Chương 46: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (3)
Thiên Trạch Thời Nhược
08/01/2024
Cố Cảnh Thịnh thở dài, cho anh bạn nhỏ này một lời khuyên đến từ vị trí người từng trải: “Lần sau trở về thì nhớ cầm theo hai quyển sách, trong thời gian nghỉ thì cậu vẫn có thể ôn lại kiến thức, cũng coi như là vừa học vừa làm đi.”
Vệ Gia Thời tâm như tro tàn nhìn cô.
Cố Cảnh Thịnh: “Không học cũng không sao, cái này còn tuỳ thuộc xem cậu cảm thấy việc bị loại trong trò chơi và không lấy được bằng tốt nghiệp thì cái nào đáng sợ hơn thôi.”
Hạ Hiểu Vân: “Có thể mang đồ vật từ bên ngoài vào đây à?”
Cố Cảnh Thịnh mở ba lô ra: “Có thể đấy.”
Vệ Gia Thời cúi đầu, một lời khó nói hết khi nhìn thấy đống đồ vật trong ba lô của Cố Cảnh Thịnh.
Cố Cảnh Thịnh giải thích: “Thời gian gấp gáp mà, tôi đâu thể lựa chọn cẩn thận được, cũng chỉ có thể mang theo vài vật dụng thiết yếu hàng ngày thôi.”
Vợt bóng bàn cũng được coi là vũ khí, bánh quy, kẹo, nước thì tính là thực phẩm hàng ngày đi — hai loại này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của Vệ Gia Thời, nhưng những thứ còn lại như mặt nạ dưỡng da, tinh dầu chăm sóc tóc, kem chống nắng, kem ban ngày với ban đêm, kem dưỡng mắt cùng mấy cái chai chai lọ lọ linh tinh này là cái quái gì vậy? Mấy thứ trước mắt khiến cho người ngàn năm chưa có người yêu như bạn học Vệ bỗng chốc hiểu được sâu sắc đồng chí nữ có bao nhiêu đáng sợ.
Trong phòng 08321, ngoại trừ Cố Cảnh Thịnh ra thì hai người Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời đều chỉ có thời gian nghỉ ngơi trong 24 giờ — chưa kể hai giờ trong đó đã được dùng để quay về thế giới thật.
Cố Cảnh Thịnh thử dò hỏi Boardgame Vui Vẻ, sau đó nhận được câu trả lời họ có thể tổ đội để tham gia phó bản, hoặc cũng có thể từng nhóm tiến vào hay mỗi người hoàn thành phó bản của riêng mình.
“Vậy trước tiên chúng ta cứ tổ đội đi.” Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn nói, “Chúng ta đối với nhau bao giờ cũng đáng tin cậy hơn so với người lạ.”
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Chào mừng 08321-6 tham gia trò chơi [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang] trong trạng thái [Tổ đội]
Độ khó: Bình thường
Số người tham gia: ?
Ghi chú: Vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi khi ra ngoài.]
…….
[Phó bản được tải xuống thành công]
Ngoại trừ lời nhắc nhở khi mới tiến vào phó bản ra, mọi thứ trong phạm vi trước mắt Cố Cảnh Thịnh đều trở nên tối đen như mực, cũng không giống lần trước, lần này cô lập tức thành công bước vào phó bản.
Cố Cảnh Thịnh khẽ cau mày, yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
[Đáng sợ làm sao, đây đúng là một bi kịch bất hạnh nhất!
Viện điều dưỡng “Rosemary” nằm ở phía nam của vương quốc Rừng Rậm là một cơ sở điều trị đặc biệt, cảnh vật quanh đây an tĩnh dị thường, nằm cách thị trấn gần nhất khoảng hai mươi cây số, người dân địa phương nơi đây thường lén gọi nó là “Nhà thương điên”.
Các bác sĩ cần cù nơi này đã vất vả ngày đêm để cố gắng giảm bớt các triệu chứng cho người bệnh, bọn họ sử dụng hết mọi liệu pháp điều trị từ chính thống tới một vài thủ đoạn chưa được xác nhận, nhưng thật không may, tỷ lệ xuất viện của “Rosemary” vẫn đang giảm dần qua từng năm.
Những bệnh nhân tuyệt vọng đã từ bỏ việc điều trị vô tận, ngược lại họ muốn sử dụng sức mạnh của mình để thay đổi mọi thứ! Không ai hay biết làm thế nào mà những bệnh nhân cáu kỉnh này có thể vượt qua được tra xét của bảo vệ, đến khi các bác sĩ trong bệnh viện phát hiện có điều gì đó không ổn thì các bệnh nhân khi đó đã phá cửa, cướp lấy tất cả thiết bị chữa trị cùng thuốc điều trị.
——Trên đây là đoạn trích từ《 Nhật Báo Rừng Rậm 》.]
“Đây thật sự là…tóm tắt ấy à?”
Thấy tầm nhìn của mình từ tối chuyển sang sáng, Cố Cảnh Thịnh mơ hồ nghe thấy tiếng máy móc vận hành cùng tiếng cửa thang máy đóng lại.
Trước mắt Cố Cảnh Thịnh là một hành lang tối tăm, ngoài cô ra thì xung quanh còn có ba người khác — Vệ Gia Thời cùng hai người đàn ông.
Vệ Gia Thời rõ ràng có chút khẩn trương: “X…X Quân đâu?”
Trước khi tiến vào phó bản, để tiện cho việc phân chia cùng bảo vệ quyền riêng tư thì ba người đều có một cái biệt danh tạm thời, Vệ Gia Thời đã phát huy sở trường tiếng anh đặc biệt của cậu ta, tự đặt tên cho mình là “W Quân”, Hạ Hiểu Vân đương nhiên sẽ là “X Quân”, còn Cố Cảnh Thịnh vốn dĩ có thể gọi là “C Quân” nhưng để có thể gia tăng tình bạn với hai người bạn cùng phòng, cuối cùng lựa chọn “Y Quân”.
Cố Cảnh Thịnh nhìn quanh bốn phía, đơn giản nói: “Trước cứ xem thế nào đã.”
Sau khi người chơi tiến vào phó bản, [Boardgame Vui Vẻ] không lập tức gửi quy tắc trò chơi lại đây, bọn họ sẽ có một khoảng thời gian để quan sát tình hình xung quanh, sau đấy trao đổi thông tin với người bạn đồng hành của mình.
Vệ Gia Thời tâm như tro tàn nhìn cô.
Cố Cảnh Thịnh: “Không học cũng không sao, cái này còn tuỳ thuộc xem cậu cảm thấy việc bị loại trong trò chơi và không lấy được bằng tốt nghiệp thì cái nào đáng sợ hơn thôi.”
Hạ Hiểu Vân: “Có thể mang đồ vật từ bên ngoài vào đây à?”
Cố Cảnh Thịnh mở ba lô ra: “Có thể đấy.”
Vệ Gia Thời cúi đầu, một lời khó nói hết khi nhìn thấy đống đồ vật trong ba lô của Cố Cảnh Thịnh.
Cố Cảnh Thịnh giải thích: “Thời gian gấp gáp mà, tôi đâu thể lựa chọn cẩn thận được, cũng chỉ có thể mang theo vài vật dụng thiết yếu hàng ngày thôi.”
Vợt bóng bàn cũng được coi là vũ khí, bánh quy, kẹo, nước thì tính là thực phẩm hàng ngày đi — hai loại này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của Vệ Gia Thời, nhưng những thứ còn lại như mặt nạ dưỡng da, tinh dầu chăm sóc tóc, kem chống nắng, kem ban ngày với ban đêm, kem dưỡng mắt cùng mấy cái chai chai lọ lọ linh tinh này là cái quái gì vậy? Mấy thứ trước mắt khiến cho người ngàn năm chưa có người yêu như bạn học Vệ bỗng chốc hiểu được sâu sắc đồng chí nữ có bao nhiêu đáng sợ.
Trong phòng 08321, ngoại trừ Cố Cảnh Thịnh ra thì hai người Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời đều chỉ có thời gian nghỉ ngơi trong 24 giờ — chưa kể hai giờ trong đó đã được dùng để quay về thế giới thật.
Cố Cảnh Thịnh thử dò hỏi Boardgame Vui Vẻ, sau đó nhận được câu trả lời họ có thể tổ đội để tham gia phó bản, hoặc cũng có thể từng nhóm tiến vào hay mỗi người hoàn thành phó bản của riêng mình.
“Vậy trước tiên chúng ta cứ tổ đội đi.” Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn nói, “Chúng ta đối với nhau bao giờ cũng đáng tin cậy hơn so với người lạ.”
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Chào mừng 08321-6 tham gia trò chơi [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang] trong trạng thái [Tổ đội]
Độ khó: Bình thường
Số người tham gia: ?
Ghi chú: Vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi khi ra ngoài.]
…….
[Phó bản được tải xuống thành công]
Ngoại trừ lời nhắc nhở khi mới tiến vào phó bản ra, mọi thứ trong phạm vi trước mắt Cố Cảnh Thịnh đều trở nên tối đen như mực, cũng không giống lần trước, lần này cô lập tức thành công bước vào phó bản.
Cố Cảnh Thịnh khẽ cau mày, yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
[Đáng sợ làm sao, đây đúng là một bi kịch bất hạnh nhất!
Viện điều dưỡng “Rosemary” nằm ở phía nam của vương quốc Rừng Rậm là một cơ sở điều trị đặc biệt, cảnh vật quanh đây an tĩnh dị thường, nằm cách thị trấn gần nhất khoảng hai mươi cây số, người dân địa phương nơi đây thường lén gọi nó là “Nhà thương điên”.
Các bác sĩ cần cù nơi này đã vất vả ngày đêm để cố gắng giảm bớt các triệu chứng cho người bệnh, bọn họ sử dụng hết mọi liệu pháp điều trị từ chính thống tới một vài thủ đoạn chưa được xác nhận, nhưng thật không may, tỷ lệ xuất viện của “Rosemary” vẫn đang giảm dần qua từng năm.
Những bệnh nhân tuyệt vọng đã từ bỏ việc điều trị vô tận, ngược lại họ muốn sử dụng sức mạnh của mình để thay đổi mọi thứ! Không ai hay biết làm thế nào mà những bệnh nhân cáu kỉnh này có thể vượt qua được tra xét của bảo vệ, đến khi các bác sĩ trong bệnh viện phát hiện có điều gì đó không ổn thì các bệnh nhân khi đó đã phá cửa, cướp lấy tất cả thiết bị chữa trị cùng thuốc điều trị.
——Trên đây là đoạn trích từ《 Nhật Báo Rừng Rậm 》.]
“Đây thật sự là…tóm tắt ấy à?”
Thấy tầm nhìn của mình từ tối chuyển sang sáng, Cố Cảnh Thịnh mơ hồ nghe thấy tiếng máy móc vận hành cùng tiếng cửa thang máy đóng lại.
Trước mắt Cố Cảnh Thịnh là một hành lang tối tăm, ngoài cô ra thì xung quanh còn có ba người khác — Vệ Gia Thời cùng hai người đàn ông.
Vệ Gia Thời rõ ràng có chút khẩn trương: “X…X Quân đâu?”
Trước khi tiến vào phó bản, để tiện cho việc phân chia cùng bảo vệ quyền riêng tư thì ba người đều có một cái biệt danh tạm thời, Vệ Gia Thời đã phát huy sở trường tiếng anh đặc biệt của cậu ta, tự đặt tên cho mình là “W Quân”, Hạ Hiểu Vân đương nhiên sẽ là “X Quân”, còn Cố Cảnh Thịnh vốn dĩ có thể gọi là “C Quân” nhưng để có thể gia tăng tình bạn với hai người bạn cùng phòng, cuối cùng lựa chọn “Y Quân”.
Cố Cảnh Thịnh nhìn quanh bốn phía, đơn giản nói: “Trước cứ xem thế nào đã.”
Sau khi người chơi tiến vào phó bản, [Boardgame Vui Vẻ] không lập tức gửi quy tắc trò chơi lại đây, bọn họ sẽ có một khoảng thời gian để quan sát tình hình xung quanh, sau đấy trao đổi thông tin với người bạn đồng hành của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.