Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 46: Đúng Là Gà Mờ
Tra Tra Phi
02/07/2022
“A! Tú Tú và Phi Phi tới đó hả? Chú em Cổ Dục cũng tới sao? Các người tới đây là muốn bắt gà để ăn à?”
Như đã xác định được gà có thể giải quyết vấn đề côn trùng, ngỗng có thể giải quyết vấn đề cỏ dại cho Cổ Dục, nên việc gì phải lo lắng nữa. Thế là Cổ Dục muốn gọi điện cho Cổ Tấn để đi lên thị trấn mua, nhưng chưa kịp gọi thì Cổ Tú Tú đã nói cho hắn biết ở trong thôn cũng có người bán gà.
Suy cho cùng thì cái thôn này đích thực là một tập thể nhỏ tự cung tự cấp.
Nhà nào cũng trồng rau, thịt thì có những nhà chuyên môn nuôi và giết gà, vịt, ngỗng các loại. Đương nhiên là cũng sẽ có bán.
Cổ Tú Tú biết rõ mọi chuyện trong thôn, nên Cổ Dục đi theo Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ra khỏi nhà, tới chỗ người bán gà trong thôn.
Trước khi đi tới đó, Cổ Dục cố tình hỏi thăm ông nội Hai một chút. Người bán gà này cũng mang họ Cổ, coi như cũng là họ hàng rất xa của Cổ Dục. Đừng nhìn vẻ ngoài hơn 40 tuổi đó mà nhầm, xét theo thân phận thì hắn ngang hàng với Cổ Dục, cho nên Cổ Dục cũng chỉ cần gọi anh và chị là được.
“Chị à! Em không phải bắt về để thịt. Chị cũng biết đấy, em có trồng một chút rau ở sân sau, nhưng mà lại lười đi bắt côn trùng với nhổ cỏ dại. Cho nên đến đây mua một vài con gà và ngỗng về để chúng làm hộ.” Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Cổ Dục cười và nói ra lí do tới đây.
“ y dà! Gà thì đúng là có thể bắt côn trùng, ngỗng cũng có thể ăn cỏ. Nhưng vấn đề ở chỗ là vườn chú trồng rau nha.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người bán gà chưa vội bán ngay cho Cổ Dục, ngược lại còn có chút lo lắng nói.
“Ặc! Có vấn đề gì ạ?” Nhìn bộ dạng của người phụ nữ trung niên, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
Theo cách nhìn của hắn thì không có vấn đề gì đối với việc gà ăn côn trùng, ngỗng ăn cỏ cả.
“Nếu như nhà là vườn trái cây thì chị chắc chắn sẽ khuyên chú mua. Dù gì cũng là kiếm tiền cho mình, không phải sao? Nhưng mà ngoài ăn côn trùng và cỏ thì chúng nó cũng phải ăn cái khác chứ. Phàm là lá màu xanh, mặc kệ là chồi non hay rau xanh thì đám ngỗng đều sẽ ăn hết. Mặc dù thức ăn ưa thích của gà là côn trùng, nhưng chúng cũng ăn rau. Nếu thật sự thả đám gà ngỗng đó vào vườn rau thì xem như hỏng hết.” Nhìn bộ dạng ngây ngô không hiểu gì của Cổ Dục, người này cũng cười rồi giải thích.
Mà nghe được lời của bà chị, Cổ Dục không khỏi nhìn về phía Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi. Hai đứa lúc này đã đi chơi với đám gà con. Được rồi, mặc dù mấy cô bé có kiến thức, nhưng tuổi đời lại quá nhỏ. Cho nên những kiến thức này chỉ học được một nửa. Nếu quả thật đem gà và ngỗng bỏ vào vườn rau nhà mình, cỏ và côn trùng đúng là không còn, nhưng chắc hẳn rau cũng sẽ chịu chung số phận......
“Vậy thì có biện pháp gì không chị?” Gãi đầu một cái, Cổ Dục có chút nhức đầu hỏi.
“Không có cách nào cả, trừ khi chú nhổ cỏ cho ngỗng ăn và bắt sâu bọ cho gà. Bằng không thì cũng đành chịu, chẳng có cách nào để huấn luyện bọn nó cả.” Bất lực buông tay, bà chị này cũng không nói thêm nữa.
Đúng là hai loại gà và ngỗng này chắc hẳn rất khó huấn luyện. Nhưng mà Cổ Dục nhớ tới Vua Núi nhà mình, gà và ngỗng tuy không thông minh, nhưng Vua Núi lại rất thông minh. Nếu để cho nó chăn gà, chăn ngỗng, cộng thêm nước giếng thì không chừng vẫn còn cơ hội.
“Được rồi! Em đã hiểu, chị vẫn bán cho em vài con gà và ngỗng đi ạ. Để em đem về nghiên cứu một chút.” Nói với bà chị này một câu, Cổ Dục chuẩn bị đem bọn chúng về nghiên cứu một chút.
“Vậy thì được rồi! Em muốn mua gà gì? Còn cả ngỗng nữa!” Nói thì cũng đã nói rồi mà Cổ Dục vẫn muốn mua thì người chị này đương nhiên sẽ không ngăn cản, nên mở miệng hỏi Cổ Dục.
Nếu là Cổ Dục lúc trước, hắn thật sự không biết gà gì với gà gì. Hắn chỉ biết có gà nướng, gà luộc, gà con hầm nấm. Nhưng mà đã có kĩ năng siêu đầu bếp, cho nên Cổ Dục bây giờ cũng hiểu sâu về gà. Sau khi nói một câu, hắn lập tức đi tới chuồng gà của nhà này chuẩn bị chọn gà cho chính mình. Mặc dù nhà này bán gà, nhưng quy mô không phải là trại chăn nuôi.
Cho nên họ không nuôi loại gà lông trắng kém nhất kia. Đúng vậy, chính là loại gà KFC kia. Loại gà này 2, 3 tháng có thể đưa ra thị trường. Tuy nuôi rất nhanh nhưng chất lượng thịt cực kém. Hơn nữa dinh dưỡng lại hạn chế, dùng để làm thức ăn nhanh thì không tệ lắm. Nhưng đầu bếp như Cổ Dục chắc chắn sẽ coi thường, hắn sẽ chọn những loại gà khác.
Đi một vòng bên trong, nơi này quả thực không thiếu gà. Ngoài trừ gà Hoa Lau thì còn có gà Tam Hoàng, gà Ác. Thậm chí còn có cả gà Lôi. Chủng loại thì rất nhiều, hơn nữa xem ra bọn chung được chăm sóc cũng rất ổn .
Nhưng khi Cổ Dục nhìn lướt qua thì hắn phát hiện ra ở sâu trong chuồng gà có mấy con gà mau đen tuyền, thấy được mấy con gà này Cổ Dục không khỏi có chút bất ngờ. Bởi vì mấy con gà này hắn cũng biết.
Gà Hắc Phong, được coi như một giống gà hiếm trong nước. Mà vì trứng của giống gà này có màu xanh lục, hơn nữa giá trị dinh dưỡng của nó còn cao hơn trứng gà thường cho nên cũng bán đắt hơn nhiều. Bình thường một kg trứng gà Hắc Phong bán 40 – 60 tệ là chuyện bình thường.
Nhưng mà số lượng gà loại này rất ít, tỷ lệ sống cũng không cao và phải nuôi một thời gian rất lâu. Cổ Dục thật không nghĩ rằng mình sẽ gặp được bọn chúng ở đây.
“Gà Hắc Phong này chị có gà giống không?” Chỉ vào con gà màu đen tuyền, toàn thân đen nhẵng không có một chút màu pha tạp nào, Cổ Dục hỏi bà chị đang ở sau lưng.
“Chà! Con gà đó không có gà con, vì loại này quá khó nuôi và không có cách nào để gây đàn, cho nên trứng của chúng đã được bán hết rồi. Nói thật với chú, nếu như không phải mấy con gà này vẫn có thể nấu được thì bọn chị cũng không cần.” Nghe thấy lời Cổ Dục, bà chị này lúng túng nói.
Nuôi loại gà này, tốt nhất là thả ra nuôi ở trong vườn. Còn ở bên trong cái chuồng này chắc chắn là không tốt.
“Vậy thì thế này! Chị bán hết cho em mấy con gà này nhé!” Suy nghĩ một chút, nếu không có gà giống thì bắt một vài con gà trưởng thành về cũng được.
“Chú em à! Gà này nuôi không được đâu. Chỉ cần chú đem về trong sân thả ra, bọn chúng sẽ lập tức chạy về đây.” Thật ra não gà rất nhỏ, chắc hẳn bọn chúng sẽ không nhớ được quá nhiều chỗ. Cho nên hầu hết gà đều được nuôi từ khi nhỏ, đến khi trưởng thành thì sẽ bị làm thịt.
“Không sao cả! Nếu như em nuôi không được thì em sẽ thịt hết.” Nghe thấy lời của bà chị, Cổ Dục cũng cười cười rồi lập tức bao trọn hết đám gà Hắc Phong. Tất cả đám gà hắn mua có cả thảy 12 con, án chừng 200 tệ một con thì mất 2,400 tệ. Cổ Dục lập thức trả tiền xong xuôi.
Mà khi bà chị đi bắt gà, thì hắn cũng đi xem ngỗng.
So với gà thì ngỗng đơn giản hơn nhiều. Bởi vì bên này không thiếu ngỗng nhỏ.
Cổ Dục nhìn lướt qua thì phát hiện ngỗng cũng không ít chủng loại, nhưng cái này hắn không cần chọn lựa. Ngỗng vốn có một loại giống rất lớn, vừa dễ nuôi, lại nặng kg, thịt ăn cũng ngon, đó chính là ngỗng Sư Tử. Cổ Dục chọn 10 con ngỗng Sư Tử choai choai, những con ngỗng này được nuôi quen, cho nên Cổ Dục bắt chúng không có gì nặng nhọc.
Sau khi sắp xếp gọn gàng tất cả và trả tiền, người nhà này cũng giúp Cổ Dục đem gà và ngỗng về nhà của hắn. Sau khi trở về, bước tiếp theo là xây chuồng cho chúng. Cái này không khó, hơn nữa còn đang có sẵn gỗ. Cổ Dục rất nhanh đã dựng lên hai cái chuồng. Mùa đông thì tính sau, hắn bây giờ còn phải làm một chút thí nghiệm đã.
Nhỡ đâu đám này ăn hết sạch rau của hắn thì nuôi còn tác dụng quái gì. Cứ đợi đến lúc xác định có thể nuôi được, thì sẽ xây chuồng xi măng cho chúng sau.
Như đã xác định được gà có thể giải quyết vấn đề côn trùng, ngỗng có thể giải quyết vấn đề cỏ dại cho Cổ Dục, nên việc gì phải lo lắng nữa. Thế là Cổ Dục muốn gọi điện cho Cổ Tấn để đi lên thị trấn mua, nhưng chưa kịp gọi thì Cổ Tú Tú đã nói cho hắn biết ở trong thôn cũng có người bán gà.
Suy cho cùng thì cái thôn này đích thực là một tập thể nhỏ tự cung tự cấp.
Nhà nào cũng trồng rau, thịt thì có những nhà chuyên môn nuôi và giết gà, vịt, ngỗng các loại. Đương nhiên là cũng sẽ có bán.
Cổ Tú Tú biết rõ mọi chuyện trong thôn, nên Cổ Dục đi theo Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ra khỏi nhà, tới chỗ người bán gà trong thôn.
Trước khi đi tới đó, Cổ Dục cố tình hỏi thăm ông nội Hai một chút. Người bán gà này cũng mang họ Cổ, coi như cũng là họ hàng rất xa của Cổ Dục. Đừng nhìn vẻ ngoài hơn 40 tuổi đó mà nhầm, xét theo thân phận thì hắn ngang hàng với Cổ Dục, cho nên Cổ Dục cũng chỉ cần gọi anh và chị là được.
“Chị à! Em không phải bắt về để thịt. Chị cũng biết đấy, em có trồng một chút rau ở sân sau, nhưng mà lại lười đi bắt côn trùng với nhổ cỏ dại. Cho nên đến đây mua một vài con gà và ngỗng về để chúng làm hộ.” Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Cổ Dục cười và nói ra lí do tới đây.
“ y dà! Gà thì đúng là có thể bắt côn trùng, ngỗng cũng có thể ăn cỏ. Nhưng vấn đề ở chỗ là vườn chú trồng rau nha.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người bán gà chưa vội bán ngay cho Cổ Dục, ngược lại còn có chút lo lắng nói.
“Ặc! Có vấn đề gì ạ?” Nhìn bộ dạng của người phụ nữ trung niên, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
Theo cách nhìn của hắn thì không có vấn đề gì đối với việc gà ăn côn trùng, ngỗng ăn cỏ cả.
“Nếu như nhà là vườn trái cây thì chị chắc chắn sẽ khuyên chú mua. Dù gì cũng là kiếm tiền cho mình, không phải sao? Nhưng mà ngoài ăn côn trùng và cỏ thì chúng nó cũng phải ăn cái khác chứ. Phàm là lá màu xanh, mặc kệ là chồi non hay rau xanh thì đám ngỗng đều sẽ ăn hết. Mặc dù thức ăn ưa thích của gà là côn trùng, nhưng chúng cũng ăn rau. Nếu thật sự thả đám gà ngỗng đó vào vườn rau thì xem như hỏng hết.” Nhìn bộ dạng ngây ngô không hiểu gì của Cổ Dục, người này cũng cười rồi giải thích.
Mà nghe được lời của bà chị, Cổ Dục không khỏi nhìn về phía Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi. Hai đứa lúc này đã đi chơi với đám gà con. Được rồi, mặc dù mấy cô bé có kiến thức, nhưng tuổi đời lại quá nhỏ. Cho nên những kiến thức này chỉ học được một nửa. Nếu quả thật đem gà và ngỗng bỏ vào vườn rau nhà mình, cỏ và côn trùng đúng là không còn, nhưng chắc hẳn rau cũng sẽ chịu chung số phận......
“Vậy thì có biện pháp gì không chị?” Gãi đầu một cái, Cổ Dục có chút nhức đầu hỏi.
“Không có cách nào cả, trừ khi chú nhổ cỏ cho ngỗng ăn và bắt sâu bọ cho gà. Bằng không thì cũng đành chịu, chẳng có cách nào để huấn luyện bọn nó cả.” Bất lực buông tay, bà chị này cũng không nói thêm nữa.
Đúng là hai loại gà và ngỗng này chắc hẳn rất khó huấn luyện. Nhưng mà Cổ Dục nhớ tới Vua Núi nhà mình, gà và ngỗng tuy không thông minh, nhưng Vua Núi lại rất thông minh. Nếu để cho nó chăn gà, chăn ngỗng, cộng thêm nước giếng thì không chừng vẫn còn cơ hội.
“Được rồi! Em đã hiểu, chị vẫn bán cho em vài con gà và ngỗng đi ạ. Để em đem về nghiên cứu một chút.” Nói với bà chị này một câu, Cổ Dục chuẩn bị đem bọn chúng về nghiên cứu một chút.
“Vậy thì được rồi! Em muốn mua gà gì? Còn cả ngỗng nữa!” Nói thì cũng đã nói rồi mà Cổ Dục vẫn muốn mua thì người chị này đương nhiên sẽ không ngăn cản, nên mở miệng hỏi Cổ Dục.
Nếu là Cổ Dục lúc trước, hắn thật sự không biết gà gì với gà gì. Hắn chỉ biết có gà nướng, gà luộc, gà con hầm nấm. Nhưng mà đã có kĩ năng siêu đầu bếp, cho nên Cổ Dục bây giờ cũng hiểu sâu về gà. Sau khi nói một câu, hắn lập tức đi tới chuồng gà của nhà này chuẩn bị chọn gà cho chính mình. Mặc dù nhà này bán gà, nhưng quy mô không phải là trại chăn nuôi.
Cho nên họ không nuôi loại gà lông trắng kém nhất kia. Đúng vậy, chính là loại gà KFC kia. Loại gà này 2, 3 tháng có thể đưa ra thị trường. Tuy nuôi rất nhanh nhưng chất lượng thịt cực kém. Hơn nữa dinh dưỡng lại hạn chế, dùng để làm thức ăn nhanh thì không tệ lắm. Nhưng đầu bếp như Cổ Dục chắc chắn sẽ coi thường, hắn sẽ chọn những loại gà khác.
Đi một vòng bên trong, nơi này quả thực không thiếu gà. Ngoài trừ gà Hoa Lau thì còn có gà Tam Hoàng, gà Ác. Thậm chí còn có cả gà Lôi. Chủng loại thì rất nhiều, hơn nữa xem ra bọn chung được chăm sóc cũng rất ổn .
Nhưng khi Cổ Dục nhìn lướt qua thì hắn phát hiện ra ở sâu trong chuồng gà có mấy con gà mau đen tuyền, thấy được mấy con gà này Cổ Dục không khỏi có chút bất ngờ. Bởi vì mấy con gà này hắn cũng biết.
Gà Hắc Phong, được coi như một giống gà hiếm trong nước. Mà vì trứng của giống gà này có màu xanh lục, hơn nữa giá trị dinh dưỡng của nó còn cao hơn trứng gà thường cho nên cũng bán đắt hơn nhiều. Bình thường một kg trứng gà Hắc Phong bán 40 – 60 tệ là chuyện bình thường.
Nhưng mà số lượng gà loại này rất ít, tỷ lệ sống cũng không cao và phải nuôi một thời gian rất lâu. Cổ Dục thật không nghĩ rằng mình sẽ gặp được bọn chúng ở đây.
“Gà Hắc Phong này chị có gà giống không?” Chỉ vào con gà màu đen tuyền, toàn thân đen nhẵng không có một chút màu pha tạp nào, Cổ Dục hỏi bà chị đang ở sau lưng.
“Chà! Con gà đó không có gà con, vì loại này quá khó nuôi và không có cách nào để gây đàn, cho nên trứng của chúng đã được bán hết rồi. Nói thật với chú, nếu như không phải mấy con gà này vẫn có thể nấu được thì bọn chị cũng không cần.” Nghe thấy lời Cổ Dục, bà chị này lúng túng nói.
Nuôi loại gà này, tốt nhất là thả ra nuôi ở trong vườn. Còn ở bên trong cái chuồng này chắc chắn là không tốt.
“Vậy thì thế này! Chị bán hết cho em mấy con gà này nhé!” Suy nghĩ một chút, nếu không có gà giống thì bắt một vài con gà trưởng thành về cũng được.
“Chú em à! Gà này nuôi không được đâu. Chỉ cần chú đem về trong sân thả ra, bọn chúng sẽ lập tức chạy về đây.” Thật ra não gà rất nhỏ, chắc hẳn bọn chúng sẽ không nhớ được quá nhiều chỗ. Cho nên hầu hết gà đều được nuôi từ khi nhỏ, đến khi trưởng thành thì sẽ bị làm thịt.
“Không sao cả! Nếu như em nuôi không được thì em sẽ thịt hết.” Nghe thấy lời của bà chị, Cổ Dục cũng cười cười rồi lập tức bao trọn hết đám gà Hắc Phong. Tất cả đám gà hắn mua có cả thảy 12 con, án chừng 200 tệ một con thì mất 2,400 tệ. Cổ Dục lập thức trả tiền xong xuôi.
Mà khi bà chị đi bắt gà, thì hắn cũng đi xem ngỗng.
So với gà thì ngỗng đơn giản hơn nhiều. Bởi vì bên này không thiếu ngỗng nhỏ.
Cổ Dục nhìn lướt qua thì phát hiện ngỗng cũng không ít chủng loại, nhưng cái này hắn không cần chọn lựa. Ngỗng vốn có một loại giống rất lớn, vừa dễ nuôi, lại nặng kg, thịt ăn cũng ngon, đó chính là ngỗng Sư Tử. Cổ Dục chọn 10 con ngỗng Sư Tử choai choai, những con ngỗng này được nuôi quen, cho nên Cổ Dục bắt chúng không có gì nặng nhọc.
Sau khi sắp xếp gọn gàng tất cả và trả tiền, người nhà này cũng giúp Cổ Dục đem gà và ngỗng về nhà của hắn. Sau khi trở về, bước tiếp theo là xây chuồng cho chúng. Cái này không khó, hơn nữa còn đang có sẵn gỗ. Cổ Dục rất nhanh đã dựng lên hai cái chuồng. Mùa đông thì tính sau, hắn bây giờ còn phải làm một chút thí nghiệm đã.
Nhỡ đâu đám này ăn hết sạch rau của hắn thì nuôi còn tác dụng quái gì. Cứ đợi đến lúc xác định có thể nuôi được, thì sẽ xây chuồng xi măng cho chúng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.