Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 7:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
17/10/2023
Từ năm 16 tuổi cho đến 25 tuổi khi bị ép phải tự sát, suốt 9 năm, toàn bộ Thiết Ưng Vệ dưới sự quản lý của cô đã trở thành tổ chức tình báo lớn nhất, cũng đáng sợ nhất thiên hạ.
Thời điểm huy hoàng nhất, những chuyện như hôm nay Triệu Vương mặc áσ ɭóŧ màu gì, chưa đầy 3 ngày đã có thể truyền khắp 9 nước.
Bản thân Trịnh Diêu vẫn luôn giấu mình trong bóng tối, rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt thật của cô. Nhưng hành tung của cô khó dò, thủ đoạn ùn ùn không dứt, khiến cho 8 vị quốc quân còn lại như nghẹn ở cổ họng.
Sợ hãi có một ngày, trong lúc lơ đãng sẽ bị cô ám sát.
Cô có thể là cung nhân, vũ nữ, ca kỹ, thậm chí là thái giám nội thị, cũng có thể là người buôn bán nhỏ, vương tôn quý tộc, khiến người ta khó mà đề phòng.
Nhưng những việc này, hiện giờ đã là mây khói thoáng qua.
Tuy không biết tấm “vải” mỏng kia là gì, nhưng Trịnh Diêu đặt tay lên trên một lúc thì thấy nó nóng lên, hẳn là đồ dùng để giữ ấm.
Cho dù là huấn luyện hay là vì bất kỳ lý do gì khác, thì chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là lấp đầy bụng.
Nhận thấy tình trạng của thân thể này có gì đó không ổn, Trịnh Diêu bèn giơ tay lên tự bắt mạch cho bản thân.
Tim đập quá nhanh, hoa mắt chóng mặt, thân thể mệt mỏi, mạch đập vội vã, có dấu hiệu bị trúng gió và sốc nhiệt.
Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường.
Nếu là lúc trước, Trịnh Diêu không cần phải uống thuốc, chỉ dựa vào nội lực trong cơ thể là có thể bình phục một cách tự nhiên.
Nhưng bây giờ đừng nói là nội lực, ngay cả một chút khí cô cũng không thể vận chuyển được.
Chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.
Trịnh Diêu đã từng tiếp xúc với biển rộng, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt cũng không thấy bỡ ngỡ.
Nhìn thoáng qua cây dừa trên đỉnh đầu, Trịnh Diêu phỏng đoán rằng bây giờ hẳn là tháng 7, tháng 8. Nhưng lúc cô chết lại là vào tháng 12 lạnh lẽo nhất.
Trong lòng hơi hơi trầm xuống, nhưng cảm giác này đã bị Trịnh Diêu nhanh chóng gạt qua một bên.
Xung quanh có nhiều trái dừa như vậy, tạm thời không phải lo lắng về vấn đề nước uống. Dựa vào tình huống hiện tại của thân thể này, xuống nước chỉ càng khiến tình hình tệ hơn.
Dần dà, ánh mắt của cô dừng lại ở rừng cây phía sau bãi biển.
“Hít hà ——”
“Cô ta cứ như vậy mà vào rừng?”
“To gan thật. Tôi nghe nói tổ tiết mục không xử lý hết động vật trong rừng.”
Tổ tiết mục đang quan sát từ cách đó xa mấy chục mét hiển nhiên cũng chú ý đến chuyện này.
Đạo diễn không nhịn được mà nhíu mày: “Sao lại thế này? Không phải đã dặn cô ta là không được vào rừng hay sao?”
Hòn đảo này đương nhiên không phải đảo hoang, dù sao cũng là quay show thực tế, không ai muốn liên lụy đến mạng người.
Thời điểm huy hoàng nhất, những chuyện như hôm nay Triệu Vương mặc áσ ɭóŧ màu gì, chưa đầy 3 ngày đã có thể truyền khắp 9 nước.
Bản thân Trịnh Diêu vẫn luôn giấu mình trong bóng tối, rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt thật của cô. Nhưng hành tung của cô khó dò, thủ đoạn ùn ùn không dứt, khiến cho 8 vị quốc quân còn lại như nghẹn ở cổ họng.
Sợ hãi có một ngày, trong lúc lơ đãng sẽ bị cô ám sát.
Cô có thể là cung nhân, vũ nữ, ca kỹ, thậm chí là thái giám nội thị, cũng có thể là người buôn bán nhỏ, vương tôn quý tộc, khiến người ta khó mà đề phòng.
Nhưng những việc này, hiện giờ đã là mây khói thoáng qua.
Tuy không biết tấm “vải” mỏng kia là gì, nhưng Trịnh Diêu đặt tay lên trên một lúc thì thấy nó nóng lên, hẳn là đồ dùng để giữ ấm.
Cho dù là huấn luyện hay là vì bất kỳ lý do gì khác, thì chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là lấp đầy bụng.
Nhận thấy tình trạng của thân thể này có gì đó không ổn, Trịnh Diêu bèn giơ tay lên tự bắt mạch cho bản thân.
Tim đập quá nhanh, hoa mắt chóng mặt, thân thể mệt mỏi, mạch đập vội vã, có dấu hiệu bị trúng gió và sốc nhiệt.
Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường.
Nếu là lúc trước, Trịnh Diêu không cần phải uống thuốc, chỉ dựa vào nội lực trong cơ thể là có thể bình phục một cách tự nhiên.
Nhưng bây giờ đừng nói là nội lực, ngay cả một chút khí cô cũng không thể vận chuyển được.
Chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.
Trịnh Diêu đã từng tiếp xúc với biển rộng, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt cũng không thấy bỡ ngỡ.
Nhìn thoáng qua cây dừa trên đỉnh đầu, Trịnh Diêu phỏng đoán rằng bây giờ hẳn là tháng 7, tháng 8. Nhưng lúc cô chết lại là vào tháng 12 lạnh lẽo nhất.
Trong lòng hơi hơi trầm xuống, nhưng cảm giác này đã bị Trịnh Diêu nhanh chóng gạt qua một bên.
Xung quanh có nhiều trái dừa như vậy, tạm thời không phải lo lắng về vấn đề nước uống. Dựa vào tình huống hiện tại của thân thể này, xuống nước chỉ càng khiến tình hình tệ hơn.
Dần dà, ánh mắt của cô dừng lại ở rừng cây phía sau bãi biển.
“Hít hà ——”
“Cô ta cứ như vậy mà vào rừng?”
“To gan thật. Tôi nghe nói tổ tiết mục không xử lý hết động vật trong rừng.”
Tổ tiết mục đang quan sát từ cách đó xa mấy chục mét hiển nhiên cũng chú ý đến chuyện này.
Đạo diễn không nhịn được mà nhíu mày: “Sao lại thế này? Không phải đã dặn cô ta là không được vào rừng hay sao?”
Hòn đảo này đương nhiên không phải đảo hoang, dù sao cũng là quay show thực tế, không ai muốn liên lụy đến mạng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.