Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 364: Chỉ là chạm tay một chút thôi mà
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
“Con bé không về sao?”
Ánh mắt Tô Nhã thoáng có chút mất tự nhiên nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, trên mặt lại lần nữa xuất hiện nụ cười: “Vậy thì chúng ta ăn thôi!”
Tô Nhã lấy ra một chai rượu vang đỏ, cười nói: “Biết cháu thích uống rượu, rượu đế thì mạnh uống chút rượu vang đỏ thì tốt hơn!”
“Được ạ!”
Triệu Dật cũng không khách sáo, lập tức đồng ý. Chỉ là trong lòng cũng có chút khó chịu khác thường.
Nếu có Liễu Vũ Phi ở đây, đương nhiên mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà không có Liễu Vũ Phi, hoàn cảnh này có hơi kỳ lạ.
Hai người?
Còn uống rượu vang đỏ?
Phòng ăn là một bàn ăn hình vuông bằng gỗ sồi đỏ, Triệu Dật và Tô Nhã ngồi đối diện nhau.
Tô Nhã xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười trên mặt cũng rất hiền từ.
Triệu Dật đẹp trai tự tin, cười lên có vẻ tự tin của một người đàn ông thành đạt.
“Được rồi! Nếm thử sườn heo xem hương vị như thế nào?”
Tô Nhã là chủ nhà mời Triệu Dật ăn cơm, đương nhiên cũng nhiệt tình cầm đôi đũa trên bàn gắp cho Triệu Dật một miếng sườn.
Triệu Dật ăn thử một miếng, khen ngợi: “Rất ngon! Tay nghề của cô Tô thực sự là quá tuyệt vời. Hôm nay cháu có lộc ăn rồi.”
Tô Nhã nghe Triệu Dật khen ngợi như vậy, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ.
Là một đầu bếp, ai không hy vọng món ăn mình làm ra có thể được thực khách khen ngợi cơ chứ?
Tô Nhã cầm ly rượu lên: “Tiểu Dật! Lần này cô phải cám ơn cháu. Cháu mang cô đi cùng, giúp cô kiếm được một số tiền lớn như vậy. Trước đây cô có hơi thiếu tiền một chút, thế nhưng bây giờ cơ bản là có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Triệu Dật nâng ly cụng ly Tô Nhã một cái: “Thật ra cũng là giúp đỡ nhau thôi. Nếu như không phải có tiền của mọi người, chỉ dựa vào chút tiền của cháu thì cùng lắm cũng chỉ kiếm được chút lời trên thị trường chứng khoán. Đoán chừng có thể ăn được 40% lợi nhuận là cao rồi, nhưng mà thời gian hơi lâu, lợi nhuận không lớn. Hơn nữa khoảng cách cũng dài, cũng khá phức tạp.”
Tô Nhã nhìn dáng vẻ tao nhã lịch sự, tự tin, chín chắn của Triệu Dật ngồi đối diện, nhìn hắn nói chuyện thẳng thắn, trong lòng bỗng nhiên bị kích thích một chút.
Bà vậy mà bỗng nhiên sinh ra cảm giác như mình đang hẹn hò.
Hai người ở cùng nhau.
Rượu vang đỏ.
Chỉ thiếu vài cây nến…
Suy nghĩ này làm cho nhịp tim Tô Nhã bỗng nhiên đập nhanh, khuôn mặt bất chợt ửng đỏ.
Cái con bé chết dẫm kia, sao bỗng nhiên lại không về cơ chứ?
Khiến cho mình và Triệu Dật ở cùng nhau, đúng là rất lúng túng.
Ngoài lúng túng ra, sâu trong lòng Tô Nhã cũng dâng lên chút cảm giác khác thường, làm cho Tô Nhã cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thời gian ăn bữa cơm này cũng không tính là quá dài, chủ yếu là hai người đều cảm thấy bầu không khí như thế này có hơi lạ.
Không chỉ Tô Nhã, ngay cả Triệu Dật cũng có chút ảo tưởng. Rốt cuộc đây là mình gặp mẹ vợ, hay là đang hẹn hò đây chứ?
Nếu thay bằng một cô em xinh đẹp, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Trong lòng Tô Nhã có quỷ, cũng không dám mời Triệu Dật uống thêm. Dù sao thứ rượu này tuy tốt nhưng cũng có thể hại.
Cơm nước xong xuôi, Tô Nhã đứng dậy thu dọn bát đũa, Triệu Dật cũng nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ dọn bát. Trong lúc vô tình, tay của hai người cùng lúc vươn tới một đôi đũa, sau đó chạm nhau.
Triệu Dật lúng túng rụt tay lại, bật cười: “Đã dọn xong, vậy thì phiền cô Tô.”
Tô Nhã ừ một tiếng, cười nói: “Cháu ra xem TV một chút đi, cô đi rửa chén trước. Thuận tiện cháu hỏi xem lúc nào Phi Phi sẽ về.”
“Được!”
Tô Nhã mang bát đũa vào phòng bếp đặt xuống, thuận tay chốt cửa phòng bếp.
Vừa đóng cửa phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tô Nhã lập tức đỏ lên. Cô tựa vào tường, tay ôm ngược, phát hiện tim mình đập rất nhanh.
Chỉ là chạm tay một chút thôi mà.
Sao lại có cảm giác giống như bị điện giật…
Điên rồi! Điên rồi!
Tô Nhã bình tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình. Sau đó mở nước ra, tùy ý để nước chảy xuống, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.
Tô Nhã đưa tay lên, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
Tô Nhã mang thai Liễu Vũ Phi lúc mới 18 tuổi. Người cha bạc tình bạc nghĩa đó tìm được một người phụ nữ giàu có, lập tức vứt bỏ bà. Vốn là lúc đó cô có thể bỏ Liễu Vũ Phi đi, nhưng mà cô không nỡ.
Người phụ lòng là người đàn ông kia, nhưng mà trẻ con thì vô tội, cô không nỡ.
Sau khi cô sinh Liễu Vũ Phi ra thì đã đem trọn trái tim đặt ở sự nghiệp và Liễu Vũ Phi. Tô Nhã xinh đẹp tài giỏi lại có tiền, không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Nhưng mà trong lòng Tô Nhã lại có thêm một cái khóa, trực tiếp khóa lòng mình lại, không có ai có thể bước vào trái tim cô nữa.
Liễu Vũ Phi gặp tai nạn xe, xém chút chết đuối là Triệu Dật cứu cô. Khi nghe tin, cả người Tô Nhã bị dọa đến nỗi không còn chút sức lực nào. Trái tim như treo lơ lửng trên cao, chỉ khi nghe được tin tức của con gái an toàn thì mới vô lực ngã xuống đất.
Ánh mắt Tô Nhã thoáng có chút mất tự nhiên nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, trên mặt lại lần nữa xuất hiện nụ cười: “Vậy thì chúng ta ăn thôi!”
Tô Nhã lấy ra một chai rượu vang đỏ, cười nói: “Biết cháu thích uống rượu, rượu đế thì mạnh uống chút rượu vang đỏ thì tốt hơn!”
“Được ạ!”
Triệu Dật cũng không khách sáo, lập tức đồng ý. Chỉ là trong lòng cũng có chút khó chịu khác thường.
Nếu có Liễu Vũ Phi ở đây, đương nhiên mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà không có Liễu Vũ Phi, hoàn cảnh này có hơi kỳ lạ.
Hai người?
Còn uống rượu vang đỏ?
Phòng ăn là một bàn ăn hình vuông bằng gỗ sồi đỏ, Triệu Dật và Tô Nhã ngồi đối diện nhau.
Tô Nhã xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười trên mặt cũng rất hiền từ.
Triệu Dật đẹp trai tự tin, cười lên có vẻ tự tin của một người đàn ông thành đạt.
“Được rồi! Nếm thử sườn heo xem hương vị như thế nào?”
Tô Nhã là chủ nhà mời Triệu Dật ăn cơm, đương nhiên cũng nhiệt tình cầm đôi đũa trên bàn gắp cho Triệu Dật một miếng sườn.
Triệu Dật ăn thử một miếng, khen ngợi: “Rất ngon! Tay nghề của cô Tô thực sự là quá tuyệt vời. Hôm nay cháu có lộc ăn rồi.”
Tô Nhã nghe Triệu Dật khen ngợi như vậy, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ.
Là một đầu bếp, ai không hy vọng món ăn mình làm ra có thể được thực khách khen ngợi cơ chứ?
Tô Nhã cầm ly rượu lên: “Tiểu Dật! Lần này cô phải cám ơn cháu. Cháu mang cô đi cùng, giúp cô kiếm được một số tiền lớn như vậy. Trước đây cô có hơi thiếu tiền một chút, thế nhưng bây giờ cơ bản là có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Triệu Dật nâng ly cụng ly Tô Nhã một cái: “Thật ra cũng là giúp đỡ nhau thôi. Nếu như không phải có tiền của mọi người, chỉ dựa vào chút tiền của cháu thì cùng lắm cũng chỉ kiếm được chút lời trên thị trường chứng khoán. Đoán chừng có thể ăn được 40% lợi nhuận là cao rồi, nhưng mà thời gian hơi lâu, lợi nhuận không lớn. Hơn nữa khoảng cách cũng dài, cũng khá phức tạp.”
Tô Nhã nhìn dáng vẻ tao nhã lịch sự, tự tin, chín chắn của Triệu Dật ngồi đối diện, nhìn hắn nói chuyện thẳng thắn, trong lòng bỗng nhiên bị kích thích một chút.
Bà vậy mà bỗng nhiên sinh ra cảm giác như mình đang hẹn hò.
Hai người ở cùng nhau.
Rượu vang đỏ.
Chỉ thiếu vài cây nến…
Suy nghĩ này làm cho nhịp tim Tô Nhã bỗng nhiên đập nhanh, khuôn mặt bất chợt ửng đỏ.
Cái con bé chết dẫm kia, sao bỗng nhiên lại không về cơ chứ?
Khiến cho mình và Triệu Dật ở cùng nhau, đúng là rất lúng túng.
Ngoài lúng túng ra, sâu trong lòng Tô Nhã cũng dâng lên chút cảm giác khác thường, làm cho Tô Nhã cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thời gian ăn bữa cơm này cũng không tính là quá dài, chủ yếu là hai người đều cảm thấy bầu không khí như thế này có hơi lạ.
Không chỉ Tô Nhã, ngay cả Triệu Dật cũng có chút ảo tưởng. Rốt cuộc đây là mình gặp mẹ vợ, hay là đang hẹn hò đây chứ?
Nếu thay bằng một cô em xinh đẹp, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Trong lòng Tô Nhã có quỷ, cũng không dám mời Triệu Dật uống thêm. Dù sao thứ rượu này tuy tốt nhưng cũng có thể hại.
Cơm nước xong xuôi, Tô Nhã đứng dậy thu dọn bát đũa, Triệu Dật cũng nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ dọn bát. Trong lúc vô tình, tay của hai người cùng lúc vươn tới một đôi đũa, sau đó chạm nhau.
Triệu Dật lúng túng rụt tay lại, bật cười: “Đã dọn xong, vậy thì phiền cô Tô.”
Tô Nhã ừ một tiếng, cười nói: “Cháu ra xem TV một chút đi, cô đi rửa chén trước. Thuận tiện cháu hỏi xem lúc nào Phi Phi sẽ về.”
“Được!”
Tô Nhã mang bát đũa vào phòng bếp đặt xuống, thuận tay chốt cửa phòng bếp.
Vừa đóng cửa phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tô Nhã lập tức đỏ lên. Cô tựa vào tường, tay ôm ngược, phát hiện tim mình đập rất nhanh.
Chỉ là chạm tay một chút thôi mà.
Sao lại có cảm giác giống như bị điện giật…
Điên rồi! Điên rồi!
Tô Nhã bình tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình. Sau đó mở nước ra, tùy ý để nước chảy xuống, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.
Tô Nhã đưa tay lên, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
Tô Nhã mang thai Liễu Vũ Phi lúc mới 18 tuổi. Người cha bạc tình bạc nghĩa đó tìm được một người phụ nữ giàu có, lập tức vứt bỏ bà. Vốn là lúc đó cô có thể bỏ Liễu Vũ Phi đi, nhưng mà cô không nỡ.
Người phụ lòng là người đàn ông kia, nhưng mà trẻ con thì vô tội, cô không nỡ.
Sau khi cô sinh Liễu Vũ Phi ra thì đã đem trọn trái tim đặt ở sự nghiệp và Liễu Vũ Phi. Tô Nhã xinh đẹp tài giỏi lại có tiền, không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Nhưng mà trong lòng Tô Nhã lại có thêm một cái khóa, trực tiếp khóa lòng mình lại, không có ai có thể bước vào trái tim cô nữa.
Liễu Vũ Phi gặp tai nạn xe, xém chút chết đuối là Triệu Dật cứu cô. Khi nghe tin, cả người Tô Nhã bị dọa đến nỗi không còn chút sức lực nào. Trái tim như treo lơ lửng trên cao, chỉ khi nghe được tin tức của con gái an toàn thì mới vô lực ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.