phong nhìn thấy rõ lúc ngân châm trong tay Tần Vũ đến gần cánh tay của Chu lão, đó không chỉ đơn giản là xe chuyển.
Hơn nữa trong mắt Lâm Phong, toàn bộ cổ tay của Tần Vũ đang dùng tốc độ mắt thường khó thấy mà bắt đầu vận hành kỹ thuật rung động xuôi ngược.
Vô cùng có tiết tấu, không hề kéo dài, đây chính là điển hình của thuật châm cứu Viêm Hoàng, chín chuyển một quy.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn đã châm cứu vài lần, dựa vào nhãn lực hơn người mà thấy được.
Quan trọng nhất không phải là Tần Vũ biểu hiện thành công thuật châm cứu chín chuyển một quy mà là.. Mà là.. Mẹ kiếp, hắn cũng biết làm cái đó!
Đây mới là thứ khiến hắn buồn bực nhất, uất ức nhất, khó chịu nhất!
Cũng bởi vì muốn sau này hắn có thể đơn độc ở cùng Chu lão nhiều một chút nên đã đùa nghịch chút tiểu xảo nhỏ, giúp trị một nửa bệnh của Chu lão.
Giờ thì hay rồi, trơ mắt nhìn tuyệt kỹ của mình bị người khác cầm đến khoe khoang trước mặt mình.
Cảm giác này.. giống như là ăn phải một con ruồi lớn!
Sau khi tự lừa mình dối người, cả người Lâm Phong xụi lơ trên ghế, hai mắt vô thần, trong đầu tràn đầy hai chữ: Vì sao? Vì sao?
Hắn không cam tâm! Không cam tâm!
Lúc trước mình đã cố gắng nói trong thời gian ngắn, bệnh của Chu lão sẽ trị không hết.
Những lời này quanh quẩn trong đầu Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy mặt mình bị vả "bốp" một cái, sưng vù.
Bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ sau đó nhảy ra nói: Thật ra tôi cũng biết, chỉ là vì muốn hàn gắn quan hệ với Chu lão nên mới giấu diếm?
Vậy hắn còn mặt mũi gì lăn lộn ở thành phố Tân Nguyệt nữa?
Hoặc là trực tiếp thừa nhận y thuật của Tần Vũ cao minh hơn hắn, chính hắn có mắt không tròng?
Nói thế thì thà tự giết hắn cho rồi.
Lâm Phong bị suy nghĩ hỗn loạn của mình làm cho không có tâm trạng chú ý đến chuyện Tần Vũ chữa bệnh cho Chu lão.
Hắn chỉ đang nghĩ cách cứu lấy danh dự của mình.
Thời gian từng phút trôi qua.
Nửa tiếng thoáng cái trôi qua, trong thời gian này, người thân thể của Chu lão đã bị bốn mươi cây ngâm châm đâm vào mỗi huyệt vị.
Nhưng cho dù là trạng thái tinh thần hay diện tình hình sinh lực của Tần Vũ vẫn không nhanh không chậm, khí định thần nhàn. Anh hoàn toàn không có thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa như lúc nãy Lâm Phong trị bệnh mà là giống như đang làm một chuyện không tốn nhiều sức.
Một màn này, cho dù là người ngoài nghề nhìn thấy cũng biết trình bộ y thuật của ai mạnh ai yếu.
Mặc dù Chu lão nằm trên giường bệnh không rên một tiếng nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Lúc Lâm Phong trị liệu cho ông, ông nhìn thấy hắn giống như dốc hết sức bình sinh. Lúc đó ông còn đồng tình với hắn, để hắn nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại Tần Vũ trị liệu giúp mình, toàn bộ quá trình đều tiện tay chạm tới, Lâm Phong còn trẻ hơn Tần Vũ rất nhiều.
Nếu như trong đó không có ý gì khác, vậy thì chính là có quỷ.
Chu lão lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, trải nghiệm cảm giác ấm áp bao lấy cơ thể, còn tự hỏi mục đích của Lâm Phong là gì.
Tâm cơ sâu như vậy, nếu kết bạn với đối phương thì chẳng phải gần vua như gần cọp sao?
Bên ngoài nhìn như là Tần Vũ đang trị liệu giúp Chu lão, nhưng thuật châm cứu đối với tình hình trước mắt mà nói thì hoàn toàn chỉ là chút lòng thành.
Cho nên Tần Vũ chạm vào đầu một cái giống như mở ra thị giác của Thượng Đế, quan sát toàn bộ vẻ mặt của mấy người đang ngồi.
Nhìn thấy mặt mũi Lâm Phong tràn đầy suy sụp, còn cả Chu lão mới vừa chậm rãi nhắm mắt.
Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng kế hoạch của anh, lão hồ ly sống gần trăm tuổi như Chu lão chắc chắn đã biết Lâm Phong này có mục đích.
Tần Vũ lập tức yên lòng, nghĩ xem lần này có thể cắt được bao nhiêu rau hẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.