Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 379: "Thật sự có thể sao?"
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Triệu Dật trực tiếp lái xe đưa Liễu Vũ Phi ra khỏi trường học, đi đến một nhà hàng tây lãng mạn bên ngoài, ăn một bữa tối vô cùng lãng mạn.
Liễu Vũ Phi: "Lần trước thật xin lỗi, Đỗ Tư Tư nhất thời bị bệnh khiến cho em không thể rời đi. Khi em xong việc, mẹ em nói anh đã đi rồi."
Triệu Dật cười nói: "Em giúp bạn học là chuyện nên làm. Chúng ta lúc nào cũng có thời gian, không thành vấn đề."
Ánh mắt của Liễu Vũ Phi sáng ngời, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Em đã nghe mẹ nói về khoản đầu tư của hai người. Bà ấy nói anh đã cùng bà kiếm được hơn 100 triệu. Ngày hôm đó em trở về nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sô pha một mình uống rượu vang đỏ, bộ dáng rất vui vẻ...”
Triệu Dật hơi sửng sốt, hôm đó sau khi rời đi, Tô Nhã ở nhà một mình uống rượu đỏ sao?
Ăn cơm chưa chán?
Tiếp tục uống rượu một mình?
Triệu Dật cười nói: "Mẹ em tửu lượng khá lắm. Dì ấy còn nói gì với em không?"
Liễu Vũ Phi khịt mũi: "Mẹ em hôm đó rất vui vẻ. Bà ấy đã nói với em rất nhiều điều. Còn nói về anh, nói rằng sau bao nhiêu năm làm việc vất vả, đây là lần đầu tiên có người mang theo mình kiếm tiền dễ dàng như vậy. Nói anh rất có bản lĩnh, bà ấy cảm thấy cao hứng thay cho em. Nói sau này em đã có chỗ dựa, không cần phải giống như bà ấy phải tự mình chống mưa chịu gió...”
"Thực ra mẹ em vất vả lắm. Nhìn bề ngoài là chủ tịch công ty lớn, tiền bạc rủng rỉnh nhưng lại là phụ nữ. Mẹ em vất vả đi lên như vậy, trong đó không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn. Hiện tại công ty lớn cũng đỡ hơn một chút. Trước kia khi chỉ là một công ty quy mô nhỏ, phải cố gắng phấn đấu phát triển công ty, còn phải phòng ngừa một số tên tiểu nhân có ý đồ xấu với bà ấy...”
"Bà ấy đã tự mình gánh vác tất cả mưa gió cho em. Vì em mà những năm tháng tươi đẹp nhất của bà ấy đã trôi qua như vậy. Bên cạnh ngay cả một người đàn ông để dựa vào cũng không có, cũng không có tình yêu. Em cảm thấy mẹ mình xinh đẹp như vậy nhưng lại sống như là một người đàn ông kiên cường vậy.”
Triệu Dật hiểu ý nói: "Dì ấy bây giờ rất trẻ và xinh đẹp, và em cũng đã lớn rồi. Dì ấy không nghĩ đến việc tìm một người khác sao?"
Liễu Vũ Phi lắc đầu: "Hôm đó em cũng thuyết phục bà ấy như vậy. Bà ấy nói với em rằng sao có thể dễ dàng như vậy. Những người đàn ông theo đuổi bà ấy đều chỉ hướng về phía tiền của bà ấy, hoặc là muốn cả tiền lẫn người. Đối với những người đàn ông có năng lực kém như vậy bà ấy đều chướng mắt. Năng lực mạnh mẽ thì có mấy người còn độc thân...”
Triệu Dật không khỏi hỏi: "Coi như là anh không hiểu chuyện, anh muốn hỏi em là chuyện cha em là như thế nào?”
Ánh mắt Liễu Vũ Phi hiện lên vẻ khinh thường: "Em không có cha! Người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ em còn yêu cầu mẹ em phá bỏ em. Nếu không phải mẹ em tự mình cắn răng sinh hạ em thì làm sao có em của bây giờ. Trong lòng em chỉ có mẹ, không có cha!”
Triệu Dật hỏi: "Vậy là em biết ông ta...Sau đó ông ta đã làm gì?”
Liễu Vũ Phi ừ một tiếng nói: "Mẹ em đều nói cho em biết. Bà ấy nói không muốn lừa gạt em. Khi em trưởng thành, bà ấy đã nói rõ ràng với em, người đàn ông lúc trước vứt bỏ mẹ em xong đã kết hôn với con gái của một đại phú hào. Từ sau khi ông ta rời đi, mẹ em đã không còn gặp lại ông ta nữa. Nghe nói về sau cũng không ra sao, đáng đời ông ta!”
Kết hôn với con gái nhà giàu sao?
Có lẽ không thiếu tiền, nhưng sống với nhân phẩm như vậy thì có thể sống tốt được không?
Haha, con gái nhà giàu dễ lấy như vậy sao?
"Sau này tất cả đã có anh. Anh sẽ chắn gió che mưa cho em, để cho em khoái hoạt vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc!”
"Ừm!"
Liễu Vũ Phi cười ngọt ngào đồng ý, cô lập tức nói: "Mẹ em nói rằng bà ấy rất ghen tị với em. Lúc còn trẻ đã gặp được người đàn ông chân chính của đời mình, không chỉ cứu mạng em mà còn cho em tình yêu ngọt ngào. Bà ấy nói rằng khi bà nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật mà anh tổ chức cho em, bà ấy rất hâm mộ em... "
Triệu Dật cười nói: "Không sao, chờ đến sinh nhật dì, chúng ta cũng tổ chức cho dì ấy một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng đi!"
Liễu Vũ Phi hai mắt sáng lên: "Thật sự có thể sao?"
Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên có thể."
Liễu Vũ Phi chớp mắt: "Tháng hai là sinh nhật mẹ, sắp tới rồi."
Triệu Dật hờ hững nói: "Không sao! Em có thể tìm hiểu xem mẹ em thích cái gì, sau đó chúng ta sẽ cho dì ấy một màn thật hoành tráng. Tặng dì ấy món quà mà dì ấy yêu thích."
Liễu Vũ Phi hấp háy mắt: "Được."
Triệu Dật cười nói: "Em chỉ cần nói trước cho anh biết, còn lại cứ giao cho anh."
"Vâng!"
Liễu Vũ Phi hỏi: "Ngày Tết sắp đến, anh đã có kế hoạch gì chưa?"
Triệu Dật cười nói: "Sau lễ giáng sinh, anh sẽ trở lại Thiên Phủ ngay."
Liễu Vũ Phi tò mò hỏi: "Tại sao anh lại trở về?"
Liễu Vũ Phi: "Lần trước thật xin lỗi, Đỗ Tư Tư nhất thời bị bệnh khiến cho em không thể rời đi. Khi em xong việc, mẹ em nói anh đã đi rồi."
Triệu Dật cười nói: "Em giúp bạn học là chuyện nên làm. Chúng ta lúc nào cũng có thời gian, không thành vấn đề."
Ánh mắt của Liễu Vũ Phi sáng ngời, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Em đã nghe mẹ nói về khoản đầu tư của hai người. Bà ấy nói anh đã cùng bà kiếm được hơn 100 triệu. Ngày hôm đó em trở về nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sô pha một mình uống rượu vang đỏ, bộ dáng rất vui vẻ...”
Triệu Dật hơi sửng sốt, hôm đó sau khi rời đi, Tô Nhã ở nhà một mình uống rượu đỏ sao?
Ăn cơm chưa chán?
Tiếp tục uống rượu một mình?
Triệu Dật cười nói: "Mẹ em tửu lượng khá lắm. Dì ấy còn nói gì với em không?"
Liễu Vũ Phi khịt mũi: "Mẹ em hôm đó rất vui vẻ. Bà ấy đã nói với em rất nhiều điều. Còn nói về anh, nói rằng sau bao nhiêu năm làm việc vất vả, đây là lần đầu tiên có người mang theo mình kiếm tiền dễ dàng như vậy. Nói anh rất có bản lĩnh, bà ấy cảm thấy cao hứng thay cho em. Nói sau này em đã có chỗ dựa, không cần phải giống như bà ấy phải tự mình chống mưa chịu gió...”
"Thực ra mẹ em vất vả lắm. Nhìn bề ngoài là chủ tịch công ty lớn, tiền bạc rủng rỉnh nhưng lại là phụ nữ. Mẹ em vất vả đi lên như vậy, trong đó không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn. Hiện tại công ty lớn cũng đỡ hơn một chút. Trước kia khi chỉ là một công ty quy mô nhỏ, phải cố gắng phấn đấu phát triển công ty, còn phải phòng ngừa một số tên tiểu nhân có ý đồ xấu với bà ấy...”
"Bà ấy đã tự mình gánh vác tất cả mưa gió cho em. Vì em mà những năm tháng tươi đẹp nhất của bà ấy đã trôi qua như vậy. Bên cạnh ngay cả một người đàn ông để dựa vào cũng không có, cũng không có tình yêu. Em cảm thấy mẹ mình xinh đẹp như vậy nhưng lại sống như là một người đàn ông kiên cường vậy.”
Triệu Dật hiểu ý nói: "Dì ấy bây giờ rất trẻ và xinh đẹp, và em cũng đã lớn rồi. Dì ấy không nghĩ đến việc tìm một người khác sao?"
Liễu Vũ Phi lắc đầu: "Hôm đó em cũng thuyết phục bà ấy như vậy. Bà ấy nói với em rằng sao có thể dễ dàng như vậy. Những người đàn ông theo đuổi bà ấy đều chỉ hướng về phía tiền của bà ấy, hoặc là muốn cả tiền lẫn người. Đối với những người đàn ông có năng lực kém như vậy bà ấy đều chướng mắt. Năng lực mạnh mẽ thì có mấy người còn độc thân...”
Triệu Dật không khỏi hỏi: "Coi như là anh không hiểu chuyện, anh muốn hỏi em là chuyện cha em là như thế nào?”
Ánh mắt Liễu Vũ Phi hiện lên vẻ khinh thường: "Em không có cha! Người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ em còn yêu cầu mẹ em phá bỏ em. Nếu không phải mẹ em tự mình cắn răng sinh hạ em thì làm sao có em của bây giờ. Trong lòng em chỉ có mẹ, không có cha!”
Triệu Dật hỏi: "Vậy là em biết ông ta...Sau đó ông ta đã làm gì?”
Liễu Vũ Phi ừ một tiếng nói: "Mẹ em đều nói cho em biết. Bà ấy nói không muốn lừa gạt em. Khi em trưởng thành, bà ấy đã nói rõ ràng với em, người đàn ông lúc trước vứt bỏ mẹ em xong đã kết hôn với con gái của một đại phú hào. Từ sau khi ông ta rời đi, mẹ em đã không còn gặp lại ông ta nữa. Nghe nói về sau cũng không ra sao, đáng đời ông ta!”
Kết hôn với con gái nhà giàu sao?
Có lẽ không thiếu tiền, nhưng sống với nhân phẩm như vậy thì có thể sống tốt được không?
Haha, con gái nhà giàu dễ lấy như vậy sao?
"Sau này tất cả đã có anh. Anh sẽ chắn gió che mưa cho em, để cho em khoái hoạt vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc!”
"Ừm!"
Liễu Vũ Phi cười ngọt ngào đồng ý, cô lập tức nói: "Mẹ em nói rằng bà ấy rất ghen tị với em. Lúc còn trẻ đã gặp được người đàn ông chân chính của đời mình, không chỉ cứu mạng em mà còn cho em tình yêu ngọt ngào. Bà ấy nói rằng khi bà nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật mà anh tổ chức cho em, bà ấy rất hâm mộ em... "
Triệu Dật cười nói: "Không sao, chờ đến sinh nhật dì, chúng ta cũng tổ chức cho dì ấy một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng đi!"
Liễu Vũ Phi hai mắt sáng lên: "Thật sự có thể sao?"
Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên có thể."
Liễu Vũ Phi chớp mắt: "Tháng hai là sinh nhật mẹ, sắp tới rồi."
Triệu Dật hờ hững nói: "Không sao! Em có thể tìm hiểu xem mẹ em thích cái gì, sau đó chúng ta sẽ cho dì ấy một màn thật hoành tráng. Tặng dì ấy món quà mà dì ấy yêu thích."
Liễu Vũ Phi hấp háy mắt: "Được."
Triệu Dật cười nói: "Em chỉ cần nói trước cho anh biết, còn lại cứ giao cho anh."
"Vâng!"
Liễu Vũ Phi hỏi: "Ngày Tết sắp đến, anh đã có kế hoạch gì chưa?"
Triệu Dật cười nói: "Sau lễ giáng sinh, anh sẽ trở lại Thiên Phủ ngay."
Liễu Vũ Phi tò mò hỏi: "Tại sao anh lại trở về?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.