Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả
Chương 18: Phế bỏ
Cá Basa
13/06/2017
Sở Bạch Lăng run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống, những con rắn trên cơ thể nàng ta lại càng thêm siết chặt, rung động sâu tận bên trong cơ thể tràn ngập khoái cảm, thế nhưng ngược lại với khoái cảm chính là nỗi sợ hãi kinh hồn táng đảm. Nàng ta bây giờ muốn phát điên mất rồi!
"Lăng nhi... Lăng nhi... Tại sao nàng cứ mãi không chấp nhận ta..." Xà Vương vuốt ve cơ thể trắng nõn ngọc ngà, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm vào Sở Bạch Lăng. "Thực sự... không thể cho ta một cơ hội hay sao Lăng nhi?"
"Ha ha..." Sở Bạch Lăng cười thảm nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời ngọt ngào sáo rỗng kia.
"Lăng nhi..."
"Ngươi có thể chiếm được cái thân xác dơ bẩn này, thế nhưng mãi mãi, đừng hòng chiếm được tâm của ta!" Sở Bạch Lăng cắn răng nói. "Một tên Xà vương dơ bẩn!"
Xà Vương nắm chặt bàn tay, đôi đồng tử lóe lên ánh sáng dữ tợn.
Lăng nhi, nàng không muốn chấp nhận ta sao? Được rồi, vậy thì cứ để ta chấp nhận nàng vậy!
Hắc Long ngồi ngắm trăng ngoài xà động, khóe môi hắc ám câu lên. Tên Xà Vương này, đôi lúc cũng thật ơữu dụng nha!ơ
"Rầm!!!"
Dương Nghiệp Khải vội vàng xông vào Hạ gia, ánh mắt hoảng hốt nhìn thân hình nhỏ bé đang yên tĩnh ngồi thưởng trà kia. Phút chốc, mọi cảm xúc hỗn loạn trong tim hắn bùng nổ, tựa như một căn hỏa diễm bùng lên muốn thiêu cháy cả lí trí của hắn!
"Hạ nhi!!!" Hắn ôm chầm lấy Hạ Hạ, cơ thể run rẩy kịch liệt lạnh ngắt cố gắng cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực.
Là nàng! Đích thị là nàng! Đích thị là nàng!
"Hạ nhi! Nàng không chết! Nàng không chết!!! Ta ... ta quả thực..." Dương Nghiệp Khải nghẹn ngào...
Hạ Hạ im lặng không nói gì, mặc kệ hắn tự tung tự tác.
"Hạ nhi... là ta sai! Tất cả đều là do ta! Là ta vô dụng không nhận ra được tình cảm của mình! Là ta ngu ngốc để bị con tiện nữ nhân Sở Bạch Lăng kia che mắt! Hạ nhi! Hãy tha thứ cho ta! Lần này hãy để ta chăm sóc cho muội, để muội được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời này! Hạ nhi! Hãy nghe ta! Lần này hãy để Dương ca ca chăm sóc cho muội được hay không?"
"Hạ nhi, Dương ca ca yêu muội! Từ trước đến nay chỉ yêu một mình muội!"
"Rầm!" Không đợi được câu trả lời của Hạ Hạ, một tiếng động lớn khiến Dương Nghiệp Khải giật mình quay người lại.
Sở Bạch Lăng cả người run rẩy chỉ tay về phía hắn, thân tàn ma dại nay lại hoàn toàn mất đi hết thảy khí thế của người nữ thần "thiên hạ đệ nhất tài nữ" kia. Nàng ta oán độc ôm lấy mặt, móng tay sắc nhọn vạch ra những đạo móng tay sâu hoắm trên khuôn mặt như hoa như ngọc kia. Hàm răng siết chặt vào nhau đến bật máu!
"Hai ngươi! Đồ dâm phu đãng phụ! Quả nhiên là hai ngươi có thông đồng từ trước! Là ngươi, con dâm phụ ti tiện kia! Là ngươi hãm hại ta! Là ngươi khiến ta đi đến bước đường này! Tất cả đều là do ngươi đồ tiện nhân!!!" Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng đạo ám kình xông thẳng về phía Hạ Hạ và Dương Nghiệp Khải.
Dương Nghiệp Khải đứng ra định cản lại những đạo ám kình này, thế nhưng thoắt một cái, hắn đã chẳng nhìn thấy người trong lòng đâu nữa.
"Hạ Hạ!!?" Dương Nghiệp Khải hoảng hốt nhìn về phía sau, bóng dáng cao lớn kia khiến đồng tử của hắn co rút lại!"Tiêu Mặc!!!"
"Tiêu ca ca!" Sở Bạch Lăng hoảng hốt.
Tiêu Mặc ôm Hạ Hạ trong lòng, tâm lạnh như tro tàn nhìn bóng hình thê thảm đang ngã quỵ trước mắt. Hắn... quả thật là có mắt cũng như mù, lại đi coi trọng người dâm phụ đáng ghê tởm này! Vết nứt màu đen trong mắt Tiêu Mặc lan rộng, gần như muốn xâm chiếm cả con ngươi của hắn.
"Tiêu... Tiêu ca ca... Sở Bạch Lăng sợ hãi lùi lại, run rẩy ôm lấy chân của Xà Vương. Tiêu Mặc tại sao lại nhìn nàng với đôi mắt đáng sợ như thế này? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Dương Nghiệp Khải phản bội nàng, Hắc Long ca ca lại biến mất không có lấy một chút tung tích, giờ đây, Tiêu Mặc ca lại ôm kẻ thù không đội trời chung với nàng vào lòng!
Ông trời ơi, là ngươi đang đùa cợt ta sao!!?
Xà Vương ôn nhu ôm cơ thể lạnh ngắt của Sở Bạch Lăng vào lòng, an tĩnh cười cười.
"Sở Bạch Lăng..." Tiêu Mặc mở miệng, ánh mắt vô cùng hờ hững nhìn nàng ta. "Từ hôm nay, ta không còn là Tiêu Mặc ca ca của ngươi nữa. Bây giờ, ta là Tiêu Mặc - triệu hồi thú của Hạ chủ nhân!"
"A...... " Sở Bạch Lăng cứng đơ người, ánh mắt dại ra nhìn thần tình lạnh lùng của Tiêu Mặc.
"Loại tiện nhân đê tiện như ngươi, ta làm sao đủ phúc phận làm ca ca của ngươi." Tiêu Mặc cười khẩy.
"Phụt!!!" Sở Bạch Lăng không kiềm chế nổi phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ ướt đẫm bộ áo trắng càng thêm thê lương. Từng giọt nước mắt tan vỡ rơi xuống trên má nàng ta, nàng ta điên cuồng gào thét, tựa như một ả điên không còn chút nhận thức nào.
Tại sao? Tại sao tất cả đều hướng vào ta!!?
Ta làm sao điều gì!!?
Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì đây!!!!!!?????
"Cộp..." Hạ Hạ rời khỏi vòng tay của Tiêu Mặc, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Sở Bạch Lăng. Cô nở một nụ cười thật hồn nhiên mĩ lệ, sau đó tựa như một người bạn thân thiết nhất, thủ thỉ vào tai của Sở Bạch Lăng. Đồng thời, một ngón tay chạm nhẹ vào đầu nàng ta.
Vài phút sau, Hạ Hạ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, quay người bước đi.
"AH!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng dòng huyết lệ chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt giống như muốn nứt ra, đồng tử trợn to, rồi cuối cùng, tựa như con búp bê sứ vỡ nát, ngã vào lòng Xà Vương, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa, hoàn toàn không còn lấy một chút thần trí.
Khóe miệng Xà Vương câu lên, âu yếm liếm đi dòng huyết lệ trên mặt mỹ nhân.
Nào, cuối cùng thì nàng cũng thuộc về ta đấy thôi.
===
Thế giới thứ nhất sắp đến hồi kết rồi, các nàng thử đoán xem thế giới này sẽ kết thúc như thế nào đi a
"Lăng nhi... Lăng nhi... Tại sao nàng cứ mãi không chấp nhận ta..." Xà Vương vuốt ve cơ thể trắng nõn ngọc ngà, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm vào Sở Bạch Lăng. "Thực sự... không thể cho ta một cơ hội hay sao Lăng nhi?"
"Ha ha..." Sở Bạch Lăng cười thảm nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời ngọt ngào sáo rỗng kia.
"Lăng nhi..."
"Ngươi có thể chiếm được cái thân xác dơ bẩn này, thế nhưng mãi mãi, đừng hòng chiếm được tâm của ta!" Sở Bạch Lăng cắn răng nói. "Một tên Xà vương dơ bẩn!"
Xà Vương nắm chặt bàn tay, đôi đồng tử lóe lên ánh sáng dữ tợn.
Lăng nhi, nàng không muốn chấp nhận ta sao? Được rồi, vậy thì cứ để ta chấp nhận nàng vậy!
Hắc Long ngồi ngắm trăng ngoài xà động, khóe môi hắc ám câu lên. Tên Xà Vương này, đôi lúc cũng thật ơữu dụng nha!ơ
"Rầm!!!"
Dương Nghiệp Khải vội vàng xông vào Hạ gia, ánh mắt hoảng hốt nhìn thân hình nhỏ bé đang yên tĩnh ngồi thưởng trà kia. Phút chốc, mọi cảm xúc hỗn loạn trong tim hắn bùng nổ, tựa như một căn hỏa diễm bùng lên muốn thiêu cháy cả lí trí của hắn!
"Hạ nhi!!!" Hắn ôm chầm lấy Hạ Hạ, cơ thể run rẩy kịch liệt lạnh ngắt cố gắng cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực.
Là nàng! Đích thị là nàng! Đích thị là nàng!
"Hạ nhi! Nàng không chết! Nàng không chết!!! Ta ... ta quả thực..." Dương Nghiệp Khải nghẹn ngào...
Hạ Hạ im lặng không nói gì, mặc kệ hắn tự tung tự tác.
"Hạ nhi... là ta sai! Tất cả đều là do ta! Là ta vô dụng không nhận ra được tình cảm của mình! Là ta ngu ngốc để bị con tiện nữ nhân Sở Bạch Lăng kia che mắt! Hạ nhi! Hãy tha thứ cho ta! Lần này hãy để ta chăm sóc cho muội, để muội được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời này! Hạ nhi! Hãy nghe ta! Lần này hãy để Dương ca ca chăm sóc cho muội được hay không?"
"Hạ nhi, Dương ca ca yêu muội! Từ trước đến nay chỉ yêu một mình muội!"
"Rầm!" Không đợi được câu trả lời của Hạ Hạ, một tiếng động lớn khiến Dương Nghiệp Khải giật mình quay người lại.
Sở Bạch Lăng cả người run rẩy chỉ tay về phía hắn, thân tàn ma dại nay lại hoàn toàn mất đi hết thảy khí thế của người nữ thần "thiên hạ đệ nhất tài nữ" kia. Nàng ta oán độc ôm lấy mặt, móng tay sắc nhọn vạch ra những đạo móng tay sâu hoắm trên khuôn mặt như hoa như ngọc kia. Hàm răng siết chặt vào nhau đến bật máu!
"Hai ngươi! Đồ dâm phu đãng phụ! Quả nhiên là hai ngươi có thông đồng từ trước! Là ngươi, con dâm phụ ti tiện kia! Là ngươi hãm hại ta! Là ngươi khiến ta đi đến bước đường này! Tất cả đều là do ngươi đồ tiện nhân!!!" Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng đạo ám kình xông thẳng về phía Hạ Hạ và Dương Nghiệp Khải.
Dương Nghiệp Khải đứng ra định cản lại những đạo ám kình này, thế nhưng thoắt một cái, hắn đã chẳng nhìn thấy người trong lòng đâu nữa.
"Hạ Hạ!!?" Dương Nghiệp Khải hoảng hốt nhìn về phía sau, bóng dáng cao lớn kia khiến đồng tử của hắn co rút lại!"Tiêu Mặc!!!"
"Tiêu ca ca!" Sở Bạch Lăng hoảng hốt.
Tiêu Mặc ôm Hạ Hạ trong lòng, tâm lạnh như tro tàn nhìn bóng hình thê thảm đang ngã quỵ trước mắt. Hắn... quả thật là có mắt cũng như mù, lại đi coi trọng người dâm phụ đáng ghê tởm này! Vết nứt màu đen trong mắt Tiêu Mặc lan rộng, gần như muốn xâm chiếm cả con ngươi của hắn.
"Tiêu... Tiêu ca ca... Sở Bạch Lăng sợ hãi lùi lại, run rẩy ôm lấy chân của Xà Vương. Tiêu Mặc tại sao lại nhìn nàng với đôi mắt đáng sợ như thế này? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Dương Nghiệp Khải phản bội nàng, Hắc Long ca ca lại biến mất không có lấy một chút tung tích, giờ đây, Tiêu Mặc ca lại ôm kẻ thù không đội trời chung với nàng vào lòng!
Ông trời ơi, là ngươi đang đùa cợt ta sao!!?
Xà Vương ôn nhu ôm cơ thể lạnh ngắt của Sở Bạch Lăng vào lòng, an tĩnh cười cười.
"Sở Bạch Lăng..." Tiêu Mặc mở miệng, ánh mắt vô cùng hờ hững nhìn nàng ta. "Từ hôm nay, ta không còn là Tiêu Mặc ca ca của ngươi nữa. Bây giờ, ta là Tiêu Mặc - triệu hồi thú của Hạ chủ nhân!"
"A...... " Sở Bạch Lăng cứng đơ người, ánh mắt dại ra nhìn thần tình lạnh lùng của Tiêu Mặc.
"Loại tiện nhân đê tiện như ngươi, ta làm sao đủ phúc phận làm ca ca của ngươi." Tiêu Mặc cười khẩy.
"Phụt!!!" Sở Bạch Lăng không kiềm chế nổi phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ ướt đẫm bộ áo trắng càng thêm thê lương. Từng giọt nước mắt tan vỡ rơi xuống trên má nàng ta, nàng ta điên cuồng gào thét, tựa như một ả điên không còn chút nhận thức nào.
Tại sao? Tại sao tất cả đều hướng vào ta!!?
Ta làm sao điều gì!!?
Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì đây!!!!!!?????
"Cộp..." Hạ Hạ rời khỏi vòng tay của Tiêu Mặc, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Sở Bạch Lăng. Cô nở một nụ cười thật hồn nhiên mĩ lệ, sau đó tựa như một người bạn thân thiết nhất, thủ thỉ vào tai của Sở Bạch Lăng. Đồng thời, một ngón tay chạm nhẹ vào đầu nàng ta.
Vài phút sau, Hạ Hạ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, quay người bước đi.
"AH!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng dòng huyết lệ chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt giống như muốn nứt ra, đồng tử trợn to, rồi cuối cùng, tựa như con búp bê sứ vỡ nát, ngã vào lòng Xà Vương, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa, hoàn toàn không còn lấy một chút thần trí.
Khóe miệng Xà Vương câu lên, âu yếm liếm đi dòng huyết lệ trên mặt mỹ nhân.
Nào, cuối cùng thì nàng cũng thuộc về ta đấy thôi.
===
Thế giới thứ nhất sắp đến hồi kết rồi, các nàng thử đoán xem thế giới này sẽ kết thúc như thế nào đi a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.