Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 13: Lại Đến Mùa Trái Chín (5)

Thiên Trạch Thời Nhược

25/08/2023

Vừa dứt lời, lão Ivan dùng động tác nhanh nhẹn vung roi lên hoàn toàn không chút phù hợp với thân hình mập mạp của ông ta, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi chân núi.

Mã Thông cười lấy lòng thanh niên mặt trẻ con, nói: “Sao không hỏi thêm gã vài câu nữa, lão già này nhất định còn dấu giếm chuyện gì đó!”

Mặt trẻ con nhìn Mã Thông chằm chằm một hồi, mãi cho đến khi phía sau anh ta toát hết mồ hôi lạnh mới chậm rãi nói: “Lần gặp mặt sau, anh có thể tự mình thử xem.”

Cách họ mười bước, Hà Sở Văn vẫn giữ nụ cười lịch sự, yên lặng chờ đợi rồi nhẹ nhàng nói: “Thương tiên sinh, anh làm như vậy không sợ vi phạm quy tắc trò chơi sao?”

Câu trả lời của mặt trẻ con với Hà Sở Văn là một tiếng cười lạnh đầy mỉa mai.

Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy ngay sau khi mặt trẻ con đi ngang qua chỗ của Mã Thông, vẻ mặt Mã Thông trong nháy mắt trở nên nham hiểm, hung ác, anh ta tức giận nhổ một bãi nước miếng.

——Cô phát hiện ra “Boardgame Vui vẻ” không có quy chuẩn cưỡng chế nào về sự thân thiện của những người chơi với nhau, thiếu mất lựa chọn báo cáo hành vi cùng khoá tài khoản để “làm trong sạch môi trường mạng và điều chỉnh hành vi của cộng đồng” rồi.

Xe ngựa vốn là đạo cụ của lão Ivan, hiện tại đã cùng với nhân vật trò chơi tạm thời lui ra phía sau hậu trường, người chơi như cô thì chỉ có thể dựa vào hai chân, thở hổn hển leo lên đỉnh núi— Hà Sở Văn thì không giống vậy, tuy thiếu đi một đôi mắt đẹp nhưng người ta lại có thêm một chiếc gậy chống đấy.

Thị lực kém có thể khiến các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn bình thường. Không cần người khác phải nhắc nhở, anh ta chỉ cần lắng nghe những tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của người chơi xung quanh thì cũng sẽ không đi lạc. Hơn nữa so sánh với đám người chơi mới, anh ta từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút vẻ mệt mỏi nào.

Có cùng dáng vẻ thoải mái như anh ta chính là thanh niên mặt trẻ con họ Thương, cậu ta cứ như thể đang dạo chơi ở ngoại ô thành phố, có thừa sức lực nhưng cũng không thoát ly khỏi đoàn người.

Trạng thái của Diêu Nhược Linh và Hạ Nam kém hơn hai người trên một chút, nhưng so với những người mới thì họ cũng có ưu thế rõ ràng. Mà Cố Cảnh Thịnh đứng đằng sau hai người, chiếm lấy vị trí thứ ba. Hạ Nam cười với cô: “Trạng thái của cô không tồi, nhìn trông có vẻ không giống người mới lắm.”

Cố Cảnh Thịnh lau mồ hôi trên trán, lễ phép nói: “Khi còn sống tôi có hơi nhiệt tình yêu quý thiên nhiên một chút.”

Khi còn sống…

Mặc dù những người chơi trong Boardgame Vui Vẻ sau khi gặp tai nạn trong thế giới thực đã bị bắt buộc xuyên qua không mấy vui vẻ, nhưng Hạ Nam vẫn bị lời nói của Cố Cảnh Thịnh làm nghẹn họng, chờ một lúc mới nói: “Sao cô không bảo người hướng dẫn tham gia cùng? Quan hệ với những người khác kém lắm à?”



Cố Cảnh Thịnh bỏ qua câu hỏi đầu tiên rồi trả lời: “Không thể trách người khác được, nguyên nhân chính vẫn là do tôi chưa thể hòa nhập với nhóm.”

Câu này là sự thật, rốt cuộc thì cả phòng 08321 bao gồm người bị loại với những người may mắn sống sót cũng mới chỉ gặp nhau chưa đầy một giờ, mà đa phần thời gian cũng chỉ nhìn thấy ký hiệu loading che ở trước mặt nhau mà thôi.

Hạ Nam như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu, cười nói: “Xem ra quan hệ trong phòng cô cũng không được hài hoà cho lắm.”

Cố Cảnh Thịnh cười gượng hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.

Cả bầu trời không có một gợn mây, Cố Cảnh Thịnh có thể chịu đựng được việc ra ngoài mà không bôi kem chống nắng, nhưng cơn khát của cô trở nên ngày càng mãnh liệt, cảm thấy hối hận vì sao lại không mang theo chút nước bên mình trước khi vào đây.

Trên thực tế thì khi đọc giới thiệu về [Bình đất bị vỡ hình như đã được dùng trong cung] cô cũng đã nghĩ tới việc mang theo một ít nước, khổ nỗi lật tung xung quanh phòng cũng không thấy được vật dụng nào phù hợp —— Cố Cảnh Thịnh đâu thể dùng ly đánh răng để đựng nước được, trừ khi cô tự tin về khả năng cân bằng của mình có thể khiến nước trong ly không bị đổ hoặc tràn ra.

Hạ Nam nhìn cô, giọng điệu ôn hòa hơn: “Cô khát nước rồi đúng không?”

Cố Cảnh Thịnh: “Tôi còn có thể chịu đựng thêm được một lúc, nhưng nếu bí quá thì tôi vẫn còn một bình máu trên người.”

[Bình máu đặc biệt của phòng khám Rừng Rậm] ở mục Rút Thăm Trúng Thưởng có tỷ lệ xuất hiện khá cao, cho dù Cố Cảnh Thịnh có rút ngắn tất cả các từ trước đó thì cũng không làm ảnh hưởng tới cuộc trò chuyện của hai người, Hạ Nam nhắc nhở cô một cách thân thiện: “Nhớ uống sau khi dùng bữa, nếu không cô sẽ chẳng còn muốn ăn gì đâu.”

Cố Cảnh Thịnh cắn chặt răng: “Cùng lắm là một hai ngày không ăn cơm mà thôi, coi như tôi giảm béo.”

Hạ Nam giật giật khóe miệng, không nói thêm gì khác —tuy ông ta giỏi trong việc đoán tâm trạng người khác nhưng đến nay vẫn không thể hiểu nổi về nỗi ám ảnh cân nặng của phụ nữ.

Cả đoàn người vừa leo vừa bò sau 50 phút mới lên tới được đỉnh núi, Vưu, Vương, Mã, Tào, Lưu đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đó Tào Uyển Diễm và Lưu Hàn Nho hai người nhỏ tuổi nhất vừa đi đến nơi đã kiệt sức mà ngồi gục xuống đất.

Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn hai đứa trẻ vẫn còn là học sinh đang ngồi thở dốc, trong lòng cô dù biết rõ người tới nơi này đều đã có ràng buộc không thể tách rời với đủ loại thiên tai trong hiện thực, nhưng cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào — con nít chơi game với một đám người lớn tâm tư khó đoán chẳng khác gì những chú cừu non giữa một bầy sói xám.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Từ Boardgame

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook