Chương 50: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (7)
Thiên Trạch Thời Nhược
08/01/2024
Tờ báo này được dính trên một trang của cuốn sổ, nhưng không được dán chặt lắm, Cố Cảnh Thịnh cẩn thận bóc tờ báo ra, nhìn thấy bốn dòng số cùng một dòng miểu tả lộn xộn bên dưới.
Các con số là:
1 15 14 6
12 4 9 7
3 10 11 5
13 8 2 16
Được viết lại:
“Thirty - four”
…Có vẻ như không phải tất cả các con số sẽ đều được viết bằng tiếng Trung. Đối với những từ ngữ thường thấy trong chín năm giáo dục bắt buộc mà nói, [Boardgame Vui Vẻ] đang tỏ ra theo kiểu “nếu bạn thậm chí không nhận ra những từ này thì thôi cứ ngồi mà chờ chết đi nhé”.
Trong khi Cố Cảnh Thịnh phát hiện ra manh mối thì Vệ Gia Thời cùng Tiểu La bên kia cũng có thu hoạch mới.
Vệ Gia Thời hưng phấn: “Nơi này thật sự có một chiếc hộp mật mã này!”
Tiểu La chậm rãi bổ sung: “Trên ổ khoá còn có một tờ giấy ghi chú nữa.”
Mật khẩu trên hộp theo dạng số, tổng cộng có tám chữ số, chữ số đầu tiên tách biệt hoàn toàn với bảy chữ số sau đó, số “3” được ghi phía trước, nếu chỉ nhìn bằng mắt thì sẽ không thể dùng ngoại lực để thay đổi nó.
Bảy con số được viết trên giấy ghi chú là: “5 3 8 2 7 6 4”.
Tổng cộng có bảy chữ số, mà mật khẩu cũng cần bảy số, nhìn thế nào cũng thấy tồn tại một mối liên hệ nào đó, Tiểu La là người thuộc phái hành động, hơn nữa thời gian khá gấp rút nên cậu ta trực tiếp nhập vào mà không thèm hỏi ý kiến người khác.
“Tít.”
Chiếc hộp mật mã vẫn chưa được mở ra, nhưng cũng không phải không có thay đổi gì, ít nhất số đầu tiên trong dãy đã từ “3” nháy mắt chuyển thành “2” ngay sau khi Tiểu La thất bại.
Sắc mặt anh Phương tối sầm xuống, ngăn cản bạn cùng phòng: “Đừng thử lại nữa — số thứ nhất không phải mật mã, đó là số lần thử của chúng ta.”
Sắc mặt Tiểu La cũng trở nên tối đen, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Mẹ nó còn lấy mật khẩu giả để đi lừa người, đây không phải là đem chúng ta thành khỉ để chơi đùa à…”
“Rầm!”
Đây là lần thứ ba bên ngoài vang lên tiếng động bất thường.
Âm thanh lần này còn gần hơn so với hai lần trước đó, hình như nó đã ở ngay chỗ cửa thang máy.
Anh Phương đi tới cửa để quan sát một chút, thử dò hỏi hai người Cố, Vệ: “Trên người mọi người có đạo cụ chiếu sáng không?”
Nghiêm túc mà nói thì là có — tuy không biết có thể dùng được hay không, nhưng ở ngăn đựng thẻ của Vệ Gia Thời vẫn còn [Củi gỗ “cháy cho đến khi hết”].
Đạo cụ này chỉ cần dùng ý niệm để thắp sáng trong bất kỳ môi trường nào, Cố Cảnh Thịnh đã nghĩ tới việc sử dụng nó trong thời điểm bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm đó, hơn nữa Cố Cảnh Thịnh cũng không thể bảo đảm nó sẽ có tác dụng trong hoàn cảnh tối tăm mà phó bản cố ý tạo ra.
Cố Cảnh Thịnh nhìn Phương ca, không trả lời mà hỏi: “Các anh thì sao, có mang theo đạo cụ chiếu sáng à?”
Ánh mắt anh Phương chợt loé lên, cũng không trả lời.
Vệ Gia Thời: “Vậy cái hộp này….”
Tiểu La lạnh giọng ngắt lời Vệ Gia Thời, giọng điệu hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài như ánh mặt trời của cậu ta: “Đừng có nhắc tới cái hộp xui xẻo đó nữa, nó chính là một cái bẫy chuyên dùng để lãng phí thời gian mà thôi!”
Cố Cảnh Thịnh giơ cuốn sổ lấy được từ tủ kính thứ hai lên, ra hiệu cho những người khác: “Tôi nghĩ những con số được viết trên này có vẻ là manh mối của mật mã đấy.”
Phương ca lập tức sải bước lại gần, dò hỏi: “Trên đó viết gì thế…”
Âm thanh còn chưa kịp dứt đã im bặt, Cố Cảnh Thịnh luôn cảm thấy sắc mặt của vị Phương ca này có chút tái xanh sau khi nhìn thấy manh mối trên cuốn sổ.
Vệ Gia Thời cũng lại gần thăm dò: “Đây là cái gì, ma trận à?”
Cố Cảnh Thịnh bị người bạn nhỏ này gợi lên những ký ức đau thương thời đại học, nghiêm túc nói: “Hy vọng không phải.” Sau đó cùng hai người khác chào hỏi, “Để tôi thử xem có mở được mật khẩu không.”
Buông cuốn sổ trong tay xuống, cầm lấy hộp mật mã, trong một giây trước khi nhập vào các con số, anh Phương bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay phải của Cố Cảnh Thịnh: “Cô trước đừng —”
Cố Cảnh Thịnh nghiêng mặt, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ánh mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng.
Anh Phương dừng động tác trên tay, anh ta đã ở lâu trong [Boardgame Vui Vẻ], cũng đã gặp đủ thể loại người trong xã hội, nhưng ánh mắt của cô gái này vẫn khiến anh ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cố Cảnh Thịnh nói: “Anh còn có ý kiến nào tốt hơn không?”
Anh Phương: “Tiểu La đã nhập sai một lần rồi.”
Cố Cảnh Thịnh: “Cậu ta thử một lần, tôi thử một lần, đúng lúc mỗi phòng có một cơ hội, khá là công bằng và hợp lý đấy chứ.”
Các con số là:
1 15 14 6
12 4 9 7
3 10 11 5
13 8 2 16
Được viết lại:
“Thirty - four”
…Có vẻ như không phải tất cả các con số sẽ đều được viết bằng tiếng Trung. Đối với những từ ngữ thường thấy trong chín năm giáo dục bắt buộc mà nói, [Boardgame Vui Vẻ] đang tỏ ra theo kiểu “nếu bạn thậm chí không nhận ra những từ này thì thôi cứ ngồi mà chờ chết đi nhé”.
Trong khi Cố Cảnh Thịnh phát hiện ra manh mối thì Vệ Gia Thời cùng Tiểu La bên kia cũng có thu hoạch mới.
Vệ Gia Thời hưng phấn: “Nơi này thật sự có một chiếc hộp mật mã này!”
Tiểu La chậm rãi bổ sung: “Trên ổ khoá còn có một tờ giấy ghi chú nữa.”
Mật khẩu trên hộp theo dạng số, tổng cộng có tám chữ số, chữ số đầu tiên tách biệt hoàn toàn với bảy chữ số sau đó, số “3” được ghi phía trước, nếu chỉ nhìn bằng mắt thì sẽ không thể dùng ngoại lực để thay đổi nó.
Bảy con số được viết trên giấy ghi chú là: “5 3 8 2 7 6 4”.
Tổng cộng có bảy chữ số, mà mật khẩu cũng cần bảy số, nhìn thế nào cũng thấy tồn tại một mối liên hệ nào đó, Tiểu La là người thuộc phái hành động, hơn nữa thời gian khá gấp rút nên cậu ta trực tiếp nhập vào mà không thèm hỏi ý kiến người khác.
“Tít.”
Chiếc hộp mật mã vẫn chưa được mở ra, nhưng cũng không phải không có thay đổi gì, ít nhất số đầu tiên trong dãy đã từ “3” nháy mắt chuyển thành “2” ngay sau khi Tiểu La thất bại.
Sắc mặt anh Phương tối sầm xuống, ngăn cản bạn cùng phòng: “Đừng thử lại nữa — số thứ nhất không phải mật mã, đó là số lần thử của chúng ta.”
Sắc mặt Tiểu La cũng trở nên tối đen, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Mẹ nó còn lấy mật khẩu giả để đi lừa người, đây không phải là đem chúng ta thành khỉ để chơi đùa à…”
“Rầm!”
Đây là lần thứ ba bên ngoài vang lên tiếng động bất thường.
Âm thanh lần này còn gần hơn so với hai lần trước đó, hình như nó đã ở ngay chỗ cửa thang máy.
Anh Phương đi tới cửa để quan sát một chút, thử dò hỏi hai người Cố, Vệ: “Trên người mọi người có đạo cụ chiếu sáng không?”
Nghiêm túc mà nói thì là có — tuy không biết có thể dùng được hay không, nhưng ở ngăn đựng thẻ của Vệ Gia Thời vẫn còn [Củi gỗ “cháy cho đến khi hết”].
Đạo cụ này chỉ cần dùng ý niệm để thắp sáng trong bất kỳ môi trường nào, Cố Cảnh Thịnh đã nghĩ tới việc sử dụng nó trong thời điểm bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm đó, hơn nữa Cố Cảnh Thịnh cũng không thể bảo đảm nó sẽ có tác dụng trong hoàn cảnh tối tăm mà phó bản cố ý tạo ra.
Cố Cảnh Thịnh nhìn Phương ca, không trả lời mà hỏi: “Các anh thì sao, có mang theo đạo cụ chiếu sáng à?”
Ánh mắt anh Phương chợt loé lên, cũng không trả lời.
Vệ Gia Thời: “Vậy cái hộp này….”
Tiểu La lạnh giọng ngắt lời Vệ Gia Thời, giọng điệu hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài như ánh mặt trời của cậu ta: “Đừng có nhắc tới cái hộp xui xẻo đó nữa, nó chính là một cái bẫy chuyên dùng để lãng phí thời gian mà thôi!”
Cố Cảnh Thịnh giơ cuốn sổ lấy được từ tủ kính thứ hai lên, ra hiệu cho những người khác: “Tôi nghĩ những con số được viết trên này có vẻ là manh mối của mật mã đấy.”
Phương ca lập tức sải bước lại gần, dò hỏi: “Trên đó viết gì thế…”
Âm thanh còn chưa kịp dứt đã im bặt, Cố Cảnh Thịnh luôn cảm thấy sắc mặt của vị Phương ca này có chút tái xanh sau khi nhìn thấy manh mối trên cuốn sổ.
Vệ Gia Thời cũng lại gần thăm dò: “Đây là cái gì, ma trận à?”
Cố Cảnh Thịnh bị người bạn nhỏ này gợi lên những ký ức đau thương thời đại học, nghiêm túc nói: “Hy vọng không phải.” Sau đó cùng hai người khác chào hỏi, “Để tôi thử xem có mở được mật khẩu không.”
Buông cuốn sổ trong tay xuống, cầm lấy hộp mật mã, trong một giây trước khi nhập vào các con số, anh Phương bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay phải của Cố Cảnh Thịnh: “Cô trước đừng —”
Cố Cảnh Thịnh nghiêng mặt, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ánh mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng.
Anh Phương dừng động tác trên tay, anh ta đã ở lâu trong [Boardgame Vui Vẻ], cũng đã gặp đủ thể loại người trong xã hội, nhưng ánh mắt của cô gái này vẫn khiến anh ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cố Cảnh Thịnh nói: “Anh còn có ý kiến nào tốt hơn không?”
Anh Phương: “Tiểu La đã nhập sai một lần rồi.”
Cố Cảnh Thịnh: “Cậu ta thử một lần, tôi thử một lần, đúng lúc mỗi phòng có một cơ hội, khá là công bằng và hợp lý đấy chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.