Chương 93: Khôi phục
ofrgS29000
28/01/2021
Từng làn sóng dạt dào đánh về bờ biển.
Ở đây có một ngôi lành nhỏ với những cư dân đáng vui vẻ quang lưới đánh cá, phía sau một nhóm nữ nhân đang cùng nhau phơi những lưới cũ và quần áo và nhóm trẻ nhỏ đang vui đùa.
Một bãi đá ngầm gần đó có nam nhân ngồi trên một tảng đá nhìn sâu xa về phía chân trời.
Nam nhân này khiến nữ nhân nào nhìn thấy đều si mê, mái tóc vàng dài bay trong gió tràn ngập nam nhân vị, đặc biệt phía trước có sáu nhánh khác màu khiến cho ai nhìn thấy cứ đang nhìn vào tự nhiên.
Màu lam của đại hải, màu lục của thiên nhiên ,màu xám tro của phong, màu vàng đậm của lôi, màu nâu của đại địa, màu đỏ của thái dương và mái tóc màu vàng của ánh sáng.
Nếu như ai đó đứng trước mặt hắn nhìn thì sẽ thấy nam nhân này không giống như con người ngược lại khiến cho người xem cứ như đang thấy một thế giới vậy.
Trên người là áo bào trắng như áng sáng không nhiễm bụi trần, đây quả thật tràn ngập sát lực đối với nữ nhân và khiến nam nhân đều phải ghen ghét.
Sau một lúc hắn nhắm mắt lại tận hưởng gió biển, chúng cứ như bàn tay của mẹ thiên nhiên vuốt ve như đang ru cho hắn ngủ. Nhưng lúc này có một cô bé xuất hiện từ phía sau nói.
“Kuro ca ca đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vậy à…”Nam nhân kia mở mắt, rồi quay lại mỉm cười nói: “Cảm ơn đã kêu anh nhé, Yukino-chan”
Cô bé nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt như mặt trời đang tỏa sáng thật sự khiến nàng phải choáng váng, hai mắt mê ly.
Nam nhân kia nhìn thấy nàng như vậy gãi mặt cười lên một tiếng. Theo tiếng cười của hắn thì nàng cũng lấy lại tinh thần gương mặt xấu hổ không dám nhìn đôi phương.
“Đi thôi!”
Hắn khẽ nhảy xuống bước tới vuốt ve đầu nàng nói.
‘Ừm!” Nàng gật gù đầy xấu hổ và vui vẻ.
Thế là cả hai quay về ngôi làng.
Nam nhân này đương nhiên không ai khác là Kuro rồi.
Kẻ mém giết chết Acnologia và rơi xuống biển do mất kiểm soát sau đó.
Hắn và cô bé rất nhanh liền về đến làng và phía xa xa trên cao có một nhà thờ đó là nơi họ định tới.
“Chào mưng trở về.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chỉ thấy Mira đang bưng từng món ăn để lên bàn cùng Erza không xa đang giúp các tu nữ.
Kuro mỉm cười bước tới cùng phụ giúp họ.
Sau đó bọn họ cùng thưởng thức bữa ăn này.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa với nhau thi một tu sĩ bất ngờ nói: “Kiếm sĩ Kuro nhờ có anh mà ngôi làng tránh được rất nhiều quái thú tấn cống.”
“Đúng vậy, cảm ơn ba người rất nhiều.”
“Trong sáu tháng vừa qua có anh ở đây mọi người vô cùng thoải mái.”
“Chúng tôi không cần phải treo nhiệm vụ cho các Guild nữa, tiết kiệm được một số tiền kha khá để trang trải.”
…
Nhóm nữ tu sĩ cũng tham gia nhộn nhịp, nhất là nhìn ba người Kuro đầy vẻ cảm kích.
“Chỉ cần bọn tôi còn ở đây thì mọi người cứ an tâm.” Erza một bên đầy vẻ tự tin nói, khiến các nữ tu sĩ vui mừng vàn ngưỡng mộ .
“Hihi…” Mira một bên thấy vậy che miệng cười.
Kuro lắc đầu cười, rồi thì thầm cảm thán một câu: “Mới đây đã 6 tháng rồi…”
Hắn đã trôi dạt vào bờ được các nữ tu si ở nhà thờ cứu giúp, sau một tuần thì tỉnh lại chỉ là bị rối loạn ký ức một chút do tác dụng phụ vượt qua giới hạn của bản thân.
Phải đến hơn một tháng sau thì mới khôi phục, chỉ là hắn phát hiện ra bản thân mất hết ma lực, ngay cả hệ thống cũng không thấy đâu dù có kêu gọi nhiều lần.
Cũng may là hắn vẫn dùng được tiểu thế giới và thả hai nữ Erza ra.
Do đã chỉnh tỉ lệ thời gian ở đó so với thế giới thực chậm hơn gấp mười lần, nên các nàng trong đó chỉ có mấy ngày. Sau đó được hắn kể lại chuyện sau đó thì hai nữ đều ôm lấy hắn an ủi rất nhiều.
Vì tưởng rằng Kuro đã đánh mất ma lực sau trận chiến đó.
Sau đó hắn vì tránh chúng nữ ở Nữ Thần Hội lo lắng đã nhờ Erza và Mira gửi thư về báo rằng sẽ ở ngoài lâu hơn vì làm nhiệm vụ.
Tuy lúc đầu mất hết ma lực khiến hắn bị đả kích khá lớn dù sao đột nhiên là cương giả tối cường bị hết sức mạnh khó ai mà chấp nhận ngay được.
Ủ rủ trong thời gian khá dài, sau một lần có quái thú tấn công thì hắn ản ủi là kiếm thuật không có mất đi.
Sau một thời gian hoang mang vì mất đi ma lực thì hắn cũng bình tĩnh lại không vẻ ủ rủ như trước, nghĩ tới hệ thống dù không liên lạc được, nhưng tương lai chắc chắn sẽ được, hắn không tin hệ thống đột nhiên biến mất.
Trong trưởng hợp xấu nhất mà nó biến mất cùng ma lực thì hắn sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cứ như vậy kéo dài cho tới giờ.
Hai nữ Mira cùng bầu bạn với hắn ở đây, đương nhiên thời gian dài như vậy thì chuyện còn dang dở ở đảo Tenrou cũng có kết viên mãn khiến hai nữ vui vẻ và hạnh phúc không thôi.
Kuro càng kích động hơn nghĩ tới ôm hai mỹ nữ bậc nhất trong Fairy Tail trên một cái giường hỏi hắn không kích động sao được, vô cùng thành tựu, đương nhiên càng thành tựu hơn là khi cùng hai mẹ con Erza… (Khụ khụ =)) )
Còn vì sao hắn ở đây lâu như vậy thì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là lúc đầu hắn vì bị đả kích khi ma lực và hệ thống biến mất, lúc đầu vô cùng chán nản đương nhiên là không muốn chúng nữ thấy mà lo lắng cho bản thân, thứ hai là trong cái rủi cũng có cái may hắn gặp được em gái của Sorano, Yukino.
Vốn hắn luôn tìm tung tích của nàng cho hai chị em gặp lại, nhưng đều không có tin tức cũng mấy năm rồi, không ngờ vô tình vậy mà gặp được coi như an ủi hắn vậy.
Nàng bây giờ đang được nhà thờ nhận nuôi sau sự cố bị thành viên công hội Hades tập kích bắt đi Sorano.
Sau một thời gian tiếp xúc thì hắn cũng thuyết phục nàng theo bản thân tìm chị gái của mình, Kuro muốn cho nàng bất ngờ nên che dấu việc chị gái đang trong công hội của bản thân.
Hai người Erza đối việc hắn dụ dỗ trẻ em cũng bất đắt dĩ, nhưng sau khi nghe hắn nói ra sự việc thì vô cùng bất ngờ, sau đó đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều, dù sao tương lai là người một nhà. ( =)) )
Trong lúc đang hồi tưởng thì một âm thanh vang lên khiến hắn kích động.
“Keng, hệ thống khôi phục sau sự cố ký chủ vượt qua giới hạn, tuy nhiên do ma lực vẫn còn hỗn loạn nên tạm phong ấn.”
Kuro đựng bật dậy với gương mặt kích động lẫn nghi hoặc.
“Có chuyện gì sao ?”
Bộ dang của hắn khiến mọi người ơ đây kinh ngạc nhất là biểu hiện của đối phương, Mira liền hỏi.
“Không sao, anh có chút việc ra ngoài mọi người cứ dùng bữa vui vẻ.”Kuro mỉm cười rồi rời đi sau đó.
Sau một lúc ra ngoài tìm một nơi vắng vẻ thì hắn liền nhịn không được nói.
“Hệ thống rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao mà ngươi bật vô âm tinh lâu vậy ?”
“Chuyện là…”
Sau đó hệ thống liền giải thích cho hắn sự việc sau khi bản thân bất tỉnh rơi xuống biển cùng hai loại thông báo trước đó, Kuro lúc đầu nghe thì thở ra một hơi vì nói như vậy ma lực của hắn chỉ tạm thời mất đi thôi còn câu sau thì kích động vô cùng khi nghe được bản thân mở khóa ẩn nhiệm vụ cùng kế thừa được Nữ Thần Tối Cao.
“Vậy chừng nào ta có thể kế thừa ?” Kuro vội hỏi.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể, tuy nhiên sau khi ký chủ kế thừa sẽ ngủ say một đoạn thời gian để ma lực ổn định rồi mới kế thừa được.” Hệ thống nói.
“Vậy à…” Kuro nghe vậy trầm mặt một lúc rồi hỏi: “Mất bao lâu ?”
“Tầm 6, 7 năm gì đó.”
“Phù… như nguyên tác của Fairy Tail à, chỉ là bản thân khác một chút, cũng tốt coi như không thay đổi nội dung qua nhiều còn kế thừa được sức mạnh là tốt rồi.”
Kuro nghe vậy liền thở ra một hơi thầm nghĩ.
Sau khi biết được những tin tốt này thì tâm trạng của hắn liền an tâm và vui vẻ, đương nhiên là hắn muốn kế thừa sức mạnh của Nữ Thần Tối Cao rồi, nhưng phải đợi quay về công hội cho an toàn cái đã.
Trước đó thì tận hưởng bữa cơm nay lần cuối rồi dẫn Yukino theo là xong.
Nghĩ tới đây liền vui vẻ quay về bữa cơm bên trong với mọi người.
“Chuyện gì sao trong anh vui vậy ?” Erza thấy hắn quay lại với bộ dạng phấn chấn thì hỏi, dù sao các nàng luôn để tâm việc hắn u rủ khi mất đi ma lực nên thấy Kuro như vậy khiến nàng vui vẻ.
“Ừ… anh tìm được cách khôi phục rồi không chỉ vậy còn mạnh hơn trước nữa.” Kuro cười cười nói.
“Thật ư ?!”
Hai nữ Mira nghe vậy liền kích động khiến cho các tu nữ nhìn thấy liền tò mò không hiểu cả ba đang nói gì.
“Tôi muốn thông báo cho mọi người một chuyện.” Kuro quay về phía các nàng nói: “Ngày mai bọn tôi sẽ rời khỏi đây, cảm ơn vì sự chăm sóc những ngày qua.”
“A…”
Các tu nữ nghe vậy liền kinh ngạc kêu lên.
Ở đây có một ngôi lành nhỏ với những cư dân đáng vui vẻ quang lưới đánh cá, phía sau một nhóm nữ nhân đang cùng nhau phơi những lưới cũ và quần áo và nhóm trẻ nhỏ đang vui đùa.
Một bãi đá ngầm gần đó có nam nhân ngồi trên một tảng đá nhìn sâu xa về phía chân trời.
Nam nhân này khiến nữ nhân nào nhìn thấy đều si mê, mái tóc vàng dài bay trong gió tràn ngập nam nhân vị, đặc biệt phía trước có sáu nhánh khác màu khiến cho ai nhìn thấy cứ đang nhìn vào tự nhiên.
Màu lam của đại hải, màu lục của thiên nhiên ,màu xám tro của phong, màu vàng đậm của lôi, màu nâu của đại địa, màu đỏ của thái dương và mái tóc màu vàng của ánh sáng.
Nếu như ai đó đứng trước mặt hắn nhìn thì sẽ thấy nam nhân này không giống như con người ngược lại khiến cho người xem cứ như đang thấy một thế giới vậy.
Trên người là áo bào trắng như áng sáng không nhiễm bụi trần, đây quả thật tràn ngập sát lực đối với nữ nhân và khiến nam nhân đều phải ghen ghét.
Sau một lúc hắn nhắm mắt lại tận hưởng gió biển, chúng cứ như bàn tay của mẹ thiên nhiên vuốt ve như đang ru cho hắn ngủ. Nhưng lúc này có một cô bé xuất hiện từ phía sau nói.
“Kuro ca ca đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vậy à…”Nam nhân kia mở mắt, rồi quay lại mỉm cười nói: “Cảm ơn đã kêu anh nhé, Yukino-chan”
Cô bé nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt như mặt trời đang tỏa sáng thật sự khiến nàng phải choáng váng, hai mắt mê ly.
Nam nhân kia nhìn thấy nàng như vậy gãi mặt cười lên một tiếng. Theo tiếng cười của hắn thì nàng cũng lấy lại tinh thần gương mặt xấu hổ không dám nhìn đôi phương.
“Đi thôi!”
Hắn khẽ nhảy xuống bước tới vuốt ve đầu nàng nói.
‘Ừm!” Nàng gật gù đầy xấu hổ và vui vẻ.
Thế là cả hai quay về ngôi làng.
Nam nhân này đương nhiên không ai khác là Kuro rồi.
Kẻ mém giết chết Acnologia và rơi xuống biển do mất kiểm soát sau đó.
Hắn và cô bé rất nhanh liền về đến làng và phía xa xa trên cao có một nhà thờ đó là nơi họ định tới.
“Chào mưng trở về.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chỉ thấy Mira đang bưng từng món ăn để lên bàn cùng Erza không xa đang giúp các tu nữ.
Kuro mỉm cười bước tới cùng phụ giúp họ.
Sau đó bọn họ cùng thưởng thức bữa ăn này.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa với nhau thi một tu sĩ bất ngờ nói: “Kiếm sĩ Kuro nhờ có anh mà ngôi làng tránh được rất nhiều quái thú tấn cống.”
“Đúng vậy, cảm ơn ba người rất nhiều.”
“Trong sáu tháng vừa qua có anh ở đây mọi người vô cùng thoải mái.”
“Chúng tôi không cần phải treo nhiệm vụ cho các Guild nữa, tiết kiệm được một số tiền kha khá để trang trải.”
…
Nhóm nữ tu sĩ cũng tham gia nhộn nhịp, nhất là nhìn ba người Kuro đầy vẻ cảm kích.
“Chỉ cần bọn tôi còn ở đây thì mọi người cứ an tâm.” Erza một bên đầy vẻ tự tin nói, khiến các nữ tu sĩ vui mừng vàn ngưỡng mộ .
“Hihi…” Mira một bên thấy vậy che miệng cười.
Kuro lắc đầu cười, rồi thì thầm cảm thán một câu: “Mới đây đã 6 tháng rồi…”
Hắn đã trôi dạt vào bờ được các nữ tu si ở nhà thờ cứu giúp, sau một tuần thì tỉnh lại chỉ là bị rối loạn ký ức một chút do tác dụng phụ vượt qua giới hạn của bản thân.
Phải đến hơn một tháng sau thì mới khôi phục, chỉ là hắn phát hiện ra bản thân mất hết ma lực, ngay cả hệ thống cũng không thấy đâu dù có kêu gọi nhiều lần.
Cũng may là hắn vẫn dùng được tiểu thế giới và thả hai nữ Erza ra.
Do đã chỉnh tỉ lệ thời gian ở đó so với thế giới thực chậm hơn gấp mười lần, nên các nàng trong đó chỉ có mấy ngày. Sau đó được hắn kể lại chuyện sau đó thì hai nữ đều ôm lấy hắn an ủi rất nhiều.
Vì tưởng rằng Kuro đã đánh mất ma lực sau trận chiến đó.
Sau đó hắn vì tránh chúng nữ ở Nữ Thần Hội lo lắng đã nhờ Erza và Mira gửi thư về báo rằng sẽ ở ngoài lâu hơn vì làm nhiệm vụ.
Tuy lúc đầu mất hết ma lực khiến hắn bị đả kích khá lớn dù sao đột nhiên là cương giả tối cường bị hết sức mạnh khó ai mà chấp nhận ngay được.
Ủ rủ trong thời gian khá dài, sau một lần có quái thú tấn công thì hắn ản ủi là kiếm thuật không có mất đi.
Sau một thời gian hoang mang vì mất đi ma lực thì hắn cũng bình tĩnh lại không vẻ ủ rủ như trước, nghĩ tới hệ thống dù không liên lạc được, nhưng tương lai chắc chắn sẽ được, hắn không tin hệ thống đột nhiên biến mất.
Trong trưởng hợp xấu nhất mà nó biến mất cùng ma lực thì hắn sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cứ như vậy kéo dài cho tới giờ.
Hai nữ Mira cùng bầu bạn với hắn ở đây, đương nhiên thời gian dài như vậy thì chuyện còn dang dở ở đảo Tenrou cũng có kết viên mãn khiến hai nữ vui vẻ và hạnh phúc không thôi.
Kuro càng kích động hơn nghĩ tới ôm hai mỹ nữ bậc nhất trong Fairy Tail trên một cái giường hỏi hắn không kích động sao được, vô cùng thành tựu, đương nhiên càng thành tựu hơn là khi cùng hai mẹ con Erza… (Khụ khụ =)) )
Còn vì sao hắn ở đây lâu như vậy thì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là lúc đầu hắn vì bị đả kích khi ma lực và hệ thống biến mất, lúc đầu vô cùng chán nản đương nhiên là không muốn chúng nữ thấy mà lo lắng cho bản thân, thứ hai là trong cái rủi cũng có cái may hắn gặp được em gái của Sorano, Yukino.
Vốn hắn luôn tìm tung tích của nàng cho hai chị em gặp lại, nhưng đều không có tin tức cũng mấy năm rồi, không ngờ vô tình vậy mà gặp được coi như an ủi hắn vậy.
Nàng bây giờ đang được nhà thờ nhận nuôi sau sự cố bị thành viên công hội Hades tập kích bắt đi Sorano.
Sau một thời gian tiếp xúc thì hắn cũng thuyết phục nàng theo bản thân tìm chị gái của mình, Kuro muốn cho nàng bất ngờ nên che dấu việc chị gái đang trong công hội của bản thân.
Hai người Erza đối việc hắn dụ dỗ trẻ em cũng bất đắt dĩ, nhưng sau khi nghe hắn nói ra sự việc thì vô cùng bất ngờ, sau đó đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều, dù sao tương lai là người một nhà. ( =)) )
Trong lúc đang hồi tưởng thì một âm thanh vang lên khiến hắn kích động.
“Keng, hệ thống khôi phục sau sự cố ký chủ vượt qua giới hạn, tuy nhiên do ma lực vẫn còn hỗn loạn nên tạm phong ấn.”
Kuro đựng bật dậy với gương mặt kích động lẫn nghi hoặc.
“Có chuyện gì sao ?”
Bộ dang của hắn khiến mọi người ơ đây kinh ngạc nhất là biểu hiện của đối phương, Mira liền hỏi.
“Không sao, anh có chút việc ra ngoài mọi người cứ dùng bữa vui vẻ.”Kuro mỉm cười rồi rời đi sau đó.
Sau một lúc ra ngoài tìm một nơi vắng vẻ thì hắn liền nhịn không được nói.
“Hệ thống rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao mà ngươi bật vô âm tinh lâu vậy ?”
“Chuyện là…”
Sau đó hệ thống liền giải thích cho hắn sự việc sau khi bản thân bất tỉnh rơi xuống biển cùng hai loại thông báo trước đó, Kuro lúc đầu nghe thì thở ra một hơi vì nói như vậy ma lực của hắn chỉ tạm thời mất đi thôi còn câu sau thì kích động vô cùng khi nghe được bản thân mở khóa ẩn nhiệm vụ cùng kế thừa được Nữ Thần Tối Cao.
“Vậy chừng nào ta có thể kế thừa ?” Kuro vội hỏi.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể, tuy nhiên sau khi ký chủ kế thừa sẽ ngủ say một đoạn thời gian để ma lực ổn định rồi mới kế thừa được.” Hệ thống nói.
“Vậy à…” Kuro nghe vậy trầm mặt một lúc rồi hỏi: “Mất bao lâu ?”
“Tầm 6, 7 năm gì đó.”
“Phù… như nguyên tác của Fairy Tail à, chỉ là bản thân khác một chút, cũng tốt coi như không thay đổi nội dung qua nhiều còn kế thừa được sức mạnh là tốt rồi.”
Kuro nghe vậy liền thở ra một hơi thầm nghĩ.
Sau khi biết được những tin tốt này thì tâm trạng của hắn liền an tâm và vui vẻ, đương nhiên là hắn muốn kế thừa sức mạnh của Nữ Thần Tối Cao rồi, nhưng phải đợi quay về công hội cho an toàn cái đã.
Trước đó thì tận hưởng bữa cơm nay lần cuối rồi dẫn Yukino theo là xong.
Nghĩ tới đây liền vui vẻ quay về bữa cơm bên trong với mọi người.
“Chuyện gì sao trong anh vui vậy ?” Erza thấy hắn quay lại với bộ dạng phấn chấn thì hỏi, dù sao các nàng luôn để tâm việc hắn u rủ khi mất đi ma lực nên thấy Kuro như vậy khiến nàng vui vẻ.
“Ừ… anh tìm được cách khôi phục rồi không chỉ vậy còn mạnh hơn trước nữa.” Kuro cười cười nói.
“Thật ư ?!”
Hai nữ Mira nghe vậy liền kích động khiến cho các tu nữ nhìn thấy liền tò mò không hiểu cả ba đang nói gì.
“Tôi muốn thông báo cho mọi người một chuyện.” Kuro quay về phía các nàng nói: “Ngày mai bọn tôi sẽ rời khỏi đây, cảm ơn vì sự chăm sóc những ngày qua.”
“A…”
Các tu nữ nghe vậy liền kinh ngạc kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.