Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 42:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
18/10/2023
“Nửa thùng đựng đầy bào ngư, giá thị trường hơn 1 vạn/kg, để tôi đếm xem ở đây có bao nhiêu con bào ngư... 1 2 3 4 5...... Tổng cộng có 22 con bào ngư, giá hơn 14, gần 15 vạn...... “30 con hải sâm......”
“Khô mực..”
“Cầu gai...”
Không hổ là hòn đảo hoang mấy trăm năm không có ai khai thác, tài nguyên trên đảo thật sự quá mức phong phú.
Mỗi một cái tên được cư dân mạng nêu ra, người của tổ tiết mục liền đổ mồ hôi thêm một chút.
Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều khuất phục trước tiền tài.
Nhìn mấy sọt chồng chất các loại hải sản đắt giá, lại nhìn bánh quy giá rẻ trên tay mình, người của tổ tiết mục cuối cùng đành nở một nụ cười gượng gạo, giấu bánh quy ra phía sau lưng.
Thật mất mặt, thật xấu hổ......
Nhưng không thể không nói, cầu gai ăn rất ngon, cầu gai tươi không những không tanh mà còn béo ngậy, mang theo một chút vị ngọt tự nhiên
. Chỉ là lúc đang ăn, trong lòng không khỏi rối rắm mâu thuẫn. “Những đội khác đều là tổ tiết mục cho các thành viên ăn, bên này ngược lại, tổ tiết mục không những được thành viên cho ăn mà còn được ăn sơn hào hải vị.”
“Tú Nhi của tôi giỏi quá!”
Tranh thủ lúc mọi người đang ăn cầu gai ngấu nghiến, Trịnh Diêu tìm một góc mà camera vẫn có thể quay được nhưng lại không nhìn rõ cô đang làm gì.
Lấy ra di động đen như mực, Trịnh Diêu dùng ngón tay nhấn lên màn hình. “Ting” một tiếng, điện thoại mở khoá thành công.
Bên trong rực rỡ muôn màu muôn vẻ, download đủ loại app.
Chữ viết bên trong vô cùng kỳ lạ, không phải chữ của Đại Khâm, cũng không phải chữ viết của bất kỳ quốc gia nào trong 8 nước còn lại. Nhưng nếu đoán mò thì vẫn có thể đọc hiểu một nửa.
Nhưng có rất nhiều từ, cô đọc mãi vẫn không hiểu từ đó có nghĩa là gì, ví dụ như Weibo, Album, WeChat,...
Lòng Trịnh Diêu lại trầm xuống, bỗng dưng nảy lên một dự cảm xấu.
Bình thường, sự thay đổi chữ viết cần có thời gian, thậm chí phải trải qua vô số triều đại, không phải một sớm một chiều là xong.
Trước mắt, những chữ viết này có chút giống chữ triện, cho nên Trịnh Diêu có thể chắc chắn là có liên quan đến Đại Khâm.
Ngoài ra, con thuyền dưới chân có thể không cần đến người chèo thuyền mà vẫn có thể vận hành được, cộng thêm một loại công cụ có thể theo dõi người khác từ cách xa đó ngàn dặm.
Tuy những thứ này nghe qua như phép thuật của thần tiên, nhưng Trịnh Diêu có thể chắc chắn rằng những người này không nói dối. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là Tiên giới.
Những người trước mặt cũng giống như cô, là những người đang sống sờ sờ.
Nhưng quần áo, ngôn ngữ, cử chỉ, hành vi,... lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu như vậy, chỉ còn một cách giải thích duy nhất. Bây giờ và kiếp trước của cô, là hai triều đại hoàn toàn khác nhau.
Trịnh Diêu không thể xác định được, tính từ khi cô chết đi cho đến hiện tại đã là bao nhiêu năm trôi qua. Cô càng không biết những khối vuông đen như mực này có tác dụng gì, chỉ có thể thử từng chút một.
Cũng may còn có chữ viết hướng dẫn, chỉ cần biết chữ đó là chữ gì, vậy thì hoàn toàn hiểu rõ tường tận ý nghĩa chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc Trịnh Diêu bấm vào camera, ngay lập tức bị khuôn mặt đột ngột xuất hiện trên màn hình làm cho giật mình.
Đồng thời, cô cũng nhanh chóng hiểu ra, “quay phim” và “chụp ảnh” mà mấy người trong tổ tiết mục nhắc đến có nghĩa là gì, khác nhau như thế nào.
Thì ra, trên đời này thật sự có thứ thần kỳ như vậy. Sự khó hiểu trong lòng ngay lập tức đã được lấp đầy.
Dần dần, ánh mắt của Trịnh Diêu chăm chú quan sát một khối vuông nhỏ mang tên “Trình duyệt”.
“Khô mực..”
“Cầu gai...”
Không hổ là hòn đảo hoang mấy trăm năm không có ai khai thác, tài nguyên trên đảo thật sự quá mức phong phú.
Mỗi một cái tên được cư dân mạng nêu ra, người của tổ tiết mục liền đổ mồ hôi thêm một chút.
Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều khuất phục trước tiền tài.
Nhìn mấy sọt chồng chất các loại hải sản đắt giá, lại nhìn bánh quy giá rẻ trên tay mình, người của tổ tiết mục cuối cùng đành nở một nụ cười gượng gạo, giấu bánh quy ra phía sau lưng.
Thật mất mặt, thật xấu hổ......
Nhưng không thể không nói, cầu gai ăn rất ngon, cầu gai tươi không những không tanh mà còn béo ngậy, mang theo một chút vị ngọt tự nhiên
. Chỉ là lúc đang ăn, trong lòng không khỏi rối rắm mâu thuẫn. “Những đội khác đều là tổ tiết mục cho các thành viên ăn, bên này ngược lại, tổ tiết mục không những được thành viên cho ăn mà còn được ăn sơn hào hải vị.”
“Tú Nhi của tôi giỏi quá!”
Tranh thủ lúc mọi người đang ăn cầu gai ngấu nghiến, Trịnh Diêu tìm một góc mà camera vẫn có thể quay được nhưng lại không nhìn rõ cô đang làm gì.
Lấy ra di động đen như mực, Trịnh Diêu dùng ngón tay nhấn lên màn hình. “Ting” một tiếng, điện thoại mở khoá thành công.
Bên trong rực rỡ muôn màu muôn vẻ, download đủ loại app.
Chữ viết bên trong vô cùng kỳ lạ, không phải chữ của Đại Khâm, cũng không phải chữ viết của bất kỳ quốc gia nào trong 8 nước còn lại. Nhưng nếu đoán mò thì vẫn có thể đọc hiểu một nửa.
Nhưng có rất nhiều từ, cô đọc mãi vẫn không hiểu từ đó có nghĩa là gì, ví dụ như Weibo, Album, WeChat,...
Lòng Trịnh Diêu lại trầm xuống, bỗng dưng nảy lên một dự cảm xấu.
Bình thường, sự thay đổi chữ viết cần có thời gian, thậm chí phải trải qua vô số triều đại, không phải một sớm một chiều là xong.
Trước mắt, những chữ viết này có chút giống chữ triện, cho nên Trịnh Diêu có thể chắc chắn là có liên quan đến Đại Khâm.
Ngoài ra, con thuyền dưới chân có thể không cần đến người chèo thuyền mà vẫn có thể vận hành được, cộng thêm một loại công cụ có thể theo dõi người khác từ cách xa đó ngàn dặm.
Tuy những thứ này nghe qua như phép thuật của thần tiên, nhưng Trịnh Diêu có thể chắc chắn rằng những người này không nói dối. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là Tiên giới.
Những người trước mặt cũng giống như cô, là những người đang sống sờ sờ.
Nhưng quần áo, ngôn ngữ, cử chỉ, hành vi,... lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu như vậy, chỉ còn một cách giải thích duy nhất. Bây giờ và kiếp trước của cô, là hai triều đại hoàn toàn khác nhau.
Trịnh Diêu không thể xác định được, tính từ khi cô chết đi cho đến hiện tại đã là bao nhiêu năm trôi qua. Cô càng không biết những khối vuông đen như mực này có tác dụng gì, chỉ có thể thử từng chút một.
Cũng may còn có chữ viết hướng dẫn, chỉ cần biết chữ đó là chữ gì, vậy thì hoàn toàn hiểu rõ tường tận ý nghĩa chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc Trịnh Diêu bấm vào camera, ngay lập tức bị khuôn mặt đột ngột xuất hiện trên màn hình làm cho giật mình.
Đồng thời, cô cũng nhanh chóng hiểu ra, “quay phim” và “chụp ảnh” mà mấy người trong tổ tiết mục nhắc đến có nghĩa là gì, khác nhau như thế nào.
Thì ra, trên đời này thật sự có thứ thần kỳ như vậy. Sự khó hiểu trong lòng ngay lập tức đã được lấp đầy.
Dần dần, ánh mắt của Trịnh Diêu chăm chú quan sát một khối vuông nhỏ mang tên “Trình duyệt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.