Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả
Chương 10: Tĩnh lặng trước cơn bão.
Cá Basa
13/06/2017
Sở Điềm Điềm âm trầm nhìn nữ nhân như thiên tiên giáng trần trước mắt, có một xúc động mãnh liệt muốn nhào đến lột da cái bản mặt thanh thiết thoát tục kia.
Vì cái gì, cùng là họ Sở, cùng là con gái của phụ thân, vậy mà nàng và ả ta lại khác nhau đến vậy?
Vì cái gì... vì cái gì... mà nàng bị coi như kẻ tàng hình, bị gọi là con vịt xấu xí chảy dòng máu ti tiện, mà nàng ta lại được cả thiên hạ ngưỡng mộ, được trao trên đầu danh hiệu "thiên hạ đệ nhất tài nữ".
Mẫu thân... việc sinh ra từ trong bụng của ai lại quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức quyết định cả cuộc đời sau này của một đời người...
"Điềm Điềm... ngươi đừng quá buồn bã... Ả đàn bà Sở Bạch Lăng kia, sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một món đồ vật bị chơi nát mà thôi." Giọng nói tà khí tuấn dật khiến Sở Điềm Điềm mê luyến tự mật ngọt xuất hiện.
"Long ca ca..." Sở Điềm Điềm ôm lấy hắn. "Muội yêu huynh... chỉ có huynh mà thôi... Chỉ có huynh mới yêu một kẻ tầm thường như muội... Long ca ca..."
"Ha ha... tất nhiên rồi..." Hắn cười khẽ một tiếng, quỷ dị vô cùng.
Sở Điềm Điềm mê mẩn nắm lấy ống tay áo của hắn, trầm luân trong sự ngọt ngào đầy nguy hiểm.
Khi gặp được hắn rồi, nàng mới biết bản thân đã ngu ngốc như thế nào khi tin tưởng vào một thứ tình cảm ngu ngốc với Dương Nghiệp Khải kia. Mười mấy năm thầm thương trộm nhớ mà chỉ nhận lại được đau khổ kia... nàng chịu đủ rồi.
Chỉ có người đàn ông này mới mang lại cho nàng sự hạnh phúc tuyệt đối, cũng sẽ cho nàng sự an toàn bảo bọc mà nàng muốn.
Nàng... yêu hắn...
"Long ca ca... Điềm Điềm muốn huynh..." Sở Điềm Điềm xé nát chiếc áo trên người, nắm lấy cự vật hùng vĩ của nam nhân, thèm khát liếm láp nó.
Đêm xuân sắc đầy phòng.
...
"Long ca ca! Huynh đến rồi sao?" Sở Bạch Lăng vội vàng chạy đến ôm lấy hắn, đôi mắt thanh thuần ngập tràn hạnh phúc và mơ mộng.
Làm một nữ nhân, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, siêu việt đến đâu, đều cũng sẽ cần một bóng lưng che chở phía trước người.
Mà nàng, lại không có lấy một ai đứng trước mặt.
Tiêu Mặc mất tích đã hơn 1 tháng nay, tin tức hắn cùng nữ nhân bỏ trốn làm một đôi thần tiên quyến lữ khiến Sở Bạch Lăng gần như sụp đổ. Sống mười mấy năm, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân thất bại đến như vậy.
Một Dương Nghiệp Khải dám tằng tịu cùng nữ nhân khác rồi lạnh lùng với nàng, lại một Tiêu Mặc bỏ trốn cùng nữ nhân không thèm nhắn nhủ với nàng một câu!
Bọn họ tại sao lại dám làm như vậy với nàng!??
Không một ai biết, đằng sau hôn lễ xa hoa lộng lẫy kia, là một khuôn mặt lạnh tanh của Dương Nghiệp Khải, một Sở Bạch Lăng đêm động phòng bị bỏ rơi giữa bóng đêm quạnh quẽ.
Ngay khi Sở Bạch Lăng gần như muốn phát điên, nam nhân cùng nàng gặp nhau.
Không cần phải quá nhiều lời, một nữ nhân bị tổn thương và lạnh nhạt đang thiếu thốn tình yêu đột ngột gặp được một nam nhân anh tuấn tuyệt trần đang tắm tiên giữa suối nước, lửa tình không bốc lên mới kì lạ.
Hai người cuốn lấy nhau, cự vật của hắn không rời cơ thể của nàng một chút nào suốt cả một ngày hôm đó, cả vùng sơn cước ngân nga tiếng than khóc nỉ non rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập của nàng, cùng những dấu vết loang lổ trên từng vách đá từng ngọn cây.
Người phụ nữ lần đầu được nếm trái cấm trầm mê trong đó, rồi từng bước... từng bước bị rơi vào chiếc mạng nhện êm ái như nhung...
"Ha ah.... ah
Long ca ca... sâu hơn nữa... muội muốn sâu hơn nữa..." Nước mắt lăn trên đôi má hồng tựa như đóa hoa đào giữa nắng sớm, nàng rên rỉ yêu kiều ôm lấy tấm lưng trần của hắn, cần cổ trắng nõn uốn thành một độ cong xinh đẹp. "Ha ha ... ah ah ah..........."
Đây mới chính là thứ mà nàng muốn.
Nhục dục yêu thương.
Xác thịt va chạm.
Ngọt ngào tiên diễm.
Ah..........
...
Hạ Hạ cầm mảnh long lân trên tay, chăm chú dõi theo từng cử động nhịp điệu của hai bộ phận đang dính liền nhau kia, một mảnh ướt đẫm dưới hạ thân khiến cô khó chịu vô cùng.
Muốn tìm nam nhân để phát tiết thật...
Thế nhưng điều luật của hệ thống chính là trừ nam chủ ra không được phép phát sinh tình dục với bất cứ nam nhân nào khác. Thật đủ khổ sở a!
Buồn bực hơn chính là tên đầu gỗ kia lại là một võ si (cuồng võ thuật) không hiểu phong tình, làm sao mà biết chủ động tiếp cận cô a?
Hạ Hạ bực bội bĩu môi.
Phải nhanh chóng làm thịt tên Tiêu Mặc này thôi, nếu không hắn chưa chết cô đã chết vì bệnh hậm hực không được thỏa mãn mất!
Mà Hạ Hạ cũng phải công nhận, tên nhóc Hắc Long quả nhiên là đủ bản lĩnh, cùng Sở Điềm Điềm XOXX suốt 5 tiếng đồng hồ, rồi lại cùng Sở Bạch Lăng kia hắc hưu hắc hưu suốt cả đêm nữa chứ.
Rồng a, quả nhiên đủ dâm đãng!
Vì cái gì, cùng là họ Sở, cùng là con gái của phụ thân, vậy mà nàng và ả ta lại khác nhau đến vậy?
Vì cái gì... vì cái gì... mà nàng bị coi như kẻ tàng hình, bị gọi là con vịt xấu xí chảy dòng máu ti tiện, mà nàng ta lại được cả thiên hạ ngưỡng mộ, được trao trên đầu danh hiệu "thiên hạ đệ nhất tài nữ".
Mẫu thân... việc sinh ra từ trong bụng của ai lại quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức quyết định cả cuộc đời sau này của một đời người...
"Điềm Điềm... ngươi đừng quá buồn bã... Ả đàn bà Sở Bạch Lăng kia, sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một món đồ vật bị chơi nát mà thôi." Giọng nói tà khí tuấn dật khiến Sở Điềm Điềm mê luyến tự mật ngọt xuất hiện.
"Long ca ca..." Sở Điềm Điềm ôm lấy hắn. "Muội yêu huynh... chỉ có huynh mà thôi... Chỉ có huynh mới yêu một kẻ tầm thường như muội... Long ca ca..."
"Ha ha... tất nhiên rồi..." Hắn cười khẽ một tiếng, quỷ dị vô cùng.
Sở Điềm Điềm mê mẩn nắm lấy ống tay áo của hắn, trầm luân trong sự ngọt ngào đầy nguy hiểm.
Khi gặp được hắn rồi, nàng mới biết bản thân đã ngu ngốc như thế nào khi tin tưởng vào một thứ tình cảm ngu ngốc với Dương Nghiệp Khải kia. Mười mấy năm thầm thương trộm nhớ mà chỉ nhận lại được đau khổ kia... nàng chịu đủ rồi.
Chỉ có người đàn ông này mới mang lại cho nàng sự hạnh phúc tuyệt đối, cũng sẽ cho nàng sự an toàn bảo bọc mà nàng muốn.
Nàng... yêu hắn...
"Long ca ca... Điềm Điềm muốn huynh..." Sở Điềm Điềm xé nát chiếc áo trên người, nắm lấy cự vật hùng vĩ của nam nhân, thèm khát liếm láp nó.
Đêm xuân sắc đầy phòng.
...
"Long ca ca! Huynh đến rồi sao?" Sở Bạch Lăng vội vàng chạy đến ôm lấy hắn, đôi mắt thanh thuần ngập tràn hạnh phúc và mơ mộng.
Làm một nữ nhân, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, siêu việt đến đâu, đều cũng sẽ cần một bóng lưng che chở phía trước người.
Mà nàng, lại không có lấy một ai đứng trước mặt.
Tiêu Mặc mất tích đã hơn 1 tháng nay, tin tức hắn cùng nữ nhân bỏ trốn làm một đôi thần tiên quyến lữ khiến Sở Bạch Lăng gần như sụp đổ. Sống mười mấy năm, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân thất bại đến như vậy.
Một Dương Nghiệp Khải dám tằng tịu cùng nữ nhân khác rồi lạnh lùng với nàng, lại một Tiêu Mặc bỏ trốn cùng nữ nhân không thèm nhắn nhủ với nàng một câu!
Bọn họ tại sao lại dám làm như vậy với nàng!??
Không một ai biết, đằng sau hôn lễ xa hoa lộng lẫy kia, là một khuôn mặt lạnh tanh của Dương Nghiệp Khải, một Sở Bạch Lăng đêm động phòng bị bỏ rơi giữa bóng đêm quạnh quẽ.
Ngay khi Sở Bạch Lăng gần như muốn phát điên, nam nhân cùng nàng gặp nhau.
Không cần phải quá nhiều lời, một nữ nhân bị tổn thương và lạnh nhạt đang thiếu thốn tình yêu đột ngột gặp được một nam nhân anh tuấn tuyệt trần đang tắm tiên giữa suối nước, lửa tình không bốc lên mới kì lạ.
Hai người cuốn lấy nhau, cự vật của hắn không rời cơ thể của nàng một chút nào suốt cả một ngày hôm đó, cả vùng sơn cước ngân nga tiếng than khóc nỉ non rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập của nàng, cùng những dấu vết loang lổ trên từng vách đá từng ngọn cây.
Người phụ nữ lần đầu được nếm trái cấm trầm mê trong đó, rồi từng bước... từng bước bị rơi vào chiếc mạng nhện êm ái như nhung...
"Ha ah.... ah
Long ca ca... sâu hơn nữa... muội muốn sâu hơn nữa..." Nước mắt lăn trên đôi má hồng tựa như đóa hoa đào giữa nắng sớm, nàng rên rỉ yêu kiều ôm lấy tấm lưng trần của hắn, cần cổ trắng nõn uốn thành một độ cong xinh đẹp. "Ha ha ... ah ah ah..........."
Đây mới chính là thứ mà nàng muốn.
Nhục dục yêu thương.
Xác thịt va chạm.
Ngọt ngào tiên diễm.
Ah..........
...
Hạ Hạ cầm mảnh long lân trên tay, chăm chú dõi theo từng cử động nhịp điệu của hai bộ phận đang dính liền nhau kia, một mảnh ướt đẫm dưới hạ thân khiến cô khó chịu vô cùng.
Muốn tìm nam nhân để phát tiết thật...
Thế nhưng điều luật của hệ thống chính là trừ nam chủ ra không được phép phát sinh tình dục với bất cứ nam nhân nào khác. Thật đủ khổ sở a!
Buồn bực hơn chính là tên đầu gỗ kia lại là một võ si (cuồng võ thuật) không hiểu phong tình, làm sao mà biết chủ động tiếp cận cô a?
Hạ Hạ bực bội bĩu môi.
Phải nhanh chóng làm thịt tên Tiêu Mặc này thôi, nếu không hắn chưa chết cô đã chết vì bệnh hậm hực không được thỏa mãn mất!
Mà Hạ Hạ cũng phải công nhận, tên nhóc Hắc Long quả nhiên là đủ bản lĩnh, cùng Sở Điềm Điềm XOXX suốt 5 tiếng đồng hồ, rồi lại cùng Sở Bạch Lăng kia hắc hưu hắc hưu suốt cả đêm nữa chứ.
Rồng a, quả nhiên đủ dâm đãng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.