Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 351: Chắc chắn là như vậy!
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Ngụy Xuyên trừng lớn mắt: "Ui là trời! Anh Dật, anh bá đạo như vậy sao? Quá lợi hại rồi nha!"
Mấy cô gái xung quanh đều nhìn Triệu Dật với ánh mắt ngưỡng mộ, vừa rồi nhìn thấy Triệu Dật không đứng ra còn tưởng rằng hắn sợ hãi. Bây giờ xem ra là không thèm để ý mấy tên lưu manh đến gây chuyện kia.
Một người đánh sáu, bảy người, đánh đến mức người ta phải quỳ xuống đất xin tha, quá lợi hại!
Đẹp trai như vậy, lại có khí chất như vậy, còn biết đánh nhau thật sự khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn!
Tôn Lượng cười nói: "Tôi có quen biết người đứng đầu của đám người này, bọn họ cũng không hoàn toàn là bọn du thủ du thực, họ là đàn em của Tề Lão Thất. Người này có mở công ty chuyên phá dỡ và di dời, các cậu biết đấy, việc phá dỡ và di dời tương đối phức tạp, đàn em của hắn cũng đều là ngư long hỗn tạp...”
Ngụy Xuyên khen ngợi nói: "Anh Lượng thật sự quá tuyệt vời, quen biết đủ loại người."
Tôn Lượng rất khiêm tốn nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng mà người anh em à. Cái tên Lôi Uy này nổi tiếng keo kiệt, có thù tất báo. Hôm nay ở đây lại bị mất mặt quá lớn, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngày thường cậu em cẩn thận một chút đấy, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi...”
Ngụy Xuyên cười nói: "Nhiều nhất hắn ta chỉ muốn tìm người đánh anh Dật, nhưng anh Dật lại có năng lực đánh nhau như vậy, e rằng chỉ là tự làm nhục mình mà thôi."
Tôn Lượng cảnh cáo nói: "Cẩn thận một chút cũng không thừa."
Triệu Dật khịt mũi cười nói: "Được, cám ơn anh Lượng đã nhắc nhở. Được rồi, chúng ta uống tiếp đi..."
Ở ven đường, Lôi Uy đang phì phèo điếu thuốc, ánh mắt có chút u ám.
"Đinh Triển, thằng nhóc đó rốt cuộc là ai vậy? Còn không nói một lời mà Lục Đào và Tôn Lượng đã nóng lòng muốn nhảy lên bảo vệ cho nó..."
Lôi Uy không phải kẻ ngốc, sau khi ra ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, hắn ta đã tỉnh táo trở lại nên cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Dựa theo thông tin mà hắn ta nghe được trước đó, Triệu Dật chỉ là một tên con nhà giàu mới nổi. Tài sản gia đình chỉ có hơn 8 triệu, mặc dù có mở công ty riêng nhưng chỉ có vốn đăng ký là 300 ngàn. Hơn nữa hắn còn là người ở Thiên Phủ, chút đồ vật này có tính là cái gì đâu chứ?
Có thể Lục Đào còn trẻ lại là bạn cùng phòng nên cảm thấy không bỏ được mặt mũi, do đó muốn nhúng tay vào. Nhưng mà Tôn Lượng lại là người đầu tiên đứng dậy, không cho mình chút thể diện nào, trực tiếp đem người mình đã gọi đến đuổi đi. Hơn nữa tên con trai ông chủ cửa hàng lẩu cũng là một bộ dạng không chút sợ hãi, không ngại đánh nhau...
Có phải là vì Lục Đào cho nên bọn họ đều không sợ mình?
Nhưng có điều gì đó không ổn. Từ đầu mình đã nói rõ là muốn nhắm vào Triệu Dật, mà Triệu Dật ngồi ở đó còn chưa cử động một chút nào, cũng không lên tiếng, thần sắc bình tĩnh, dường như không có chút lo lắng nào.
Đinh Triển suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi chỉ gặp cậu ta một lần, không biết rõ cho lắm, nhưng Lục Đào đã nói bọn họ đang hợp tác làm ăn hay gì đó..."
Hợp tác sao?
Suy nghĩ của Lôi Uy đột nhiên phát hiện rất nhiều thứ, Tôn Lượng có quan hệ và tiền bạc, nhà họ Lục thì có quyền. Nếu muốn hợp tác thì có thể trực tiếp hợp tác là được?
Công ty đầu tư Phi Dật sao?
Hai mắt Lôi Uy sáng lên, chẳng lẽ tên nhóc Triệu Dật này đang giúp Tôn Lượng và Lục Đào làm một số chuyện không thích hợp sao? Nói một cách đơn giản chính là người đại diện của bọn họ?
Nếu là như vậy thì lợi ích của bọn họ đương nhiên giống nhau. Muốn động đến Triệu Dật thì Lục Đào và Tôn Lượng đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ cậu ta.
Chắc chắn là như vậy!
Lôi Uy cảm thấy mình đã nắm được yếu điểm, xua tay nói: "Được rồi, cậu về trước đi".
Lôi Uy ngồi trở lại xe, nghĩ đến chuyện hôm nay, sắc mặt có chút ảm đạm.
Trên đời không có bức tường nào kín gió, sự tình hôm nay nhất định sẽ bị truyền ra, sợ rằng sẽ mất mặt thật lớn, làm sao có thể lấy lại mặt mũi đây chứ?
Lục Đào là không thể động vào. Người duy nhất có thể động vào cũng chỉ có tên Triệu Dật kia mà thôi.
Làm thế nào động vào nó đây?
Giết?
Nếu mà giết hắn thì bị hoài nghi nhiều nhất chính là mình, dù sao mọi người đều đang nhìn chằm chằm. Hơn nữa muốn giết một người, cũng phải tìm người xử lý thật tốt mới được. Dù sao loại chuyện giết người thế này bị bắt được thì chỉ có con đường chết, tiền có nhiều đi nữa thì cũng phải có mạng mới tiêu hết được nha.
Đánh cho tàn phế?
Mấy cô gái xung quanh đều nhìn Triệu Dật với ánh mắt ngưỡng mộ, vừa rồi nhìn thấy Triệu Dật không đứng ra còn tưởng rằng hắn sợ hãi. Bây giờ xem ra là không thèm để ý mấy tên lưu manh đến gây chuyện kia.
Một người đánh sáu, bảy người, đánh đến mức người ta phải quỳ xuống đất xin tha, quá lợi hại!
Đẹp trai như vậy, lại có khí chất như vậy, còn biết đánh nhau thật sự khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn!
Tôn Lượng cười nói: "Tôi có quen biết người đứng đầu của đám người này, bọn họ cũng không hoàn toàn là bọn du thủ du thực, họ là đàn em của Tề Lão Thất. Người này có mở công ty chuyên phá dỡ và di dời, các cậu biết đấy, việc phá dỡ và di dời tương đối phức tạp, đàn em của hắn cũng đều là ngư long hỗn tạp...”
Ngụy Xuyên khen ngợi nói: "Anh Lượng thật sự quá tuyệt vời, quen biết đủ loại người."
Tôn Lượng rất khiêm tốn nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng mà người anh em à. Cái tên Lôi Uy này nổi tiếng keo kiệt, có thù tất báo. Hôm nay ở đây lại bị mất mặt quá lớn, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngày thường cậu em cẩn thận một chút đấy, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi...”
Ngụy Xuyên cười nói: "Nhiều nhất hắn ta chỉ muốn tìm người đánh anh Dật, nhưng anh Dật lại có năng lực đánh nhau như vậy, e rằng chỉ là tự làm nhục mình mà thôi."
Tôn Lượng cảnh cáo nói: "Cẩn thận một chút cũng không thừa."
Triệu Dật khịt mũi cười nói: "Được, cám ơn anh Lượng đã nhắc nhở. Được rồi, chúng ta uống tiếp đi..."
Ở ven đường, Lôi Uy đang phì phèo điếu thuốc, ánh mắt có chút u ám.
"Đinh Triển, thằng nhóc đó rốt cuộc là ai vậy? Còn không nói một lời mà Lục Đào và Tôn Lượng đã nóng lòng muốn nhảy lên bảo vệ cho nó..."
Lôi Uy không phải kẻ ngốc, sau khi ra ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, hắn ta đã tỉnh táo trở lại nên cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Dựa theo thông tin mà hắn ta nghe được trước đó, Triệu Dật chỉ là một tên con nhà giàu mới nổi. Tài sản gia đình chỉ có hơn 8 triệu, mặc dù có mở công ty riêng nhưng chỉ có vốn đăng ký là 300 ngàn. Hơn nữa hắn còn là người ở Thiên Phủ, chút đồ vật này có tính là cái gì đâu chứ?
Có thể Lục Đào còn trẻ lại là bạn cùng phòng nên cảm thấy không bỏ được mặt mũi, do đó muốn nhúng tay vào. Nhưng mà Tôn Lượng lại là người đầu tiên đứng dậy, không cho mình chút thể diện nào, trực tiếp đem người mình đã gọi đến đuổi đi. Hơn nữa tên con trai ông chủ cửa hàng lẩu cũng là một bộ dạng không chút sợ hãi, không ngại đánh nhau...
Có phải là vì Lục Đào cho nên bọn họ đều không sợ mình?
Nhưng có điều gì đó không ổn. Từ đầu mình đã nói rõ là muốn nhắm vào Triệu Dật, mà Triệu Dật ngồi ở đó còn chưa cử động một chút nào, cũng không lên tiếng, thần sắc bình tĩnh, dường như không có chút lo lắng nào.
Đinh Triển suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi chỉ gặp cậu ta một lần, không biết rõ cho lắm, nhưng Lục Đào đã nói bọn họ đang hợp tác làm ăn hay gì đó..."
Hợp tác sao?
Suy nghĩ của Lôi Uy đột nhiên phát hiện rất nhiều thứ, Tôn Lượng có quan hệ và tiền bạc, nhà họ Lục thì có quyền. Nếu muốn hợp tác thì có thể trực tiếp hợp tác là được?
Công ty đầu tư Phi Dật sao?
Hai mắt Lôi Uy sáng lên, chẳng lẽ tên nhóc Triệu Dật này đang giúp Tôn Lượng và Lục Đào làm một số chuyện không thích hợp sao? Nói một cách đơn giản chính là người đại diện của bọn họ?
Nếu là như vậy thì lợi ích của bọn họ đương nhiên giống nhau. Muốn động đến Triệu Dật thì Lục Đào và Tôn Lượng đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ cậu ta.
Chắc chắn là như vậy!
Lôi Uy cảm thấy mình đã nắm được yếu điểm, xua tay nói: "Được rồi, cậu về trước đi".
Lôi Uy ngồi trở lại xe, nghĩ đến chuyện hôm nay, sắc mặt có chút ảm đạm.
Trên đời không có bức tường nào kín gió, sự tình hôm nay nhất định sẽ bị truyền ra, sợ rằng sẽ mất mặt thật lớn, làm sao có thể lấy lại mặt mũi đây chứ?
Lục Đào là không thể động vào. Người duy nhất có thể động vào cũng chỉ có tên Triệu Dật kia mà thôi.
Làm thế nào động vào nó đây?
Giết?
Nếu mà giết hắn thì bị hoài nghi nhiều nhất chính là mình, dù sao mọi người đều đang nhìn chằm chằm. Hơn nữa muốn giết một người, cũng phải tìm người xử lý thật tốt mới được. Dù sao loại chuyện giết người thế này bị bắt được thì chỉ có con đường chết, tiền có nhiều đi nữa thì cũng phải có mạng mới tiêu hết được nha.
Đánh cho tàn phế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.