Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 21: Giá Cá Trên Trời
Tra Tra Phi
02/07/2022
“Ài, vậy mà tôi còn tưởng chuyện gì, chờ một lát.” Cổ Dục nghe Cổ Tấn nói xong, liền quay đầu đi lên trên lầu. Đối với những người khác mà nói, cá có thể ăn ngon chỉ có thể thấy nhưng không thể cầu. Nhưng đối với Cổ Dục mà nói, thứ này không đáng bao nhiêu tiền. Cho nên sau khi lên lầu, hắn vớt lên hai con cá ngẫu nhiên trong bể nước ngọt. Một con là cá Hồi Vân, hiện tại không ít thương gia cầm loài cá này để lừa gạt, nói là cá hồi.
Nhưng mà trên thực tế loại các này có giá rất rẻ.
Còn có một con cá Mè, cũng không biết đã câu lên khi nào nhưng hiện tại đã không còn nhỏ nữa rồi.
Hai con cá này, mỗi con cũng nặng tương đương nhau, tầm 2 kg cũng xem như không nhỏ. Cổ Dục sắp xếp dụng cụ gọn gàng xong liền xách hai con cá này xuống lầu.
“Cầm lấy!” Đến trước mặt Cổ Tấn, Cổ Dục đem cá đưa cho hắn.
Tuy nhiên, nhận lấy cá trong tay của Cổ Dục, Cổ Tấn vẫn chưa đi. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Dục ngây ra một lúc mới có phản ứng. Ánh mắt này là muốn hỏi hắn giá của hai con cá này.
“Cái này, không lấy tiền đâu. Sau này còn phải dùng xe của anh nhiều đấy.” Hai con cá này Cổ Dục không hề để vào mắt, lập tức trả lời Cổ Tấn. Nhưng mà, Cổ Tấn lại lắc đầu nói.
“Cái này không được, nếu như là tôi ăn thì một chút tiện nghi như vậy tôi sẽ không khách sáo, cùng lắm thì sau này cậu dùng xe tôi không lấy tiền. Nhưng mà, hai con cá này là do hai người kia đặt mua, tôi không thể lấy cá của cậu mà kiếm tiền được. Hai con cá này bao nhiêu tiền, cậu nói con số đi.”
Nghe thấy Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng khẽ mím môi. Lời này nói cũng không sai, chính mình ăn thì đây là ân tình có thể nhận. Nhưng mà nói đem cá đi bán, vậy thì phải tính toán rõ ràng một chút. Đích thực Cổ Tấn so với Cổ Dục nhìn thấu đáo hơn nhiều.
Lúc này, Cổ Dục cũng cầm lên điện thoại lên mạng tra cứu một chút.
Cá Hồi Vân, cá Mè giá cả cũng tương đương nhau. Trên thị trường giá bán sỉ cũng tầm 80 tệ cho 1 kg, nếu như bán lẻ thì ăn chênh lệch 54 – 56 tệ một cân.
Dù sao, con cá này cũng là do Cổ Dục câu được trong tự nhiên, không phải nuôi trong ao. Hơn nữa còn được dưỡng trong nước giếng một khoảng thời gian, dựa theo cái giá bán này thì đúng là có chút thiệt thòi.
Cho nên Cổ Dục suy nghĩ trong một lúc, sau đó nhìn Cổ Tấn nói.
“Như thế này đi! Hai con cá này anh cứ xách về hỏi bọn họ một tiếng, xem họ có muốn mua hay không? Giá 400 tệ 1 kg. Nếu như bọn họ không cần, thì anh cứ cầm về ăn, còn nếu bán được thì cứ chuyển tiền cho tôi là được. Anh cũng có Wechat của tôi rồi mà.”
“400 một kg sao?” Chỉ vào hai con cá, Cổ Tấn có chút mơ hồ. Có nhầm hay không? Cổ Dục muốn bán hai con cá này 400 tệ một kg?
Phải biết rằng, Cổ Tấn thường xuyên đi lên thị trấn, những con cá này trên thị trường giá bao nhiêu hắn cũng có biết một chút. Cổ Dục muốn bán cá này gấp ba lần giá thị trường, có chút làm quá rồi.
“Không sao hết, anh cứ đi hỏi thử. Nếu bán được thì chuyển tiền cho tôi, không bán được thì cứ giữ lại ăn!” Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Cổ Tấn, Cổ Dục cũng chỉ cười trừ. Sau đó đẩy hắn ra cửa, rồi quay lại phòng bếp. Hiện tại cũng không còn sớm lắm, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.
“Trưa hôm nay cần phải biểu diễn một chút tài năng!” Xắn tay áo lên đứng trước tủ lạnh, khóe miệng Cổ Dục không tự chủ liền vểnh lên. Có kỹ năng siêu đầu bếp, nấu nướng phải ra sức một chút thôi.
Lúc Cổ Dục đang chuẩn bị làm cơm trưa, ở một bên khác Cổ Tấn mang theo sự lo lắng xách theo hai con cái trở về nhà. Lúc hắn vừa về đến nhà, hắn phát hiện hai ông chủ kia vẫn đang ngồi trong nhà hắn trò chuyện với nhau.
Vừa nhìn thấy hắn trở về, hai người này lập tức chủ động tiến lên đón tiếp.
“Ai dà, tiểu Cổ đã quay lại rồi, thế nào? Cá có mua được không?” Nhìn thấy Cổ Tấn, ông chủ vựa trái cây cười ha hả hỏi. Nhưng mà ánh mắt của lão cũng nhận ra Cổ Tấn đang xách theo cá, hiện tại hắn chỉ lo lắng Cổ Tấn không chịu bán cho hắn.
“Cá thì đã lấy được, nhưng mà giá cả có chút cao... nếu không thì coi như bỏ qua đi!” Nhìn gương mặt ông chủ vựa trái cây, Cổ Tấn có chút lo lắng nói.
“Đừng! Đồ tốt giá cả cao một chút cũng là bình thường, có thể cho tôi xem trước con cá một chút được không?” Nghe xong lời nói của Cổ Tấn, ông chủ kia lập tực mở miệng nói.
Nghe như thế, Cổ Tấn cũng dùng một cái bồn đem nước đổ vào, sau đó cho hai con cá vào bên trong đó. Hai con cá vừa vào trong nước, liền thể hiện sức sống mãnh liệt, quẫy đuôi đạp nước dữ dội. Mà khi nhìn thấy sức sống của hai con cá này, ông chủ kia hai mắt đều đang phát sáng.
Hắn sở dĩ tới đây mua cá, thứ nhất là bởi vì con cá này hắn đã từng ăn qua, quả thật đúng là rất ngon. Sau khi ăn xong khiến người ta quyến luyến không muốn quay về. Kế đến chính là, vài ngày trước cùng một người anh em trong nói chuyện về cá, hắn có nói qua cái hương vị của con cá này. Mà người anh em kia của hắn, lại chính là một lão ăn hàng.
Hắn ăn qua rất nhiều loại cá, nghe xong miêu tả như vậy. Người kia lập tức nói có thể hắn ăn được chính là con cá thiên nhiên, cá thiên nhiên cùng các loại cá nuôi trong ao không thể nào cùng một giá mà so sánh.
Tại tỉnh Hắc Long, cá Chép thiên nhiên hơn 1kg được câu lên, giá cả 200 tệ một kg cũng không có gì lạ. Dù sao, thì đây chính là cá Chép tự nhiên, so với các loại cá nuôi khác thì đều quý hơn nhiều. À! Những loại cá thông thường và cá Trích ở trên sông Tiểu Giang cũng không tính, nhưng cá lớn đích thực đều có thể so sánh với cá Chép thiên nhiên này.
Đồng thời hắn cũng nói cho biết, nếu có phương pháp bắt được loại cá thế này. Hắn cũng muốn mua vài con, tốt nhất là giữ cho cá còn sống. Bởi vì như thế sẽ rất có giá trị, mặc kệ là muốn giữ lại cho mình ăn, hay là đem tặng cho người có hiểu biết thì đều là chuyện rất có thể diện.
Nghe được lời như vậy, ông chủ doanh nghiệp nông sản trong lòng cũng có chút xao động. Hắn ở trong nhà sắp xếp mọi việc xong xuôi, buổi tối liền gọi cho chủ vựa trái cây nói lên ý định mua cá. Ông chủ vựa trái cây đúng lúc cũng nhớ lại hương vị cá ngày đó, cho nên mới đáp ứng cùng đi đến nơi này.
Nhìn hai con cá ở trong nước, ông chủ kia cũng không thèm để ý đến việc y phục bị bẩn. Hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh bồn cá, vớt ra một con cá Mè để chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho người bạn kia. Sau đó hắn một lần nữa vớt ra con cá Hồi Vân kia, cũng chụp vài tấm ảnh.
Khi hắn ở bên này chụp xong con cá Hồi Vân, thì điện thoại di dộng của hắn rung lên. Ở bên kia có tin nhắn gửi về, mặc dù trên cơ bản thì cá nuôi cùng cá trong thiên nhiên nhìn rất giống nhau.
Nhưng đối với người sành ăn mà nói, cá nuôi hay là cá thiên nhiên bọn họ nhìn qua là biết rất rõ.
Sau khi hắn gửi anh chụp qua, đối phương mất vài giây liền có thể phán đoán con cá này chính là cá thiên nhiên. Mà con cá Mè thiên nhiên này lớn như vậy, không thể nghi ngờ là một loại cá Mè thiên nhiên cực phẩm.
Thấy được người bạn của mình phản hồi tin nhắn, ông chủ doanh nghiệp nông sản không kịp chờ đợi. Hắn lập tức gửi tiếp ảnh chụp con cá Hồi Vân, mà khi xem xong hình này thì người bạn kia của hắn bỗng cảm thấy mơ hồ.
Bởi vì con cá Hồi Vân này, không phải là cá bản địa. Đây là giống cá ở Bắc Mĩ, được đưa tới nơi đây để nuôi dưỡng. Hơn nữa, ở Đông Bắc cũng không thích hợp để loài cá này sinh sống, loại cá này được nuôi nhiều nhất ở phương Nam.
Nhưng mà rõ ràng một điều là con cá này hoàn toàn không giống với cá nuôi. Kế đó là hắn cũng chưa từng thấy qua cá Hồi Vân thiên nhiên, điều này cũng khiến hắn phán đoán có chút không chuẩn.
Nhưng mà trên thực tế loại các này có giá rất rẻ.
Còn có một con cá Mè, cũng không biết đã câu lên khi nào nhưng hiện tại đã không còn nhỏ nữa rồi.
Hai con cá này, mỗi con cũng nặng tương đương nhau, tầm 2 kg cũng xem như không nhỏ. Cổ Dục sắp xếp dụng cụ gọn gàng xong liền xách hai con cá này xuống lầu.
“Cầm lấy!” Đến trước mặt Cổ Tấn, Cổ Dục đem cá đưa cho hắn.
Tuy nhiên, nhận lấy cá trong tay của Cổ Dục, Cổ Tấn vẫn chưa đi. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Dục ngây ra một lúc mới có phản ứng. Ánh mắt này là muốn hỏi hắn giá của hai con cá này.
“Cái này, không lấy tiền đâu. Sau này còn phải dùng xe của anh nhiều đấy.” Hai con cá này Cổ Dục không hề để vào mắt, lập tức trả lời Cổ Tấn. Nhưng mà, Cổ Tấn lại lắc đầu nói.
“Cái này không được, nếu như là tôi ăn thì một chút tiện nghi như vậy tôi sẽ không khách sáo, cùng lắm thì sau này cậu dùng xe tôi không lấy tiền. Nhưng mà, hai con cá này là do hai người kia đặt mua, tôi không thể lấy cá của cậu mà kiếm tiền được. Hai con cá này bao nhiêu tiền, cậu nói con số đi.”
Nghe thấy Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng khẽ mím môi. Lời này nói cũng không sai, chính mình ăn thì đây là ân tình có thể nhận. Nhưng mà nói đem cá đi bán, vậy thì phải tính toán rõ ràng một chút. Đích thực Cổ Tấn so với Cổ Dục nhìn thấu đáo hơn nhiều.
Lúc này, Cổ Dục cũng cầm lên điện thoại lên mạng tra cứu một chút.
Cá Hồi Vân, cá Mè giá cả cũng tương đương nhau. Trên thị trường giá bán sỉ cũng tầm 80 tệ cho 1 kg, nếu như bán lẻ thì ăn chênh lệch 54 – 56 tệ một cân.
Dù sao, con cá này cũng là do Cổ Dục câu được trong tự nhiên, không phải nuôi trong ao. Hơn nữa còn được dưỡng trong nước giếng một khoảng thời gian, dựa theo cái giá bán này thì đúng là có chút thiệt thòi.
Cho nên Cổ Dục suy nghĩ trong một lúc, sau đó nhìn Cổ Tấn nói.
“Như thế này đi! Hai con cá này anh cứ xách về hỏi bọn họ một tiếng, xem họ có muốn mua hay không? Giá 400 tệ 1 kg. Nếu như bọn họ không cần, thì anh cứ cầm về ăn, còn nếu bán được thì cứ chuyển tiền cho tôi là được. Anh cũng có Wechat của tôi rồi mà.”
“400 một kg sao?” Chỉ vào hai con cá, Cổ Tấn có chút mơ hồ. Có nhầm hay không? Cổ Dục muốn bán hai con cá này 400 tệ một kg?
Phải biết rằng, Cổ Tấn thường xuyên đi lên thị trấn, những con cá này trên thị trường giá bao nhiêu hắn cũng có biết một chút. Cổ Dục muốn bán cá này gấp ba lần giá thị trường, có chút làm quá rồi.
“Không sao hết, anh cứ đi hỏi thử. Nếu bán được thì chuyển tiền cho tôi, không bán được thì cứ giữ lại ăn!” Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Cổ Tấn, Cổ Dục cũng chỉ cười trừ. Sau đó đẩy hắn ra cửa, rồi quay lại phòng bếp. Hiện tại cũng không còn sớm lắm, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.
“Trưa hôm nay cần phải biểu diễn một chút tài năng!” Xắn tay áo lên đứng trước tủ lạnh, khóe miệng Cổ Dục không tự chủ liền vểnh lên. Có kỹ năng siêu đầu bếp, nấu nướng phải ra sức một chút thôi.
Lúc Cổ Dục đang chuẩn bị làm cơm trưa, ở một bên khác Cổ Tấn mang theo sự lo lắng xách theo hai con cái trở về nhà. Lúc hắn vừa về đến nhà, hắn phát hiện hai ông chủ kia vẫn đang ngồi trong nhà hắn trò chuyện với nhau.
Vừa nhìn thấy hắn trở về, hai người này lập tức chủ động tiến lên đón tiếp.
“Ai dà, tiểu Cổ đã quay lại rồi, thế nào? Cá có mua được không?” Nhìn thấy Cổ Tấn, ông chủ vựa trái cây cười ha hả hỏi. Nhưng mà ánh mắt của lão cũng nhận ra Cổ Tấn đang xách theo cá, hiện tại hắn chỉ lo lắng Cổ Tấn không chịu bán cho hắn.
“Cá thì đã lấy được, nhưng mà giá cả có chút cao... nếu không thì coi như bỏ qua đi!” Nhìn gương mặt ông chủ vựa trái cây, Cổ Tấn có chút lo lắng nói.
“Đừng! Đồ tốt giá cả cao một chút cũng là bình thường, có thể cho tôi xem trước con cá một chút được không?” Nghe xong lời nói của Cổ Tấn, ông chủ kia lập tực mở miệng nói.
Nghe như thế, Cổ Tấn cũng dùng một cái bồn đem nước đổ vào, sau đó cho hai con cá vào bên trong đó. Hai con cá vừa vào trong nước, liền thể hiện sức sống mãnh liệt, quẫy đuôi đạp nước dữ dội. Mà khi nhìn thấy sức sống của hai con cá này, ông chủ kia hai mắt đều đang phát sáng.
Hắn sở dĩ tới đây mua cá, thứ nhất là bởi vì con cá này hắn đã từng ăn qua, quả thật đúng là rất ngon. Sau khi ăn xong khiến người ta quyến luyến không muốn quay về. Kế đến chính là, vài ngày trước cùng một người anh em trong nói chuyện về cá, hắn có nói qua cái hương vị của con cá này. Mà người anh em kia của hắn, lại chính là một lão ăn hàng.
Hắn ăn qua rất nhiều loại cá, nghe xong miêu tả như vậy. Người kia lập tức nói có thể hắn ăn được chính là con cá thiên nhiên, cá thiên nhiên cùng các loại cá nuôi trong ao không thể nào cùng một giá mà so sánh.
Tại tỉnh Hắc Long, cá Chép thiên nhiên hơn 1kg được câu lên, giá cả 200 tệ một kg cũng không có gì lạ. Dù sao, thì đây chính là cá Chép tự nhiên, so với các loại cá nuôi khác thì đều quý hơn nhiều. À! Những loại cá thông thường và cá Trích ở trên sông Tiểu Giang cũng không tính, nhưng cá lớn đích thực đều có thể so sánh với cá Chép thiên nhiên này.
Đồng thời hắn cũng nói cho biết, nếu có phương pháp bắt được loại cá thế này. Hắn cũng muốn mua vài con, tốt nhất là giữ cho cá còn sống. Bởi vì như thế sẽ rất có giá trị, mặc kệ là muốn giữ lại cho mình ăn, hay là đem tặng cho người có hiểu biết thì đều là chuyện rất có thể diện.
Nghe được lời như vậy, ông chủ doanh nghiệp nông sản trong lòng cũng có chút xao động. Hắn ở trong nhà sắp xếp mọi việc xong xuôi, buổi tối liền gọi cho chủ vựa trái cây nói lên ý định mua cá. Ông chủ vựa trái cây đúng lúc cũng nhớ lại hương vị cá ngày đó, cho nên mới đáp ứng cùng đi đến nơi này.
Nhìn hai con cá ở trong nước, ông chủ kia cũng không thèm để ý đến việc y phục bị bẩn. Hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh bồn cá, vớt ra một con cá Mè để chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho người bạn kia. Sau đó hắn một lần nữa vớt ra con cá Hồi Vân kia, cũng chụp vài tấm ảnh.
Khi hắn ở bên này chụp xong con cá Hồi Vân, thì điện thoại di dộng của hắn rung lên. Ở bên kia có tin nhắn gửi về, mặc dù trên cơ bản thì cá nuôi cùng cá trong thiên nhiên nhìn rất giống nhau.
Nhưng đối với người sành ăn mà nói, cá nuôi hay là cá thiên nhiên bọn họ nhìn qua là biết rất rõ.
Sau khi hắn gửi anh chụp qua, đối phương mất vài giây liền có thể phán đoán con cá này chính là cá thiên nhiên. Mà con cá Mè thiên nhiên này lớn như vậy, không thể nghi ngờ là một loại cá Mè thiên nhiên cực phẩm.
Thấy được người bạn của mình phản hồi tin nhắn, ông chủ doanh nghiệp nông sản không kịp chờ đợi. Hắn lập tức gửi tiếp ảnh chụp con cá Hồi Vân, mà khi xem xong hình này thì người bạn kia của hắn bỗng cảm thấy mơ hồ.
Bởi vì con cá Hồi Vân này, không phải là cá bản địa. Đây là giống cá ở Bắc Mĩ, được đưa tới nơi đây để nuôi dưỡng. Hơn nữa, ở Đông Bắc cũng không thích hợp để loài cá này sinh sống, loại cá này được nuôi nhiều nhất ở phương Nam.
Nhưng mà rõ ràng một điều là con cá này hoàn toàn không giống với cá nuôi. Kế đó là hắn cũng chưa từng thấy qua cá Hồi Vân thiên nhiên, điều này cũng khiến hắn phán đoán có chút không chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.