Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 44: Mua Bán Thịnh Vượng!
Tra Tra Phi
02/07/2022
Sau khi ba người kia rời khỏi chưa đến 10 phút, Thanh Huyến tắt điện thoại rồi vui vẻ đi thanh toán, tiếp theo bước đi nhanh ra khỏi quán ăn.
Khi cô đi ra thì nhìn thấy một chiếc xe BMW X7 đang đỗ ở phía xa. Trên ghế tài xế có một cô gái mặc Hán phục màu trắng đang dáo dác nhìn xung quanh.
Thấy thế, cô lập tức bước nhanh tới bên cạnh chiếc xe, mở cửa bước vào ngồi cạnh ghế tài xế.
“Chị Trà!”
“Con bé này, về như thế mà không báo cho chị một tiếng.”
Khi cô lên xe, cả hai đều cười một chút rồi cô gái xinh đẹp lái xe oán trách nói. Có thể thấy rằng quan hệ giữa hai người hẳn là rất gần gũi.
“Haizz. Nếu vốn không phải có bạn đi cùng thì em đã về, nhưng mà bây giờ cô ấy với bạn trai đã đi rồi.” Nghe thấy lời của người chị xinh đẹp, Thanh Huyến bên này cũng cười nói.
“Đi thôi! Chị dẫn em về gặp ông nội, cài dây an toàn cho chắc.” Đối với lời của Thanh Huyến, chị Trà này ngàn lần cũng không tin. Cô khẳng định, chắc chắn là có sự cố trong chuyện này, nhưng mà có gì thì cứ trên đường từ từ nói cũng được, hiện tại phải về thăm ông nội trước đã.
Nếu để cho ông lão biết Thanh Huyến về mà không đi thăm, ông sẽ phát hỏa mất.
“Được rồi!” Nghe thấy lời của chị Trà, Thanh Huyến cũng cười rồi cài dây an toàn.
Chuyện xảy ra ở đây không liên quan tới Cổ Dục. Trong lúc mấy cô đang tám chuyện trên trời dưới đất thì Cổ Dục cũng sắp trở về thôn của mình .
Trên đường, chú Ba và Cổ Tấn vô cùng tò mò, Cổ Dục còn biết võ sao?
Mà khi nghe thấy Cổ Dục biết võ, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại càng hết sức kinh ngạc.
Mặc dù Cổ Dục rất muốn giải thích rõ, kỹ năng chiến đấu bao gồm võ thuật bên trong, nhưng võ thuật lại không thể đại biểu cho kỹ năng chiến đấu được. Thế nhưng hắn có nói ra cũng chẳng ích gì, cho nên coi như tạm chấp nhận.
Đoàn người về tới nhà Cổ Dục, Cổ Tấn và chú Ba cũng giúp hắn tháo những cây giống kia xuống. Sau đó ba người bắt đầu đem trồng những thứ này.
Cây con thì trực tiếp trồng xuống và vun đất kín gốc là được. Còn những mầm cây khác thì còn phải tiến hành thêm một bước.
Dưa Hấu, Dưa Vàng Hami thì cần một không gian nhất định để trồng. Ngoài ra còn có mầm nho Mẫu Đơn, mặc dù Cổ Dục chưa cần ngay lúc này, nhưng vẫn cần chuẩn bị giàn leo cho tốt. Đến nỗi các loại cây cũng cần một khoảng thời gian nhất định để sắp xếp thì mới có thể trồng.
Mà chú Ba và Cổ Tấn cũng là những người thạo việc, đương nhiên làm rất nhanh.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ đó, trời cũng đã dần dần tối. Cổ Dục cho chú Ba và Cổ Tấn mỗi người một con cá Lóc đem về, cả hai đều hơi ngại đối với thứ này.
Trước kia chỉ có Cổ Tấn biết cá của Cổ Dục rất đắt tiền. Nhưng từ sau hôm huyên náo ấy, cả thôn đều biết cá của Cổ Dục rất đắt tiền, cho nên chú Ba cũng cảm thấy hơi ngại.
Nhưng Cổ Dục đã cho rồi thì làm sao muốn lấy lại được, thế là hắn trực tiếp đuổi bọn họ đi về. Dưới ánh trời chiều, hai người cười vui vẻ quay về nhà mình.
Cổ Dục nhìn sự sống tràn ngập trong sân sau nhà mình, vui vẻ đi làm bữa tối.
Tối nay Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng muốn ở lại ăn cơm nhà Cổ Dục, cho nên hắn cố ý bắt một con cua Tuyết để làm. Trẻ con nên ăn hải sản nhiều một chút, đương nhiên hắn sẽ không nói là bởi vì hắn thèm....
Ăn xong cơm tối, hắn đem đồ ăn thừa trút cho Vua Núi. Từ ngày hôm qua thả Vua Núi, Cổ Dục cũng không giới hạn phạm vi của nó. Đương nhiên nó cũng biết chỗ nào có thể đi và chỗ nào không thể đi.
Hơn nữa, nó cũng không làm người khác bị thương, cũng không rời khỏi sân nhà Cổ Dục. Cộng thêm thảm trạng của Cổ Nhạc Thành hôm qua, chắc hẳn trong thôn cũng không có ai dám tìm Vua Núi để rước lấy phiền phức. Cho nên Cổ Dục yên tâm thả nó ra, cả ngày hôm nay hắn không có ở nhà nhưng cũng không còn phải lo lắng như trước.
Sau khi cho bát đũa vào máy rửa chén xong, Cổ Dục dẫn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi về nhà.
“Chú ơi! Cháu nghe ông Ba nói chú còn biết võ công à?” Đang đi trên đường, Cổ Tú Tú đột nhiên tò mò hỏi Cổ Dục.
Mà nhìn dáng vẻ của Cổ Tú Tú, Cổ Dục cũng nhíu mày rồi tạo tư thế Hàng Long Thập Bát Chưởng, miệng bắt đầu hát: “Đúng vậy! Muốn luyện được võ công tuyệt thế thì phải chịu đựng đau đớn mà người thường không chịu được. Sư phụ thích uống một loại trà gọi là Ô Long, thích mặc một bộ quần áo Viêm Hoàng đỏ. Bất kể là mùa hè nóng nực hay mùa đông buốt giá, tôi luôn khát khao bầu trời ngoài cửa núi. Phương Nam vẫn còn đang chờ, ta xuống núi đây. Người được gọi là Tiểu Lạc ......”
“Chú ơi! Tiểu La là ai?” Lúc này Lưu Phi Phi cũng lại gần, đôi mắt đáng yêu lấp lóe sự tò mò. Rõ ràng giọng Đông Bắc khiến cho cô bé nghe lầm.
“Lạc.... Quên cái đó đi, tiểu La là tiểu La. Tiểu La còn có tên gọi khác là Ronaldinho, một cầu thủ đá bóng. Anh ta vẫn chờ chú dẫn dắt đội Viêm Hoàng tiến vào World Cup để tham gia cùng anh ta. Nhưng mà đáng tiếc rằng, anh ta không chờ được tới ngày đó thì đã giải nghệ......”
“Chú phét vừa thôi!”
“Ha ha ha ha......”
Tiếng cười như mưa, họa lên một bức tranh ngôi làng miền núi dưới ánh chiều hoàng hôn tuyệt đẹp. Sau khi đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi về nhà, còn hẹn hôm sau sẽ dạy võ cho mấy cô bé, Cổ Dục cũng huýt sáo rồi về nhà. Tối nay hắn còn có việc phải làm, vì hắn còn phải dùng nước giếng để tưới những mầm cây kia.
Mặc kệ là Cổ Tấn lẫn ông chủ cửa hàng đều cho rằng Cổ Dục trong năm nay sẽ được ăn quả. Nhưng Cổ Dục lại không nghĩ vậy, hắn rất tự tin vào nước giếng của mình.
Khi Cổ Dục về nhà, ở một bên khác Hứa Cẩm cũng đang bận rộn ngồi trên xe và chuẩn bị về nhà. Trên mặt hắn nở một nụ cười, nụ cười này chủ yếu là vì Cổ Dục.
Bởi vì những thứ hải sản kia của Cổ Dục thật sự rất tuyệt vời.
Những thứ tôm cá tươi sống của Cổ Dục, được lên kệ trong cửa hàng ở một số thành phố trong cả nước, nhưng với số lượng không nhiều. Ngày đầu vì hải sản bán mắc như vậy cho nên không có ai mua, bởi vì mọi người tò mò hơn là muốn mua, dù sao nó cũng quá mắc.
Nhân viên quầy hàng đều cảm thấy ông chủ mình có phải bị điên rồi hay không, nhưng Hứa Cẩm đối với chúng lại có lòng tin.
Cuối cùng cũng có một người đầu tiên đánh liều xuất hiện.
Người này là một tên con ông cháu cha ở Thượng Hải, lần đầu đi gặp mặt nhà vợ. Ngoại trừ rượu, thuốc lá ra hắn cảm thấy như vậy thì quá ít, cũng không biết nên chọn thêm thứ gì. Khi hắn nhìn thấy cửa hàng Vườn Trái Cây Khinh Khinh, lập tức muốn mua thêm một ít trái cây. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy những đồ hải sản này trong tiệm, dường như đầu hắn có chút bị hâm, nên đã quyết định mua những thứ này. Kết quả, khi mang đến nhà bạn gái còn bị chê cười một hồi.
Dù sao những thứ này đắt tiền cỡ nào đi nữa, thị họ đều biết rằng chúng không có gì đáng giá.
Nhưng mà, cái tên này là người có tiền cho nên cũng không thể từ chối được. Vì vậy, buổi trưa người một nhà đều đem mấy loại hải sản này ra làm, mà sau khi làm thành món ăn. Bọn họ đều lập tức choáng váng, bởi vì những thứ này ăn quá ngon!
Lúc đi về, tên đại gia này còn cố ý bao trọn đống hải sản của tiệm kia. Một nửa đưa cho nhà bạn gái, nửa còn lại đem về cho cha mẹ ăn.
Sau khi cha mẹ hắn ăn xong lại càng kinh ngạc, thức ăn ngon như vậy mà bọn họ chưa từng thử qua trước đây. Cái này chính là thứ quà tặng tốt, để mang đi đem tặng. Hôm sau, ông chủ này đi tới từng cửa hàng Vườn Trái Cây Khinh Khinh trên toàn thành phố để mua hết những thứ hải sản này, sau đó đem đi làm quà tặng. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cười hắn vị cứ tưởng hắn bị lừa.
Nhưng sau khi bọn họ ăn thử thì biết rằng mình đã sai. Mà khi bọn họ đi tìm thì phát hiện đã không còn... cửa hàng ở Thượng Hải cứ như vậy mà hết hàng.
Đồng thời ở Bắc Kinh, Quảng Châu, Hàng Châu, Thâm Quyến đều xảy ra tình huống tương tự như vậy. Lô hàng đầu tiên đã bị bán hết sạch sẽ.
Sau đó, lô hàng thứ hai trước tết Thanh Minh cũng được bán hết sạch trong vòng chưa đầy hai giờ.
Mà những thứ hải sản không chỉ kiếm lời cho Hứa Cẩm không ít, quan trọng hơn chính là nó kéo theo sản lượng hoa quả tiêu thụ cũng tăng lên. Dù sao những người ăn hải sản này đều là những người không thiếu tiền. Chỉ tặng hải sản thôi là chưa đủ, vì vậy việc mang theo một ít trái cây là điều không thể tránh khỏi .
Mấy ngày nay có thể nói, hắn kiếm đầy bồn đầy bát. Mà khi hắn đang đắc chí trong lòng thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên......
Khi cô đi ra thì nhìn thấy một chiếc xe BMW X7 đang đỗ ở phía xa. Trên ghế tài xế có một cô gái mặc Hán phục màu trắng đang dáo dác nhìn xung quanh.
Thấy thế, cô lập tức bước nhanh tới bên cạnh chiếc xe, mở cửa bước vào ngồi cạnh ghế tài xế.
“Chị Trà!”
“Con bé này, về như thế mà không báo cho chị một tiếng.”
Khi cô lên xe, cả hai đều cười một chút rồi cô gái xinh đẹp lái xe oán trách nói. Có thể thấy rằng quan hệ giữa hai người hẳn là rất gần gũi.
“Haizz. Nếu vốn không phải có bạn đi cùng thì em đã về, nhưng mà bây giờ cô ấy với bạn trai đã đi rồi.” Nghe thấy lời của người chị xinh đẹp, Thanh Huyến bên này cũng cười nói.
“Đi thôi! Chị dẫn em về gặp ông nội, cài dây an toàn cho chắc.” Đối với lời của Thanh Huyến, chị Trà này ngàn lần cũng không tin. Cô khẳng định, chắc chắn là có sự cố trong chuyện này, nhưng mà có gì thì cứ trên đường từ từ nói cũng được, hiện tại phải về thăm ông nội trước đã.
Nếu để cho ông lão biết Thanh Huyến về mà không đi thăm, ông sẽ phát hỏa mất.
“Được rồi!” Nghe thấy lời của chị Trà, Thanh Huyến cũng cười rồi cài dây an toàn.
Chuyện xảy ra ở đây không liên quan tới Cổ Dục. Trong lúc mấy cô đang tám chuyện trên trời dưới đất thì Cổ Dục cũng sắp trở về thôn của mình .
Trên đường, chú Ba và Cổ Tấn vô cùng tò mò, Cổ Dục còn biết võ sao?
Mà khi nghe thấy Cổ Dục biết võ, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại càng hết sức kinh ngạc.
Mặc dù Cổ Dục rất muốn giải thích rõ, kỹ năng chiến đấu bao gồm võ thuật bên trong, nhưng võ thuật lại không thể đại biểu cho kỹ năng chiến đấu được. Thế nhưng hắn có nói ra cũng chẳng ích gì, cho nên coi như tạm chấp nhận.
Đoàn người về tới nhà Cổ Dục, Cổ Tấn và chú Ba cũng giúp hắn tháo những cây giống kia xuống. Sau đó ba người bắt đầu đem trồng những thứ này.
Cây con thì trực tiếp trồng xuống và vun đất kín gốc là được. Còn những mầm cây khác thì còn phải tiến hành thêm một bước.
Dưa Hấu, Dưa Vàng Hami thì cần một không gian nhất định để trồng. Ngoài ra còn có mầm nho Mẫu Đơn, mặc dù Cổ Dục chưa cần ngay lúc này, nhưng vẫn cần chuẩn bị giàn leo cho tốt. Đến nỗi các loại cây cũng cần một khoảng thời gian nhất định để sắp xếp thì mới có thể trồng.
Mà chú Ba và Cổ Tấn cũng là những người thạo việc, đương nhiên làm rất nhanh.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ đó, trời cũng đã dần dần tối. Cổ Dục cho chú Ba và Cổ Tấn mỗi người một con cá Lóc đem về, cả hai đều hơi ngại đối với thứ này.
Trước kia chỉ có Cổ Tấn biết cá của Cổ Dục rất đắt tiền. Nhưng từ sau hôm huyên náo ấy, cả thôn đều biết cá của Cổ Dục rất đắt tiền, cho nên chú Ba cũng cảm thấy hơi ngại.
Nhưng Cổ Dục đã cho rồi thì làm sao muốn lấy lại được, thế là hắn trực tiếp đuổi bọn họ đi về. Dưới ánh trời chiều, hai người cười vui vẻ quay về nhà mình.
Cổ Dục nhìn sự sống tràn ngập trong sân sau nhà mình, vui vẻ đi làm bữa tối.
Tối nay Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng muốn ở lại ăn cơm nhà Cổ Dục, cho nên hắn cố ý bắt một con cua Tuyết để làm. Trẻ con nên ăn hải sản nhiều một chút, đương nhiên hắn sẽ không nói là bởi vì hắn thèm....
Ăn xong cơm tối, hắn đem đồ ăn thừa trút cho Vua Núi. Từ ngày hôm qua thả Vua Núi, Cổ Dục cũng không giới hạn phạm vi của nó. Đương nhiên nó cũng biết chỗ nào có thể đi và chỗ nào không thể đi.
Hơn nữa, nó cũng không làm người khác bị thương, cũng không rời khỏi sân nhà Cổ Dục. Cộng thêm thảm trạng của Cổ Nhạc Thành hôm qua, chắc hẳn trong thôn cũng không có ai dám tìm Vua Núi để rước lấy phiền phức. Cho nên Cổ Dục yên tâm thả nó ra, cả ngày hôm nay hắn không có ở nhà nhưng cũng không còn phải lo lắng như trước.
Sau khi cho bát đũa vào máy rửa chén xong, Cổ Dục dẫn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi về nhà.
“Chú ơi! Cháu nghe ông Ba nói chú còn biết võ công à?” Đang đi trên đường, Cổ Tú Tú đột nhiên tò mò hỏi Cổ Dục.
Mà nhìn dáng vẻ của Cổ Tú Tú, Cổ Dục cũng nhíu mày rồi tạo tư thế Hàng Long Thập Bát Chưởng, miệng bắt đầu hát: “Đúng vậy! Muốn luyện được võ công tuyệt thế thì phải chịu đựng đau đớn mà người thường không chịu được. Sư phụ thích uống một loại trà gọi là Ô Long, thích mặc một bộ quần áo Viêm Hoàng đỏ. Bất kể là mùa hè nóng nực hay mùa đông buốt giá, tôi luôn khát khao bầu trời ngoài cửa núi. Phương Nam vẫn còn đang chờ, ta xuống núi đây. Người được gọi là Tiểu Lạc ......”
“Chú ơi! Tiểu La là ai?” Lúc này Lưu Phi Phi cũng lại gần, đôi mắt đáng yêu lấp lóe sự tò mò. Rõ ràng giọng Đông Bắc khiến cho cô bé nghe lầm.
“Lạc.... Quên cái đó đi, tiểu La là tiểu La. Tiểu La còn có tên gọi khác là Ronaldinho, một cầu thủ đá bóng. Anh ta vẫn chờ chú dẫn dắt đội Viêm Hoàng tiến vào World Cup để tham gia cùng anh ta. Nhưng mà đáng tiếc rằng, anh ta không chờ được tới ngày đó thì đã giải nghệ......”
“Chú phét vừa thôi!”
“Ha ha ha ha......”
Tiếng cười như mưa, họa lên một bức tranh ngôi làng miền núi dưới ánh chiều hoàng hôn tuyệt đẹp. Sau khi đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi về nhà, còn hẹn hôm sau sẽ dạy võ cho mấy cô bé, Cổ Dục cũng huýt sáo rồi về nhà. Tối nay hắn còn có việc phải làm, vì hắn còn phải dùng nước giếng để tưới những mầm cây kia.
Mặc kệ là Cổ Tấn lẫn ông chủ cửa hàng đều cho rằng Cổ Dục trong năm nay sẽ được ăn quả. Nhưng Cổ Dục lại không nghĩ vậy, hắn rất tự tin vào nước giếng của mình.
Khi Cổ Dục về nhà, ở một bên khác Hứa Cẩm cũng đang bận rộn ngồi trên xe và chuẩn bị về nhà. Trên mặt hắn nở một nụ cười, nụ cười này chủ yếu là vì Cổ Dục.
Bởi vì những thứ hải sản kia của Cổ Dục thật sự rất tuyệt vời.
Những thứ tôm cá tươi sống của Cổ Dục, được lên kệ trong cửa hàng ở một số thành phố trong cả nước, nhưng với số lượng không nhiều. Ngày đầu vì hải sản bán mắc như vậy cho nên không có ai mua, bởi vì mọi người tò mò hơn là muốn mua, dù sao nó cũng quá mắc.
Nhân viên quầy hàng đều cảm thấy ông chủ mình có phải bị điên rồi hay không, nhưng Hứa Cẩm đối với chúng lại có lòng tin.
Cuối cùng cũng có một người đầu tiên đánh liều xuất hiện.
Người này là một tên con ông cháu cha ở Thượng Hải, lần đầu đi gặp mặt nhà vợ. Ngoại trừ rượu, thuốc lá ra hắn cảm thấy như vậy thì quá ít, cũng không biết nên chọn thêm thứ gì. Khi hắn nhìn thấy cửa hàng Vườn Trái Cây Khinh Khinh, lập tức muốn mua thêm một ít trái cây. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy những đồ hải sản này trong tiệm, dường như đầu hắn có chút bị hâm, nên đã quyết định mua những thứ này. Kết quả, khi mang đến nhà bạn gái còn bị chê cười một hồi.
Dù sao những thứ này đắt tiền cỡ nào đi nữa, thị họ đều biết rằng chúng không có gì đáng giá.
Nhưng mà, cái tên này là người có tiền cho nên cũng không thể từ chối được. Vì vậy, buổi trưa người một nhà đều đem mấy loại hải sản này ra làm, mà sau khi làm thành món ăn. Bọn họ đều lập tức choáng váng, bởi vì những thứ này ăn quá ngon!
Lúc đi về, tên đại gia này còn cố ý bao trọn đống hải sản của tiệm kia. Một nửa đưa cho nhà bạn gái, nửa còn lại đem về cho cha mẹ ăn.
Sau khi cha mẹ hắn ăn xong lại càng kinh ngạc, thức ăn ngon như vậy mà bọn họ chưa từng thử qua trước đây. Cái này chính là thứ quà tặng tốt, để mang đi đem tặng. Hôm sau, ông chủ này đi tới từng cửa hàng Vườn Trái Cây Khinh Khinh trên toàn thành phố để mua hết những thứ hải sản này, sau đó đem đi làm quà tặng. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cười hắn vị cứ tưởng hắn bị lừa.
Nhưng sau khi bọn họ ăn thử thì biết rằng mình đã sai. Mà khi bọn họ đi tìm thì phát hiện đã không còn... cửa hàng ở Thượng Hải cứ như vậy mà hết hàng.
Đồng thời ở Bắc Kinh, Quảng Châu, Hàng Châu, Thâm Quyến đều xảy ra tình huống tương tự như vậy. Lô hàng đầu tiên đã bị bán hết sạch sẽ.
Sau đó, lô hàng thứ hai trước tết Thanh Minh cũng được bán hết sạch trong vòng chưa đầy hai giờ.
Mà những thứ hải sản không chỉ kiếm lời cho Hứa Cẩm không ít, quan trọng hơn chính là nó kéo theo sản lượng hoa quả tiêu thụ cũng tăng lên. Dù sao những người ăn hải sản này đều là những người không thiếu tiền. Chỉ tặng hải sản thôi là chưa đủ, vì vậy việc mang theo một ít trái cây là điều không thể tránh khỏi .
Mấy ngày nay có thể nói, hắn kiếm đầy bồn đầy bát. Mà khi hắn đang đắc chí trong lòng thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.