Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 46:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
21/10/2023
Thân thể nhỏ bé của cô thật sự không gánh chịu nổi con dao của Trịnh Tú.
“Minh Lê: Sợ hãi.jpg.”
“Ha ha, nhìn vẻ mặt fan cứng của Hứa Vi kìa, đáng yêu quá đi, yêu chết mất!”
*
Để khuân vác hết tất cả đồ đạc xuống toàn bộ ba con thuyền, mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chờ Trịnh Diêu đến gần, ba người im như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, Trình Tiêu và Hứa Vi đều không biết nên nói gì.
Riêng ba người Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ, im lặng không nói gì hoàn toàn là do xấu hổ và sợ hãi.
Không so sánh thì thôi, nhưng một khi đã so thì không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm.
Cùng là sinh tồn 1 tháng trên đảo hoang, thiếu nữ trước mặt không những không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì mà còn xinh đẹp vui vẻ hơn trước, dường như mới về sau một chuyến du lịch. Lại gần một chút, thậm chí còn ngửi được mùi thơm của một loại thực vật không rõ tên trên người cô ấy.
Đặc biệt là quần áo trên người, cũng không biết là dùng vật liệu gì để may, tuy bề ngoài nhìn như sợi thô, nhưng sờ vào lại cảm thấy thoải mái vô cùng, đường may cũng rất tinh tế.
Phong cách thiết kế cổ xưa, tựa như cổ phục của những triều đại lịch sử ngày trước.
Lúc cô bước đến từ phía xa, bước chân đều đặn thong dong, nếu ai không biết còn cho rằng đây là vị đại lão nào mới từ trên thuyền ra đảo tản bộ rồi về.
Gió biển nhè nhẹ thổi qua, từng chút từng chút một, phảng phất như thổi vào lòng người.
Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ nhìn lại bản thân mình, toàn thân bốc mùi mồ hôi chua lè, trước đó còn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Ngay cả Trình Tiêu và Hứa Vi cũng lặng lẽ lùi lại hai bước.
Trịnh Diêu nhướng mày, đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bỗng dưng nhìn thấy có một bóng người từ xa lao tới, vẻ mặt hưng phấn vẫy tay với cô.
Lúc dùng di động lên mạng tìm kiếm, cô không nhìn thấy người này.
Ngay khi Trịnh Diêu nghĩ rằng mình sẽ phải tốn sức tìm hiểu thân phận của người này thì đối phương đã tự bán đứng bản thân rồi.
“Mẹ nó, Trịnh Bác Viễn là tên khốn kiếp! Chó má! Thế nhưng lại giở trò giữ chân tớ ở lại trong nước, không cho tớ đến đây!”
“Tớ chính là quản lý của cậu, lúc này tớ không đến thì còn ai đến nữa!”
Nhìn đi, trong tình huống này, Trịnh Diêu muốn không biết thân phận của người đàn ông này cũng khó. Quản lý, là từ thường dùng trong ngành truyền thông, dùng để chỉ người đứng ra đại diện và sắp xếp công việc cho nghệ sĩ.
Thông thường, có hai loại trường hợp. Một là do bạn bè người thân đảm nhiệm vai trò này, hai là người quản lý được công ty chỉ định cho.
“Minh Lê: Sợ hãi.jpg.”
“Ha ha, nhìn vẻ mặt fan cứng của Hứa Vi kìa, đáng yêu quá đi, yêu chết mất!”
*
Để khuân vác hết tất cả đồ đạc xuống toàn bộ ba con thuyền, mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chờ Trịnh Diêu đến gần, ba người im như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, Trình Tiêu và Hứa Vi đều không biết nên nói gì.
Riêng ba người Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ, im lặng không nói gì hoàn toàn là do xấu hổ và sợ hãi.
Không so sánh thì thôi, nhưng một khi đã so thì không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm.
Cùng là sinh tồn 1 tháng trên đảo hoang, thiếu nữ trước mặt không những không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì mà còn xinh đẹp vui vẻ hơn trước, dường như mới về sau một chuyến du lịch. Lại gần một chút, thậm chí còn ngửi được mùi thơm của một loại thực vật không rõ tên trên người cô ấy.
Đặc biệt là quần áo trên người, cũng không biết là dùng vật liệu gì để may, tuy bề ngoài nhìn như sợi thô, nhưng sờ vào lại cảm thấy thoải mái vô cùng, đường may cũng rất tinh tế.
Phong cách thiết kế cổ xưa, tựa như cổ phục của những triều đại lịch sử ngày trước.
Lúc cô bước đến từ phía xa, bước chân đều đặn thong dong, nếu ai không biết còn cho rằng đây là vị đại lão nào mới từ trên thuyền ra đảo tản bộ rồi về.
Gió biển nhè nhẹ thổi qua, từng chút từng chút một, phảng phất như thổi vào lòng người.
Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ nhìn lại bản thân mình, toàn thân bốc mùi mồ hôi chua lè, trước đó còn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Ngay cả Trình Tiêu và Hứa Vi cũng lặng lẽ lùi lại hai bước.
Trịnh Diêu nhướng mày, đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bỗng dưng nhìn thấy có một bóng người từ xa lao tới, vẻ mặt hưng phấn vẫy tay với cô.
Lúc dùng di động lên mạng tìm kiếm, cô không nhìn thấy người này.
Ngay khi Trịnh Diêu nghĩ rằng mình sẽ phải tốn sức tìm hiểu thân phận của người này thì đối phương đã tự bán đứng bản thân rồi.
“Mẹ nó, Trịnh Bác Viễn là tên khốn kiếp! Chó má! Thế nhưng lại giở trò giữ chân tớ ở lại trong nước, không cho tớ đến đây!”
“Tớ chính là quản lý của cậu, lúc này tớ không đến thì còn ai đến nữa!”
Nhìn đi, trong tình huống này, Trịnh Diêu muốn không biết thân phận của người đàn ông này cũng khó. Quản lý, là từ thường dùng trong ngành truyền thông, dùng để chỉ người đứng ra đại diện và sắp xếp công việc cho nghệ sĩ.
Thông thường, có hai loại trường hợp. Một là do bạn bè người thân đảm nhiệm vai trò này, hai là người quản lý được công ty chỉ định cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.