Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 441: Chắc là ở trên lầu rồi
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Tuy nhiên, khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng Liễu Vũ Phi cũng không nghĩ nhiều, dù sao Triệu Dật lợi hại và có bản lĩnh, đó cũng là chuyện tốt nha!
Liễu Vũ Phi: "Bên con cũng đã được nghỉ, sau đó con sẽ lái xe về nhà. Tận dụng mấy ngày nghỉ này lái xe nhiều hơn để luyện tập cho thành thạo.”
Tô Nhã cười nói: "Con hỏi Triệu Dật buổi tối có việc gì không, nếu không có việc gì thì cùng nhau đến nhà ăn cơm đi. Lúc trước cậu ấy nhờ mẹ làm giúp chút chuyện, mẹ cũng đã làm xong rồi. ”
Liễu Vũ Phi quay đầu hỏi: "Mẹ em bảo chúng ta đến nhà ăn cơm tối, còn nói là chuyện mà anh nhờ mẹ thì mẹ đã làm xong rồi… Anh có thời gian không?”
Triệu Dật cười nói: "Được rồi, dì Tô triệu hoán, nhất định phải có thời gian mới được nha.”
Liễu Vũ Phi mỉm cười nói với mẹ: "Anh ấy nói được. ”
Trên mặt Tô Nhã lộ ra nụ cười: "Được, vậy lát nữa mẹ sẽ tan làm sớm và đi mua thức ăn.”
Liễu Vũ Phi nhìn thời gian nói: "Buổi chiều bọn con cũng không có việc gì, để bọn con đi mua thức ăn đi, đến lúc đó mẹ trở về làm là được. ”
Tô Nhã cười nói: "Cũng được, các con tự mình xem thích ăn cái gì thì mua cái đó, mẹ về thì sẽ làm.”
“Vâng!”
......
Hoàn tất thủ tục, Liễu Vũ Phi lái xe mới đi dạo vài vòng trong bãi đỗ xe của cửa hàng 4S, sau khi quen thuộc các loại thao tác thì lúc này mới lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.
Hai người lái xe đến siêu thị gần nhà Tô Nhã rồi đậu xe dưới bãi xe ở tầng hầm. Sau đó cùng nhau đẩy giỏ hàng đi dạo trong siêu thị.
"Anh thích ăn gì?"
Triệu Dật cười nói: "Nếu không thì chúng ta mua chút hải sản, chỉ là có khiến dì Tô khó xử lý hay không?”
Liễu Vũ Ung cười hì hì nói: "Mẹ em làm hải sản rất ngon đó nha. ”
Triệu Dật lúc này vỗ tay nói: "Hôm nay đã là kỳ nghỉ, vậy chúng ta mua chút hải sản, chúc mừng một chút đi ”
“Được.”
Hai người Triệu Dật đi tới nơi chuyên môn bán các loại hàng tươi sống, ánh mắt rơi vào trên người con cua hoàng đế chân thật dài kia.
"Làm một con cua hoàng đế ăn đi. ”
Bỏ ra 1.200 tệ để mua một con cua hoàng đế, sau đó làm thêm một con tôm hùm úc, một kg tôm hùm đất, mực, bào ngư, vân vân… Sau đó mua một số món ăn phụ, cuối cùng chọn hai chai rượu vang đỏ trong khu vực bán rượu vang.
"Được rồi, đủ ăn rồi."
Đặt đồ ăn vào bếp xong, Liễu Vũ Phi lôi kéo Triệu Dật đi vào phòng mình: "Tối nay uống rượu, anh cứ ở chỗ này đi. ”
Triệu Dật đánh giá phòng Liễu Vũ Phi: "Được… à, phòng này của em đều không để đồ trang trí hay vật phẩm gì hết vậy.”
Liễu Vũ Phi giải thích: "Nơi này chỉ là nơi ở tạm, tuy rằng coi như là nhà nhưng dù sao mẹ em cũng chỉ ở tạm sau khi làm việc. Em thì chỉ ở lại vào cuối tuần một chút, tổng cộng cũng không ở được mấy ngày…”
Liễu Vũ Phi xoay người, ôm lấy Triệu Dật: "Cám ơn anh đã cho em món quà.”
Triệu Dật cười nói: "Em thích là được rồi. ”
Liễu Vũ Phi cắn cắn môi nói: "Sáng mai anh phải rời đi đúng không? ”
Triệu Dật gật đầu: "Đúng thế, anh có chút chuyện phải đi xử lý. ”
Liễu Vũ Lâm chớp chớp mắt: "Hiện tại trong nhà không có ai..."
Tô Nhã mở cửa phòng lập tức thấy hai đôi giày đã được thay ra trước cửa.
Bọn nó mua thức ăn về rồi sao?
Tô Nhã đi vào nhà bếp, thấy trong bếp bày đủ loại nguyên liệu hải sản.
Sau một hồi xem xét, trên mặt Tô Nhã xuất hiện nụ cười.
Chuẩn bị rất đầy đủ, buổi tối có thể bày một bữa tiệc hải sản… Chỉ là không biết hai đứa nhóc đang ở đâu?
“Phi Phi…”
Tô Nhã gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.
Chắc là ở trên lầu rồi.
Tô Nhã đi lên cầu thang, thấy cửa phòng của Liễu Vũ Phi đóng chặt. Đang định gõ cửa thì chợt nghe được giọng nói của Liễu Vũ Phi vọng ra từ trong phòng.
Bước chân của Tô Nhã lập tức dừng lại.
Cuộc đối thoại giữa Triệu Dật và Liễu Vũ Phi, Tô Nhã đứng ở cầu thang đều nghe thấy rất rõ ràng.
Có lẽ Triệu Dật và Liễu Vũ Phi cũng đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mỗi người một câu nói không ngừng nghỉ. Nhất là Liễu Vũ Phi, càng nói càng không thể dừng lại.
Tô Nhã cảm thấy nghe lén dường như là một hành vi không tốt, nhưng những gì hai người nói lại thu hút Tô Nhã một cách mãnh liệt. Nó giống như một cái nam châm hút lấy bà, khiến bà không thể động đậy.
Sau khi nghe xong, bà cũng không biết đã nghe được bao lâu.
Mãi cho đến khi Triệu Dật và Liễu Vũ Phi ở trong phòng nói đến khô cả họng, mệt mỏi ngừng nói chuyện thì Tô Nhã mới rón rén rời đi. Có thể là đứng hơi lâu, chân bà cũng hơi tê dại. Bà đưa tay nhẹ nhàng vịn vào tường, rón rén trở về phòng của mình, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng. Không muốn bị hai người phát hiện mình nghe lén bọn nó nói chuyện.
“Ai da! Cũng gần năm giờ rưỡi mà mẹ em còn chưa trở về sao?”
Liễu Vũ Phi bước ra khỏi phòng ngủ, mái tóc còn hơi ẩm ướt. Triệu Dật đi theo sau cô, tóc cũng hơi ẩm ướt.
Triệu Dật cười nói: “Hay là chúng ta làm trước đi?”
Vẻ mặt Liễu Vũ Phi đau khổ: “Em không biết làm nhiều thứ như vậy..” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Triệu Dật mỉm cười: “Để anh! Trước tiên làm đơn giản một chút.”
Liễu Vũ Phi: "Bên con cũng đã được nghỉ, sau đó con sẽ lái xe về nhà. Tận dụng mấy ngày nghỉ này lái xe nhiều hơn để luyện tập cho thành thạo.”
Tô Nhã cười nói: "Con hỏi Triệu Dật buổi tối có việc gì không, nếu không có việc gì thì cùng nhau đến nhà ăn cơm đi. Lúc trước cậu ấy nhờ mẹ làm giúp chút chuyện, mẹ cũng đã làm xong rồi. ”
Liễu Vũ Phi quay đầu hỏi: "Mẹ em bảo chúng ta đến nhà ăn cơm tối, còn nói là chuyện mà anh nhờ mẹ thì mẹ đã làm xong rồi… Anh có thời gian không?”
Triệu Dật cười nói: "Được rồi, dì Tô triệu hoán, nhất định phải có thời gian mới được nha.”
Liễu Vũ Phi mỉm cười nói với mẹ: "Anh ấy nói được. ”
Trên mặt Tô Nhã lộ ra nụ cười: "Được, vậy lát nữa mẹ sẽ tan làm sớm và đi mua thức ăn.”
Liễu Vũ Phi nhìn thời gian nói: "Buổi chiều bọn con cũng không có việc gì, để bọn con đi mua thức ăn đi, đến lúc đó mẹ trở về làm là được. ”
Tô Nhã cười nói: "Cũng được, các con tự mình xem thích ăn cái gì thì mua cái đó, mẹ về thì sẽ làm.”
“Vâng!”
......
Hoàn tất thủ tục, Liễu Vũ Phi lái xe mới đi dạo vài vòng trong bãi đỗ xe của cửa hàng 4S, sau khi quen thuộc các loại thao tác thì lúc này mới lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.
Hai người lái xe đến siêu thị gần nhà Tô Nhã rồi đậu xe dưới bãi xe ở tầng hầm. Sau đó cùng nhau đẩy giỏ hàng đi dạo trong siêu thị.
"Anh thích ăn gì?"
Triệu Dật cười nói: "Nếu không thì chúng ta mua chút hải sản, chỉ là có khiến dì Tô khó xử lý hay không?”
Liễu Vũ Ung cười hì hì nói: "Mẹ em làm hải sản rất ngon đó nha. ”
Triệu Dật lúc này vỗ tay nói: "Hôm nay đã là kỳ nghỉ, vậy chúng ta mua chút hải sản, chúc mừng một chút đi ”
“Được.”
Hai người Triệu Dật đi tới nơi chuyên môn bán các loại hàng tươi sống, ánh mắt rơi vào trên người con cua hoàng đế chân thật dài kia.
"Làm một con cua hoàng đế ăn đi. ”
Bỏ ra 1.200 tệ để mua một con cua hoàng đế, sau đó làm thêm một con tôm hùm úc, một kg tôm hùm đất, mực, bào ngư, vân vân… Sau đó mua một số món ăn phụ, cuối cùng chọn hai chai rượu vang đỏ trong khu vực bán rượu vang.
"Được rồi, đủ ăn rồi."
Đặt đồ ăn vào bếp xong, Liễu Vũ Phi lôi kéo Triệu Dật đi vào phòng mình: "Tối nay uống rượu, anh cứ ở chỗ này đi. ”
Triệu Dật đánh giá phòng Liễu Vũ Phi: "Được… à, phòng này của em đều không để đồ trang trí hay vật phẩm gì hết vậy.”
Liễu Vũ Phi giải thích: "Nơi này chỉ là nơi ở tạm, tuy rằng coi như là nhà nhưng dù sao mẹ em cũng chỉ ở tạm sau khi làm việc. Em thì chỉ ở lại vào cuối tuần một chút, tổng cộng cũng không ở được mấy ngày…”
Liễu Vũ Phi xoay người, ôm lấy Triệu Dật: "Cám ơn anh đã cho em món quà.”
Triệu Dật cười nói: "Em thích là được rồi. ”
Liễu Vũ Phi cắn cắn môi nói: "Sáng mai anh phải rời đi đúng không? ”
Triệu Dật gật đầu: "Đúng thế, anh có chút chuyện phải đi xử lý. ”
Liễu Vũ Lâm chớp chớp mắt: "Hiện tại trong nhà không có ai..."
Tô Nhã mở cửa phòng lập tức thấy hai đôi giày đã được thay ra trước cửa.
Bọn nó mua thức ăn về rồi sao?
Tô Nhã đi vào nhà bếp, thấy trong bếp bày đủ loại nguyên liệu hải sản.
Sau một hồi xem xét, trên mặt Tô Nhã xuất hiện nụ cười.
Chuẩn bị rất đầy đủ, buổi tối có thể bày một bữa tiệc hải sản… Chỉ là không biết hai đứa nhóc đang ở đâu?
“Phi Phi…”
Tô Nhã gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.
Chắc là ở trên lầu rồi.
Tô Nhã đi lên cầu thang, thấy cửa phòng của Liễu Vũ Phi đóng chặt. Đang định gõ cửa thì chợt nghe được giọng nói của Liễu Vũ Phi vọng ra từ trong phòng.
Bước chân của Tô Nhã lập tức dừng lại.
Cuộc đối thoại giữa Triệu Dật và Liễu Vũ Phi, Tô Nhã đứng ở cầu thang đều nghe thấy rất rõ ràng.
Có lẽ Triệu Dật và Liễu Vũ Phi cũng đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mỗi người một câu nói không ngừng nghỉ. Nhất là Liễu Vũ Phi, càng nói càng không thể dừng lại.
Tô Nhã cảm thấy nghe lén dường như là một hành vi không tốt, nhưng những gì hai người nói lại thu hút Tô Nhã một cách mãnh liệt. Nó giống như một cái nam châm hút lấy bà, khiến bà không thể động đậy.
Sau khi nghe xong, bà cũng không biết đã nghe được bao lâu.
Mãi cho đến khi Triệu Dật và Liễu Vũ Phi ở trong phòng nói đến khô cả họng, mệt mỏi ngừng nói chuyện thì Tô Nhã mới rón rén rời đi. Có thể là đứng hơi lâu, chân bà cũng hơi tê dại. Bà đưa tay nhẹ nhàng vịn vào tường, rón rén trở về phòng của mình, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng. Không muốn bị hai người phát hiện mình nghe lén bọn nó nói chuyện.
“Ai da! Cũng gần năm giờ rưỡi mà mẹ em còn chưa trở về sao?”
Liễu Vũ Phi bước ra khỏi phòng ngủ, mái tóc còn hơi ẩm ướt. Triệu Dật đi theo sau cô, tóc cũng hơi ẩm ướt.
Triệu Dật cười nói: “Hay là chúng ta làm trước đi?”
Vẻ mặt Liễu Vũ Phi đau khổ: “Em không biết làm nhiều thứ như vậy..” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Triệu Dật mỉm cười: “Để anh! Trước tiên làm đơn giản một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.