Bắt Đầu Từ Swat: Trò Chơi Phát Triển Nghề Nghiệp
Chương 37: Tiêu Đề 《Ẩn》
Nam Trường
25/07/2024
Xoẹt!
Báng súng giáng mạnh vào thái dương một tên địch quân vừa định đứng dậy!
Bùm!
Tên lính này tầm mắt tối sầm, ngã gục xuống đất!
Không chờ tên địch quân còn lại kịp chĩa súng về phía mình, Trương Huyền đã bước tới, tung ra một cú đá chính diện!
Chiếc ủng chiến đấu in hằn lên ngực hắn ta!
Rầm!
Tên địch quân bị Trương Huyền đá lùi về phía sau mấy bước, ngã sõng soài trên mặt đất.
Nhưng Trương Huyền không định dừng lại, nhân lúc hắn chưa kịp hoàn hồn, Trương Huyền lao tới, đè hắn xuống đất!
Tay trái siết chặt đầu và mắt hắn ta, khống chế hành động và tầm nhìn của hắn.
Con dao găm đã được cầm sẵn trong tay phải của Trương Huyền, nhanh chóng đâm xuống liên tiếp!
Phập! Phập! Phập!
Họng, ngực, bụng!
Từ trên xuống dưới!
Ba nhát dao liên tiếp!
Nhát nào cũng trúng chỗ hiểm!
Toàn bộ quá trình tấn công bất ngờ diễn ra chưa đầy ba giây!
Bùm bùm. . . !
Một loạt tiếng súng vang lên từ phía sau.
Trương Huyền nhanh chóng lăn người sang một bên để tránh né.
Cửa lớn bị bắn thủng nhiều chỗ, mùn gỗ bay tứ tung.
Vài lỗ đạn xuyên qua cửa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cầm lấy khẩu súng trường của Thomas trên mặt đất, Trương Huyền vừa rút lui về phía cửa sổ phía sau, vừa bắn trả ra ngoài.
Trương Huyền không biết có bao nhiêu người bên ngoài, cũng không biết vị trí cụ thể của họ.
Cũng giống như những kẻ bên ngoài không biết trong nhà có bao nhiêu kẻ thù.
Cả hai bên đều không dám tiến tới, mà chỉ bắn qua lại cách một cánh cửa triển khoai một hồi đấu súng đơn giản!
Bị lép vế về hỏa lực, Trương Huyền biết mình không nên ở lại đây để đấu với đối phương.
Sau khi bắn vài phát, hắn trèo ra khỏi cửa sổ mà họ vừa mới vào.
Nghe thấy trong nhà không còn tiếng động, những người bên ngoài vẫn không dám xông vào ngay, bất chấp việc có đồng đội còn sống sót trong đó hay không, họ ném một quả lựu đạn vào qua cửa sổ!
Bùm!
Sau tiếng nổ, cánh cửa bị đá tung ra!
Bên ngoài, bốn tên lính cẩn thận giương súng nhìn vào bên trong.
Nhưng, trong nhà đã không còn bóng dáng kẻ thù.
Lúc này, Trương Huyền nhanh chóng di chuyển dọc theo bức tường của tòa nhà nhỏ, trốn sang phía bên kia.
"Chết tiệt. . ."
Trương Huyền đưa tay sờ vào túi đạn, chuẩn bị nạp đạn, vòng sang phía bên kia để hạ gục những tên địch quân đó.
Nhưng khi đưa tay sờ vào, hắn lại cảm thấy một cảm giác dính nhớp truyền đến.
"Cái này. . ."
Nhìn kỹ, dưới ánh trăng mờ ảo, Trương Huyền mới phát hiện ra, phần eo bên trái của mình đã bị máu nhuộm ướt.
Hơn nữa, máu này là của hắn.
Mãi đến lúc này, Trương Huyện mới cảm thấy một cảm giác nóng rát truyền đến từ phần eo!
Trong cuộc đấu súng vừa rồi, hắn đã không thể thoát thân toàn mạng, mặc dù phản ứng của hắn đã đạt đến mức tối đa, nhưng vẫn bị một viên đạn bắn trúng.
"Chết tiệt. . ."
Trương Huyền dựa vào tường, thở hổn hển.
Bây giờ hắn chỉ còn một mình, lại còn bị thương, việc khởi động lại tử vong là điều chắc chắn.
Trong những nhiệm vụ trước đây, mỗi lần khởi động lại đều là cái chết tức khắc.
Mà bây giờ, cơn đau dữ dội từ vết thương truyền đến não, khiến trong lòng Trương Huyền không khỏi nảy sinh một tia do dự.
Mặc dù bây giờ hắn bị thương, nhưng lực lượng chủ lực đang thu hút hỏa lực từ phía trước, chỉ cần hắn muốn, vẫn có khả năng cao thoát thân.
Đến lúc đó, hắn tìm một góc bí mật, hoàn toàn có thể sống sót qua hai mươi bốn giờ để hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn.
Đang suy nghĩ, hắn có thể nghe rõ tiếng súng từ hướng lực lượng chủ lực ngày càng thưa thớt.
Hoặc là họ đã thất bại, hoặc là những người còn lại đã bắt đầu rút lui.
Nếu muốn đi, tốt nhất nên nhân cơ hội cuối cùng này.
Nhưng. . .
Nghĩ đến vẻ mặt của Thomas trước khi chết.
"Mẹ kiếp, không vào hang hổ sao bắt được hổ con! Chết thì chết! Làm lại từ đầu mà thôi!"
Trương Huyền nghiến răng, xé áo ngoài kiểm tra vết thương, may mắn, đó là vết thương xỏ xuyên qua.
Nếu viên đạn nằm lại trong cơ thể, động năng quay còn lại của nó gây ra sẽ đủ để khiến Trương Huyền gục ngay tại chỗ.
Sau khi xác định mình vẫn có khả năng hoạt động nhất định, Trương Huyền cố chịu đựng cơn đau ở phần eo, giơ súng lên hướng về phía trước tòa nhà nhỏ!
Lúc này, tin tức về việc quân địch xâm nhập thị trấn đã lan truyền khắp nơi.
Tại trung tâm thị trấn, cũng đã có nhiều binh lính đang nhanh chóng lục soát các ngóc ngách.
Trong mắt những tên lính Pháp, đám quân Đức đang trực diện giao chiến với họ chỉ là một màn đánh lạc hướng, chắc chắn sẽ có nhiều lính Đức khác từ các hướng khác nhau tiếp cận thị trấn.
Lúc này, Trương Huyền đang ở phía đông nam rìa thị trấn, trong thời gian ngắn hắn không cần lo lắng quân địch sẽ bao vây, nhưng cũng không thể nán lại đây quá lâu.
Đi vòng ra phía trước tòa nhà nhỏ, Trương Huyền cẩn thận thò đầu ra nhìn vào.
Chỉ thấy ở cửa, một tên lính địch đang cầm súng cảnh giác nhìn xung quanh.
Báng súng giáng mạnh vào thái dương một tên địch quân vừa định đứng dậy!
Bùm!
Tên lính này tầm mắt tối sầm, ngã gục xuống đất!
Không chờ tên địch quân còn lại kịp chĩa súng về phía mình, Trương Huyền đã bước tới, tung ra một cú đá chính diện!
Chiếc ủng chiến đấu in hằn lên ngực hắn ta!
Rầm!
Tên địch quân bị Trương Huyền đá lùi về phía sau mấy bước, ngã sõng soài trên mặt đất.
Nhưng Trương Huyền không định dừng lại, nhân lúc hắn chưa kịp hoàn hồn, Trương Huyền lao tới, đè hắn xuống đất!
Tay trái siết chặt đầu và mắt hắn ta, khống chế hành động và tầm nhìn của hắn.
Con dao găm đã được cầm sẵn trong tay phải của Trương Huyền, nhanh chóng đâm xuống liên tiếp!
Phập! Phập! Phập!
Họng, ngực, bụng!
Từ trên xuống dưới!
Ba nhát dao liên tiếp!
Nhát nào cũng trúng chỗ hiểm!
Toàn bộ quá trình tấn công bất ngờ diễn ra chưa đầy ba giây!
Bùm bùm. . . !
Một loạt tiếng súng vang lên từ phía sau.
Trương Huyền nhanh chóng lăn người sang một bên để tránh né.
Cửa lớn bị bắn thủng nhiều chỗ, mùn gỗ bay tứ tung.
Vài lỗ đạn xuyên qua cửa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cầm lấy khẩu súng trường của Thomas trên mặt đất, Trương Huyền vừa rút lui về phía cửa sổ phía sau, vừa bắn trả ra ngoài.
Trương Huyền không biết có bao nhiêu người bên ngoài, cũng không biết vị trí cụ thể của họ.
Cũng giống như những kẻ bên ngoài không biết trong nhà có bao nhiêu kẻ thù.
Cả hai bên đều không dám tiến tới, mà chỉ bắn qua lại cách một cánh cửa triển khoai một hồi đấu súng đơn giản!
Bị lép vế về hỏa lực, Trương Huyền biết mình không nên ở lại đây để đấu với đối phương.
Sau khi bắn vài phát, hắn trèo ra khỏi cửa sổ mà họ vừa mới vào.
Nghe thấy trong nhà không còn tiếng động, những người bên ngoài vẫn không dám xông vào ngay, bất chấp việc có đồng đội còn sống sót trong đó hay không, họ ném một quả lựu đạn vào qua cửa sổ!
Bùm!
Sau tiếng nổ, cánh cửa bị đá tung ra!
Bên ngoài, bốn tên lính cẩn thận giương súng nhìn vào bên trong.
Nhưng, trong nhà đã không còn bóng dáng kẻ thù.
Lúc này, Trương Huyền nhanh chóng di chuyển dọc theo bức tường của tòa nhà nhỏ, trốn sang phía bên kia.
"Chết tiệt. . ."
Trương Huyền đưa tay sờ vào túi đạn, chuẩn bị nạp đạn, vòng sang phía bên kia để hạ gục những tên địch quân đó.
Nhưng khi đưa tay sờ vào, hắn lại cảm thấy một cảm giác dính nhớp truyền đến.
"Cái này. . ."
Nhìn kỹ, dưới ánh trăng mờ ảo, Trương Huyền mới phát hiện ra, phần eo bên trái của mình đã bị máu nhuộm ướt.
Hơn nữa, máu này là của hắn.
Mãi đến lúc này, Trương Huyện mới cảm thấy một cảm giác nóng rát truyền đến từ phần eo!
Trong cuộc đấu súng vừa rồi, hắn đã không thể thoát thân toàn mạng, mặc dù phản ứng của hắn đã đạt đến mức tối đa, nhưng vẫn bị một viên đạn bắn trúng.
"Chết tiệt. . ."
Trương Huyền dựa vào tường, thở hổn hển.
Bây giờ hắn chỉ còn một mình, lại còn bị thương, việc khởi động lại tử vong là điều chắc chắn.
Trong những nhiệm vụ trước đây, mỗi lần khởi động lại đều là cái chết tức khắc.
Mà bây giờ, cơn đau dữ dội từ vết thương truyền đến não, khiến trong lòng Trương Huyền không khỏi nảy sinh một tia do dự.
Mặc dù bây giờ hắn bị thương, nhưng lực lượng chủ lực đang thu hút hỏa lực từ phía trước, chỉ cần hắn muốn, vẫn có khả năng cao thoát thân.
Đến lúc đó, hắn tìm một góc bí mật, hoàn toàn có thể sống sót qua hai mươi bốn giờ để hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn.
Đang suy nghĩ, hắn có thể nghe rõ tiếng súng từ hướng lực lượng chủ lực ngày càng thưa thớt.
Hoặc là họ đã thất bại, hoặc là những người còn lại đã bắt đầu rút lui.
Nếu muốn đi, tốt nhất nên nhân cơ hội cuối cùng này.
Nhưng. . .
Nghĩ đến vẻ mặt của Thomas trước khi chết.
"Mẹ kiếp, không vào hang hổ sao bắt được hổ con! Chết thì chết! Làm lại từ đầu mà thôi!"
Trương Huyền nghiến răng, xé áo ngoài kiểm tra vết thương, may mắn, đó là vết thương xỏ xuyên qua.
Nếu viên đạn nằm lại trong cơ thể, động năng quay còn lại của nó gây ra sẽ đủ để khiến Trương Huyền gục ngay tại chỗ.
Sau khi xác định mình vẫn có khả năng hoạt động nhất định, Trương Huyền cố chịu đựng cơn đau ở phần eo, giơ súng lên hướng về phía trước tòa nhà nhỏ!
Lúc này, tin tức về việc quân địch xâm nhập thị trấn đã lan truyền khắp nơi.
Tại trung tâm thị trấn, cũng đã có nhiều binh lính đang nhanh chóng lục soát các ngóc ngách.
Trong mắt những tên lính Pháp, đám quân Đức đang trực diện giao chiến với họ chỉ là một màn đánh lạc hướng, chắc chắn sẽ có nhiều lính Đức khác từ các hướng khác nhau tiếp cận thị trấn.
Lúc này, Trương Huyền đang ở phía đông nam rìa thị trấn, trong thời gian ngắn hắn không cần lo lắng quân địch sẽ bao vây, nhưng cũng không thể nán lại đây quá lâu.
Đi vòng ra phía trước tòa nhà nhỏ, Trương Huyền cẩn thận thò đầu ra nhìn vào.
Chỉ thấy ở cửa, một tên lính địch đang cầm súng cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.