Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 14: Xử Lý Hàng Khủng
Tra Tra Phi
02/07/2022
“Lão Phương à! làm rất tốt, rất tốt. Tiền thưởng tháng này của hai chú cháu lão sẽ tăng gấp đôi. À không. Tăng gấp ba!”
Tại thủ đô, trong nhà hàng Mỗ Gia, Phương Lượng cùng chú Hai của hắn đang ở trong văn phòng chủ tịch nghe khen ngợi.
Chuyện này phải nói từ buổi tiệc tối ngày hôm qua.
Đêm qua nhà hàng này có mở một buổi tiệc chiêu đãi một vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Vốn là vì mục đích hợp tác, nhưng cơ hội của hắn không lớn, vì có nhiều công ty có thực lực cũng đang cạnh tranh cùng lúc với hắn.
Có thể mời được người này ăn cơm, cải thiện mối quan hệ đã là không tệ rồi.
Đây là còn bởi vì người này nổi tiếng sành ăn, cho nên mới tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy.
Mặc dù mục tiêu đặt ra rất thấp, nhưng dù sao đối phương cấp bậc chênh lệch còn rất lớn. Cho nên dù chỉ gây ấn tượng với đối phương một chút, hắn cũng sẽ cố hết sức.
Thức ăn ở nơi này của hắn, đối với người bình thường vốn không tệ. Nhưng đối với vị kia còn kém một chút. Trông thấy không khí của buổi tiệc càng lúc trầm xuống, đúng lúc này món chính cuối cùng cũng được ra sân.
Mà món chính này lại là canh cá Đù Vàng trong truyền thuyết.
Không cần phải nói cũng biết, cá Đù Vàng kia chính là do Cổ Dục cung cấp.
Sau khi con cá Đù Vàng thiên nhiên kia được đặt lên bàn, tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh. Nên nhớ, một con cá Đù Vàng lớn như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đám người mắt sáng như sao, sau đó nếm thử một miếng. Không thể không nói tới tay nghề chú Hai của Phương Lương tương đối tốt. Quả thực ông đã làm món ăn này tương đối đạt tiêu chuẩn và chân thực trong từng hương vị, cảm giác như tất cả đều đạt tới tuyệt phẩm.
Thứ này lập tức khiến cho vị thương nhân tai to mặt lớn kia say mê, thậm chí khi tan tiệc còn đem cá thừa gói vào trong túi để đem về. Đồng thời cũng để lại một câu, người hợp tác lần này chính là bọn họ!
Quả nhiên! Sáng sớm hôm nay, người kia liền đem bản hợp đồng tới công ty để kí kết. Mà sau khi kí xong hợp đồng, hắn cũng không nhịn được mà vô cùng mừng rỡ và vui vẻ. Ngay lập tức quay về thưởng cho Phương Lượng cùng chú Hai của hắn gấp ba lần tiền lương, khiến cho hai người bọn họ hết sức vui vẻ.
Mặc dù số tiền thưởng nhân ba đó không bằng số tiền mà lão sếp kiếm được, thậm chí chỉ là số lẻ bên trong số lẻ. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây đã là một số tiền lớn rồi.
Phương Lượng không rõ chú Hai hắn kiếm lời được bao nhiêu. Nhưng tháng này hắn được nhận 50,000 tệ không sai một đồng. Nghĩ tới đây thôi cũng đủ khiến hắn phấn khích rồi.
“Ông chủ! Ngài cứ yên tâm. Sau này việc nhà bếp cứ yên tâm giao cho chú cháu tôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Nén lại kích động, chú Hai của Phương Lượng vỗ ngực tự tin, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
“Reng reng......” Nhưng mà, trong lúc chú Hai của Phương Lượng đang phát biểu, điện thoại của Phương Lượng bỗng reo lên khiến mọi sự chú ý đều đổ lên hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi......” Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Phương Lượng vốn muốn lấy điện thoại ra để tắt. Nhưng khi thấy người gửi tin nhắn lại là Cổ Dục, bàn tay vốn định tắt liền dừng lại.
“Có chuyện gì?” Chú Hai khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nói ra. Dùng điện thoại trước mặt ông chủ, có phải hơi bất lịch sự rồi không?
“Cái này, là thật à?” Nhưng khi hắn vừa nói xong, Phương Lượng kêu lên một tiếng. Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt chú Hai với vẻ mặt hoảng hốt. Mà chú Hai sau khi nhìn thấy thứ trong điện thoại cũng hít vào một luồng khí lạnh. Trông thấy dáng vẻ của hai chú cháu hộ, ông chủ lúc đầu đang rất hưng phấn cũng không khỏi nhíu mày một cái, sau đó cũng chụm đầu vào xem cùng.
Kết quả, hắn thấy một con cá lớn màu xanh biếc. Là người làm hải sản đã lâu năm, vào nam ra bắc chỗ nào mà chưa từng đi?
Cho nên vừa nhìn qua hắn đã biết đây là cá gì. Nó là một trong những loại cá đứng đầu về nguyên liệu nấu ăn, cá Sú Mì!
Con cá này thật ra là một loài cá quý hiếm, được liệt vào danh sách những sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng. Ở nước ngoài cấm đánh bắt loài này, nhưng ở Trung Quốc lại chẳng có quy định nào liên quan tới nó. Đối với cá Sủ Vàng bán là đi tù, còn con cá này buôn bán thoải mái nhà nước cũng chả thèm để ý.
Cùng lắm là bị đám dân mạng chỉ trích mà thôi......
Hơn nữa, nhìn kích thước con cá này khoảng 190 kg, dài 2m53.
Thấy được ảnh này, hắn không khỏi kinh ngạc. Đây là con quái vật gì!
“Thứ này... cá này là bạn cháu muốn bán sao?” Chỉ vào con cá này, chú Hai lắp bắp nói. Bởi vì lão nhận ra ảnh chân dung của Cổ Dục.
“Ừm! Có mua không?” Nhìn ánh mắt khiếp sợ của chú Hai, Phương Lương nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Mua! Tất nhiên là mua! Hơn nữa còn mua với giá cao. Người này chính là người đã bán cho cậu con cá Đù Vàng sao. Tên này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, cùng hắn thiết lập quan hệ thì sau này nhà hàng của chúng ta sẽ không còn lo về nguyên liệu nấu ăn hiếm có!” Chẳng cần tới câu trả lời của chú Hai, ông chủ bên cạnh đã hưng phấn kêu lên, tầm mắt của hắn không phải nông cạn. Hắn biết người có thể bắt được cá Đù Vàng thiên nhiên hơn 5 kg, hiện tại lại có thêm một con cá môi cong trên 150 kg. À! Đây là tên khoa học của cá Sú Mì. Cái tên Cổ Dục này có thể lấy được những thứ tốt như thế này, chắc chắn không phải người bình thường.
Có quan hệ tốt với người này, bọn hắn chỉ có trăm đường lợi chứ không có hại.
“Vâng! Ông chủ.” Nghe được lời của ông chủ, Phương Lượng lập tức hồi âm, báo rằng nhà hàng của hắn muốn mua thứ này.
Loài cá Sú Mì này, mặc dù nghe nói nó càng nhỏ càng quý. Một cân là bán được tầm khoảng hơn một ngàn. Nhưng con cá Sú Mì to như thế của Cổ Dục là loại cực kì hiếm thấy. Nếu như, mở một cái nghi thức rước cá, thì giá của nó không đơn giản chỉ là như vậy.
Cho nên sau khi bàn bạc, ông chủ cùng chú Hai lập tức ra giá 800 ngàn, tương đương với 4,154 tệ cho một kg. Cổ Dục cũng không nghi ngờ gì cái mức giá này, lập tức chốt đơn.
Sau đó hắn liên lạc với chuyển phát nhanh ở trên thị trấn, cá Đù Vàng đáng giá mấy trăm ngàn Cổ Dục còn có thể đưa đi được. Nhưng con cá Sú Mì này thì hắn đành bó tay.
Bởi vì, hắn muốn nó còn sống.
Bên chuyển phát nhanh nghe được Cổ Dục muốn chuyển một con cá hơn 150 kg đi thủ đô, thế là lập tức điều người tới nhận hàng.
Sục Oxy, điều chỉnh nước biển, đóng gói. Cổ Dục bận rộn đến hơn hai giờ chiều thì mới đưa được con cá lên xe. Vì muốn đảm bảo con cá sẽ không chết giữa đường, Cổ Dục còn cố tình pha thêm một chút nước giếng đổ vào, nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều. Đồng thời xác nhận một cái đơn giao hàng bảo hiểm trị giá 800 ngàn, để chuyển phát nhanh họ giao trong đêm. Cổ Dục cũng thở phào nhẹ nhõm khi thùng hàng chuyển phát nhanh rời thôn.
Khi 800 ngàn tiền bán cá về tay, hắn chắc cũng phải nói với bố mẹ việc hắn muốn ở lại đây. Chuyện này sẽ rất vui vẻ nha.
“Chú ơi!” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên có một tiếng gọi phát ra từ sau lưng......
Tại thủ đô, trong nhà hàng Mỗ Gia, Phương Lượng cùng chú Hai của hắn đang ở trong văn phòng chủ tịch nghe khen ngợi.
Chuyện này phải nói từ buổi tiệc tối ngày hôm qua.
Đêm qua nhà hàng này có mở một buổi tiệc chiêu đãi một vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Vốn là vì mục đích hợp tác, nhưng cơ hội của hắn không lớn, vì có nhiều công ty có thực lực cũng đang cạnh tranh cùng lúc với hắn.
Có thể mời được người này ăn cơm, cải thiện mối quan hệ đã là không tệ rồi.
Đây là còn bởi vì người này nổi tiếng sành ăn, cho nên mới tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy.
Mặc dù mục tiêu đặt ra rất thấp, nhưng dù sao đối phương cấp bậc chênh lệch còn rất lớn. Cho nên dù chỉ gây ấn tượng với đối phương một chút, hắn cũng sẽ cố hết sức.
Thức ăn ở nơi này của hắn, đối với người bình thường vốn không tệ. Nhưng đối với vị kia còn kém một chút. Trông thấy không khí của buổi tiệc càng lúc trầm xuống, đúng lúc này món chính cuối cùng cũng được ra sân.
Mà món chính này lại là canh cá Đù Vàng trong truyền thuyết.
Không cần phải nói cũng biết, cá Đù Vàng kia chính là do Cổ Dục cung cấp.
Sau khi con cá Đù Vàng thiên nhiên kia được đặt lên bàn, tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh. Nên nhớ, một con cá Đù Vàng lớn như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đám người mắt sáng như sao, sau đó nếm thử một miếng. Không thể không nói tới tay nghề chú Hai của Phương Lương tương đối tốt. Quả thực ông đã làm món ăn này tương đối đạt tiêu chuẩn và chân thực trong từng hương vị, cảm giác như tất cả đều đạt tới tuyệt phẩm.
Thứ này lập tức khiến cho vị thương nhân tai to mặt lớn kia say mê, thậm chí khi tan tiệc còn đem cá thừa gói vào trong túi để đem về. Đồng thời cũng để lại một câu, người hợp tác lần này chính là bọn họ!
Quả nhiên! Sáng sớm hôm nay, người kia liền đem bản hợp đồng tới công ty để kí kết. Mà sau khi kí xong hợp đồng, hắn cũng không nhịn được mà vô cùng mừng rỡ và vui vẻ. Ngay lập tức quay về thưởng cho Phương Lượng cùng chú Hai của hắn gấp ba lần tiền lương, khiến cho hai người bọn họ hết sức vui vẻ.
Mặc dù số tiền thưởng nhân ba đó không bằng số tiền mà lão sếp kiếm được, thậm chí chỉ là số lẻ bên trong số lẻ. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây đã là một số tiền lớn rồi.
Phương Lượng không rõ chú Hai hắn kiếm lời được bao nhiêu. Nhưng tháng này hắn được nhận 50,000 tệ không sai một đồng. Nghĩ tới đây thôi cũng đủ khiến hắn phấn khích rồi.
“Ông chủ! Ngài cứ yên tâm. Sau này việc nhà bếp cứ yên tâm giao cho chú cháu tôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Nén lại kích động, chú Hai của Phương Lượng vỗ ngực tự tin, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
“Reng reng......” Nhưng mà, trong lúc chú Hai của Phương Lượng đang phát biểu, điện thoại của Phương Lượng bỗng reo lên khiến mọi sự chú ý đều đổ lên hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi......” Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Phương Lượng vốn muốn lấy điện thoại ra để tắt. Nhưng khi thấy người gửi tin nhắn lại là Cổ Dục, bàn tay vốn định tắt liền dừng lại.
“Có chuyện gì?” Chú Hai khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nói ra. Dùng điện thoại trước mặt ông chủ, có phải hơi bất lịch sự rồi không?
“Cái này, là thật à?” Nhưng khi hắn vừa nói xong, Phương Lượng kêu lên một tiếng. Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt chú Hai với vẻ mặt hoảng hốt. Mà chú Hai sau khi nhìn thấy thứ trong điện thoại cũng hít vào một luồng khí lạnh. Trông thấy dáng vẻ của hai chú cháu hộ, ông chủ lúc đầu đang rất hưng phấn cũng không khỏi nhíu mày một cái, sau đó cũng chụm đầu vào xem cùng.
Kết quả, hắn thấy một con cá lớn màu xanh biếc. Là người làm hải sản đã lâu năm, vào nam ra bắc chỗ nào mà chưa từng đi?
Cho nên vừa nhìn qua hắn đã biết đây là cá gì. Nó là một trong những loại cá đứng đầu về nguyên liệu nấu ăn, cá Sú Mì!
Con cá này thật ra là một loài cá quý hiếm, được liệt vào danh sách những sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng. Ở nước ngoài cấm đánh bắt loài này, nhưng ở Trung Quốc lại chẳng có quy định nào liên quan tới nó. Đối với cá Sủ Vàng bán là đi tù, còn con cá này buôn bán thoải mái nhà nước cũng chả thèm để ý.
Cùng lắm là bị đám dân mạng chỉ trích mà thôi......
Hơn nữa, nhìn kích thước con cá này khoảng 190 kg, dài 2m53.
Thấy được ảnh này, hắn không khỏi kinh ngạc. Đây là con quái vật gì!
“Thứ này... cá này là bạn cháu muốn bán sao?” Chỉ vào con cá này, chú Hai lắp bắp nói. Bởi vì lão nhận ra ảnh chân dung của Cổ Dục.
“Ừm! Có mua không?” Nhìn ánh mắt khiếp sợ của chú Hai, Phương Lương nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Mua! Tất nhiên là mua! Hơn nữa còn mua với giá cao. Người này chính là người đã bán cho cậu con cá Đù Vàng sao. Tên này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, cùng hắn thiết lập quan hệ thì sau này nhà hàng của chúng ta sẽ không còn lo về nguyên liệu nấu ăn hiếm có!” Chẳng cần tới câu trả lời của chú Hai, ông chủ bên cạnh đã hưng phấn kêu lên, tầm mắt của hắn không phải nông cạn. Hắn biết người có thể bắt được cá Đù Vàng thiên nhiên hơn 5 kg, hiện tại lại có thêm một con cá môi cong trên 150 kg. À! Đây là tên khoa học của cá Sú Mì. Cái tên Cổ Dục này có thể lấy được những thứ tốt như thế này, chắc chắn không phải người bình thường.
Có quan hệ tốt với người này, bọn hắn chỉ có trăm đường lợi chứ không có hại.
“Vâng! Ông chủ.” Nghe được lời của ông chủ, Phương Lượng lập tức hồi âm, báo rằng nhà hàng của hắn muốn mua thứ này.
Loài cá Sú Mì này, mặc dù nghe nói nó càng nhỏ càng quý. Một cân là bán được tầm khoảng hơn một ngàn. Nhưng con cá Sú Mì to như thế của Cổ Dục là loại cực kì hiếm thấy. Nếu như, mở một cái nghi thức rước cá, thì giá của nó không đơn giản chỉ là như vậy.
Cho nên sau khi bàn bạc, ông chủ cùng chú Hai lập tức ra giá 800 ngàn, tương đương với 4,154 tệ cho một kg. Cổ Dục cũng không nghi ngờ gì cái mức giá này, lập tức chốt đơn.
Sau đó hắn liên lạc với chuyển phát nhanh ở trên thị trấn, cá Đù Vàng đáng giá mấy trăm ngàn Cổ Dục còn có thể đưa đi được. Nhưng con cá Sú Mì này thì hắn đành bó tay.
Bởi vì, hắn muốn nó còn sống.
Bên chuyển phát nhanh nghe được Cổ Dục muốn chuyển một con cá hơn 150 kg đi thủ đô, thế là lập tức điều người tới nhận hàng.
Sục Oxy, điều chỉnh nước biển, đóng gói. Cổ Dục bận rộn đến hơn hai giờ chiều thì mới đưa được con cá lên xe. Vì muốn đảm bảo con cá sẽ không chết giữa đường, Cổ Dục còn cố tình pha thêm một chút nước giếng đổ vào, nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều. Đồng thời xác nhận một cái đơn giao hàng bảo hiểm trị giá 800 ngàn, để chuyển phát nhanh họ giao trong đêm. Cổ Dục cũng thở phào nhẹ nhõm khi thùng hàng chuyển phát nhanh rời thôn.
Khi 800 ngàn tiền bán cá về tay, hắn chắc cũng phải nói với bố mẹ việc hắn muốn ở lại đây. Chuyện này sẽ rất vui vẻ nha.
“Chú ơi!” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên có một tiếng gọi phát ra từ sau lưng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.