Chương 28: Lại Đến Mùa Trái Chín (20)
Thiên Trạch Thời Nhược
30/08/2023
Diêu Nhược Linh đọc hướng dẫn trên tấm thẻ, có chút thất thần.
Cô ta dường như đã bỏ sót một manh mối rất quan trọng — trước đó khi ở trong phòng của Vưu Nhất Minh, cô ta đã có cảm giác cực kỳ khó chịu, Diêu Nhược Linh không khỏi quay đầu nhìn thi thể của Vưu Nhất Minh một lần nữa, đột nhiên nhận ra được một việc.
Thứ khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu không phải do căn phòng, mà là…
“Cạch.”
Một tiếng động nhẹ kỳ lạ nào đó từ mặt đất truyền đến làm cho thần kinh vô cùng đau đớn, giống như tiếng sét đánh thức bộ não đang ngủ say của Diêu Nhược Linh, đồng tử bỗng co rút mạnh, cô ta cúi đầu xuống kiểm tra.
“……”
Sợ bóng sợ gió.
Diêu Nhược Linh thấy mình có hơi đa nghi — không có chuyện gì xảy ra hết, chỉ là chiếc ốc vít trên cổ mình bị rớt mà thôi.
......
Thương Mân Nga, số hiệu 04315-96, là một người chơi nguyên lão trong phòng các nguyên lão, hiện giờ, anh ta đang mơ màng nhìn cái người cười tươi như hoa hướng dương ngoài cửa, Thành…cái gì Thành ý nhỉ?
Tuy cửa không mở rộng lắm, nhưng cô gái có dáng người tinh tế, chỉ xoẹt một cái đã lẻn được vào bên trong. Thương Mân Nga dụi dụi mắt, nghi ngờ mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cố Cảnh Thịnh trực tiếp bỏ qua phương thức chào hỏi không mấy thân thiện của đối phương, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu xác nhận được ai là người sói thì anh có biện pháp đối phó anh ta không?”
Thương Mân Nga đánh giá cô từ trên xuống dưới, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bạn tốt?”
Cố Cảnh Thịnh thật sự có chút kinh ngạc: “Hoá ra khi người chơi đang sử dụng đạo cụ sẽ hiện trạng thái sử dụng của mình ra trước mặt sao?”
Thái độ của đối phương cũng thẳng thắn, liền tiết lộ tin tức nhân tiện xác thực phỏng đoán trước đó, Thương Mân Nga mới vừa rời giường, hiếm khi nào anh ta thân thiện giải thích: “Bình thường thì không, nhưng nếu có đạo cụ đặc thù thì có thể.”
[Đèn pin “Không thể che giấu”: Một chiếc đèn pin thần kỳ có thể phát sáng mà không cần sạc điện. Mặc dù bề ngoại có bị hư hỏng một chút nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Ếch xanh tiên sinh bán nó cùng với các mặt hàng tương tự.
Đèn pin này khó chiếu sáng phía trước nhưng có thể giúp bạn nhìn rõ bản thân mình hơn.
“Hàng đã mua cấm đổi trả lại!”
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★
Ghi chú: Vì lợi ích thị lực của bạn, vui lòng không nhìn thẳng vào nguồn sáng của đèn pin.]
Khi đèn pin được bật, nó cho phép người dùng nhìn thấy các trạng thái kèm theo trên người mình.
Ngày đầu tiên Thương Mân Nga tiến vào phó bản, anh ta kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào mình được ban thêm một trạng thái đặc biệt ——
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Sau khi kiểm tra, người chơi 04315-96 đã đáp ứng điều kiện kích hoạt và đạt được trạng thái đặc biệt.]
[Thám tử lừng danh cùng bạn tốt đi du lịch: Vị thám tử vô tình phát hiện ra bạn tốt của mình cũng đã đến nông trại đầy hấp dẫn và nguy hiểm này.
“Tư duy năng động, khả năng quan sát nhạy bén, cuộc sống của bạn tràn ngập những kỳ ngộ và nguy cơ, bạn chính là ~~ Thám tử lừng danh Mr. 04315-96 tiên sinh được người người ca tụng!”
Ghi chú: Mr. 04315-96 tiên sinh biết rằng nếu bạn tốt của thám tử rời đi thì anh ấy cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này.]
Là một người chơi có kinh nghiệm, Thương Mân Nga hiểu rõ, nhắc nhở “Không thể tiếp tục ở lại chỗ này” không phải để chỉ mình mà là thân phận “thám tử” của anh ta, sau khi vị bạn tốt kia chủ động huỷ bỏ hoặc bị loại trừ thì thân phận này sẽ tự động biến mất.
Dù nhìn từ góc độ nào thì trạng thái này cũng chỉ có lợi không có hại nên Thương Mân Nga cũng không vội vàng huỷ bỏ nó, tuy rằng trong hai ngày thực tiễn, anh ta thực sự cảm thấy cái trạng thái này cũng không hữu dụng mấy —— Trước khi phát hiện ra danh tính của Cố Cảnh Thịnh, đối tượng hoài nghi của anh ta vẫn luôn nhảy qua nhảy lại giữa Diêu Nhược Linh và Hạ Nam.
Thương Mân Nga nhướn mày: “Mới vừa tham gia trò chơi đã lấy được loại đạo cụ kiểu này, vận may của cô cũng không tồi.”
Cố Cảnh Thịnh không còn lời gì để nói, cảm thấy đối phương đang khoa trương: “Một nguyên lão như anh mà cũng bảo đạo cụ của tôi…”
Thương Mân Nga không tiếp tục vấn đề này, nói: “Cô tìm tôi vì chuyện người sói à?”
Cố Cảnh Thịnh ngữ khí khẳng định: “Tôi nghĩ mình đã biết người sói là ai rồi.”
Cô ta dường như đã bỏ sót một manh mối rất quan trọng — trước đó khi ở trong phòng của Vưu Nhất Minh, cô ta đã có cảm giác cực kỳ khó chịu, Diêu Nhược Linh không khỏi quay đầu nhìn thi thể của Vưu Nhất Minh một lần nữa, đột nhiên nhận ra được một việc.
Thứ khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu không phải do căn phòng, mà là…
“Cạch.”
Một tiếng động nhẹ kỳ lạ nào đó từ mặt đất truyền đến làm cho thần kinh vô cùng đau đớn, giống như tiếng sét đánh thức bộ não đang ngủ say của Diêu Nhược Linh, đồng tử bỗng co rút mạnh, cô ta cúi đầu xuống kiểm tra.
“……”
Sợ bóng sợ gió.
Diêu Nhược Linh thấy mình có hơi đa nghi — không có chuyện gì xảy ra hết, chỉ là chiếc ốc vít trên cổ mình bị rớt mà thôi.
......
Thương Mân Nga, số hiệu 04315-96, là một người chơi nguyên lão trong phòng các nguyên lão, hiện giờ, anh ta đang mơ màng nhìn cái người cười tươi như hoa hướng dương ngoài cửa, Thành…cái gì Thành ý nhỉ?
Tuy cửa không mở rộng lắm, nhưng cô gái có dáng người tinh tế, chỉ xoẹt một cái đã lẻn được vào bên trong. Thương Mân Nga dụi dụi mắt, nghi ngờ mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cố Cảnh Thịnh trực tiếp bỏ qua phương thức chào hỏi không mấy thân thiện của đối phương, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu xác nhận được ai là người sói thì anh có biện pháp đối phó anh ta không?”
Thương Mân Nga đánh giá cô từ trên xuống dưới, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bạn tốt?”
Cố Cảnh Thịnh thật sự có chút kinh ngạc: “Hoá ra khi người chơi đang sử dụng đạo cụ sẽ hiện trạng thái sử dụng của mình ra trước mặt sao?”
Thái độ của đối phương cũng thẳng thắn, liền tiết lộ tin tức nhân tiện xác thực phỏng đoán trước đó, Thương Mân Nga mới vừa rời giường, hiếm khi nào anh ta thân thiện giải thích: “Bình thường thì không, nhưng nếu có đạo cụ đặc thù thì có thể.”
[Đèn pin “Không thể che giấu”: Một chiếc đèn pin thần kỳ có thể phát sáng mà không cần sạc điện. Mặc dù bề ngoại có bị hư hỏng một chút nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Ếch xanh tiên sinh bán nó cùng với các mặt hàng tương tự.
Đèn pin này khó chiếu sáng phía trước nhưng có thể giúp bạn nhìn rõ bản thân mình hơn.
“Hàng đã mua cấm đổi trả lại!”
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★
Ghi chú: Vì lợi ích thị lực của bạn, vui lòng không nhìn thẳng vào nguồn sáng của đèn pin.]
Khi đèn pin được bật, nó cho phép người dùng nhìn thấy các trạng thái kèm theo trên người mình.
Ngày đầu tiên Thương Mân Nga tiến vào phó bản, anh ta kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào mình được ban thêm một trạng thái đặc biệt ——
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Sau khi kiểm tra, người chơi 04315-96 đã đáp ứng điều kiện kích hoạt và đạt được trạng thái đặc biệt.]
[Thám tử lừng danh cùng bạn tốt đi du lịch: Vị thám tử vô tình phát hiện ra bạn tốt của mình cũng đã đến nông trại đầy hấp dẫn và nguy hiểm này.
“Tư duy năng động, khả năng quan sát nhạy bén, cuộc sống của bạn tràn ngập những kỳ ngộ và nguy cơ, bạn chính là ~~ Thám tử lừng danh Mr. 04315-96 tiên sinh được người người ca tụng!”
Ghi chú: Mr. 04315-96 tiên sinh biết rằng nếu bạn tốt của thám tử rời đi thì anh ấy cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này.]
Là một người chơi có kinh nghiệm, Thương Mân Nga hiểu rõ, nhắc nhở “Không thể tiếp tục ở lại chỗ này” không phải để chỉ mình mà là thân phận “thám tử” của anh ta, sau khi vị bạn tốt kia chủ động huỷ bỏ hoặc bị loại trừ thì thân phận này sẽ tự động biến mất.
Dù nhìn từ góc độ nào thì trạng thái này cũng chỉ có lợi không có hại nên Thương Mân Nga cũng không vội vàng huỷ bỏ nó, tuy rằng trong hai ngày thực tiễn, anh ta thực sự cảm thấy cái trạng thái này cũng không hữu dụng mấy —— Trước khi phát hiện ra danh tính của Cố Cảnh Thịnh, đối tượng hoài nghi của anh ta vẫn luôn nhảy qua nhảy lại giữa Diêu Nhược Linh và Hạ Nam.
Thương Mân Nga nhướn mày: “Mới vừa tham gia trò chơi đã lấy được loại đạo cụ kiểu này, vận may của cô cũng không tồi.”
Cố Cảnh Thịnh không còn lời gì để nói, cảm thấy đối phương đang khoa trương: “Một nguyên lão như anh mà cũng bảo đạo cụ của tôi…”
Thương Mân Nga không tiếp tục vấn đề này, nói: “Cô tìm tôi vì chuyện người sói à?”
Cố Cảnh Thịnh ngữ khí khẳng định: “Tôi nghĩ mình đã biết người sói là ai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.