Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 41: Trái Cây
Tra Tra Phi
02/07/2022
“Ai mua cây, mua cây, mua cây đi......”
Tại chỗ Cổ Tấn đỗ xe, nhóm người Cổ Dục cũng mở cửa xuống xe. Nhưng khi vừa mới xuống xe, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bắt đầu chạy vòng quanh người Cổ Dục.
“Tuyệt đối không được chạy linh tinh, một hồi là sẽ bị lạc mất đấy. Nhất định phải nắm lấy tay chú.” Mặc dù thấy hai đứa nhóc vui vẻ, nhưng Cổ Dục vẫn không quên mình hiện tại là người giám hộ của chúng.
“Được!” Nghe thấy lời Cổ Dục, hai đứa nhóc một trái, một phải bám vào áo Cổ Dục, đi theo nhóm ba người lớn tiến vào bên trong chợ thôn.
Cái thôn này, rõ ràng là được quy hoạch thương nghiệp rất tốt. Bọn họ cố ý chừa lại một lối đi riêng cho người đi mua cây cối. Hai bên đường có hàng quán nhỏ, chủng loại cây trồng rất phong phú và độ tuổi cũng đa dạng.
Phải biết rằng, quả thu được đem đi nhân giống để trồng cây thì sản lượng sẽ không tốt, cần qua mấy năm mới có thể cho ra trái ngon sản lượng tốt. Cho nên không ít nhà vườn, hoặc người thiếu kiên nhẫn không muốn mua cây giống. Bọn hắn chỉ muốn mua cây đã trồng được từ 3-5 năm.
Đương nhiên ở đây cũng có bán, thế nhưng giá cả không kém gì kinh phí mấy năm trồng trọt.
Trên đường đi, ba người bọn họ vừa thảo luận, nghiên cứu xem nên trồng cây gì.
Đầu tiên Cổ Dục muốn mua cây cảnh trong nhà. Loại này thì có rất nhiều, nhưng cũng không ít cây không tốt để trồng. Ví như cây liễu, loại này là một trong những loại cây không nên trồng. Cây hoa đào màu đỏ máu, tượng trưng cho họa sát thân, loại cây này cũng không được. Cây Chi Dương được gọi là quỷ vỗ tay, khi gió thổi qua sẽ kêu ào ào vang dội, loại cây này cũng không được nốt.
Trắc Bá Diệp (cây thuộc bài), một loại cây trồng cạnh nghĩa địa, loại này cũng không được.
Dâu Tằm, đồng âm với từ Tang(+), cho nên loại này cũng không được.
(+)Cây Dâu Tằm trong tiếng hán là 桑树 , đồng âm với từ Tang (桑) – đám ma)
Cây hòe, truyền thuyết kể lại rằng chúng rất dễ dẫn dụ quỷ trên thân, loại này cũng không được.
Cây Sơn Trà, âm khí quá nặng, cũng không được luôn.
Cây Mơ, ngụ ý gia đình tan vỡ, không được trồng.
Cây đa, loại cây này có thể trồng trước cửa hoặc bên ngoài khu nhà. Có ý nghĩa dùng để bảo vệ con cháu sau này khỏi mưa gió. Nhưng nếu trồng trong nhà lại có ý nghĩa không thể chứa được mọi người, khiến anh em bất hòa, loại này cũng không được.
Trước đó Cổ Dục cũng không biết nhiều sự tích về những loài cây như vậy.
Ngược lại, nếu có những cây không thích hợp thì sẽ có cây khác phù hợp. Ví như cây Bạch Quả, cây Long Não. Nhưng những loại cây này không phải cây vùng Đông Bắc, trồng chưa chắc đã có thể sống được.
Theo như lời của chú Ba thì tốt nhất là cây Hương Xuân. Loại cây này có thể xua đuổi côn trùng, lớn nhanh, hơn nữa còn có thể tạo ra mầm cây. Thứ này mà đem chiên cùng trứng thì ngon tuyệt vời.
Nghe xong đề nghị của chú Ba, Cổ Dục quyết định trồng cây Hương Xuân này.
Tìm một cửa hàng bán cây quen với Cổ Tấn, cây ở đây nhìn cũng không tệ. Cổ Dục lựa chọn hai gốc Hương Xuân 2 năm tuổi. Bộ rễ của nó cũng không quá phát triển, sau khi trở về chăm sóc một chút là được. Nhất là thời tiết Thanh Minh như lúc này, mưa lay phay, rất thích hợp cho cây mới lớn.
Khi chủ cửa hàng bọc cây lại, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiếu kì khám phá xung quanh cửa hàng. Được một lúc, hai đứa liền phát hiện ở một góc sân có một loài cây mà chúng không biết, sau đó cả hai hỏi Cổ Dục .
Tuy nhiên, Cổ Dục sau khi tới nơi quan sát, hắn cũng không thể nhận biết được loài cây này. Rõ ràng cây này không phải là tự mọc lên, dựa vào kĩ năng chuyên gia sinh tồn làm gì có khả năng không biết loại cây này. Thế là hắn gọi Cổ Tấn tới, mà khi Cổ Tấn đi đến xem cũng không biết là cây gì luôn.
“Cái này hình như là cây Anh Đào. Nhưng tôi cũng không chắc lắm, lão Trịnh, cây này là cây gì thế?” Cổ Tấn nhìn hồi lâu rồi do dự một hồi, ngẩng đầu lên hỏi chủ cửa hàng.
“Ài! Đừng nói về nó nữa, đó là Cherries.” Sau khi chủ cửa hàng liếc mắt nhìn, sau khi nói xong liền im lặng một lúc. Nghe ngữ khí của hắn thì thứ đó như thể là không được chào đón.
“Anh còn bán cả trái cây nữa à?” Nghe được lời của chủ cửa hàng, Cổ Tấn không khỏi buồn cười.
Cherries là thứ không còn xa lạ gì với mọi nguòi. Thực ra cái này chính là quả Anh Đào, tên khoa học là Anh Đào Ngọt Châu u. Cái tên Cherries là vì người Quảng Đông đã bỏ đi tên tiếng Anh của quả Anh Đào, nên mới gọi là Cherries. Loại Anh Đào trước mắt này hiện đang rất phổ biến ở Trung Quốc.
(giải thích cho dễ hiểu là: tên tiếng anh của quả Anh Đào là Cherry. Nhưng vì người Quảng Đông ngáo nên gọi nó là Cherries)
Trong nước không nhiều chỗ có thể trồng được thứ này, không ngờ nơi này cũng có cây giống.
Mà khi chủ cửa hàng đi tới, hắn có chút im lặng.
Sự việc cũng là vì hắn bị một chương trình của đài truyền hình quốc gia gài bẫy. Hình như tên nó là “Chí Làm Giàu” gì đó. Nội dung của chương trình, chính là họ thường xuyên giới thiệu về những loại cây nông nghiệp có khả năng làm giàu, đồng thời cũng giới thiệu những loại trái cây cao cấp.
Giống như Cherries, ví như quả Nho Mẫu Đơn của Nhật Bản, ví như Dưa Vàng Hami (loại dưa ở Tân Cương, Trung Quốc), ví như Dưa Hấu Vỏ Đen, Vải Treo Xanh các loại. Sau đó nhiệt huyết trong hắn dâng trào, bắt đầu nhập một lô quả mầm.
Kết quả sau khi nhập xong, có vẻ không bán được. Bởi vì thứ quả này chỉ trồng ở miền Nam, mà muốn trồng ở miền Bắc lại phải cần một nhà lưới lớn. Giá tiền bỏ ra quá nhiều, hơn nữa không có ai từng trồng, cũng không biết khi trồng sẽ có những thứ gì xảy ra......
Cho nên những thứ được nhập này hầu như không bán được.
Nhắc tới đều là nước mắt. Trước đó đã từng nghe nói có người bị chương trình kia lừa, nhưng đâu ngờ chính mình cũng bị nó lừa một phen.
“Ài? Tôi rất hứng thú với những thứ như này. Mấy vật này bán cho tôi nhé!” Nghe xong bộ dạng than thở của ông chủ Trịnh, Cổ Dục đột nhiên hai mắt sáng rực. Hắn không lo thứ này không sống được, dù sao ở nhà có nước giếng, cũng nên thử một chút.
Nghe được ý định của Cổ Dục, Cổ Tấn ban đầu muốn khuyên. Nhưng chợt nhớ tới đống gia sản nhà Cổ Dục thì lại thôi. Thứ này coi như Cổ Dục trồng chơi, ngược lại mầm cũng không đắt. Hơn nữa, khi hắn thường xuyên tới nhà Cổ Dục, thấy nhà còn quá trống trải. Trồng một vài cây xanh cũng không tệ, có sống được hay không thì tính sau......
Nghe thấy Cổ Dục muốn những thứ này, chủ cửa hàng vẫn rất vui vẻ.
Hắn lập tức đóng gói cho Cổ Dục mầm và hạt giống dưa hấu, dưa Hami, chỉ cần trực tiếp chôn xuống đất là được. Những loại cây khác cũng đã 1 năm tuổi, đem trồng là rất phù hợp. Mấy loại cây trồng này có khả năng phát triển cũng có thể không, chủ yếu còn phải dựa vào độ phì nhiêu và khả năng chăm sóc. Mà những việc này Cổ Dục không cần phải lo lắng.
Bởi vì hắn căn bản là không có khả năng chăm sóc. Nhiều nhất cũng chỉ là tưới một chút nước giếng cho chúng thôi, tuy nhiên nước giếng này là nước thần kỳ.
Những thứ này đốt của Cổ Dục hơn 1,200 tệ, không rẻ cũng không mắc. Xem như Cổ Dục thoải mái giúp đỡ chủ cửa hàng thanh lý hàng tồn kho. Chủ cửa hàng còn cố tình tặng thêm hai gốc cây trà.
Theo như hắn nói, hai gốc trà này là trà Long Tỉnh Tây Hồ. Một cây bằng 5 cây trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn. Đương nhiên, đây đều là chém gió, trà Long Tỉnh Chiết Giang, Đại Hồng Bào Phúc Kiến còn tạm được. Nhưng Cổ Dục cũng không từ chối lòng tốt của đối phương nên nhận hết.
Sau khi đóng gói xong xuôi tất cả mọi thứ, nhóm năm người Cổ Dục bắt đầu mang những thứ này ra bãi đỗ xe đằng kia, đem những mầm cây cố định lại. Ban đầu Cổ Dục, Chú Ba và Cổ Tấn muốn về thẳng nhà, nhưng Cổ Dục nhìn đồng hồ thì đã sắp tới giờ ăn trưa, nên quyết định cùng bọn họ đi ăn cơm xong rồi về.
Vừa hay là gần chỗ bãi đỗ xe có một nhà hàng Đồng Quê. Nhìn qua có không ít người ra vào, thậm chí người của thôn cũng đều tới đó ăn cơm. Cổ Dục cùng mọi người bàn bạc, quyết định sẽ ăn cơm ở đây xong mới về.
Tại chỗ Cổ Tấn đỗ xe, nhóm người Cổ Dục cũng mở cửa xuống xe. Nhưng khi vừa mới xuống xe, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bắt đầu chạy vòng quanh người Cổ Dục.
“Tuyệt đối không được chạy linh tinh, một hồi là sẽ bị lạc mất đấy. Nhất định phải nắm lấy tay chú.” Mặc dù thấy hai đứa nhóc vui vẻ, nhưng Cổ Dục vẫn không quên mình hiện tại là người giám hộ của chúng.
“Được!” Nghe thấy lời Cổ Dục, hai đứa nhóc một trái, một phải bám vào áo Cổ Dục, đi theo nhóm ba người lớn tiến vào bên trong chợ thôn.
Cái thôn này, rõ ràng là được quy hoạch thương nghiệp rất tốt. Bọn họ cố ý chừa lại một lối đi riêng cho người đi mua cây cối. Hai bên đường có hàng quán nhỏ, chủng loại cây trồng rất phong phú và độ tuổi cũng đa dạng.
Phải biết rằng, quả thu được đem đi nhân giống để trồng cây thì sản lượng sẽ không tốt, cần qua mấy năm mới có thể cho ra trái ngon sản lượng tốt. Cho nên không ít nhà vườn, hoặc người thiếu kiên nhẫn không muốn mua cây giống. Bọn hắn chỉ muốn mua cây đã trồng được từ 3-5 năm.
Đương nhiên ở đây cũng có bán, thế nhưng giá cả không kém gì kinh phí mấy năm trồng trọt.
Trên đường đi, ba người bọn họ vừa thảo luận, nghiên cứu xem nên trồng cây gì.
Đầu tiên Cổ Dục muốn mua cây cảnh trong nhà. Loại này thì có rất nhiều, nhưng cũng không ít cây không tốt để trồng. Ví như cây liễu, loại này là một trong những loại cây không nên trồng. Cây hoa đào màu đỏ máu, tượng trưng cho họa sát thân, loại cây này cũng không được. Cây Chi Dương được gọi là quỷ vỗ tay, khi gió thổi qua sẽ kêu ào ào vang dội, loại cây này cũng không được nốt.
Trắc Bá Diệp (cây thuộc bài), một loại cây trồng cạnh nghĩa địa, loại này cũng không được.
Dâu Tằm, đồng âm với từ Tang(+), cho nên loại này cũng không được.
(+)Cây Dâu Tằm trong tiếng hán là 桑树 , đồng âm với từ Tang (桑) – đám ma)
Cây hòe, truyền thuyết kể lại rằng chúng rất dễ dẫn dụ quỷ trên thân, loại này cũng không được.
Cây Sơn Trà, âm khí quá nặng, cũng không được luôn.
Cây Mơ, ngụ ý gia đình tan vỡ, không được trồng.
Cây đa, loại cây này có thể trồng trước cửa hoặc bên ngoài khu nhà. Có ý nghĩa dùng để bảo vệ con cháu sau này khỏi mưa gió. Nhưng nếu trồng trong nhà lại có ý nghĩa không thể chứa được mọi người, khiến anh em bất hòa, loại này cũng không được.
Trước đó Cổ Dục cũng không biết nhiều sự tích về những loài cây như vậy.
Ngược lại, nếu có những cây không thích hợp thì sẽ có cây khác phù hợp. Ví như cây Bạch Quả, cây Long Não. Nhưng những loại cây này không phải cây vùng Đông Bắc, trồng chưa chắc đã có thể sống được.
Theo như lời của chú Ba thì tốt nhất là cây Hương Xuân. Loại cây này có thể xua đuổi côn trùng, lớn nhanh, hơn nữa còn có thể tạo ra mầm cây. Thứ này mà đem chiên cùng trứng thì ngon tuyệt vời.
Nghe xong đề nghị của chú Ba, Cổ Dục quyết định trồng cây Hương Xuân này.
Tìm một cửa hàng bán cây quen với Cổ Tấn, cây ở đây nhìn cũng không tệ. Cổ Dục lựa chọn hai gốc Hương Xuân 2 năm tuổi. Bộ rễ của nó cũng không quá phát triển, sau khi trở về chăm sóc một chút là được. Nhất là thời tiết Thanh Minh như lúc này, mưa lay phay, rất thích hợp cho cây mới lớn.
Khi chủ cửa hàng bọc cây lại, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiếu kì khám phá xung quanh cửa hàng. Được một lúc, hai đứa liền phát hiện ở một góc sân có một loài cây mà chúng không biết, sau đó cả hai hỏi Cổ Dục .
Tuy nhiên, Cổ Dục sau khi tới nơi quan sát, hắn cũng không thể nhận biết được loài cây này. Rõ ràng cây này không phải là tự mọc lên, dựa vào kĩ năng chuyên gia sinh tồn làm gì có khả năng không biết loại cây này. Thế là hắn gọi Cổ Tấn tới, mà khi Cổ Tấn đi đến xem cũng không biết là cây gì luôn.
“Cái này hình như là cây Anh Đào. Nhưng tôi cũng không chắc lắm, lão Trịnh, cây này là cây gì thế?” Cổ Tấn nhìn hồi lâu rồi do dự một hồi, ngẩng đầu lên hỏi chủ cửa hàng.
“Ài! Đừng nói về nó nữa, đó là Cherries.” Sau khi chủ cửa hàng liếc mắt nhìn, sau khi nói xong liền im lặng một lúc. Nghe ngữ khí của hắn thì thứ đó như thể là không được chào đón.
“Anh còn bán cả trái cây nữa à?” Nghe được lời của chủ cửa hàng, Cổ Tấn không khỏi buồn cười.
Cherries là thứ không còn xa lạ gì với mọi nguòi. Thực ra cái này chính là quả Anh Đào, tên khoa học là Anh Đào Ngọt Châu u. Cái tên Cherries là vì người Quảng Đông đã bỏ đi tên tiếng Anh của quả Anh Đào, nên mới gọi là Cherries. Loại Anh Đào trước mắt này hiện đang rất phổ biến ở Trung Quốc.
(giải thích cho dễ hiểu là: tên tiếng anh của quả Anh Đào là Cherry. Nhưng vì người Quảng Đông ngáo nên gọi nó là Cherries)
Trong nước không nhiều chỗ có thể trồng được thứ này, không ngờ nơi này cũng có cây giống.
Mà khi chủ cửa hàng đi tới, hắn có chút im lặng.
Sự việc cũng là vì hắn bị một chương trình của đài truyền hình quốc gia gài bẫy. Hình như tên nó là “Chí Làm Giàu” gì đó. Nội dung của chương trình, chính là họ thường xuyên giới thiệu về những loại cây nông nghiệp có khả năng làm giàu, đồng thời cũng giới thiệu những loại trái cây cao cấp.
Giống như Cherries, ví như quả Nho Mẫu Đơn của Nhật Bản, ví như Dưa Vàng Hami (loại dưa ở Tân Cương, Trung Quốc), ví như Dưa Hấu Vỏ Đen, Vải Treo Xanh các loại. Sau đó nhiệt huyết trong hắn dâng trào, bắt đầu nhập một lô quả mầm.
Kết quả sau khi nhập xong, có vẻ không bán được. Bởi vì thứ quả này chỉ trồng ở miền Nam, mà muốn trồng ở miền Bắc lại phải cần một nhà lưới lớn. Giá tiền bỏ ra quá nhiều, hơn nữa không có ai từng trồng, cũng không biết khi trồng sẽ có những thứ gì xảy ra......
Cho nên những thứ được nhập này hầu như không bán được.
Nhắc tới đều là nước mắt. Trước đó đã từng nghe nói có người bị chương trình kia lừa, nhưng đâu ngờ chính mình cũng bị nó lừa một phen.
“Ài? Tôi rất hứng thú với những thứ như này. Mấy vật này bán cho tôi nhé!” Nghe xong bộ dạng than thở của ông chủ Trịnh, Cổ Dục đột nhiên hai mắt sáng rực. Hắn không lo thứ này không sống được, dù sao ở nhà có nước giếng, cũng nên thử một chút.
Nghe được ý định của Cổ Dục, Cổ Tấn ban đầu muốn khuyên. Nhưng chợt nhớ tới đống gia sản nhà Cổ Dục thì lại thôi. Thứ này coi như Cổ Dục trồng chơi, ngược lại mầm cũng không đắt. Hơn nữa, khi hắn thường xuyên tới nhà Cổ Dục, thấy nhà còn quá trống trải. Trồng một vài cây xanh cũng không tệ, có sống được hay không thì tính sau......
Nghe thấy Cổ Dục muốn những thứ này, chủ cửa hàng vẫn rất vui vẻ.
Hắn lập tức đóng gói cho Cổ Dục mầm và hạt giống dưa hấu, dưa Hami, chỉ cần trực tiếp chôn xuống đất là được. Những loại cây khác cũng đã 1 năm tuổi, đem trồng là rất phù hợp. Mấy loại cây trồng này có khả năng phát triển cũng có thể không, chủ yếu còn phải dựa vào độ phì nhiêu và khả năng chăm sóc. Mà những việc này Cổ Dục không cần phải lo lắng.
Bởi vì hắn căn bản là không có khả năng chăm sóc. Nhiều nhất cũng chỉ là tưới một chút nước giếng cho chúng thôi, tuy nhiên nước giếng này là nước thần kỳ.
Những thứ này đốt của Cổ Dục hơn 1,200 tệ, không rẻ cũng không mắc. Xem như Cổ Dục thoải mái giúp đỡ chủ cửa hàng thanh lý hàng tồn kho. Chủ cửa hàng còn cố tình tặng thêm hai gốc cây trà.
Theo như hắn nói, hai gốc trà này là trà Long Tỉnh Tây Hồ. Một cây bằng 5 cây trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn. Đương nhiên, đây đều là chém gió, trà Long Tỉnh Chiết Giang, Đại Hồng Bào Phúc Kiến còn tạm được. Nhưng Cổ Dục cũng không từ chối lòng tốt của đối phương nên nhận hết.
Sau khi đóng gói xong xuôi tất cả mọi thứ, nhóm năm người Cổ Dục bắt đầu mang những thứ này ra bãi đỗ xe đằng kia, đem những mầm cây cố định lại. Ban đầu Cổ Dục, Chú Ba và Cổ Tấn muốn về thẳng nhà, nhưng Cổ Dục nhìn đồng hồ thì đã sắp tới giờ ăn trưa, nên quyết định cùng bọn họ đi ăn cơm xong rồi về.
Vừa hay là gần chỗ bãi đỗ xe có một nhà hàng Đồng Quê. Nhìn qua có không ít người ra vào, thậm chí người của thôn cũng đều tới đó ăn cơm. Cổ Dục cùng mọi người bàn bạc, quyết định sẽ ăn cơm ở đây xong mới về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.