Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 45: Để Con Trâu Đen Này Lại
Tử Linh Phong Tuyết
28/07/2023
“Ọ ò? Ọ ò Ọ ò?"
Đại Hắc Ngưu nhìn “kiệt tác” của mình một cách khó tin, lúc nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Tầm lôi đi rồi.
Một canh giờ sau, ngọn lửa lớn cuối cùng cũng được dập tắt, mặt Trần Tầm đen thui, cái quần cộc của hắn suýt nữa thì bị đốt cháy, đầu tóc rất bù xù, tình trạng hiện tại của hắn có thể nói là trông còn thê thảm hơn cả dân tị nạn.
Bọn hắn trở lại hang động và ngồi đối diện nhau.
"Lão Ngưu, ta hiểu rồi, hóa ra pháp lực này không phải là pháp lực trong cơ thể của chúng ta."
Trần Tầm nuốt nước bọt, ợ lên một hơi đồng thời phun ra một luồng khói đen.
"Pháp lực này là dùng để bổ sung cho pháp thuật của chúng ta."
"Mu…" Đại Hắc Ngưu nghe vậy cũng hiểu ra, ánh mắt nó còn hiện lên vẻ kinh hoàng.
"Thật là khủng khiếp, quan trọng là nó tiêu hao rất ít pháp lực."
Trần Tầm há hốc mồm, bây giờ lượng pháp thuật mà Thuật hỏa cầu còn tiêu hao ít hơn lúc trước gấp năm lần.
"Hóa ra điểm quan trọng nhất là ở chỗ này."
"Ọ ò?"
"Lão Ngưu, ngươi tránh ra một chút."
Ánh mắt Trần Tầm chăm chú, mở lòng bàn tay ra quan sát.
"Để ta xem thử đan hỏa đã."
“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy trốn ra xa, sau khi trốn vào hang động trồng đan dược thì nó thò nửa cái đầu trâu ra.
“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy trốn ra xa, sau khi trốn vào hang động trồng đan dược thì nó thò nửa cái đầu trâu ra.
"Thật thuần khiết."
Một ngọn lửa nhỏ từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay của Trần Tầm, buộc hắn phải liên tục khống chế pháp lực đang bành trướng trong cơ thể, cùng lúc đó ngọn lửa này lại càng lúc càng lớn.
Mãi cho đến khi nó trở nên giống như đan hỏa ban đầu thì Trần Tầm mới dừng lại.
"Quả nhiên là vậy."
Trần Tầm mỉm cười và tiếp tục khống chế đan hỏa, pháp lực trong cơ thể di chuyển khá chậm.
"Cứ như vậy thì ta có thể sở hữu một loại đan hỏa tinh vi rồi."
"Ọ ò..."
Đại Hắc Ngưu từ từ tới gần, nó thấy đóa đan hỏa này tuy vẫn giống trước kia, nhưng dường như nó đã có hồn hơn.
Trần Tầm nắm chặt tay để đan hỏa lại trở về cơ thể hắn, hắn nhìn Đại Hắc Ngưu rồi nói.
"Lão ngưu, chúng ta phải bắt đầu khôi phục lại pháp lực thôi."
"Ọ ò?"
“Bởi vì ta không còn cái quần cộc nào chứ sao nữa.” Trần Tầm tức giận nói.
“Ngươi hiểu rồi chứ?!”
“Ọ ò ọ ò!” Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười tỏ vẻ là đã hiểu.
Trong những ngày tiếp theo, bọn hắn tiếp tục thích nghi với pháp lực trong cơ thể, kết quả là bọn hắn cuối cùng cũng tìm ra phương pháp và đã có thể thu, phóng nó một cách thành thạo.
Trong lúc đó Trần Tầm liên tục mở thêm vài lò nung, tỷ lệ thành đan không chỉ tăng lên mà lượng pháp lực tiêu hao còn dần giảm đi dẫn đến việc rất nhiều luyện đan sư đã thất bại trước đan hỏa này.
Bởi vì chỉ cần pháp lực trong cơ thể dao động, một lò đan dược sẽ vô tình bị phá hủy, cho nên bọn hắn đều lựa chọn địa mạch chi hỏa để an toàn hơn.
Một người một trâu cứ thong thả cười nghiêng ngả trong hang động, ánh sáng lập lòe khiến bọn hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
...
Trời có thể vá, biển có thể lấp, núi Nam có thể dời. Những ngày đã qua không thể trở lại, năm năm chớp mắt đã trôi qua.
Biên giới Càn quốc xảy ra đại chiến, Thái tử chính thức thừa kế ngai vàng, cả triều đình chìm trong cuộc tàn sát đẫm máu, dân chúng kêu khóc khắp nơi, nơi nơi thống khổ không kể xiết.
Vũ quốc hừng hực tham vọng, đưa một quân đội lớn áp sát biên giới, cùng lúc đó, vận mệnh Càn quốc bị lay chuyển khiến thập đại Tiên Môn bắt đầu can thiệp vào cuộc chiến của quốc gia.
Tiên môn của Vũ quốc tất nhiên sẽ không tham gia, một trận chiến mới đã bắt đầu từ đó, các thế lực ngầm nổi dậy và phát triển mạnh mẽ khắp nơi, trong tình hình chung thế này, khắp thiên hạ không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Thắng thì dân khổ, thua thì dân cũng khổ.
Bên ngoài dãy núi Ninh Vân, có một người đội mũ trùm đầu dắt một Đại Hắc Ngưu từ từ đi vào sâu trong dãy núi.
Lúc băng qua một khu rừng, hơn chục tên sơn tặc từ trên cây đại thụ lao ra, chúng liếm môi và nhìn bóng người dưới gốc cây với ánh mắt thâm thúy, con dao lớn trong tay lóe lên ánh sáng sắc bén.
Người này dắt theo một con trâu thì chắc chắn không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, sơn tặc bọn họ cũng có mắt nhìn người chứ không phải gặp ai cũng động thủ.
"Ra tay đi!"
"Khà khà, để con trâu lại nhé!"
"Lão tử sẽ cho ngươi chết, ha ha ha!!"
...
Đại Hắc Ngưu nhìn “kiệt tác” của mình một cách khó tin, lúc nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Tầm lôi đi rồi.
Một canh giờ sau, ngọn lửa lớn cuối cùng cũng được dập tắt, mặt Trần Tầm đen thui, cái quần cộc của hắn suýt nữa thì bị đốt cháy, đầu tóc rất bù xù, tình trạng hiện tại của hắn có thể nói là trông còn thê thảm hơn cả dân tị nạn.
Bọn hắn trở lại hang động và ngồi đối diện nhau.
"Lão Ngưu, ta hiểu rồi, hóa ra pháp lực này không phải là pháp lực trong cơ thể của chúng ta."
Trần Tầm nuốt nước bọt, ợ lên một hơi đồng thời phun ra một luồng khói đen.
"Pháp lực này là dùng để bổ sung cho pháp thuật của chúng ta."
"Mu…" Đại Hắc Ngưu nghe vậy cũng hiểu ra, ánh mắt nó còn hiện lên vẻ kinh hoàng.
"Thật là khủng khiếp, quan trọng là nó tiêu hao rất ít pháp lực."
Trần Tầm há hốc mồm, bây giờ lượng pháp thuật mà Thuật hỏa cầu còn tiêu hao ít hơn lúc trước gấp năm lần.
"Hóa ra điểm quan trọng nhất là ở chỗ này."
"Ọ ò?"
"Lão Ngưu, ngươi tránh ra một chút."
Ánh mắt Trần Tầm chăm chú, mở lòng bàn tay ra quan sát.
"Để ta xem thử đan hỏa đã."
“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy trốn ra xa, sau khi trốn vào hang động trồng đan dược thì nó thò nửa cái đầu trâu ra.
“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy trốn ra xa, sau khi trốn vào hang động trồng đan dược thì nó thò nửa cái đầu trâu ra.
"Thật thuần khiết."
Một ngọn lửa nhỏ từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay của Trần Tầm, buộc hắn phải liên tục khống chế pháp lực đang bành trướng trong cơ thể, cùng lúc đó ngọn lửa này lại càng lúc càng lớn.
Mãi cho đến khi nó trở nên giống như đan hỏa ban đầu thì Trần Tầm mới dừng lại.
"Quả nhiên là vậy."
Trần Tầm mỉm cười và tiếp tục khống chế đan hỏa, pháp lực trong cơ thể di chuyển khá chậm.
"Cứ như vậy thì ta có thể sở hữu một loại đan hỏa tinh vi rồi."
"Ọ ò..."
Đại Hắc Ngưu từ từ tới gần, nó thấy đóa đan hỏa này tuy vẫn giống trước kia, nhưng dường như nó đã có hồn hơn.
Trần Tầm nắm chặt tay để đan hỏa lại trở về cơ thể hắn, hắn nhìn Đại Hắc Ngưu rồi nói.
"Lão ngưu, chúng ta phải bắt đầu khôi phục lại pháp lực thôi."
"Ọ ò?"
“Bởi vì ta không còn cái quần cộc nào chứ sao nữa.” Trần Tầm tức giận nói.
“Ngươi hiểu rồi chứ?!”
“Ọ ò ọ ò!” Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười tỏ vẻ là đã hiểu.
Trong những ngày tiếp theo, bọn hắn tiếp tục thích nghi với pháp lực trong cơ thể, kết quả là bọn hắn cuối cùng cũng tìm ra phương pháp và đã có thể thu, phóng nó một cách thành thạo.
Trong lúc đó Trần Tầm liên tục mở thêm vài lò nung, tỷ lệ thành đan không chỉ tăng lên mà lượng pháp lực tiêu hao còn dần giảm đi dẫn đến việc rất nhiều luyện đan sư đã thất bại trước đan hỏa này.
Bởi vì chỉ cần pháp lực trong cơ thể dao động, một lò đan dược sẽ vô tình bị phá hủy, cho nên bọn hắn đều lựa chọn địa mạch chi hỏa để an toàn hơn.
Một người một trâu cứ thong thả cười nghiêng ngả trong hang động, ánh sáng lập lòe khiến bọn hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
...
Trời có thể vá, biển có thể lấp, núi Nam có thể dời. Những ngày đã qua không thể trở lại, năm năm chớp mắt đã trôi qua.
Biên giới Càn quốc xảy ra đại chiến, Thái tử chính thức thừa kế ngai vàng, cả triều đình chìm trong cuộc tàn sát đẫm máu, dân chúng kêu khóc khắp nơi, nơi nơi thống khổ không kể xiết.
Vũ quốc hừng hực tham vọng, đưa một quân đội lớn áp sát biên giới, cùng lúc đó, vận mệnh Càn quốc bị lay chuyển khiến thập đại Tiên Môn bắt đầu can thiệp vào cuộc chiến của quốc gia.
Tiên môn của Vũ quốc tất nhiên sẽ không tham gia, một trận chiến mới đã bắt đầu từ đó, các thế lực ngầm nổi dậy và phát triển mạnh mẽ khắp nơi, trong tình hình chung thế này, khắp thiên hạ không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Thắng thì dân khổ, thua thì dân cũng khổ.
Bên ngoài dãy núi Ninh Vân, có một người đội mũ trùm đầu dắt một Đại Hắc Ngưu từ từ đi vào sâu trong dãy núi.
Lúc băng qua một khu rừng, hơn chục tên sơn tặc từ trên cây đại thụ lao ra, chúng liếm môi và nhìn bóng người dưới gốc cây với ánh mắt thâm thúy, con dao lớn trong tay lóe lên ánh sáng sắc bén.
Người này dắt theo một con trâu thì chắc chắn không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, sơn tặc bọn họ cũng có mắt nhìn người chứ không phải gặp ai cũng động thủ.
"Ra tay đi!"
"Khà khà, để con trâu lại nhé!"
"Lão tử sẽ cho ngươi chết, ha ha ha!!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.