Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 25: Đồ Ăn Vặt Tầm Ca

Tử Linh Phong Tuyết

19/07/2023

Một tháng sau, trong đêm tối phía tây thành Bàn Ninh.

Đây là nơi phồn hoa nhất trong thành, người sống ở phía Tây thành không giàu cũng phú, một mẫu đất ở đây đã có giá trên trời, dân chúng nhìn thấy thì quỳ sụp, chó thấy thì cụp đuôi.

Một đoàn người đi dạo trên con phố tấp nập, nam thì khí vũ hiên ngang, nữ thì chung linh dục tú, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng cử chỉ thì toát ra vẻ thoát tục.

“Vẫn là thế giới của phàm nhân đặc sắc.”

Nữ hài trong đám người đó cười nói, chất giọng như suối trong giòn giã rót vào tai: “Cả đời cắm đầu ở tông môn tu luyện, chỉ có thể chơi với linh thú trong núi thôi.”

“Diệp sư muội, muội nghĩ sai rồi, để ta nói đôi câu.”

Một nam tử có vẻ mặt cứng nhắc chậm rãi lắc đầu: “Vậy là muội chưa thấy thành trì của người tu tiên, thành Bàn Ninh chẳng qua chỉ là giọt nước giữa đại dương, sự mênh mông rộng lớn của đất trời vượt xa muội tưởng đấy.”

“Oa... Vu sư huynh, thật... thật à.”

Diệp sư muội kích động rồi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: “Chẳng lẽ Vu sư huynh từng đi rồi?”

Vẻ mặt Vu sư huynh cứng đờ, gương mặt lại trở nên nghiêm túc hơn, hắn ta thật thà nói: “Ta chưa đi.”

Sắc mặt của cả đám người ngây ra: “...”

“A, đó là cái gì vậy.”

Diệp sư muội dường như trông thấy món đồ kỳ lạ nào đó, vội vàng chạy đi, đám người chỉ đành đuổi theo, nhưng sau khi nhìn thấy vật đó cũng đều kinh sợ.

Đó là một “ngôi nhà” nhỏ, bên dưới còn có bốn bánh xe sắt, trên nhà có bảng hiệu, viết là “Đồ ăn vặt Tầm ca”.

Trông như một cửa tiệm nhưng lại giống gánh hàng rong, nó chiếm một khoảng đất rất lớn, xung quanh chật ních người, khí thế ngút trời, nhân khí lại càng bùng nổ.

Chỉ thấy lão bản vã mồ hôi, tay cầm cái chảo lớn, ngọn lửa bập bùng bốc ra phía ngoài, thỉnh thoảng lại thêm chút gia vị khiến thực khách ngạc nhiên.

Nhà nhỏ còn có một cái cửa sổ, một cái đầu trâu đen vươn ra trong đó... dùng móng chân đen nhận tiền xu và còn lại biết thối tiền lẻ.

Bên ngoài còn bày không ít xiên nướng hương bay mười dặm, làm một đám người bọn họ ngửi thấy xong đều không khỏi cảm thấy bụng hơi đói.

Bán hàng rong nhiệt tình như thế tự nhiên có đồng nghiệp đố kỵ, nhưng trên người lão bản này đeo ba cây búa Khai Sơn, khi cúi người vô ý để lộ cơ bụng mười sáu múi khiến mọi người đều nhận làm huynh đệ.



“Lão bản, ta muốn ăn cái này!”

Diệp sư muội vui vẻ nói, cái gì nàng cũng muốn ăn: “Còn cả cái này, cái này nữa.”

“Tiểu cô nương, tới trước có trước tới sau có sau, đi qua kia trả tiền trước đi.”

Lão bản nói năng khá thẳng thắn, những người đợi phía sau nghe thấy sảng khoái trong lòng, đúng là ăn đồ ở đây dễ chịu thật.

“Vu sư huynh, mau đến trả tiền!” - Diệp sư muội nhảy cẫng hô to, không ngừng dùng cái mũi nhỏ xinh ngửi mùi vị ngất ngây.

Cả người Vu sư huynh không được tự do, rẽ qua đám đông đi tới bên cửa sổ lấy một thỏi bạc ra, chầm chậm đối mặt với cái đầu của Đại Hắc Ngưu, một ánh nhìn thành vạn năm.

Vu sư huynh ngơ ngác, miệng khẽ mở ra, là đầu trâu à.

Đại Hắc Ngưu cũng đơ ra, hít vào một hơi, sao lại đưa nhiều như vậy, nó đếm không nổi.

“Mu!” - Đại Hắc Ngưu quay sang Trần Tầm kêu lên.

“Tới liền.”

Trần Tầm xoay người, vừa nhìn thấy thỏi bạc là hai mắt sáng lên, đại lão đây rồi, hắn cười với Vu sư huynh: “Công tử, lão Ngưu nhà ta chưa từng nhìn thấy bạc, ngươi đừng bận tâm.”

“Không sao.”

Vu sư huynh chớp chớp mắt, cuối cùng cất bạc đi, vẻ mặt còn hơi ngờ nghệch một chút.

Hắn ta đứng ngoài đám đông, sư đệ sư muội đều đi ăn đồ hàng cả, hắn ta khẽ nhíu mày nhìn Đại Hắc Ngưu, hai mắt thoáng lóe lên tia sáng.

“Thân xác phàm nhân, không có bất cứ vấn đề nào.”

Vu sư huynh thầm nói rồi lại nhìn đến lão bản bán hàng rong: “Cũng là thân xác phàm nhân, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”

Cánh tay đang rang cơm của Trần Tầm thoáng khựng lại, hắn cảm nhận được có người đang dò xét hắn, pháp lực trong cơ thể đột nhiên biến động nhưng bị vạn vật tinh nguyên lấp đi.

“Có tu sĩ.”

Trần Tầm vẫn đang tùy tiện làm thức ăn nhưng mà trong lòng đã bắt đầu cảnh giác, hắn ngẩng đầu lên cười, quát một tiếng rồi cho thức ăn ra khỏi chảo, hắn quét mắt nhìn quanh đám người một vòng.



“Khi nãy nữ hài kia kêu một câu Vu sư huynh, đám người này rất có khả năng là người tu tiên, đừng nên chọc vào.”

Trầm Tầm thầm nghĩ trong lòng, việc đang làm trong tay lại không chậm đi chút nào, đối với ai cũng tươi cười chào đón.

Gần đến nửa đêm, dân chúng quanh đó đã dần về nhà, người đi trên đường thưa thớt, Trần Tầm cũng chuẩn bị dọn hàng.

“Các vị công tử tiểu thư, chúng ta cũng phải dọn hàng về ngủ rồi, đừng ăn nữa...”

Trần Tầm kinh khiếp nói, đám người này đã ăn ở đây cả một đêm, thức ăn hắn chuẩn bị đều không đủ, nhưng mà cũng kiếm đủ tiền rồi.

Diệp sư muội hắng giọng nói: “Lão bản, ngươi làm tiếp đi, bọn ta có rất nhiều bạc.”

“Lão bản, mùi vị món ăn của ngươi thật không tệ.”

Vu sư huynh đột ngột nói, nhìn thấy các sư đệ sư muội tôn sùng như thế, hắn ta cũng thử một chút, bây giờ lại hơi không dừng nổi.

“Đúng thế, lão bản, cũng đâu phải bọn ta không đưa bạc đâu.” - Những người còn lại đều phụ họa theo, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

“Hết nguyên liệu rồi, các vị...”

Đồng tử Trần Tầm mở to, người tu tiên đều ăn nhiều như vậy sao, chủ yếu là do thêm vào những gia vị từ dược liệu quý hiếm do bọn hắn chăm bón, người bình thường không có sức mạnh này.

“Lão bản, tối hôm nào ngươi cũng ở đây hả?” - Diệp sư muội vui vẻ cười nói: “Đã lâu lắm ta không ăn thứ gì ngon đến vậy rồi.”

“Không chắc nữa, xe hàng rong của ta lưu động mà.”

“Lưu động?”

“Nghĩa là tùy hoàn cảnh mà ở, muốn ở đâu thì ở đó.”

Trần Tầm giải thích, nếu như ở một nơi quá lâu thì không tốt lắm.

“Hay là ngươi về tông môn bọn ta làm đầu bếp đi?”

“Thanh Linh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook