Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 50: Tiểu Tử Là Ngươi Tự Tìm Đến Cửa
Tử Linh Phong Tuyết
28/07/2023
Một âm thanh thẳng thừng nện xuống Liêu gia như búa tạ, người này xuất hiện từ lúc nào, tại sao bọn họ không cảm giác được gì cả...
"Tiểu tử kia, không ngờ ngươi lại tự tìm tới cửa!"
Trong mắt đại hán mặt tròn hiện lên vẻ hưng phấn, hắn ta cầm một lá bùa chú, ánh sáng vàng nhàn hiện liện, sau đó hắn ta quát to: "Định. . . "
Ồn ào!
Trần Tầm vừa động, một trận cuồng phong đột nhiên thổi tới khiến cỏ cây bị nghiền ép tới mức không thể đứng thẳng. Mà ngay lúc này, tu vi của hắn cũng đang không ngừng tăng cao.
Luyện Khí kỳ tầng năm.
Luyện Khí kỳ tầng sáu.
…
Luyện Khí kỳ tầng mười!
Da đầu của người Liêu gia đều tê dại, hốc mắt sắp trừng đến mức sắp vỡ ra, con ngươi của đại hán mặt tròn run rẩy dữ dội, bởi vì Trần Tầm đã đến trước mắt hắn ta từ lúc nào và cắt ngang việc thi triển pháp lực của hắn ta.
“Quá chậm.”
Một tay Trần Tầm nhấc đại hán mặt tròn lên, toàn thân hắn ta run rẩy, đôi môi liên tục đóng mở và lá bùa trong tay cũng chậm rãi rơi xuống mặt cỏ.
“Ọ òoo….ọ òoo!!”
Đại Hắc Ngưu giận dữ gầm lên, một cơn lốc lửa không ngừng lưu chuyển. Nhất thời, một ngọn lửa vô biên dựng lên ầm ầm như tường thành, ánh lửa ngập trời, sau đó những bức tường lửa khổng lồ bao vây toàn bộ nhóm người Liêu gia.
Vô số hơi thở nóng bỏng ập thẳng vào mặt bọn họ, ngọn lửa ẩn chứa pháp thuật dao động kịch liệt, bên trong là sức mạnh cuồng bạo mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Cái gì… Chuyện gì đã xảy ra thế?!”
“Trúc Cơ… Tiền bối Trúc Cơ kỳ sao…”
“Xong rồi.”
…
Những người còn lại của Liêu gia đều mềm nhũn cả ra, lông tơ dựng đứng, miệng run rẩy, trong hốc mắt bọn họ toàn là ánh lửa, thậm chí da thịt có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.
Nam tử trung niên vẫn luôn ở trong trạng thái không tỉnh táo, hắn ta trơ mắt nhìn Trần Tầm dẫn theo đại hán mặt tròn đi từng bước một về phía mình. Rối hắn ta theo bản năng điều khiển Phi kiếm bay tới.
Răng rắc, răng rắc.
Phi kiếm bị Trần Tầm nắm trong tay và bóp nát thành từng tấc một, giống như tâm của nam tử trung niên hiện tại. Hai chân hắn ta mềm nhũn, run giọng nói: “Tiền bối, là chúng ta có mắt không thấy núi Thái Sơn…”
"Nửa túi hạt giống linh dược của ta đâu?"
“Ở đây! Ở đây!”
Nam tử trung niên luống cuống tay chân, hắn ta vội vàng lấy ra vài túi hạt giống từ trong túi trữ vật rồi đưa hết cho Trần Tầm.
Trần Tầm chỉ nhận nửa túi hạt giống linh dược, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho những kẻ có tâm muốn giết người."
“Ngươi?!!”
“Đạo huynh!!!”
“Đừng mà!!!”
…
Bên trong bốn bức tường lửa phát ra những tiếng la hét cực kỳ thảm thiết. Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lạnh lùng đi về phía Cửu Tinh cốc, bọn hắn đã hỏi thăm về đám người Liêu gia và biết bọn họ đã ngồi xổm đợi bọn hắn mấy năm rồi.
Ngày kế, ánh mặt trời vừa phải.
Trong tay Trần Tầm cầm lệnh bài phát ra ánh sáng nhạt, hắn rót pháp lực vào lệnh bài rồi nhìn về một phương hướng nào đó: "Lão Ngưu, đi thôi!"
“Ọ òoo~ Ọ òoo ~” Đại Hắc Ngưu đáp.
Trong một khoảng đất trống trong cốc, có một chiếc phi thuyền và hơn mười người đang đứng xung quanh, trong đó có vài người ăn mặc giống nhau đang cung kính nhìn về phía một nam tử có thân hình thẳng tắp.
Người này đúng là một trong những trưởng lão của chấp sự ngoại môn – Ngao Cổ, tu vi của lão ta đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.
"Ngao trưởng lão, về sau còn có mấy người nữa." Doãn Tuấn cung kính nói.
"Không sao, thật ra lứa đệ tử năm nay đã khá tốt rồi."
Ngao Cổ vuốt chòm râu rồi nói: “Nghe nói có một vị tiểu tán tu có cốt linh tương đối nhỏ.”
"Có một vị cốt linh hai mươi tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng bảy, hắn đã dùng một tay đánh chết mười con rối của Tử Vân Tông."
Trong mắt Doãn Tuấn cũng hiện lên sự kinh ngạc: "Ngoài ra hắn ta còn có một con linh thú Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, chỉ có điều tư chất tu tiên của hắn là tạp linh căn."
"Ồ? Hóa ra còn có người như vậy, chỉ sợ đi hết tiên môn sấm quan cũng không đến lượt Ngũ Uẩn Tông chúng ta."
Ngao Cổ gật đầu liên tục, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng. Người như vậy nhất định là chủ lực trong bí cảnh núi Nam Đẩu, xem ra Doãn Tuấn nhặt được của hời rồi.
Lúc này, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã đến, cả người phong trần mệt mỏi, nồi niêu xoong chảo kêu leng keng không ngừng.
"Trần đạo hữu, để ta giới thiệu cho ngươi một chút."
Doãn Tuấn đi về phía trước, cười nói: "Vị này chính là trưởng lão ngoại môn của Ngũ Uẩn Tông, Ngao trưởng lão."
Sau đó, hắn ta lại nhìn về phía Ngao Cổ: "Ngao trưởng lão, người này chính là người mà ta vừa nhắc tới."
"Nghe danh Ngao tiền bối đã lâu, ta tới muộn rồi, mong được thứ lỗi."
Trần Tầm chắp tay cúi đầu, sau đó nhanh chóng cởi mũ trùm đầu ra, để lộ một khuôn mặt thanh tú với đôi mắt phúc hậu và vô hại.
"Tiểu tử kia, không ngờ ngươi lại tự tìm tới cửa!"
Trong mắt đại hán mặt tròn hiện lên vẻ hưng phấn, hắn ta cầm một lá bùa chú, ánh sáng vàng nhàn hiện liện, sau đó hắn ta quát to: "Định. . . "
Ồn ào!
Trần Tầm vừa động, một trận cuồng phong đột nhiên thổi tới khiến cỏ cây bị nghiền ép tới mức không thể đứng thẳng. Mà ngay lúc này, tu vi của hắn cũng đang không ngừng tăng cao.
Luyện Khí kỳ tầng năm.
Luyện Khí kỳ tầng sáu.
…
Luyện Khí kỳ tầng mười!
Da đầu của người Liêu gia đều tê dại, hốc mắt sắp trừng đến mức sắp vỡ ra, con ngươi của đại hán mặt tròn run rẩy dữ dội, bởi vì Trần Tầm đã đến trước mắt hắn ta từ lúc nào và cắt ngang việc thi triển pháp lực của hắn ta.
“Quá chậm.”
Một tay Trần Tầm nhấc đại hán mặt tròn lên, toàn thân hắn ta run rẩy, đôi môi liên tục đóng mở và lá bùa trong tay cũng chậm rãi rơi xuống mặt cỏ.
“Ọ òoo….ọ òoo!!”
Đại Hắc Ngưu giận dữ gầm lên, một cơn lốc lửa không ngừng lưu chuyển. Nhất thời, một ngọn lửa vô biên dựng lên ầm ầm như tường thành, ánh lửa ngập trời, sau đó những bức tường lửa khổng lồ bao vây toàn bộ nhóm người Liêu gia.
Vô số hơi thở nóng bỏng ập thẳng vào mặt bọn họ, ngọn lửa ẩn chứa pháp thuật dao động kịch liệt, bên trong là sức mạnh cuồng bạo mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Cái gì… Chuyện gì đã xảy ra thế?!”
“Trúc Cơ… Tiền bối Trúc Cơ kỳ sao…”
“Xong rồi.”
…
Những người còn lại của Liêu gia đều mềm nhũn cả ra, lông tơ dựng đứng, miệng run rẩy, trong hốc mắt bọn họ toàn là ánh lửa, thậm chí da thịt có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.
Nam tử trung niên vẫn luôn ở trong trạng thái không tỉnh táo, hắn ta trơ mắt nhìn Trần Tầm dẫn theo đại hán mặt tròn đi từng bước một về phía mình. Rối hắn ta theo bản năng điều khiển Phi kiếm bay tới.
Răng rắc, răng rắc.
Phi kiếm bị Trần Tầm nắm trong tay và bóp nát thành từng tấc một, giống như tâm của nam tử trung niên hiện tại. Hai chân hắn ta mềm nhũn, run giọng nói: “Tiền bối, là chúng ta có mắt không thấy núi Thái Sơn…”
"Nửa túi hạt giống linh dược của ta đâu?"
“Ở đây! Ở đây!”
Nam tử trung niên luống cuống tay chân, hắn ta vội vàng lấy ra vài túi hạt giống từ trong túi trữ vật rồi đưa hết cho Trần Tầm.
Trần Tầm chỉ nhận nửa túi hạt giống linh dược, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho những kẻ có tâm muốn giết người."
“Ngươi?!!”
“Đạo huynh!!!”
“Đừng mà!!!”
…
Bên trong bốn bức tường lửa phát ra những tiếng la hét cực kỳ thảm thiết. Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lạnh lùng đi về phía Cửu Tinh cốc, bọn hắn đã hỏi thăm về đám người Liêu gia và biết bọn họ đã ngồi xổm đợi bọn hắn mấy năm rồi.
Ngày kế, ánh mặt trời vừa phải.
Trong tay Trần Tầm cầm lệnh bài phát ra ánh sáng nhạt, hắn rót pháp lực vào lệnh bài rồi nhìn về một phương hướng nào đó: "Lão Ngưu, đi thôi!"
“Ọ òoo~ Ọ òoo ~” Đại Hắc Ngưu đáp.
Trong một khoảng đất trống trong cốc, có một chiếc phi thuyền và hơn mười người đang đứng xung quanh, trong đó có vài người ăn mặc giống nhau đang cung kính nhìn về phía một nam tử có thân hình thẳng tắp.
Người này đúng là một trong những trưởng lão của chấp sự ngoại môn – Ngao Cổ, tu vi của lão ta đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.
"Ngao trưởng lão, về sau còn có mấy người nữa." Doãn Tuấn cung kính nói.
"Không sao, thật ra lứa đệ tử năm nay đã khá tốt rồi."
Ngao Cổ vuốt chòm râu rồi nói: “Nghe nói có một vị tiểu tán tu có cốt linh tương đối nhỏ.”
"Có một vị cốt linh hai mươi tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng bảy, hắn đã dùng một tay đánh chết mười con rối của Tử Vân Tông."
Trong mắt Doãn Tuấn cũng hiện lên sự kinh ngạc: "Ngoài ra hắn ta còn có một con linh thú Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, chỉ có điều tư chất tu tiên của hắn là tạp linh căn."
"Ồ? Hóa ra còn có người như vậy, chỉ sợ đi hết tiên môn sấm quan cũng không đến lượt Ngũ Uẩn Tông chúng ta."
Ngao Cổ gật đầu liên tục, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng. Người như vậy nhất định là chủ lực trong bí cảnh núi Nam Đẩu, xem ra Doãn Tuấn nhặt được của hời rồi.
Lúc này, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã đến, cả người phong trần mệt mỏi, nồi niêu xoong chảo kêu leng keng không ngừng.
"Trần đạo hữu, để ta giới thiệu cho ngươi một chút."
Doãn Tuấn đi về phía trước, cười nói: "Vị này chính là trưởng lão ngoại môn của Ngũ Uẩn Tông, Ngao trưởng lão."
Sau đó, hắn ta lại nhìn về phía Ngao Cổ: "Ngao trưởng lão, người này chính là người mà ta vừa nhắc tới."
"Nghe danh Ngao tiền bối đã lâu, ta tới muộn rồi, mong được thứ lỗi."
Trần Tầm chắp tay cúi đầu, sau đó nhanh chóng cởi mũ trùm đầu ra, để lộ một khuôn mặt thanh tú với đôi mắt phúc hậu và vô hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.