Chương 4: Khởi Đầu Vô Hạn (4)
Thiên Trạch Thời Nhược
24/08/2023
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau khi kiểm tra, số người sống sót trong phòng 08321 là: 6
Số thành viên dự bị: 6
Số thành viên chính thức: 0
Có tăng số lượng người chơi hay không: Không]
Trò chơi này không chỉ ép buộc người chơi không được rời đi mà còn không thể đảm bảo an toàn cho người chơi, thông tin mới này khiến Cố Cảnh Thịnh cảm nhận được ác ý không thèm che giấu của Boardgame Vui Vẻ.
……..Có lẽ chưa hẳn là ác ý, đối với hệ thống không gian chưa xác định này mà nói, người chơi dự bị cùng với đống vật phẩm bị tiêu hao thì về mặt ý nghĩa cũng chẳng khác nhau là bao.
Không có thời gian để sợ hãi nữa, vết xe đổ trong quá khứ của Nhậm Tùng Sinh khiến Cố Cảnh Thịnh tràn đầy phòng bị với con thỏ, đồng thời phân tích nhanh chóng làm thế nào để hoàn thành trò chơi với tốc độ nhanh nhất.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bắt đầu tung đồng xu: Sấp
Kết quả tung đồng xu là mặt sấp nên trình tự bắt đầu trận đấu sẽ theo chiều ngược lại của kim đồng hồ: 08321-1 -> 08321-7 -> 08321-6 -> 08321-5 -> 08321-4 -> 08321-2.]
Là người chơi đầu tiên 08321 – 1, tình trạng của Chu Thanh Thanh cực kỳ tồi tệ, Hạ Hiểu Vân do dự đưa tay về phía cô ấy, nhưng nửa đường lại bị một lá chắn vô hình cản lại.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bắt đầu chia bài.]
Cùng lúc sau khi nhận được tin nhắn, sáu lá bài lần lượt xuất hiện trước mặt của Cố Cảnh Thịnh, cứ như có tồn tại một nhân viên trong suốt nào đấy đang làm việc không biết mệt mỏi vì muốn đem đến trải nghiệm tốt nhất cho người chơi vậy.
Từ vị trí ngồi và thị lực của mình, muốn nhìn bài của Hạ Hiểu Vân và Lâm Thâm Hà thì còn dễ hơn so với việc cô muốn quay cóp bài của bàn bên lúc thi cử nữa. Chỉ có điều cơ chế chống gian lận của "Boardgame Vui Vẻ" rõ ràng là tân tiến hơn nhiều so với hệ thống giám thị chạy bằng cơm của trường học. Nhìn thế nào thì Cố Cảnh Thịnh cũng chỉ thấy một đống hoa văn mosaic được xử lý sau hậu kỳ trên lá bài của người khác mà thôi.
Bất lực, Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể tập trung vào lá bài của mình trước.
Ừm……
Nhìn bức ảnh trên lá bài “Thoạt nhìn như đang nói cười sung sướng, nhìn nhiều cái thì điên luôn”, hình vẽ có thể khiến người nhìn phải hoài nghi nhân sinh, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy hai mắt của mình vừa phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Hệ thống cũng không cho người chơi quá nhiều thời gian để quan sát, nhanh chóng tuyên bố trò chơi bắt đầu ——ngoại trừ vẫn có thể nhìn thấy rõ 08321-1 Chu Thanh Thanh, những người chơi khác không thể không theo phong cách hoài cổ của thập niên 20, trên dưới đều bị che bởi tấm màn bông tuyết thông báo không nhận được tín hiệu.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Đề nghị 08321-1 miêu tả trong 10 giây.
Bắt đầu đếm ngược: 10, 9…]
Dựa theo kinh nghiệm của mình, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy tình huống càng nguy cấp thì càng có nhiều người không chịu nổi, mãi đến ba giây cuối cùng, Chu Thanh Thanh mới lý nhí phát ra tiếng như đang nức nở.
“il mio tesoro intanto, andate andate aconsolar! 1”
Nghe có hơi quen tai.
Cố Cảnh Thịnh cố gắng phát huy toàn bộ tế bào âm nhạc mình, vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra đây có thể là một đoạn trong vở opera 《 Don Juan 》, còn là đoạn nào thì vẫn chưa thể tìm ra được. Đừng nói rằng 《 Don Juan 》 là vở opera của Ý, ngay cả khi nó có là tiếng anh thì trong đầu cô cũng chỉ có “abcd” và “Sing a song”.
——Cảm ơn các giáo viên âm nhạc vì dù tiết học có bị chia năm xẻ bảy với các môn học khác thì vẫn không quên tận dụng thời gian để mở rộng kiến thức cho học sinh, cũng phải cảm ơn bản thân mình vì dưới sự tấn công của cơn buồn ngủ, cô vẫn cố nghe xong giới thiệu ngắn gọn về tên nhân vật nam chính trong 《 Don Juan 》là một gã lăng nhăng rồi sau đó mới tiến vào mộng đẹp.
Chu Thanh Thanh mới hát được một câu ngắn ngủi, thì cả giọng nói lẫn bóng dáng của cô ta cũng bị che phủ bởi những tấm rèm bông tuyết, không thể nhìn thấy được nữa. "Boardgame Vui Vẻ" cho mỗi người chơi 10 giây để chọn lá bài của mình phù hợp với lời miêu tả nhất.
Cố Cảnh Thịnh cẩn thận lựa chọn lá bài thứ 6 của mình để tham gia.
Trên lá bài mô phỏng một căn phòng theo phong cách Châu Âu được phủ kín nhung và tơ lụa, đồ vật trang trí trong phòng đều lấp lánh đến đau tim, có một con chim sơn ca khổng lồ đội vương miện ngồi trên ghế dài, có tám chiếc lồng được đặt bên cạnh chim sơn ca, trong mỗi chiếc lồng là một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt buồn bã và đang cố gắng hết sức để ca hát.
……Không, đây không phải chim sơn ca.
Tuy rằng có ngoại hình tương tự, nhưng hai mắt trái và phải của “chim sơn ca” này không mọc đối xứng ở hai bên đầu mà giống như giọt nước, mắt nó lồi xuống dưới theo tác động của trọng lực, gần như sắp nhỏ ra khỏi đầu. Bộ lông của nó như được ngâm trong sự phiền muộn của người khác mà thành, xem lâu một chút sẽ mang đến cho người ta cảm giác như một cây đèn cầy sáp bị nung chảy từ từ.
Hàng rào của lồng chim được làm bằng xương trắng —— Cố Cảnh Thịnh cá nhân cho rằng thứ này chính là xương người, vì chúng trông chẳng giống với xương của các loài động vật nào mà cô từng ăn qua cả.
Sau khi chọn xong lá bài của mình, lá bài bỗng nhiên biến mất khỏi bàn của cô —— trong lúc này thì cô vẫn luôn giữ khoảng cách cẩn thận với con thỏ trắng trên bàn.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Hệ thống bắt đầu xào bài.
Xào bài xong.
Hệ thống bắt đầu lật bài.]
“…”
Cố Cảnh Thịnh nhìn nội dung đoạn tin nhắn, lại thấy trong đại sảnh không có động tĩnh gì trong thời gian tráo bài, vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra, cái trò "Boardgame Vui Vẻ" này vì để chứng tỏ bản thân là người “minh bạch” nên cũng cho quá trình tráo bài này trực tiếp “minh bạch”* luôn.
*minh bạch ở câu này cũng có nghĩa là trong suốt, vô hình.
Trong sảnh trò chơi, không có gì bên cạnh Cố Cảnh Thịnh ngoại trừ năm tấm rèm bông tuyết xung quanh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.
Sáu tấm thẻ sau khi được xào qua lại lần nữa xuất hiện trong không trung theo thứ tự, từ góc nhìn của Cố Cảnh Thịnh, mặt của lá bài đều hướng về phía cô nhưng cô tin rằng hình ảnh trong mắt người khác cũng y hệt như mình vâỵ.
[Ca sĩ lang thang điên cuồng lo lắng], [Dê đen nhảy múa quanh đống lửa], [Trai đẹp đi lạc trong vườn hoa], [Người huấn luyện rắn thổi sáo], [Chim hoạ mi nghe hát], [Chiếc dương cầm tách đôi].
Khi nhìn kỹ thì mỗi lá bài đều ẩn chứa những yếu tố kinh dị khiến người ta sợ hãi, nếu không phải là màu sắc tươi sáng thì là màu nhẹ nhàng được pha trộn không theo quy luật gì, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Yêu cầu người chơi bắt đầu bỏ phiếu sau 15 giây.
Lưu ý: Hãy để mắt đến bé thỏ của mình, trông nó có vẻ hơi đói rồi đấy :)]
Sau khi kiểm tra, số người sống sót trong phòng 08321 là: 6
Số thành viên dự bị: 6
Số thành viên chính thức: 0
Có tăng số lượng người chơi hay không: Không]
Trò chơi này không chỉ ép buộc người chơi không được rời đi mà còn không thể đảm bảo an toàn cho người chơi, thông tin mới này khiến Cố Cảnh Thịnh cảm nhận được ác ý không thèm che giấu của Boardgame Vui Vẻ.
……..Có lẽ chưa hẳn là ác ý, đối với hệ thống không gian chưa xác định này mà nói, người chơi dự bị cùng với đống vật phẩm bị tiêu hao thì về mặt ý nghĩa cũng chẳng khác nhau là bao.
Không có thời gian để sợ hãi nữa, vết xe đổ trong quá khứ của Nhậm Tùng Sinh khiến Cố Cảnh Thịnh tràn đầy phòng bị với con thỏ, đồng thời phân tích nhanh chóng làm thế nào để hoàn thành trò chơi với tốc độ nhanh nhất.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bắt đầu tung đồng xu: Sấp
Kết quả tung đồng xu là mặt sấp nên trình tự bắt đầu trận đấu sẽ theo chiều ngược lại của kim đồng hồ: 08321-1 -> 08321-7 -> 08321-6 -> 08321-5 -> 08321-4 -> 08321-2.]
Là người chơi đầu tiên 08321 – 1, tình trạng của Chu Thanh Thanh cực kỳ tồi tệ, Hạ Hiểu Vân do dự đưa tay về phía cô ấy, nhưng nửa đường lại bị một lá chắn vô hình cản lại.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bắt đầu chia bài.]
Cùng lúc sau khi nhận được tin nhắn, sáu lá bài lần lượt xuất hiện trước mặt của Cố Cảnh Thịnh, cứ như có tồn tại một nhân viên trong suốt nào đấy đang làm việc không biết mệt mỏi vì muốn đem đến trải nghiệm tốt nhất cho người chơi vậy.
Từ vị trí ngồi và thị lực của mình, muốn nhìn bài của Hạ Hiểu Vân và Lâm Thâm Hà thì còn dễ hơn so với việc cô muốn quay cóp bài của bàn bên lúc thi cử nữa. Chỉ có điều cơ chế chống gian lận của "Boardgame Vui Vẻ" rõ ràng là tân tiến hơn nhiều so với hệ thống giám thị chạy bằng cơm của trường học. Nhìn thế nào thì Cố Cảnh Thịnh cũng chỉ thấy một đống hoa văn mosaic được xử lý sau hậu kỳ trên lá bài của người khác mà thôi.
Bất lực, Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể tập trung vào lá bài của mình trước.
Ừm……
Nhìn bức ảnh trên lá bài “Thoạt nhìn như đang nói cười sung sướng, nhìn nhiều cái thì điên luôn”, hình vẽ có thể khiến người nhìn phải hoài nghi nhân sinh, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy hai mắt của mình vừa phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Hệ thống cũng không cho người chơi quá nhiều thời gian để quan sát, nhanh chóng tuyên bố trò chơi bắt đầu ——ngoại trừ vẫn có thể nhìn thấy rõ 08321-1 Chu Thanh Thanh, những người chơi khác không thể không theo phong cách hoài cổ của thập niên 20, trên dưới đều bị che bởi tấm màn bông tuyết thông báo không nhận được tín hiệu.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Đề nghị 08321-1 miêu tả trong 10 giây.
Bắt đầu đếm ngược: 10, 9…]
Dựa theo kinh nghiệm của mình, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy tình huống càng nguy cấp thì càng có nhiều người không chịu nổi, mãi đến ba giây cuối cùng, Chu Thanh Thanh mới lý nhí phát ra tiếng như đang nức nở.
“il mio tesoro intanto, andate andate aconsolar! 1”
Nghe có hơi quen tai.
Cố Cảnh Thịnh cố gắng phát huy toàn bộ tế bào âm nhạc mình, vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra đây có thể là một đoạn trong vở opera 《 Don Juan 》, còn là đoạn nào thì vẫn chưa thể tìm ra được. Đừng nói rằng 《 Don Juan 》 là vở opera của Ý, ngay cả khi nó có là tiếng anh thì trong đầu cô cũng chỉ có “abcd” và “Sing a song”.
——Cảm ơn các giáo viên âm nhạc vì dù tiết học có bị chia năm xẻ bảy với các môn học khác thì vẫn không quên tận dụng thời gian để mở rộng kiến thức cho học sinh, cũng phải cảm ơn bản thân mình vì dưới sự tấn công của cơn buồn ngủ, cô vẫn cố nghe xong giới thiệu ngắn gọn về tên nhân vật nam chính trong 《 Don Juan 》là một gã lăng nhăng rồi sau đó mới tiến vào mộng đẹp.
Chu Thanh Thanh mới hát được một câu ngắn ngủi, thì cả giọng nói lẫn bóng dáng của cô ta cũng bị che phủ bởi những tấm rèm bông tuyết, không thể nhìn thấy được nữa. "Boardgame Vui Vẻ" cho mỗi người chơi 10 giây để chọn lá bài của mình phù hợp với lời miêu tả nhất.
Cố Cảnh Thịnh cẩn thận lựa chọn lá bài thứ 6 của mình để tham gia.
Trên lá bài mô phỏng một căn phòng theo phong cách Châu Âu được phủ kín nhung và tơ lụa, đồ vật trang trí trong phòng đều lấp lánh đến đau tim, có một con chim sơn ca khổng lồ đội vương miện ngồi trên ghế dài, có tám chiếc lồng được đặt bên cạnh chim sơn ca, trong mỗi chiếc lồng là một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt buồn bã và đang cố gắng hết sức để ca hát.
……Không, đây không phải chim sơn ca.
Tuy rằng có ngoại hình tương tự, nhưng hai mắt trái và phải của “chim sơn ca” này không mọc đối xứng ở hai bên đầu mà giống như giọt nước, mắt nó lồi xuống dưới theo tác động của trọng lực, gần như sắp nhỏ ra khỏi đầu. Bộ lông của nó như được ngâm trong sự phiền muộn của người khác mà thành, xem lâu một chút sẽ mang đến cho người ta cảm giác như một cây đèn cầy sáp bị nung chảy từ từ.
Hàng rào của lồng chim được làm bằng xương trắng —— Cố Cảnh Thịnh cá nhân cho rằng thứ này chính là xương người, vì chúng trông chẳng giống với xương của các loài động vật nào mà cô từng ăn qua cả.
Sau khi chọn xong lá bài của mình, lá bài bỗng nhiên biến mất khỏi bàn của cô —— trong lúc này thì cô vẫn luôn giữ khoảng cách cẩn thận với con thỏ trắng trên bàn.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Hệ thống bắt đầu xào bài.
Xào bài xong.
Hệ thống bắt đầu lật bài.]
“…”
Cố Cảnh Thịnh nhìn nội dung đoạn tin nhắn, lại thấy trong đại sảnh không có động tĩnh gì trong thời gian tráo bài, vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra, cái trò "Boardgame Vui Vẻ" này vì để chứng tỏ bản thân là người “minh bạch” nên cũng cho quá trình tráo bài này trực tiếp “minh bạch”* luôn.
*minh bạch ở câu này cũng có nghĩa là trong suốt, vô hình.
Trong sảnh trò chơi, không có gì bên cạnh Cố Cảnh Thịnh ngoại trừ năm tấm rèm bông tuyết xung quanh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.
Sáu tấm thẻ sau khi được xào qua lại lần nữa xuất hiện trong không trung theo thứ tự, từ góc nhìn của Cố Cảnh Thịnh, mặt của lá bài đều hướng về phía cô nhưng cô tin rằng hình ảnh trong mắt người khác cũng y hệt như mình vâỵ.
[Ca sĩ lang thang điên cuồng lo lắng], [Dê đen nhảy múa quanh đống lửa], [Trai đẹp đi lạc trong vườn hoa], [Người huấn luyện rắn thổi sáo], [Chim hoạ mi nghe hát], [Chiếc dương cầm tách đôi].
Khi nhìn kỹ thì mỗi lá bài đều ẩn chứa những yếu tố kinh dị khiến người ta sợ hãi, nếu không phải là màu sắc tươi sáng thì là màu nhẹ nhàng được pha trộn không theo quy luật gì, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Yêu cầu người chơi bắt đầu bỏ phiếu sau 15 giây.
Lưu ý: Hãy để mắt đến bé thỏ của mình, trông nó có vẻ hơi đói rồi đấy :)]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.