Chương 37: Lại Đến Mùa Trái Chín (29)
Thiên Trạch Thời Nhược
08/01/2024
Ngoài dự đoán, Sam tiên sinh trên tay cầm dao cũng không có ý định dùng Cố Cảnh Thịnh để thêm món cho ông chủ của mình mà vòng qua cô, đi thẳng tới mép bàn, thong thả ung dung bỏ thêm một thìa mật ong vào cốc cà phê, lần đầu tiên lên tiếng nói chuyện với người chơi:
“Ivan tiên sinh cũng không có cái lưỡi quá nhạy cảm nên miễn sao cà phê không quá đắng là được.”
Cố Cảnh Thịnh bỏ tay khỏi nút rời đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn NPC trước mặt, lộ ra vẻ suy tư.
……
Cho dù có bao nhiêu người làm thuê từ xa tới đi chăng nữa thì lão Ivan sẽ luôn luôn dùng bữa sáng một mình, ông ta húp từng ngụm nước súp thịt, sau lại xé nát bánh mì rồi ngâm trong bát súp.
Đến khi bát súp đã thấy đáy, lão Ivan mới cầm cốc cà phê lên — Hôm nay hương cà phê nồng đậm lạ thường, ông ta nghĩ chắc hẳn là do tên đầu bếp Sam đã bất cẩn cho thêm quá nhiều mật ong, cho dù lão có là một người rộng rãi đi chăng nữa cũng sẽ phải khấu trừ ít tiền lương của anh ta, nể tình quốc vương Chích Choè, đây tuyệt đối không phải vì keo kiệt mà là để duy trì sự công bằng.
“Lão Ivan chăm chỉ sẽ mang theo những người làm thuê mới đến chân núi để làm việc. Mong rằng họ sẽ hữu ích hơn cái đám trước đó, Sam, Sam, mau đến chuồng ngựa dắt con ngựa xinh đẹp của ta ra đây…” Lão Ivan vẫn như thường lệ gọi tên Sam tiên sinh, nhưng giọng của ông ta không hề báo trước đột nhiên im bặt, biểu tình đau đớn, tay nắm chặt lấy ngực áo rồi ngã xuống.
Đúng lúc này cửa nhà ăn được mở ra, Cố Cảnh Thịnh bước nhanh tới, liếc nhìn lão Ivan rồi đóng lại cửa phía sau lưng.
“Két——”
Tiếng cánh cửa khép lại như thể tiếng ma quỷ vừa đánh một hồi chuông báo tử.
Hô hấp của lão Ivan càng lúc càng dồn dập, ông ta muốn tự mình cử động nhưng rồi lại phát hiện bản thân căn bản không làm được.
Cố Cảnh Thịnh thử giơ chiếc ghế trong nhà ăn lên, dù có dùng hết sức lực thì cô vẫn khó có thể sử dụng nó, may mắn thay trên tường có treo một số đồ trang trí thô sơ rẻ tiền, chọn lựa một lúc, cô quyết định lấy xuống một chiếc rìu, chém thử hai nhát vào trong không khí.
Lão Ivan mở to hai mắt, kinh hãi nhìn theo từng động tác của Cố Cảnh Thịnh, dữ tợn gầm gừ: “Đồ ngu ngốc, tham lam, hèn hạ độc ác, ngươi như một tên cướp xông vào nhà ăn của lão Ivan vô tội…” Nhìn bước chân của cô gái trẻ tuổi đang tiến gần tới, giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Sao ngươi dám vi phạm quy tắc của trò chơi!”
Cố Cảnh Thịnh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn lão ta: “Nếu di động đã đưa ra điều kiện cho phép người chơi thông qua độ khó cao cấp, như vậy thì việc tôi đang làm cũng không có vi phạm quy tắc của trò chơi mà nhỉ.” Đến gần NPC, khoé miệng nhếch lên một chút, mỉm cười lịch sự, “Tôi nói có đúng không, thưa, quạ đen tiên sinh thân mến?”
……
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Phó bản [Lại đến mùa trái chín] hoàn thành độ khó cao cấp.
“Thành công tiêu diệt quạ đen đáng ghét, bạn chính là người làm thuê giỏi nhất và đã giải quyết được vấn đề nan giải trong một lần và mãi mãi!”
Sau khi kiểm tra, người chơi 08321-6 đáp ứng điều kiện để rời khỏi phó bản. Nếu không rời đi sau 46 phút 23 giây tính từ khi nhận được tin nhắn, hệ thống sẽ cưỡng chế thi hành.
Ghi chú: Khen thưởng sẽ được phát sau khi trở về phòng nghỉ.]
Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy tin nhắn mới nhất trên điện thoại di động, cô đang tựa lưng vào mép bàn, mái tóc dài được quấn lên, chiếc áo khoác ban đầu cũng được cởi bỏ, bên trong là chiếc áo len màu xám bó sát tôn lên đường cong cơ thể mềm mại.
Nội dung tin nhắn cũng nằm trong dự đoán của cô — thời điểm nhận được thư mời tham gia trò chơi, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem “con quạ” được nhắc đến trên giấy là đang ám chỉ điều gì.
[Boardgame Vui Vẻ] đã miêu tả “con quạ” qua những từ ngữ như “đáng ghét” hay “ăn trộm trái cây sau khi đến”. Xét thấy [Boardgame Vui Vẻ] thường hay sử dụng một câu hai nghĩa mang tính gợi ý cao, Cố Cảnh Thịnh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm hiểu thêm về nhân vật này.
——Trong phó bản, người phù hợp nhất với cái từ “đáng ghét” chắn chắn chính là lão chủ nông trại Ivan, nếu nói chiếc áo khoác màu đen của ông ta khiến người ta liên tưởng đến bộ lông quạ thì ở việc lựa chọn thức ăn là thịt thối cũng phù hợp với đặc điểm của loài vật này. Hơn nữa việc thay đổi điểm dừng chiếc xe ngựa rách nát của ông ta hàng ngày cũng khiến Cố Cảnh Thịnh xác định ông ta chính là “quạ đen” mà trò chơi đã ám chỉ trước đó.
Từ chân núi cho đến một phần tư ngọn núi, sau đó là giữa lưng núi rồi tới ba phần tư ngọn núi…..Bốn ngày chính là giới hạn an toàn của phó bản lần này.
Trước khi [người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật] được thẻ hoá đã sử dụng hết hai cơ hội, lần đầu tiên là đậu trên tay Hà Sở Văn, và lần còn lại có lẽ nó đậu trên tay lão Ivan ở phía bên ngoài xe ngựa.
Cả hai đều ẩn dấu danh tính thực của mình.
“Ivan tiên sinh cũng không có cái lưỡi quá nhạy cảm nên miễn sao cà phê không quá đắng là được.”
Cố Cảnh Thịnh bỏ tay khỏi nút rời đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn NPC trước mặt, lộ ra vẻ suy tư.
……
Cho dù có bao nhiêu người làm thuê từ xa tới đi chăng nữa thì lão Ivan sẽ luôn luôn dùng bữa sáng một mình, ông ta húp từng ngụm nước súp thịt, sau lại xé nát bánh mì rồi ngâm trong bát súp.
Đến khi bát súp đã thấy đáy, lão Ivan mới cầm cốc cà phê lên — Hôm nay hương cà phê nồng đậm lạ thường, ông ta nghĩ chắc hẳn là do tên đầu bếp Sam đã bất cẩn cho thêm quá nhiều mật ong, cho dù lão có là một người rộng rãi đi chăng nữa cũng sẽ phải khấu trừ ít tiền lương của anh ta, nể tình quốc vương Chích Choè, đây tuyệt đối không phải vì keo kiệt mà là để duy trì sự công bằng.
“Lão Ivan chăm chỉ sẽ mang theo những người làm thuê mới đến chân núi để làm việc. Mong rằng họ sẽ hữu ích hơn cái đám trước đó, Sam, Sam, mau đến chuồng ngựa dắt con ngựa xinh đẹp của ta ra đây…” Lão Ivan vẫn như thường lệ gọi tên Sam tiên sinh, nhưng giọng của ông ta không hề báo trước đột nhiên im bặt, biểu tình đau đớn, tay nắm chặt lấy ngực áo rồi ngã xuống.
Đúng lúc này cửa nhà ăn được mở ra, Cố Cảnh Thịnh bước nhanh tới, liếc nhìn lão Ivan rồi đóng lại cửa phía sau lưng.
“Két——”
Tiếng cánh cửa khép lại như thể tiếng ma quỷ vừa đánh một hồi chuông báo tử.
Hô hấp của lão Ivan càng lúc càng dồn dập, ông ta muốn tự mình cử động nhưng rồi lại phát hiện bản thân căn bản không làm được.
Cố Cảnh Thịnh thử giơ chiếc ghế trong nhà ăn lên, dù có dùng hết sức lực thì cô vẫn khó có thể sử dụng nó, may mắn thay trên tường có treo một số đồ trang trí thô sơ rẻ tiền, chọn lựa một lúc, cô quyết định lấy xuống một chiếc rìu, chém thử hai nhát vào trong không khí.
Lão Ivan mở to hai mắt, kinh hãi nhìn theo từng động tác của Cố Cảnh Thịnh, dữ tợn gầm gừ: “Đồ ngu ngốc, tham lam, hèn hạ độc ác, ngươi như một tên cướp xông vào nhà ăn của lão Ivan vô tội…” Nhìn bước chân của cô gái trẻ tuổi đang tiến gần tới, giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Sao ngươi dám vi phạm quy tắc của trò chơi!”
Cố Cảnh Thịnh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn lão ta: “Nếu di động đã đưa ra điều kiện cho phép người chơi thông qua độ khó cao cấp, như vậy thì việc tôi đang làm cũng không có vi phạm quy tắc của trò chơi mà nhỉ.” Đến gần NPC, khoé miệng nhếch lên một chút, mỉm cười lịch sự, “Tôi nói có đúng không, thưa, quạ đen tiên sinh thân mến?”
……
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Phó bản [Lại đến mùa trái chín] hoàn thành độ khó cao cấp.
“Thành công tiêu diệt quạ đen đáng ghét, bạn chính là người làm thuê giỏi nhất và đã giải quyết được vấn đề nan giải trong một lần và mãi mãi!”
Sau khi kiểm tra, người chơi 08321-6 đáp ứng điều kiện để rời khỏi phó bản. Nếu không rời đi sau 46 phút 23 giây tính từ khi nhận được tin nhắn, hệ thống sẽ cưỡng chế thi hành.
Ghi chú: Khen thưởng sẽ được phát sau khi trở về phòng nghỉ.]
Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy tin nhắn mới nhất trên điện thoại di động, cô đang tựa lưng vào mép bàn, mái tóc dài được quấn lên, chiếc áo khoác ban đầu cũng được cởi bỏ, bên trong là chiếc áo len màu xám bó sát tôn lên đường cong cơ thể mềm mại.
Nội dung tin nhắn cũng nằm trong dự đoán của cô — thời điểm nhận được thư mời tham gia trò chơi, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem “con quạ” được nhắc đến trên giấy là đang ám chỉ điều gì.
[Boardgame Vui Vẻ] đã miêu tả “con quạ” qua những từ ngữ như “đáng ghét” hay “ăn trộm trái cây sau khi đến”. Xét thấy [Boardgame Vui Vẻ] thường hay sử dụng một câu hai nghĩa mang tính gợi ý cao, Cố Cảnh Thịnh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm hiểu thêm về nhân vật này.
——Trong phó bản, người phù hợp nhất với cái từ “đáng ghét” chắn chắn chính là lão chủ nông trại Ivan, nếu nói chiếc áo khoác màu đen của ông ta khiến người ta liên tưởng đến bộ lông quạ thì ở việc lựa chọn thức ăn là thịt thối cũng phù hợp với đặc điểm của loài vật này. Hơn nữa việc thay đổi điểm dừng chiếc xe ngựa rách nát của ông ta hàng ngày cũng khiến Cố Cảnh Thịnh xác định ông ta chính là “quạ đen” mà trò chơi đã ám chỉ trước đó.
Từ chân núi cho đến một phần tư ngọn núi, sau đó là giữa lưng núi rồi tới ba phần tư ngọn núi…..Bốn ngày chính là giới hạn an toàn của phó bản lần này.
Trước khi [người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật] được thẻ hoá đã sử dụng hết hai cơ hội, lần đầu tiên là đậu trên tay Hà Sở Văn, và lần còn lại có lẽ nó đậu trên tay lão Ivan ở phía bên ngoài xe ngựa.
Cả hai đều ẩn dấu danh tính thực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.