Chương 11: Nổi Tiếng Bất Ngờ!
Tửu tâm mang quả quả
06/04/2023
Trên thực tế, rất nhiều bệnh viện thú y thu phí cực đắt, có thể nói là đi vào một chuyến, bị lột một tầng da, nhiều con thú cưng đều dựa vào bản lĩnh của chính mình để gia tăng giá bán cũng bởi lý do như vậy…
Nhớ đến cách nói này, sắc mặt cậu bé cũng hơi tái đi, trong lòng vô cùng lo lắng: Hiện giờ có cộng hết tất cả số tiền trên người cậu lại, cũng chỉ được bốn trăm tệ mà thôi!
Chỉ có bốn trăm tệ, e là không đủ...
Vừa khám, vừa kê thuốc cơ mà...
Lục Cảnh Hành nhìn về phía Quý Linh, anh quả thật không biết chuyện này.
"Là thế này." Quý Linh cầm hoá đơn tới, rành rọt tính từng khoản cho cậu bé: "Phí kiểm tra..."
Tất cả cộng lại là ba trăm năm mươi tệ.
Lần này đến lượt chủ nhân của Hoan Hoan kinh ngạc, cậu bé thốt lên: "Chỉ có ba trăm rưỡi thôi ạ?"
Ừm?
Lục Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn về phía Quý Linh: Chẳng lẽ cô ấy báo thiếu sao?
"A, không phải không phải." Cậu bé lập tức nhận ra sự ngu ngốc của mình, vội vàng bổ cứu [1]: "Ý của em là, em tưởng sẽ rất đắt, không ngờ lại rẻ như vậy... A không, cũng không rẻ, em… tổng cộng trong người em chỉ có bốn trăm tệ... A không phải."
[1]: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
Đến cuối cùng, cậu bé ảo não mà ngậm miệng lại, chỉ hận dưới mặt đất không thể nứt ra một cái lỗ, cho mình chui vào.
Quý Linh mỉm cười, hàng chân mày cong cong: "Tiệm của bọn chị mới khai trương, nên có giảm giá đó. Nếu em cảm thấy bọn chị có nhiều ưu đãi, về sau hãy giới thiệu nhiều bạn bè đến đây nha!"
"Được, được ạ, được ạ." Cậu bé cầm thuốc trên tay, trong mắt đầu cảm kích, nhẹ nhàng rời đi.
Chờ cậu bé vừa đi khỏi, Quý Linh lập tức nhìn về phía Lục Cảnh Hành với ánh mắt sáng quắc.
Lục Cảnh Hành vẫn đang suy nghĩ về tình huống vừa rồi, anh cảm thấy kỹ thuật băng bó của mình có chút thô ráp thì phải.
Kết quả là khi anh vừa ngẩng đầu lên, đã cảm nhận được ánh mắt của Quý Linh, trong lòng có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ông chủ, anh đây là đang giấu nghề nhé!" Quý Linh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn anh, rồi hưng phấn nói: "Anh quá lợi hại!? Khẳng định là trước kia anh từng học qua nghề này rồi có phải không? Anh đừng gạt tôi nữa, tôi đã biết anh rất lợi hại rồi."
"Không..." Lời giải thích đã đến bên miệng, Lục Cảnh Hành vội vàng dừng lại.
Sau này, anh vẫn sẽ tiếp tục học theo APP, và khẳng định là sẽ tiến bộ nhanh hơn người bình thường một chút.
Suy cho cùng, học trên này cũng tương đương với theo học một khóa đào tạo đặc biệt với thầy giáo là những vị đại lão trực tiếp chỉ điểm.
Nếu cứ duy trì tư thế của người mới học, sẽ không thể giải thích được sự tiến bộ vượt bậc của anh.
Nghĩ tới đây, anh liền ngậm miệng lại.
Cứ để cho Quý Linh hiểu lầm anh đã có sẵn một chút cơ sở đi!
Quý Linh thấy anh không có lên tiếng phủ nhận giải thích, hai mắt cô lại sáng lên: "A, quả nhiên! Bị em đoán trúng rồi!"
"Phải phải phải." Lục Cảnh Hành mỉm cười, mặc kệ cho cô suy đoán: "Chỗ chúng ta còn loại máy móc nào nữa?"
Anh cần phải nghiên cứu trước một chút, không thể cứ chờ tình huống khẩn cấp như vậy xảy ra, lại vùi đầu vào học được.
Lâm trận mới mài gươm là hành vi không tốt.
Quý Linh “A” lên một tiếng, rồi nhanh nhẹn dẫn anh đi xem: "Còn có cái máy này, nó cũng rất quan trọng..."
Vậy là cả một buổi chiều, Lục Cảnh Hành đều vùi đầu vào mày mò tìm hiểu.
Không cần phải nói, tiến bộ cực kỳ lớn.
Đó là anh nhận xét thôi, còn trong mắt Quý Linh, anh chỉ cố ý giả bộ xa lạ với những loại máy móc ấy, nhưng trên thực tế, vừa động tay vào, anh đã trực tiếp thao tác thuần thục rồi, thậm chí còn xem hiểu các loại số liệu, còn có thể tiến hành phân tích nữa chứ...
Chậc, quả nhiên là giả vờ.
Tất cả những chuyện này đều không thể thoát khỏi con mắt của cô đâu!
Sau khi Hoan Hoan được mang về, mọi người trong nhà đều vô cùng tức giận.
Một chú chó nhỏ như vậy, ai lại có thể xuống tay thâm độc đến mức này?
Nhiếp Bân trấn an Hoan Hoan xong, càng nghĩ càng tức giận, cậu lập tức lên diễn đàn của trường học đăng bài post: 【 Gần trường học có người ngược đãi chó! 】
Sau đó, cậu bé viết ra toàn bộ những gì Hoan Hoan đã gặp phải, còn kèm theo ảnh chụp. Dáng vẻ đáng thương của tiểu Hoan Hoan lập tức nhận được rất nhiều bạn học đồng tình, thương xong.
Đương nhiên, Nhiếp Bân cũng thuận tiện khen ngợi tiệm thú cưng【 Sủng Ái Hữu Gia 】 một phen: Đặc biệt là bác sĩ thú y của bọn họ rất chuyên nghiệp, rất giỏi, quan trọng nhất là, giá cả rất rẻ!
Ngay cả Lục Cảnh Hành cũng không biết, bằng một cách khó hiểu nào đó, cửa tiệm của bọn họ đã trở nên nổi tiếng ở khu vực xung quanh rồi.
Và trong lúc danh tiếng của cửa tiệm tăng lên, anh lại dành cả buổi chiều ngâm mình trong tiệm, không ngừng nghiên cứu và học tập.
Nhớ đến cách nói này, sắc mặt cậu bé cũng hơi tái đi, trong lòng vô cùng lo lắng: Hiện giờ có cộng hết tất cả số tiền trên người cậu lại, cũng chỉ được bốn trăm tệ mà thôi!
Chỉ có bốn trăm tệ, e là không đủ...
Vừa khám, vừa kê thuốc cơ mà...
Lục Cảnh Hành nhìn về phía Quý Linh, anh quả thật không biết chuyện này.
"Là thế này." Quý Linh cầm hoá đơn tới, rành rọt tính từng khoản cho cậu bé: "Phí kiểm tra..."
Tất cả cộng lại là ba trăm năm mươi tệ.
Lần này đến lượt chủ nhân của Hoan Hoan kinh ngạc, cậu bé thốt lên: "Chỉ có ba trăm rưỡi thôi ạ?"
Ừm?
Lục Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn về phía Quý Linh: Chẳng lẽ cô ấy báo thiếu sao?
"A, không phải không phải." Cậu bé lập tức nhận ra sự ngu ngốc của mình, vội vàng bổ cứu [1]: "Ý của em là, em tưởng sẽ rất đắt, không ngờ lại rẻ như vậy... A không, cũng không rẻ, em… tổng cộng trong người em chỉ có bốn trăm tệ... A không phải."
[1]: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
Đến cuối cùng, cậu bé ảo não mà ngậm miệng lại, chỉ hận dưới mặt đất không thể nứt ra một cái lỗ, cho mình chui vào.
Quý Linh mỉm cười, hàng chân mày cong cong: "Tiệm của bọn chị mới khai trương, nên có giảm giá đó. Nếu em cảm thấy bọn chị có nhiều ưu đãi, về sau hãy giới thiệu nhiều bạn bè đến đây nha!"
"Được, được ạ, được ạ." Cậu bé cầm thuốc trên tay, trong mắt đầu cảm kích, nhẹ nhàng rời đi.
Chờ cậu bé vừa đi khỏi, Quý Linh lập tức nhìn về phía Lục Cảnh Hành với ánh mắt sáng quắc.
Lục Cảnh Hành vẫn đang suy nghĩ về tình huống vừa rồi, anh cảm thấy kỹ thuật băng bó của mình có chút thô ráp thì phải.
Kết quả là khi anh vừa ngẩng đầu lên, đã cảm nhận được ánh mắt của Quý Linh, trong lòng có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ông chủ, anh đây là đang giấu nghề nhé!" Quý Linh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn anh, rồi hưng phấn nói: "Anh quá lợi hại!? Khẳng định là trước kia anh từng học qua nghề này rồi có phải không? Anh đừng gạt tôi nữa, tôi đã biết anh rất lợi hại rồi."
"Không..." Lời giải thích đã đến bên miệng, Lục Cảnh Hành vội vàng dừng lại.
Sau này, anh vẫn sẽ tiếp tục học theo APP, và khẳng định là sẽ tiến bộ nhanh hơn người bình thường một chút.
Suy cho cùng, học trên này cũng tương đương với theo học một khóa đào tạo đặc biệt với thầy giáo là những vị đại lão trực tiếp chỉ điểm.
Nếu cứ duy trì tư thế của người mới học, sẽ không thể giải thích được sự tiến bộ vượt bậc của anh.
Nghĩ tới đây, anh liền ngậm miệng lại.
Cứ để cho Quý Linh hiểu lầm anh đã có sẵn một chút cơ sở đi!
Quý Linh thấy anh không có lên tiếng phủ nhận giải thích, hai mắt cô lại sáng lên: "A, quả nhiên! Bị em đoán trúng rồi!"
"Phải phải phải." Lục Cảnh Hành mỉm cười, mặc kệ cho cô suy đoán: "Chỗ chúng ta còn loại máy móc nào nữa?"
Anh cần phải nghiên cứu trước một chút, không thể cứ chờ tình huống khẩn cấp như vậy xảy ra, lại vùi đầu vào học được.
Lâm trận mới mài gươm là hành vi không tốt.
Quý Linh “A” lên một tiếng, rồi nhanh nhẹn dẫn anh đi xem: "Còn có cái máy này, nó cũng rất quan trọng..."
Vậy là cả một buổi chiều, Lục Cảnh Hành đều vùi đầu vào mày mò tìm hiểu.
Không cần phải nói, tiến bộ cực kỳ lớn.
Đó là anh nhận xét thôi, còn trong mắt Quý Linh, anh chỉ cố ý giả bộ xa lạ với những loại máy móc ấy, nhưng trên thực tế, vừa động tay vào, anh đã trực tiếp thao tác thuần thục rồi, thậm chí còn xem hiểu các loại số liệu, còn có thể tiến hành phân tích nữa chứ...
Chậc, quả nhiên là giả vờ.
Tất cả những chuyện này đều không thể thoát khỏi con mắt của cô đâu!
Sau khi Hoan Hoan được mang về, mọi người trong nhà đều vô cùng tức giận.
Một chú chó nhỏ như vậy, ai lại có thể xuống tay thâm độc đến mức này?
Nhiếp Bân trấn an Hoan Hoan xong, càng nghĩ càng tức giận, cậu lập tức lên diễn đàn của trường học đăng bài post: 【 Gần trường học có người ngược đãi chó! 】
Sau đó, cậu bé viết ra toàn bộ những gì Hoan Hoan đã gặp phải, còn kèm theo ảnh chụp. Dáng vẻ đáng thương của tiểu Hoan Hoan lập tức nhận được rất nhiều bạn học đồng tình, thương xong.
Đương nhiên, Nhiếp Bân cũng thuận tiện khen ngợi tiệm thú cưng【 Sủng Ái Hữu Gia 】 một phen: Đặc biệt là bác sĩ thú y của bọn họ rất chuyên nghiệp, rất giỏi, quan trọng nhất là, giá cả rất rẻ!
Ngay cả Lục Cảnh Hành cũng không biết, bằng một cách khó hiểu nào đó, cửa tiệm của bọn họ đã trở nên nổi tiếng ở khu vực xung quanh rồi.
Và trong lúc danh tiếng của cửa tiệm tăng lên, anh lại dành cả buổi chiều ngâm mình trong tiệm, không ngừng nghiên cứu và học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.