Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 35: Cơ Hội Buôn Bán
Tra Tra Phi
02/07/2022
Nếu biết Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã ăn cơm rồi, mẹ của Lưu Phi Phi cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Trẻ con ở nông thôn là vậy, đều giống như chỗ thôn Cổ Gia này.
Nói trắng ra, trẻ con trong thôn phần lớn đều là họ hàng thân thích. Mà nông thôn thì rất chú trọng mối quan hệ, cho nên đứa nào đói bụng và ăn cơm chực ở nhà ai đó cũng là chuyện bình thường.
Nếu biết Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều ở chỗ Cổ Dục mà không phải chạy đi nơi nào, hơn nữa đã ăn cơm xong thì mẹ Lưu Phi Phi cũng không cần phải rầu rĩ. Sau khi nói chuyện một vài câu với Cổ Dục, cô liền đi về nhà vì còn có việc phải làm.
Ngày mai chính là ngày Thanh Minh, cho nên từng nhà đều phải chuẩn bị thăm mộ, vì thế hôm nay phải chuẩn bị cho xong. Chả ai giống như Cổ Dục, hắn trực tiếp chuyển 200 tệ cho Cổ Tấn để hắn mua giùm tiền vàng mã trên trấn. Đến hôm đó chỉ cần mang ra đốt là xong.
“Đi vào nhà chơi đi!” Nhìn mẹ của Lưu Phi Phi đã về, Cổ Dục cũng nói với hai đứa một tiếng rồi dắt hai đứa đi vào.
Mà sau khi hắn đóng cửa lại, ở bờ tường phía xa xa. Cổ Nhạc Thành cũng vọt ra, hắn nhìn Cổ Dục mà không khỏi cười.
Hắn chờ nhiều ngày ở chỗ này như vậy thật sự là đã mất kiên nhẫn. Hôm qua đại ca đã gọi điện cho hắn, hỏi hắn tại sao lại mất hút lâu như vậy. Hắn đành viện cớ nói vu vơ cho qua chuyện, xem ra thì hắn phải thêm chút sức nữa mới được.
Ngày mai chính là ngày thanh minh, chắc chắn Cổ Dục và ông Hai sẽ đi nhà thờ tổ để thăm mộ. Đến lúc đó nhà hắn sẽ không có ai, đây chính là một cơ hội.
“Để xem đường hầm nhà mày giấu ở đâu.” Trông thấy hôm nay có vẻ như Cổ Dục cũng không định ra ngoài. Tức giận nói một tiếng, Cổ Nhạc Thành cũng lùi vào trong bóng tối rồi đi về nhà, trên thực tế hắn nghĩ không sai. Chính xác thì hôm nay Cổ Dục cũng không đi ra ngoài.
Tuy hắn không đi ra ngoài, nhưng Khổng Hạo Văn và hắn ở bên trong nhà nói chuyện về việc có liên quan tới hắn.
Hơn bốn giờ chiều, lúc Cổ Dục đang chuẩn bị ăn cơm tối thì Khổng Hạo Văn cũng đã lái xe đi vào bên trong một cái sân lớn ở nơi nào đó. Cái sân lớn này chính là nhà của ông nội hắn.
Giống như người khác hay nói, kỳ thực Khổng Hạo Văn là một tên con ông cháu cha. À không, phải nói là có dây mơ rễ má rất sâu, là con cháu đời thứ ba của gia đình đảng cộng sản Trung quốc. Gia thế của hắn cũng không cần phải nói nhiều, chỉ cần biết rằng bên trong quân đội, giới chính trị đều có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Mà trên Khổng Hạo Văn còn có hai người anh. Anh cả nhập ngũ, anh hai làm chính trị. Cho nên hắn mới có thể thoải mái làm nhà ẩm thực theo ý thích của mình.
Mà mẹ hắn cũng là một thương gia, cho nên hắn không thiếu tiền để tiêu xài.
Mặc dù hắn không biết cha mẹ có phải là kết quả của cuộc hôn nhân chính trị hay không, nhưng ít ra đến bây giờ bọn họ vẫn rất đầm ấm.
Trong nhà Khổng Hạo Văn còn mỗi ông nội, bà nội đã mất từ lâu. Cho nên bình thường vào cuối năm và đầu năm mới, hay lúc rãnh rỗi không có gì làm thì bọn họ thường xuyên tụ họp ở nhà ông nội. Mà ông nội hắn thích làm nhất chính là hai việc. Một là dạy dỗ người khác, hai là nuôi cá.
Lần này Khổng Hạo Văn trở về chính là để mang hai con cá Huyết Long này về cho ông nội. Cá Đù Vàng và cua Hoàng Đế mà Cổ Dục cho, hắn chuẩn bị ngày mai sẽ ăn.
“Phiền mấy người đem giúp ta thứ này xuống. Nhưng phải vô cùng cẩn thận!” Trước khu đậu xe nhà ông nội đã có mấy người đứng chờ sẵn ở đó.
Dù sao cũng là ăn tết, cho nên người thân của ông nội không thể đến tay không. Cho nên sẽ mang theo nhiều đồ, điều này cũng là một chuyện bọn họ nên làm.
Nhưng mà khi bọn họ mở cửa xe và nhìn thấy bên trong là hai cái bể cá lớn, bọn họ đều trợn tròn mắt. Không phải bọn họ không khiêng nổi, bọn họ còn có cả máy móc để vận chuyển đây. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, thứ ở trong này quá hiếm.
Hầu hạ ông cụ đã lâu như vậy, bọn họ biết rất rõ Huyết Long Đỏ Ớt là thứ gì. Nhưng lại không nghĩ đến, hôm nay cậu ba vậy mà lại mang hai con Huyết Long cực phẩm đến.
Mà con cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg kia cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Con cua Hoàng Đế nhìn cũng vô cùng lực lưỡng, những lễ vật này quá trân quý.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng những người này tay không dám chậm trễ. Bọn họ mang hai bể cá này theo Khổng Hạo Văn đi vào trong nhà.
Khi Khổng Hạo Văn đi vào cửa nhà thì mới biết mình là người tới cuối cùng. Dù sao, cũng do đường xá xa xôi nên muộn đôi chút cũng có thể giải thích. Nếu nhà người bình thường có thể sẽ không để ý, nhưng nhà bọn họ đã quản thúc kiểu quân sự từ nhỏ, cho nên sắc mặt của ông, cha và chú cũng không được tốt lắm.
“Con đi đâu mà muộn như vậy mới về.” Nhìn ba người với dáng vẻ của quan tòa xét xử, lúc này mẹ của Khổng Hạo Văn không khỏi kéo hắn tới bên canh, hỏi nhỏ.
“Hắc hắc, đây không phải là chuẩn bị đồ tốt cho ông nội sao. Mang lên nào.” Nở nụ cười mập mờ. Thực ra, hắn vốn định sẽ lấy đồ ở nhà Cổ Dục xong thì lập tức ra về. Nhưng thấy được Cổ Dục nấu ăn, cho nên hắn nhịn không nổi mà ăn chực một bữa cơm trưa ở đó, vậy nên mới về muộn thế này. Nhưng hắn không hề quan tâm, bởi vì hắn biết lễ vật của hắn đã đủ sức ảnh hưởng.
Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, mấy người bên ngoài kia cũng đem hai bể cá vào.
Khi hai con cá Huyết Long kia xuất hiện trước mặt, ông nội của Khổng Hạo Văn liền không thể ngồi thẳng người. Ông cụ có chút gấp gáp, muốn trực tiếp đi đến xem hai con cá Rồng này. Dù sao thì tuổi tác cũng đã lớn cho nên thị lực không được tốt lắm, nhưng ông cụ cũng mơ hồ cảm nhận được hai con Huyết Long này không phải thứ bình thường.
Mà khi những người khác nhìn thấy hai con cá Huyết Long, đồng thời cũng nhìn thấy con cá Đù Vàng và cua Hoàng Đế to lớn.
Nhìn thấy hai thứ này, sắc mặt của mọi người đều hiện một tia kinh ngạc, đồng thời họ cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Không thể không nói, hai phần lễ vật này có thể bịt mồm mọi người lại.
“Khục, đúng là có lòng.” Nghiêm túc ho vài tiếng, ông cụ khó khăn nở nụ cười với Khổng Hạo Văn. Sau đó từ từ đứng lên, bước nhanh về phía bể cá. Nhìn hai con cá Huyết Long Đỏ Ớt rất sống động, vẻ mặt ông lão tràn đầy hưng phấn. Lấy điện thoại ra chụp, không thể nghi ngờ đây là muốn khoe với mấy ông bạn già.
Mà sau khi chú và bố của Khổng Hạo Văn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng lấy ra điện thoại giả vờ cầm trên tay. Nhưng thực ra họ đều đang len lén chụp ảnh lại, những vật như thế này đúng là rất hiếm có.
Khi Khổng Hạo Văn đang vui vẻ thì lúc này người anh hai của hắn xích lại, lấy cùi chỏ khẽ huých vào cánh tay hắn, nói nhỏ: “Em trai, kiếm được con cá Đù Vàng tự nhiên này ở đâu vậy?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của anh hai, Khổng Hạo Văn nở một nụ cười. Quả nhiên, việc kết giao bằng hữu với Cổ Dục là một lựa chọn rất khôn ngoan. Ít nhất thì những vật này đúng là bất khả chiến bại !
Bình thường thì Khổng Hạo Văn là người mờ nhạt, nhưng hôm nay lại trở thành người nổi bật nhất nhà.
Trẻ con ở nông thôn là vậy, đều giống như chỗ thôn Cổ Gia này.
Nói trắng ra, trẻ con trong thôn phần lớn đều là họ hàng thân thích. Mà nông thôn thì rất chú trọng mối quan hệ, cho nên đứa nào đói bụng và ăn cơm chực ở nhà ai đó cũng là chuyện bình thường.
Nếu biết Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều ở chỗ Cổ Dục mà không phải chạy đi nơi nào, hơn nữa đã ăn cơm xong thì mẹ Lưu Phi Phi cũng không cần phải rầu rĩ. Sau khi nói chuyện một vài câu với Cổ Dục, cô liền đi về nhà vì còn có việc phải làm.
Ngày mai chính là ngày Thanh Minh, cho nên từng nhà đều phải chuẩn bị thăm mộ, vì thế hôm nay phải chuẩn bị cho xong. Chả ai giống như Cổ Dục, hắn trực tiếp chuyển 200 tệ cho Cổ Tấn để hắn mua giùm tiền vàng mã trên trấn. Đến hôm đó chỉ cần mang ra đốt là xong.
“Đi vào nhà chơi đi!” Nhìn mẹ của Lưu Phi Phi đã về, Cổ Dục cũng nói với hai đứa một tiếng rồi dắt hai đứa đi vào.
Mà sau khi hắn đóng cửa lại, ở bờ tường phía xa xa. Cổ Nhạc Thành cũng vọt ra, hắn nhìn Cổ Dục mà không khỏi cười.
Hắn chờ nhiều ngày ở chỗ này như vậy thật sự là đã mất kiên nhẫn. Hôm qua đại ca đã gọi điện cho hắn, hỏi hắn tại sao lại mất hút lâu như vậy. Hắn đành viện cớ nói vu vơ cho qua chuyện, xem ra thì hắn phải thêm chút sức nữa mới được.
Ngày mai chính là ngày thanh minh, chắc chắn Cổ Dục và ông Hai sẽ đi nhà thờ tổ để thăm mộ. Đến lúc đó nhà hắn sẽ không có ai, đây chính là một cơ hội.
“Để xem đường hầm nhà mày giấu ở đâu.” Trông thấy hôm nay có vẻ như Cổ Dục cũng không định ra ngoài. Tức giận nói một tiếng, Cổ Nhạc Thành cũng lùi vào trong bóng tối rồi đi về nhà, trên thực tế hắn nghĩ không sai. Chính xác thì hôm nay Cổ Dục cũng không đi ra ngoài.
Tuy hắn không đi ra ngoài, nhưng Khổng Hạo Văn và hắn ở bên trong nhà nói chuyện về việc có liên quan tới hắn.
Hơn bốn giờ chiều, lúc Cổ Dục đang chuẩn bị ăn cơm tối thì Khổng Hạo Văn cũng đã lái xe đi vào bên trong một cái sân lớn ở nơi nào đó. Cái sân lớn này chính là nhà của ông nội hắn.
Giống như người khác hay nói, kỳ thực Khổng Hạo Văn là một tên con ông cháu cha. À không, phải nói là có dây mơ rễ má rất sâu, là con cháu đời thứ ba của gia đình đảng cộng sản Trung quốc. Gia thế của hắn cũng không cần phải nói nhiều, chỉ cần biết rằng bên trong quân đội, giới chính trị đều có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Mà trên Khổng Hạo Văn còn có hai người anh. Anh cả nhập ngũ, anh hai làm chính trị. Cho nên hắn mới có thể thoải mái làm nhà ẩm thực theo ý thích của mình.
Mà mẹ hắn cũng là một thương gia, cho nên hắn không thiếu tiền để tiêu xài.
Mặc dù hắn không biết cha mẹ có phải là kết quả của cuộc hôn nhân chính trị hay không, nhưng ít ra đến bây giờ bọn họ vẫn rất đầm ấm.
Trong nhà Khổng Hạo Văn còn mỗi ông nội, bà nội đã mất từ lâu. Cho nên bình thường vào cuối năm và đầu năm mới, hay lúc rãnh rỗi không có gì làm thì bọn họ thường xuyên tụ họp ở nhà ông nội. Mà ông nội hắn thích làm nhất chính là hai việc. Một là dạy dỗ người khác, hai là nuôi cá.
Lần này Khổng Hạo Văn trở về chính là để mang hai con cá Huyết Long này về cho ông nội. Cá Đù Vàng và cua Hoàng Đế mà Cổ Dục cho, hắn chuẩn bị ngày mai sẽ ăn.
“Phiền mấy người đem giúp ta thứ này xuống. Nhưng phải vô cùng cẩn thận!” Trước khu đậu xe nhà ông nội đã có mấy người đứng chờ sẵn ở đó.
Dù sao cũng là ăn tết, cho nên người thân của ông nội không thể đến tay không. Cho nên sẽ mang theo nhiều đồ, điều này cũng là một chuyện bọn họ nên làm.
Nhưng mà khi bọn họ mở cửa xe và nhìn thấy bên trong là hai cái bể cá lớn, bọn họ đều trợn tròn mắt. Không phải bọn họ không khiêng nổi, bọn họ còn có cả máy móc để vận chuyển đây. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, thứ ở trong này quá hiếm.
Hầu hạ ông cụ đã lâu như vậy, bọn họ biết rất rõ Huyết Long Đỏ Ớt là thứ gì. Nhưng lại không nghĩ đến, hôm nay cậu ba vậy mà lại mang hai con Huyết Long cực phẩm đến.
Mà con cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg kia cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Con cua Hoàng Đế nhìn cũng vô cùng lực lưỡng, những lễ vật này quá trân quý.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng những người này tay không dám chậm trễ. Bọn họ mang hai bể cá này theo Khổng Hạo Văn đi vào trong nhà.
Khi Khổng Hạo Văn đi vào cửa nhà thì mới biết mình là người tới cuối cùng. Dù sao, cũng do đường xá xa xôi nên muộn đôi chút cũng có thể giải thích. Nếu nhà người bình thường có thể sẽ không để ý, nhưng nhà bọn họ đã quản thúc kiểu quân sự từ nhỏ, cho nên sắc mặt của ông, cha và chú cũng không được tốt lắm.
“Con đi đâu mà muộn như vậy mới về.” Nhìn ba người với dáng vẻ của quan tòa xét xử, lúc này mẹ của Khổng Hạo Văn không khỏi kéo hắn tới bên canh, hỏi nhỏ.
“Hắc hắc, đây không phải là chuẩn bị đồ tốt cho ông nội sao. Mang lên nào.” Nở nụ cười mập mờ. Thực ra, hắn vốn định sẽ lấy đồ ở nhà Cổ Dục xong thì lập tức ra về. Nhưng thấy được Cổ Dục nấu ăn, cho nên hắn nhịn không nổi mà ăn chực một bữa cơm trưa ở đó, vậy nên mới về muộn thế này. Nhưng hắn không hề quan tâm, bởi vì hắn biết lễ vật của hắn đã đủ sức ảnh hưởng.
Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, mấy người bên ngoài kia cũng đem hai bể cá vào.
Khi hai con cá Huyết Long kia xuất hiện trước mặt, ông nội của Khổng Hạo Văn liền không thể ngồi thẳng người. Ông cụ có chút gấp gáp, muốn trực tiếp đi đến xem hai con cá Rồng này. Dù sao thì tuổi tác cũng đã lớn cho nên thị lực không được tốt lắm, nhưng ông cụ cũng mơ hồ cảm nhận được hai con Huyết Long này không phải thứ bình thường.
Mà khi những người khác nhìn thấy hai con cá Huyết Long, đồng thời cũng nhìn thấy con cá Đù Vàng và cua Hoàng Đế to lớn.
Nhìn thấy hai thứ này, sắc mặt của mọi người đều hiện một tia kinh ngạc, đồng thời họ cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Không thể không nói, hai phần lễ vật này có thể bịt mồm mọi người lại.
“Khục, đúng là có lòng.” Nghiêm túc ho vài tiếng, ông cụ khó khăn nở nụ cười với Khổng Hạo Văn. Sau đó từ từ đứng lên, bước nhanh về phía bể cá. Nhìn hai con cá Huyết Long Đỏ Ớt rất sống động, vẻ mặt ông lão tràn đầy hưng phấn. Lấy điện thoại ra chụp, không thể nghi ngờ đây là muốn khoe với mấy ông bạn già.
Mà sau khi chú và bố của Khổng Hạo Văn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng lấy ra điện thoại giả vờ cầm trên tay. Nhưng thực ra họ đều đang len lén chụp ảnh lại, những vật như thế này đúng là rất hiếm có.
Khi Khổng Hạo Văn đang vui vẻ thì lúc này người anh hai của hắn xích lại, lấy cùi chỏ khẽ huých vào cánh tay hắn, nói nhỏ: “Em trai, kiếm được con cá Đù Vàng tự nhiên này ở đâu vậy?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của anh hai, Khổng Hạo Văn nở một nụ cười. Quả nhiên, việc kết giao bằng hữu với Cổ Dục là một lựa chọn rất khôn ngoan. Ít nhất thì những vật này đúng là bất khả chiến bại !
Bình thường thì Khổng Hạo Văn là người mờ nhạt, nhưng hôm nay lại trở thành người nổi bật nhất nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.